Trời tối dần, đêm xuống. Vài bóng trắng hộ tống một chiếc xe ngựa đi đến
chân núi hoang vu.
“Chủ thượng! Phía trước có một ngôi miếu điện!” Tiếng tả hộ pháp từ ngoài
xe truyền vào.
“Tá túc!” Thương Khung hờ hững đáp.
“Vâng!” Tả hộ pháp lên tiếng trả lời.
Im lặng đưa tay ôm lấy thắt lưng Diệp Thiện Thiện đang muốn nhảy xuống,
nhẹ nhàng bước xuống xe. Vừa đặt chân xuống đất, cô bực bội lẳng lặng
chuồi ra khỏi vòng ôm, đột nhiên chỗ vết thương bị tay Thương Khung giữ
lại. Bàn tay to nắm chặt tay nhỏ nhắn, kiềm chế chặt chẽ phản kháng của cô,
mắt cũng không nhìn dẫn cô đi vào trong miếu.
“Các vị thí chủ! Trong miếu không cho khách nữ bước vào!” một chú tiểu
cản họ lại, thi lễ nói.
Kiếm trong tay tả hộ pháp lia đến cổ hắn.
“Nói nhảm! Mau đi sắp xếp phòng!”
“Cái… cái…” Chú tiểu biến sắc. Một bên khiếp sợ nhìn kiếm trong tay tả hộ
pháp, một bên lại không dám trái quy định, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
“Tôi đi ra ngoài, các người đừng làm khó chú ấy!” Diệp Thiện Thiện không
nhẫn tâm để bọn họ làm hại chú tiểu, giãy khỏi tay Thương Khung, đi ra
ngoài điện thờ. Sau lưng, ánh mắt Thương Khung lạnh lùng đảo qua tả hộ
pháp cùng chú tiểu. Tả hộ pháp cúi đầu, rút kiếm lùi về sau lưng hắn mà chú
tiểu thì run lẩy bẩy.
Diệp Thiện Thiện đi ra ngoài điện, nhìn sắc trời đen kịt, ngơ ngác không nói.
Đáy lòng dường như có thứ gì đó tưới lên, ngấm vào, quấy đảo, tan ra làm
một, không cách nào tìm lại được bình tĩnh như nước trước kia.
Một tấm áo đàn ông đưa đến trước mặt cô, vô thức đưa tay cầm.
“Mặc vào!” Thương Khung liếc Diệp Thiện Thiện, từ sau đêm đó trở đi luôn
một mực im lặng, bình thản nói.
Tiếp tục im lặng…
“Hay là… nàng muốn ta giúp?” Đưa tay kéo cô, khoảnh khắc vừa chạm vào,
cô kinh hoảng thụt lùi mấy bước. Xem tay hắn như mãnh thú hồng thủy. Tay
Thương Khung ngừng giữa không trung, ánh mắt lấp lóa, chậm rãi thu hồi
tay.
“Còn không đi thay?” Đồng tử thăm thẳm.
Nghe xong, cô mím mím môi quay người tìm một góc, cởi quần áo, mặc áo
trắng của hắn vào.
Lúc Diệp Thiện Thiện tiến vào tầm mắt của hắn, nơi nào đó cứng rắn tận
đáy lòng nháy mắt trở nên mềm mại. Nhìn dáng người nhỏ xinh bao bọc
trong tấm áo trắng rộng thùng thình rụt rè như thế, trong lòng ngọt ngào
không thể tả! Thấy cô ngập ngừng, gượng gạo đi tới trước mặt, hắn đưa tay
vuốt mái tóc đen dài như thác, cảm nhận từng sợi tóc tơ óng mượt trượt qua
kẽ tay, ngăn cản thân mình đang muốn trốn tránh.
“Đừng nhúc nhích!” Hắn thì thầm, giơ tay búi tóc cô lên theo kiểu nam
nhân.
Mỗi lần đầu ngón tay vuốt qua đều làm toàn thân Diệp Thiện Thiện nhạy
cảm run khẽ, cảm giác dịu ngọt đến thế, tuy có phần ái muội nhưng lại khiến
cô không có một chút ý niệm né tránh trong đầu, ngoan ngoãn mặc hắn loay
hoay.
Thương Khung cẩn thận xắn ống tay áo dài thượt của cô lên… ánh mắt
chuyên chú như thế làm cô hoang mang, cử động như vậy càng khiến cô
bàng hoàng. Hắn dịu dàng, làm cô gần như quên mất, đêm đó hắn quá đáng
với cô thế nào… cô khổ sở ra sao…
Xắn tay áo xong, nắm lấy tay cô, không để ý ánh mắt cô ngơ ngác, đi vào
miếu. Tay hắn rất ấm, bàn tay lành lạnh của cô không tự giác nắm lại. Nhận
được hồi đáp của tiểu nhân nhi, bàn tay to đột nhiên bao lấy cô, ấm áp, nhu
hòa.
Khi chú tiểu trong miếu nhìn thấy Diệp Thiện Thiện, rõ ràng là một mỹ nhân
môi hồng răng trắng lại đổi sang nam trang, há hốc miệng.
“Cái này…” Chú tiểu liếc thấy ánh mắt chẳng lành của tả hộ pháp thì nghẹn
họng, run lẩy bẩy dẫn họ vào phòng, lòng chỉ cầu trời mau mau sáng tống cổ
đám hung thần ác sát này đi. Vậy là hắn A di đà Phật lắm rồi.
Diệp Thiện Thiện đứng trong góc phòng, không nhúc nhích nhìn bấc đèn
hoa sen trồi sụt, trong lòng thở dài. Lúc chú tiểu nói chỉ còn có hai gian
phòng thì, cô lại bị ép chung phòng với Thương Khung. Kì thật cô sợ anh ta,
nhưng… thẳm sâu trong nội tâm lại cực kỳ khát vọng. Cô bị ý tưởng này dọa
ngây người, chớp chớp mắt không dám tin, Diệp Thiện Thiện mày lại khát
vọng anh ta… là cảm tình sao? Còn là một người chỉ biết lấy sinh mệnh
người ta ra đùa giỡn hành hạ? Hoảng sợ lắc đầu phủ nhận, không phải!
Không phải vậy!
Thương Khung vừa bước vào phòng đã thấy Diệp Thiện Thiện đứng trong
góc phòng xa giường nhất, trông rất tội nghiệp, mặt mày đờ đẫn lắc đầu lia
lịa.
Ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng, phát giác cô khe khẽ run rẩy.
Đợi Diệp Thiện Thiện tỉnh táo lại, bản thân đã ngồi trên đùi Thương Khung,
bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô hệt như đang vỗ về mèo con.
Cảm giác nhân nhi trong lòng ngọ nguậy, Thương Khung hạ tầm mắt xuống.
Quang cảnh trước mắt làm đồng tử hắn tối lại. Vốn dĩ cái áo này đã rất rộng,
cô mặc không vừa, giờ lại vùng vẫy làm cổ áo mở rộng ra. Đường cong nhấp
nhô bên trong cùng với hai đỉnh mềm mại nổi lên chỉ cách một lớp lụa mỏng
manh, lúc ẩn lúc hiện.
Hít sâu một hơi, đành giam nàng trong lòng mình. Hắn biết ngày đó, nàng bị
dọa sợ! Vật nhỏ của hắn hoảng sợ rồi! Thế nên hắn còn chưa muốn thêm
một lần nữa, mặc dù một khi nếm thử tư vị của nàng rồi, hắn không sao
khống chế được muốn nếm thêm một lần, một lần nữa…
Cho dù hắn đã hết cách nhẫn nại, đã kề sát với ranh giới đổ sụp, nhưng…
chết tiệt! Hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng thương tâm đẫm lệ nữa.
Ban đêm, ánh trăng như nước, trong phòng ánh nến chao động, yên tĩnh đến
nỗi chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ vang lên từ trên giường. Thương Khung
ngồi vững như tượng, ánh nến chớp lóe, hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt quỷ
dị quét qua cánh cửa. Một bóng đen từ góc phòng xông tới, nhắm thẳng mặt
Thương Khung. Khóe miệng Thương Khung nhếch lên tàn nhẫn, phất tay
hóa giải, bóng đen lùi lại, hai chân điểm vào tường tấn công vào bụng
Thương Khung. Bóng Thương Khung lóe lên, mượn lực bóng đen bay ra
sau, lòng bàn tay vỗ tới bối tâm đối phương, ai dè bóng đen như có mắt sau
lưng, đột nhiên nhào xuống đất, tránh được một chiêu trí mạng. Trong tay
chợt sáng lên, vũ khí sắc bén công đến hạ thân Thương Khung. Ngón tay
Thương Khung búng khẽ “coong” một tiếng, trong lòng sinh nghi, tên này
cầm thứ gì mà có thể đỡ được lực đạo ngàn cân mới rồi của hắn, lại còn
không mất một cọng lông Chỉ hơi rung động... mũi chân Thương Khung
điểm nhẹ vào eo hắc y nhân, cả người gã bắn lên giường, lực đạo làm chân
giường gãy vụn, cũng đánh thức Diệp Thiện Thiện đang ngủ trên giường. Cô
ngồi dậy nhìn, mới rồi giường vẫn còn rất bằng phẳng, sao tự dưng lại
nghiêng một bên? Sau đó ánh mắt chuyển sang một lão già bận áo nhà sư
nằm bên mép giường, miệng toàn máu tươi.
Đờ đẫn!
Thấy trên giường còn có một mỹ nhân, mép lão già phớt qua một nụ cười
quỷ dị, vật trong tay đâm về phía Diệp Thiện Thiện với tốc độ cực nhanh.
Một bàn tay tóm chặt thứ vũ khí sắc bén đó ngay trước mặt Diệp Thiện
Thiện. Đó là một thanh đoản đao mỏng như lá liễu. Máu từ tay Thương
Khung tuôn xuống, song miệng hắn lại nhếch lên một nụ cười tàn ác. Khi
lão già muốn dùng thanh liễu diệp đao sức mạnh vô địch đó cắt nát bàn tay
Thương Khung thì, lòng bàn tay đau nhói…
“Cốt Hồng?...” Hai mắt lão già trợn tròn, thình lình gào rú một tiếng lao về
phía cửa sổ chạy trốn. Đợi Thương Khung nổi lên sát ý thì, ống tay áo bị
một bàn tay mềm mại níu lại. Quay đầu, mặt Diệp Thiện Thiện trắng bệch,
dáng vẻ đau lòng nhìn vết thương trên tay hắn, làm lòng hắn căng thẳng!
Mấy bạch y nhân ào vào phòng.
“Chủ thượng! Là nhân thủ của thập cung. Thuộc hạ đã phái người đuổi
theo!” Nói xong móc trong người ra một lọ thuốc, đưa cho Diệp Thiện
Thiện, vẻ mặt không tử tế nhìn cô.
“Có thể thoa vết thương cho chủ thượng?” Diệp Thiện Thiện vội vàng đồng
ý, run rẩy cầm lấy.
Dưới ánh nến vụt sáng nhấp nháy, Thương Khung ngồi cạnh bàn, hai mắt
sáng ngời nhìn Diệp Thiện Thiện bị hắn ôm vào lòng, ngoan ngoãn thoa
thuốc cho hắn, khóe miệng giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Thiện Thiện thấy vết thương trên tay Thương Khung, áy náy rớt nước
mắt. Tay hắn bị thanh đao mỏng đó cắt thấy được cả xương, máu chảy
không ngừng, mãi đến lúc bôi thuốc mới cầm máu được. Nhìn bàn tay vốn
dĩ đẹp đẽ mảnh khảnh như trúc giờ phút này vì cô mà bị thương ra nông nỗi,
lòng đau như xé… cắn môi quấn vải trắng cho hắn.
Thương Khung đưa bàn tay không bị thương khẽ nâng cằm cô lên, thu hết
nước mắt cô vào trong đáy mắt, thở dài… bộ dạng này của nàng…
“Thiện Thiện!” Than thầm trong lòng, cúi đầu giữ lấy môi lưỡi cô, mang
theo dịu dàng, thương tiếc, cùng cô triền miên.
Quần áo rớt xuống đất, không còn một mảnh, cô bị ôm đặt lên bàn, hai tay
mềm mại vòng lên cổ hắn. Hai chân mảnh mai bị Thương Khung tách ra thật
rộng, dùng góc độ tập trung sức lực nhất, đâm vật to lớn dưới thân vào thật
sâu trong cơ thể cô, mỗi một lần đâm vào đều khiến cô không nhịn nổi, yêu
kiều rên rỉ thành tiếng.
“Đừng… không cần vậy… vào sâu quá, em không chịu nổi, hức…” cằm tựa
trên vai hắn, nức nở van vỉ.
Thương Khung nâng cái eo nhỏ nhắn của cô lên, miệng ngậm lấy anh đào
chực chờ đưa ra trước ngực cô, lại mang đến một hồi thở dốc, cảm nhận
động tác của hắn dịu dàng lại đẩy nhanh tốc độ, lần này đâm vào càng sâu.
Tràn trề chống đỡ giữa hai chân làm cô tê dại không chịu nổi. Tiếng rên rỉ từ
từ lớn dần, lọt vào tai Thương Khung, yêu kiều, thánh thót.
Rõ ràng cô không muốn như thế, vì sao? Vì sao đến cuối cùng lại thành rathế này?