Việt Cổ Di Tình

Chương 41: Chương 41: Rời đi




Đêm dông, mưa máu gió tanh…

Lúc Thương Khung ôm Diệp Thiện Thiện quay lại Ngân Lang tộc thì, trước

mặt xác sói nát bươm rải rác tán loạn.

Một con rắn đốm hoa khổng lồ ngửa đầu thè lưỡi, con mắt tam giác sáng

quắc khủng khiếp. Đột nhiên nó cảnh giác nhìn về một góc, chỉ thấy một

nam tử áo trắng trong mắt tức giận bừng bừng, chậm rãi cẩn thận đặt nữ tử

trong lòng xuống đất. Một con sói bạc xông lên trước, bảo hộ nữ tử đang

ngủ say.

Một luồng kình phong quét qua, đầu cự xà đập vào vách đá. Bóng trắng

nhảy lên trên vách bám vào đầu rắn, mới rồi một kích của hắn đã làm tròng

mắt con rắn tứa máu. Thân rắn điên cuồng quẫy đập, giận dữ xông về phía

bóng trắng, bóng trắng lóe lên biến mất. Đầu cự xà lại đập vào đá lần nữa,

tiếng va đập khủng khiếp dọa chim thú kinh hồn.

Thương Khung đảo mắt nhìn không ít xác Ngân Lang nằm dưới thân rắn.

Chưa từng có lúc nào tức giận như lúc này, làm hắn muốn hung hăng xé nát

con vật kềnh càng trước mắt! Đồ bò sát đáng chết!

Vung tay búng ra mấy cục đá nhọn, song không làm gì được lưng rắn da dày

thịt chắc, đá nhọn chỉ rạch một đường bên ngoài lớp vảy của nó.

Cự xà thấy Thương Khung ngừng lại, đuôi lập tức quét tới. Thương Khung

nhanh nhẹn giẫm chân tránh được, chỗ vừa đứng đã bị đập nát. Một vòi nọc

độc vàng khè nồng nặc phun về phía hắn. Hắn đưa tay áo lên che, trong lòng

biết không ổn. Tức tốc xé ống tay áo xuống, một giọt độc bắn lên khuỷu tay,

cảm giác nóng rát dữ dội xâm chiếm, mặt không cảm xúc bứt phần thịt dính

độc trên khuỷu tay xuống. Xé vạt áo quấn lên vết thương, tốc độ nhanh như

chớp.

Con mắt vàng to cộ sáng lên đắc ý, nọc độc phun ra càng điên cuồng ngang

ngược. Vài người sói còn sống sót gần đó bị phun trúng đau đớn rú lên, toàn

thân bị nọc độc xâm thực đến thối rữa mà chết.

Ánh mắt Thương Khung u ám như ma quỷ.

Đột nhiên, bóng người vọt từ dưới lên, xông về phía bụng rắn, giữa không

trung, thừa lúc nó cúi đầu nhìn xuống thì, ngón tay đã bắn vào hai mắt nó.

Tích tắc, cự xà đau đớn gầm rú, quẫy đập vào vách đá, không ngừng lăn lộn,

máu trào ra từ hai mắt rắn vàng khè sáng quắc.

Nhặt vũ khí bén ngót như đao từ dưới đất lên, cười lạnh âm u đạp lên bụng

rắn.

Từ xa nhìn lại, một bóng trắng thuận theo thế lăn lộn của con cự xà, một

đường đi tới đuôi rắn, bóng trắng nhanh chóng thối lui. Bụng cự xà đột

nhiên nổ banh, máu như nước suối phun ra, bắn vọt lên trời. Giống như một

con cá bị mổ bụng chảy máu, ruột gan đổ ra, không ngừng co quắp trên đất

đến khi bất động.

Thương Khung tóm lấy tiểu Ngân Lang đang rục rịch đằng sau hắn, lạnh lẽo

nhìn nó.

Tiểu Ngân Lang không ngừng vùng vẫy trong tay hắn.

“Đáp ứng điều kiện của ta! Ta sẽ cho mày thứ mày muốn!” Thương Khung

nói.

Tiểu Ngân Lang ngừng giãy, hết nhìn xác rắn lại nhìn Thương Khung. Tròng

mắt đảo vài vòng, gục đầu xuống, thỏa hiệp gầm khẽ hai tiếng.

Thương Khung lộ ra nụ cười hài lòng quỷ quyệt, “Đi thôi!” Tiện tay quăng

tiểu Ngân Lang xuống.

Tiểu Ngân Lang hưng phấn nhảy nhót như điên, hóa thành một dải màu bạc

bay vút đến bụng rắn, moi từ bụng rắn ra một viên nội đan màu vàng lớn gấp

đôi của mình, tham lam nhe răng cắn.

Thú bảo vệ cả đời chỉ có thể làm sói, ăn được một viên nội đan trăm năm

của cự xà thì sau khi thành niên, gặp kỳ ngộ nào đó có thể hóa thành hình

người.

Mai táng xong thi thể Ngân Lang, mấy trăm người của Ngân Lang tộc chỉ

còn sót lại có vài người. A Hi, A Liệt đau khổ bi thương rơi nước mắt. Ai

nói nam nhân không thể dễ dàng rơi lệ? Chỉ là chưa gặp phải chuyện thương

tâm mà thôi.

Thương Khung bế Diệp Thiện Thiện đột nhiên mở miệng.

“… Đi theo ta!”

Hai người kinh ngạc nhìn Thương Khung. Mặt hắn không có cảm xúc nhưng

trong mắt dường như có gì đó lờ mờ chớp động.

Ngân Lang vương và Ngân Lang tộc tuy cùng là Ngân Lang nhưng Ngân

Lang vương tuyệt nhiên không cần có trách nhiệm chiếu cố bọn họ.

Trong thân thể ngài là máu thuần chủng của thượng cổ kỳ thú, còn bọn họ,

nhiều lắm chỉ là hỗn huyết mà thôi, vả lại còn không biết là lai tạp qua bao

nhiêu thế hệ rồi.

Nếu Ngân Lang vương đồng ý thu nhận bọn họ, đây là chuyện mà thân là

người sói bọn họ kì vọng nhất.

Thương Khung liếc A Hi một cái, quét mắt nhìn khung cảnh thê lương bốn

phía.

“Ở lại đây chỉ thống khổ…” Phóng mắt nhìn về đỉnh núi mây mù lãng đãng

không nhìn thấy bầu trời, ôm chặt người trong lòng. Chữ cuối cùng vừa dứt,

bóng trắng đã cách xa vách đá mấy chục thước, chân không ngừng mượn lực

điểm nhẹ. Nháy mắt đã biến mất trong tầm nhìn của bọn A Hi.

Dưới vách núi trống trải, tiếng Thương Khung lưu lại chấn động.

“… Đến nơi, tới Vân Ẩn điện tìm ta…” Vọng âm không ngừng lặp lại.

A Hi nhìn Ngân Lang vương trong chớp mắt đã biến mất, cười khổ, nhìn A

Liệt đang trợn mắt há mồm.

“Từ dưới vực đi lên, ngài chỉ mất nửa ngày. Chúng ta lại mất vài tháng!”

Giọng nói tiếc nuối nhưng lại mang theo vài phần hi vọng tràn trề.

A Liệt chắt lưỡi, lẩm bẩm: “Nếu không có ngài, ta đã là con sói chết rồi! Có

thể đi theo Ngân Lang vương, đời này coi như không uổng làm người sói…”

************************

Từ trong mộng tỉnh lại, toàn thân rã rời đau nhức. Xa xa, đập vào mắt là một

con sóc nhỏ đang ở trên ngọn cây xanh mướt sau cơn mưa. Còn cô, hình như

đang ngồi dựa vào một tảng đá lớn trong khe núi ngay sát vách núi dựng

đứng. Dưới người trải một bộ quần áo trắng. Nhấc cánh tay không có chút

sức nào sờ áo, cảm giác rất quen thuộc. Là Thương Khung!

Một cái bóng màu bạc lọt vào tầm mắt, Diệp Thiện Thiện cười khẽ. Hóa ra

là thú bảo vệ ở tế điện. Tiểu Ngân Lang vọt tới trước mặt cô, thò móng vuốt

hung hăng cào áo dưới người cô, sau khi cào rách một ống tay áo mới đắc ý

vênh mặt. Lúc này, một cái hột bắn vào lưng sói con đang dương dương đắc

ý kia, dọa nó nhảy dựng lên, giống như gặp quỷ chạy trốn mất tăm.

“Thương Khung?” Diệp Thiện Thiện nhìn đôi chân dài đang sải bước tới.

Người đàn ông áo trắng đẹp trai từ xa đi đến.

“Trong người không thoải mái sao?” Hắn ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt

ẩn chứa nụ cười nhìn cô chăm chú.

Diệp Thiện Thiện vò đầu, “Kì lạ quá, ngủ một giấc dậy có cảm giác toàn

thân không bình thường! Không có sức lực!” Nghĩ nghĩ lại bổ sung “Cảm

giác… mỏi mệt thiêu thiếu!”

Thương Khung dịu dàng vén tóc vướng bên môi cô…

“Ăn đi!” Đưa cô một thứ trái cây màu trắng.

“Nhưng mà! Em thật sự không đói mà!” Diệp Thiện Thiện cầm lấy, không

tự chủ xoa bụng.

“Không đói cũng phải ăn!” Thương Khung quét mắt nhìn con thú nào đó

nằm sấp trong cái động nào đó, chỉ lộ ra hai con mắt sói nhìn chòng chọc trái

cây dưỡng thai trong tay Diệp Thiện Thiện.

“Vì sao?” Diệp Thiện Thiện thắc mắc, nhưng vẫn nghe lời bỏ trái cây vào

miệng.

“Bởi vì…” Thương Khung nhìn đôi mắt trong trẻo như nước của Diệp Thiện

Thiện “Nó có lợi cho thai nhi!”

“Hả?” Diệp Thiện Thiện đang cắn được nửa chừng, trợn mắt nhìn Thương

Khung, mặt cười có vẻ quái lạ.

“Thai nhi?” đầu óc mờ mịt.

“… Ở trong bụng nàng!” Tay hắn áp lên cái bụng nhu nhược của cô.

Tầm mắt dời theo tay hắn xuống bụng mình, mơ hồ, thất thanh hỏi: “Của

anh…?”

Thương Khung nghe xong mặt lập tức đen lại, tức giận trừng mắt nhìn Diệp

Thiện Thiện còn đang ngơ ngơ ngác ngác, híp mắt, giở giọng nguy hiểm.

“Con… nàng tưởng là của ai?”

Bị hắn trừng đến tỉnh táo lại. Đợi ý thức được lời hắn nói thì…

Diệp Thiện Thiện triệt để hóa đá trong gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.