Vương triều Đại Kiền, Khôi Hương lâu nổi tiếng giàu có (Diệp Thiện nghĩ
muốn bể đầu cũng không nhớ ra trong lịch sử có triều đại nào là Đại
Kiền?!!) bao gồm Bán Thân, Bán Hàng, Nhã Các. Toàn bộ được bố trí theo
phong cách salon.
Bán Thân, nghe tên biết nghĩa, liên tục bán thân để thu lợi nhuận. Đây là
tầng dưới cùng của Khôi Hương lâu, dành cho tầng lớp bình dân có chút tiền
đến mua vui, tầm hoa vấn liễu!
Bán Hàng, ý tứ mở rộng trên mặt chữ. Ở Khôi Hương lâu, đề cập đến thành
phần có chút nhan sắc, giá mua bán được công khai niêm yết với bên ngoài.
Một vài thương gia, quý tộc có tiền mua về làm tiểu thiếp hoặc tỳ nữ, thỏa
mãn cơn nghiện hàng tươi.
Nhã Các là nơi cao giá nhất trong Khôi Hương lâu. Số lượng bên trong
không nhiều lắm nhưng đều là trang tuyệt sắc, lại còn là gái trinh. Giá cao
khiến người ta líu lưỡi, không phải ai cũng được thấy mặt. Thứ giao dịch cao
cấp này chỉ nhằm vào Đại Kiền thập cung tam phái lưỡng điện, hơn nữa
công phu giữ bí mật cũng ngang ngửa không kém.
Thập cung tam phái lưỡng điện là trụ cột của Đại Kiền. Thế lực hùng mạnh
này trải dài từ nam chí bắc Đại Kiền, đứng đầu là Vân Ẩn Điện, Phong Hoa
điện, kế đến là Thanh Vân phái, Tử Sơn phái, Thủy Mộc phái. Cuối cùng là
thập đại cung làm nền móng, hình thành một kiểu bố trí giống như tam giác
vàng, cực kỳ cường thế chiếm cứ Đại Kiền.
Lầu xanh cổ đại trông ra sao? Trong đầu Diệp Thiện đại khái có chút ấn
tượng. Chẳng qua là người đầy son phấn, nước hoa thơm lừng, oanh oanh
yến yến, khách khứa nườm nượp không ngớt.
Nhưng tình cảnh trước mắt làm Diệp Thiện Thiện cùng Hương Nhi nghẹn
họng nhìn trân trối.
Hai người bị tòa nhà bốn tầng xây dựng cực kỳ khéo léo nguy nga hoa lệ này
dọa ngây người. Hương Nhi tuy là người Đại Kiền nhưng từ nhỏ đã là khuê
nữ, không biết chuyện bên ngoài. Mặc dù có nghe người ta bàn tán nhưng
chưa bao giờ thấy tận mắt. Diệp Thiện Thiện ngơ ngẩn nhìn công trình mang
phong cách cổ xưa, vàng son rực rỡ này. Kính trọng đối với người xưa dào
dạt như nước sông tuôn trào không ngớt, bọn họ dùng cách nào để xây? Tay
sao? Cao như vậy? Đúng là kỳ tích mà!
Diễm tỷ thấy hai người đứng ngẩn tò te trước cửa, mặt không khác gì nhà
quê lên tỉnh, cười nói: “Còn không đi vào?” Lúc đó cả hai mới hoàn hồn trở
lại.
Cúi đầu bước vào cánh cửa chạm trổ hoa văn. Lầu một lớn kinh người, kiểu
dáng thống nhất, bình phong rực rỡ muôn màu đủ chủng loại hoa văn trang
trí. Khung cảnh sáng rực tuyệt mĩ này thế nhưng phần lớn đầy rẫy thứ dục
vọng nguyên thủy nhất của con người. Những góc kín đáo… bên trong bình
phong… tuy vẫn nhìn thấy nguyên xi màn lụa mỏng như cánh ve nhưng
cũng ngăn trở không ít cảnh xuân, song lại kích thích tìm kiếm, bạo lực điên
cuồng. Trên bàn, trên thảm trải sàn, nam nữ làm chuyện cẩu thả không một
chút thẹn thùng, trổ hết tài năng khiêu khích đùa bỡn, thậm chí còn ngấm
ngầm tranh đua. Da thịt trắng nõn đong đưa, mang theo hơi thở đàn ông ồ ề,
đàn bà buông tuồng phô bày cơ thể hoặc đau đớn khóc rên, làm trò hề, hệt
như cả trăm bức tranh khiêu dâm tụ lại cùng một chỗ vậy!
Diễm tỷ coi như không thấy, bước đi thật chậm, dường như muốn Diệp
Thiện Thiện cùng Hương Nhi nhìn cho rõ. Song nét mặt Diệp Thiện Thiện
rất bình thường, lúc trước tụ tập cùng bạn bè không phải chưa từng xem
phim sex, lúc ấy cảm thấy thô bỉ vô cùng! Nhưng hôm nay so sánh với đám
người tục tĩu hết chịu nổi này, ngược lại còn được tính là nghệ thuật thân
thể.
Trái lại Hương Nhi đỏ bừng cả mặt, nhắm mắt không dám nhìn song vẫn tò
mò. Một hồi mặt lại trắng bệch, nghĩ đến về sau bản thân cũng không khác
gì họ, nháy mắt cứ như ngũ vị lộn nhào, vừa sợ vừa xấu hổ, giận dữ!
Diệp Thiện Thiện đi ngang qua một đôi nam nữ đang lăn lộn trên thảm. Gã
đàn ông vừa hung hăng vừa mạnh bạo. Một bên vận động, một bên cười dâm
đãng với Diệp Thiện Thiện và Hương Nhi, dùng ánh mắt như lột trần cả hai
từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới! Hương Nhi chịu không nổi ánh mắt
biến thái đó, trốn ra sau lưng Diệp Thiện Thiện. Diệp Thiện Thiện bị gã nhìn
chòng chọc đến nổi da gà, thật muốn đạp một đạp lên cái mặt biến thái đó.
Gã kia hình như đoán được ý đồ của cô, lật người một vòng thay đổi vị trí
đôi bên, nằm ở dưới, một mặt ra sức, một mặt nháy nháy cặp mắt buồn nôn
với Diệp Thiện Thiện.
Coi như mày trốn mau! Diệp Thiện Thiện nghĩ thầm, cùng Hương Nhi lên
lầu hai. Lầu hai là khu buôn bán. Đập vào mắt là một nhóm các cô gái trần
truồng, chỉ cần người mua giao tiền đặt cọc là có thể đi lên chọn lựa. Cái này
có thể coi như mua bán xác thịt. Tuy không khó coi như lầu một, song nhìn
các cô mặt đỏ tai hồng, một đám công tử bột đứng giữa hàng sờ đông sờ tây,
thử cảm giác, xem dáng người, coi lớn nhỏ, Diệp Thiện Thiện tuyệt vọng
muốn hét lên, con gái ở Đại Kiền này còn có nhân quyền sao? Chọn súc vật
bất quá cũng cỡ đó mà thôi?!!!
Suy sụp tinh thần đi lên lầu ba. Lầu ba rất ít người, rõ ràng không cùng một
kiểu với hai lầu dưới. Hai tầng lầu phía dưới, lầu một bố trí bình thường,
khách hàng phức tạp. Lầu hai người ít hơn một nửa, nhưng người mua
không ngớt. Hai lầu này đều dùng bình phong hoặc rèm kéo che chắn.
Ngược lại lầu ba chia thành phòng, ngăn bằng đá và gạch. Một dãy phòng
màu trắng bình thường, bài trí tương đối lịch sự tao nhã. Bốn vách tường
treo đầy các bức tranh sơn thủy, hoa điểu, thủy mặc. Thảm lông màu đỏ, đặt
chân lên cảm giác mềm mại. Mấy chiếc bàn bát tiên xếp đặt khéo léo, ấm
chén mang phong vị cổ xưa. Mùi đàn hương như có như không xộc vào mũi,
hít vào lồng ngực càng thêm dễ chịu.
Quan trọng hơn là, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc thưởng thức trà, đọc sách, đi
lại… ước chừng sáu bảy người đẹp, nói “người đẹp” vẫn chưa diễn tả trọn
vẹn khái niệm “đẹp”, phải nói chính xác là hai chữ... “tuyệt sắc”! Vả lại... họ
có mặc quần áo!
Các người đẹp này thấy Diễm tỷ đồng loạt buông đồ trong tay, mỉm cười
duyên dáng khéo léo, xếp thành một hàng, cúi đầu nhún người.
“Bái kiến Diễm tỷ!” Giọng nói nhẹ nhàng có, mềm mại có, trong trẻo có,
quyến rũ có, thật sự là dư âm vấn vương ba ngày không dứt! Hương Nhi mở
to mắt nhìn ngây ngốc, thiếu chút nữa đã tưởng tiên nữ trên trời giáng trần!
Diệp Thiện Thiện ngược lại cẩn thận quan sát.
Đứng thứ nhất bên trái: rèm mi cong dày, gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan
hài hòa, dáng người đầy đặn. Bên hông có túi thêu chữ, Đường Hương
Tuyết.
Đứng thứ hai từ trái qua: khuôn mặt hơi dài nhưng phối hợp với ngũ quan cổ
điển tạo cảm giác dễ thương, khóe mắt lông mày chớp động một cách tao
nhã. Bên hông cũng có một túi thêu, Hoa Bích.
Thứ ba từ trái qua: làn da trong mát như nước, mắt to sinh động, khóe miệng
đầy ý cười, dáng người gầy không hết một vòng ôm. Túi thêu bên hông,
Ngọc Tư.
Cô thứ tư bên trái: mặt tròn trẻ con, hàm răng đều đặn, má lúm đồng tiền
vừa sâu vừa mềm mại, cái trán trơn bóng trắng nõn, lông mi như rèm quạt
nhỏ. Túi thêu bên hông, Y Khê.
Người thứ hai từ phải sang: mặt trái xoan đúng chuẩn, mặt mày thản nhiên
song tràn đầy khí chất yên tĩnh, lỗ tai nhỏ nhắn, phong thái nổi bật. Túi thêu
có hai chữ, Điểm Y.
Diệp Thiện Thiện đưa mắt nhìn người cuối cùng. Tán thưởng! Cô gái này
đẹp nhất trong sáu người. Trông khá diêm dúa, lông mày vừa cong vừa đẹp,
đôi môi mọng quyến rũ khẽ mím khiến người mê đắm không thôi. Sắc mặt
hồng hào vui vẻ, xinh đẹp rạng ngời, mái tóc dài như mây buông nhẹ sau
đầu, duyên dáng rủ xuống. Cổ đẹp như bạch ngọc, dáng người cực kỳ nóng
bỏng, ngực lớn eo thon mông nở. Diệp Thiện Thiện nghĩ bụng, may là mình
không phải đàn ông, nếu không hồn cũng bị câu mất, quả thật là báu vật
nhân gian. Tuy Đại Kiền là đất nước nam tôn nữ ti nhưng con gái đẹp sống
vẫn dễ chịu hơn nhiều, tuyệt sắc lại càng chiếm ưu thế. Xem ra cổ kim đều
giống nhau, bất kể cái gì cũng phải nói chất lượng.
Diệp Thiện Thiện còn đặc biệt cẩn thận nhìn kỹ túi thêu của cô ấy, trên mặt
túi có ba chữ Mạc Nhược Thu.
Diễm tỷ hỏi bọn họ mấy câu tầm phào thường ngày xong liền kêu các cô tản
ra, về lại phòng mình. Lúc này, hai ma ma chừng hơn năm mươi tuổi đi tới
chào Diễm tỷ. Diễm tỷ trỏ cô và Hương Nhi, nói:
“Dẫn hai người này đi tắm rửa. Thuận tiện kiểm tra hạ thân, đổi lại quần áo,
dọn dẹp cho gọn rồi dẫn bọn họ quay lại đây.”
Hai ma ma “vâng” một tiếng, một người tóm lấy Hương Nhi, một người giữ
chặt Diệp Thiện Thiện, lôi cả hai đi đến hai gian phòng đằng sau.