Chân trời, ráng chiều tỏa ra lửa hồng chói mắt.
Diệp Thiện Thiện một bên cho thỏ ăn, một bên ư ử hát ca. Tâm tình không
tệ, vì sao thế? Miệng khẽ mỉm cười, thuận tay đút cho con thỏ một lá cải
trắng, vuốt ve lông trắng của nó, cười híp mắt nhìn nó gặm đồ ăn ngon.
Bởi vì, hôm nay Thương Khung không có trong điện. Tuy không biết anh ta
đi đâu, nhưng BOSS không có mặt, cảm giác ăn ngon ngủ ngon không ai
quản chỉ có thể dùng một từ để hình dung… “quá sướng”!
Tiểu Bạch đột nhiên ngừng ăn, đôi tai dựng lên nhìn về góc tường, hoảng sợ
không dám động đậy. Diệp Thiện Thiện ngờ vực dán mắt vào góc tường…
một loạt tiếng bước chân không vững truyền đến… tiếp đó tại khúc ngoặt
chỗ góc tường thì ngừng lại… không một tiếng động.
Cái gì vậy? Diệp Thiện Thiện cố lấy can đảm, thấp thỏm đi tới góc tường.
Tiểu Bạch quay mình nhảy tới một bụi cây, cuộn tròn trong đó không ra.
“Á!” Diệp Thiện Thiện thét lên một tiếng nho nhỏ. Cô nhìn thấy một người
áo đen, cả người bị thương đang dựa vào góc tường. Tâm lý e ngại với
những người bận áo đen khiến cô thụt lùi hai bước. Kế đó hoảng hốt nhìn
chung quanh, Thương Khung về chưa? Tả hộ pháp về chưa? Mắt sớm đã
nhìn thấy tay người áo đen có cầm kiếm… chân run rẩy… nếu mà y đến đây
giết Thương Khung, nhìn bộ dạng y hiện giờ chắc là chưa thành công. Nghĩ
đến mấy gã áo đen chết trong tay Thương Khung, hình như đều là sát thủ ở
Đại Kiền… cô tránh xa ra vẫn tốt hơn, quay người định chạy…
“Cô nương!” Giọng nói của hắc y nhân nhẹ nhàng mà bình tĩnh… cô như bị
sét đánh lần thứ hai… đây là… vành mắt ươn ướt…
Giọng nói này… rất giống thầy giáo Trương dạy vật lý trước đây. Cứng
nhắc quay người, không biết tại sao lại sinh ra can đảm, thế nhưng ma xui
quỷ khiến tới gần. Nhìn đôi mắt quen thuộc đến kì lạ kia, tay run rẩy gạt mớ
tóc rối trên mặt y ra. Khuôn mặt này, giống thầy Trương như đúc, mà đôi
mắt… càng giống y hệt.
“Thầy Trương!” Diệp Thiện Thiện thất thần kêu lên.
“Cô nương tên gì?” Diệp Thiện Thiện hơi hoảng hốt… nhớ lại ngày đầu tiên
đến lớp bổ túc của thầy Trương… thầy giáo cũng dịu dàng hỏi tên cô như
thế.
Đột nhiên nhận ra một chuyện. Trước đây luôn không hiểu vì sao bạn học cứ
đồn đãi cô và thầy giáo có quan hệ tình cảm… giọng nói êm dịu như thế,
cộng thêm ánh mắt cũng dịu dàng như vậy… dường như trước đây rất lâu đã
đi theo cô rồi… mà cô, đợi tới khi lạc tới thế giới này rồi mới phát hiện ra.
Hắc y nhân thấy Diệp Thiện Thiện hóa đá, vết thương trên người đau đớn
làm y không nhịn nổi, lại hỏi dò cô: “Cô nương, có thể chỉ cho tại hạ đường
ra khỏi điện không?... Ngày sau tại hạ nhất định báo đáp!”
“Ách… men theo tường này đi thẳng, có một cánh cửa sau…” Diệp Thiện
Thiện theo bản năng trả lời, trầm mặc mấy giây lại hỏi: “Anh… họ gì?”
Hắc y nhân suy nghĩ một chút, đáp: “Tại hạ họ Trương!”
Diệp Thiện Thiện kêu thất thanh: “Anh thật sự họ Trương?” Lòng cố dằn
xuống giả thiết biết đâu thầy Trương thực sự cũng xuyên qua đến đây? Nếu
không làm sao mặt mũi giống hệt thầy Trương, giọng nói giống, họ cũng họ
Trương nữa? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Thấy mặt tỳ nữ này lúc đỏ lúc trắng, bây giờ còn ngây ngốc nhìn mình,
không biết nghĩ cái gì… ho khẽ mấy tiếng.
“Cô nương có thể dẫn đường một chút được không?”
“Thầy Trương, thầy không nhận ra em sao? Em là Diệp Thiện Thiện…”
Diệp Thiện Thiện đột nhiên mở miệng.
“Diệp Thiện Thiện?” giọng điệu lọt vào đầu Diệp Thiện Thiện hệt như lúc
thầy Trương điểm danh trên lớp… giống y hệt.
“Là em! Là em!” cô kích động vọt lên nắm lấy tay y, “Thầy đúng là thầy
Trương rồi!”
Hắc y nhân nhìn cô kì quái… một hồi mới nói, “Thiện Thiện cô nương có
thể dẫn ta rời khỏi đây không? Ra khỏi đây rồi chúng ta từ từ nói tiếp.”
Diệp Thiện Thiện vội vàng đồng ý, đỡ y đi ra cửa sau. Nhìn vết thương trên
người y, nghĩ đến thân phận y, trong lòng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi.
Song cuối cùng thấy dáng vẻ y nhịn đau lê bước lại bỏ qua một bên. Cô thật
sự hi vọng y là thầy Trương, giống như cảm xúc về vận mệnh bất lực của cô.
Có điều không rõ vì sao đáy lòng lại mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.
Cửa sau tương đối hẻo lánh, lúc này không có bóng người, nhưng càng đến
gần cảm giác bất an trong lòng cô càng thêm mãnh liệt.
“Ngươi cho rằng mình thoát được rồi sao?” Giọng nói lạnh lẽo âm u chọc
thẳng vào tai làm cô cứng đờ, dừng chân lại. Lúc này bọn họ chỉ còn cách
cửa sau mấy bước… cảm giác cơ bắp cánh tay cô đang kéo căng cứng lại.
Hắc y nhân chậm rãi quay lại, bình tĩnh mở miệng.
“Thương đệ, hà tất đuổi tận giết tuyệt?” Diệp Thiện Thiện đứng cạnh vốn đã
kinh hãi, nghe câu này tức thì rớt cằm. Thương… Thương đệ? Đây, đây, là
quan hệ gì? Cuống quýt nhìn Thương Khung, anh ta lúc này đang nhìn hắc y
nhân chòng chọc. Gương mặt ngoại trừ lạnh nhạt còn có vô tình, đuôi mắt
cũng không liếc cô lấy một cái. Cô biết, lần này cô thực sự chọc anh ta nổi
điên rồi. Cô đã lờ mờ đoán được người áo đen này là kẻ tử thù của anh ta, cô
lại giúp y chạy trốn. Trong mắt anh ta, đây chắc chắn là chuyện cực kỳ tồi
tệ. Nhưng nếu người này thật sự là thầy Trương, có lẽ có mấy phần đúng, cô
không thể thấy mà làm ngơ… cho dù là bồi thường tính mạng.
“Đuổi tận giết tuyệt?” Thương Khung không thèm che giấu nụ cười lạnh,
“Lúc ngươi phái người đuổi giết ta, có từng xuống tay lưu tình? Cái đó
không kêu là đuổi tận giết tuyệt?”
“… Ngươi lại vì mấy tên tiểu lâu la ăn nói lung tung mà muốn lấy mạng
biểu ca?” Hắc y nhân nói câu này, cằm Diệp Thiện Thiện lại rớt xuống đất.
Biểu ca? Hình như cô chưa nghe Thương Khung nói qua thân thế mình bao
giờ? Hóa ra anh ta cũng có người thân? Nhưng mà tình cảnh người nhà gặp
nhau đặc biệt đỏ mắt thế này…rất >_
Thương Khung nghe xong cười giễu một tiếng: “Nói cứ như thật, ngươi
không thấy buồn cười sao? Hay là…” Ánh mắt chợt lạnh đi, khóe miệng
thoáng qua một chút thê lương, “… Để ta đưa ngươi xuống âm phủ gặp di
nương ngươi, để ngươi tố cáo với bà ta, chúng ta có quan hệ gì?”
“Thương đệ… thật ra nương ngươi đối với ngươi vẫn còn…”
“Câm miệng!” Hắc y nhân còn chưa nói xong đã bị Thương Khung giận dữ
cắt ngang, “Không cần nhắc tới hai chữ đó trước mặt ta…cho dù hiện tại bà
ta đứng đây cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì… mà ngươi… hôm
nay nhất định phải chết!”
Diệp Thiện Thiện bị đoạn đối thoại giữa hai ngươi họ làm cho ngu luôn. Di
nương của người áo đen kia là nương của Thương Khung? Kế đó, nương của
Thương Khung không nhận anh ta là con, mà người áo đen là biểu ca của
Thương Khung lại phái người truy sát biểu đệ, mà biểu đệ quay ngược lại
muốn lấy mạng biểu ca? Aaa… rối rắm quá! Ai nói cho cô biết đây là
chuyện gì thế?
Đột nhiên hắc y nhân cười điên cuồng.
“Thương Khung, ngươi quả nhiên không phải người. Không trách được
nương ngươi sinh thời hận không thể giết chết ngươi, đến khi chết cũng
không muốn thấy mặt ngươi một lần. Ta cũng vì một tí huyết thống với
ngươi mà cảm thấy bị sỉ nhục….á!” Thình lình hắc y nhân hét lên thảm thiết.
Diệp Thiện Thiện thấy y đau đớn cúi gập người, khóe miệng không ngừng
chảy máu.
“Mấy câu đó giữ lại xuống âm phủ mà nói với di nương ngươi!” Thương
Khung cười lạnh, thong thả tới gần y, bàn tay nắm chặt trong ống tay áo.
Diệp Thiện Thiện chưa từng thấy dáng vẻ phẫn nộ thực sự của Thương
Khung, hôm nay được thấy rồi! Lúc này sắc mặt anh ta cực xấu. Khóe miệng
cong lên lạnh tanh, đôi mắt tối đen như bốc hỏa… có thể đoán được số mạng
mà người áo đen sắp phải đối diện.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô chắn trước mặt người áo đen, cản đường
Thương Khung.
“Tránh ra!” Thương Khung nhíu mày, trong lòng nảy sinh tức giận trước
hành động bảo vệ người khác của nàng, nàng nghĩ nàng có thể cản hắn?
“Chủ thượng… cái này…” Ánh mắt Diệp Thiện Thiện lưỡng lự, tìm cớ gì
mới có thể ngăn cản anh ta đây? Sao cô có thể trơ mắt nhìn “thầy Trương”
mất mạng trong tay anh ta chứ? Mặc dù khả năng người áo đen này là thầy
Trương chỉ còn có phân nửa.
“Chủ thượng, nếu anh giết y, truyền ra ngoài sẽ bị người chê cười.”
Thương Khung hơi híp mắt, động tác nhỏ nhặt này của anh ta Diệp Thiện
Thiện quá hiểu. Nó chứng tỏ anh ta hết kiên nhẫn rồi, sắp đổi thành hành
động… hoặc là giết cô, hoặc là giết người áo đen… lập tức nhanh hơn anh ta
một bước, quay người ôm lấy hắc y nhân .
Thương Khung vẫn đè nén lửa giận, trong nháy mắt nhìn thấy nàng ôm nam
nhân khác, phừng phừng bốc cháy…
“Ta nói lại một lần nữa! Tránh ra!”
Nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thiện Thiện đáng thương nói: “Y là biểu ca của anh đó, người thân sao
lại tàn sát lẫn nhau?” Tim đột ngột đập dữ dội, lấy hết can đảm, mặc kệ đi!
Nếu bắt cô trơ mắt nhìn “thầy Trương” chết, cô sẽ rất khổ sở. Làm thế này ít
ra cô đã cố hết sức rồi. Cho dù chết, nói không chừng sẽ được xuyên về
lại… thân mình run rẩy dần dần bình tĩnh trở lại, nhắm chặt hai mắt.
Đau đớn trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, hắc y nhân chớp thời
cơ Thương Khung chần chừ đã dùng sức đẩy cô… thứ y vẫn cầm chặt nãy
giờ trong tay phát ra tiếng nổ, tiếp đó ngân châm giống như giọt mưa ùn ùn
bắn ra.
Một lớp màu trắng chắn hết ngân châm trước mặt Diệp Thiện Thiện, nháy
mắt toàn bộ ngân châm không thấy đâu nữa, mà cô thì bị ôm vào lòng một
người.
“Thuộc hạ lập tức đuổi theo!” Tả hộ pháp nói.
“Không cần! Viện binh của y đã đến rồi!”Khóe miệng tươi cười lạnh lẽo,
“Vốn dĩ, ta nắm chắc mười phần có thể giết y.” Nói xong ánh mắt vẫn còn
mấy phần ác liệt nhìn Diệp Thiện Thiện.
Cô rụt đầu, run rẩy trong lòng anh ta, dũng khí và khí thế “cùng lắm thìchết” mới rồi đã bay sạch sẽ. Nếu không có Thương Khung ôm lấy, chỉ sợcô đã té xuống đất rồi. Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói: DiệpThiện Thiện! Lần này mày đi đời rồi… chết chắc rồi…”