Diệp Thiện Thiện giờ phút này đang rúc trong một các của Vân Ẩn điện,
cùng Thương Khung mắt to trừng mắt nhỏ.
Vừa bước vào, bạch y nhân liền lui ra, để mặc một mình cô đứng đó nhìn
Thương Khung đang dựa người trên trường tháp, ngắm nghía cây ngọc tiêu
trong tay.
“Xem ra hai mươi gậy không có tác dụng?” Mày kiếm nhướng lên, hai mắt
sáng ngời có thần nhìn cô.
“Thiện Thiện biết sai!” Nghe được mấy chữ “hai mươi gậy”, lập tức rũ mắt,
cúi đầu tỏ ra yếu thế.
“Lại đây!” Ra lệnh.
Diệp Thiện Thiện theo bản năng chầm chậm nhích tới từng chút từng chút
một.
“Chỉ có chút can đảm vậy sao? Giờ mới biết sợ ta?” Thương Khung khiêu
khích.
“Ậy... Trước kia nô tỳ có mắt mà không thấy được chủ thượng, làm việc lỗ
mãng. Nghe nói chủ thượng quyền uy mênh mông, Thiện Thiện hiện tại chỉ
có kính ngưỡng.” Diệp Thiện Thiện cẩn thận trả lời.
“Cô đang khiêu chiến nhẫn nại của ta sao?” Nghe vậy, hắn lập tức sầm mặt,
lạnh lùng nhìn Diệp Thiện Thiện.
Thấy anh ta biến sắc, Diệp Thiện Thiện ba bước cũng biến thành hai, hấp tấp
nhảy qua bậc thềm đến trước mặt anh ta. Bụng nghĩ, hầu hạ anh cũng không
dễ ha? Đứng từ xa liếc anh thôi đã mất nửa cái mạng, giờ còn muốn tôi đến
trước mặt nữa? Khóe miệng rụt lại bất mãn.
“Đưa tay!” Hắn cau mày, nửa ngày mới áp chế được lửa giận, nghiến răng
nói: “Tay kia!”
Diệp Thiện Thiện nhịn cười, vô tội chìa tay ra.
Lúc Thương Khung nhìn thấy ba chấm đỏ trong lòng bàn tay cô, mày khẽ
cau lại. Tính thời gian thì độc hẳn đã nhanh chóng phát tác rồi, nhưng hình
như chậm lại. Trở tay nắm lấy cổ tay Diệp Thiện Thiện, nét mặt có vẻ sửng
sốt! Nhìn cô.
Diệp Thiện Thiện đau suýt chút nữa kêu lên, cổ tay sắp bị vặn đứt. Cái tên
này, nắm mạch người ta để xem bệnh hay để tăng thêm thương tích đây trời?
“Ai hạ Đồng Hoàn lên người cô?” Giọng điệu hàm chứa cảm xúc!
Nghe vậy toàn thân Diệp Thiện Thiện đổ mồ hôi lạnh. Suýt nữa cô đã quên
chuyện này. Vốn dĩ mình trúng hai loại kịch độc không còn sống được bao
lâu, lộn xộn cả ngày đã quên mất. Căn bản không hề nghĩ đến chuyện đi
trộm bản đồ để đổi lấy thuốc giải với Diễm tỷ. Song tình huống hiện giờ
khác rồi, vừa rồi động tác xem xét của anh ta đột nhiên khiến cô hi vọng.
Lúc trước cảm thấy việc giải hai loại độc này là vô vọng, hiện tại khả năng
rất lớn!
“Đồng Hoàn là cái gì?” Diệp Thiện Thiện giả ngu, ngẩn người ra!
Mặt không cảm xúc, đôi đồng tử đen nháy híp lại, Thương Khung ngó cô...
lâu thật lâu...
“... Tôi từng nuốt một viên thuốc...” Dưới áp lực, Diệp Thiện Thiện buông
vũ khí đầu hàng!
Thương Khung vòng hai tay trước ngực, “Ai?”
“Lúc trước sau khi tôi đá anh một đá rồi chạy...” Mặt Thương Khung đanh
lại, “... liền bị hai gã đàn ông bắt giữ, trong lúc giãy dụa kịch liệt bị ép nuốt
một viên thuốc, sau đó lại bán tôi vào Khôi Hương lâu. Chẳng lẽ thuốc đó là
cái mà anh nói, Đồng Hoàn?” Diệp Thiện Thiện cúi đầu, làm bộ khổ sở nửa
thật nửa giả nói, không nhìn thấy mặt Thương Khung càng nghe càng âm u.
“Hai gã kia tên gì, mặt mũi ra sao?” Thương Khung lạnh lẽo hỏi.
“Hả? Ách, lúc đó trúng phải thuốc mê, mơ mơ màng màng không có nhìn
rõ!” Nói cho anh biết tên, anh lại phái người điều tra, chẳng phải là muốn
phơi bày ra ánh sáng à?
“Phải không?” Kéo dài âm cuối, cười lạnh, “Ta rất hiếu kì, cô trúng thuốc
mê sao còn giãy dụa kịch liệt được?”
Lần nữa chứng minh, làm người không thể nói dối, bởi vì nói dối một câu lại
thành trăm câu. Diệp Thiện Thiện giờ phút này bình tĩnh lạ thường! Trời biết
cô lớn đến chừng này còn chưa nói dối lần nào.
“Mới đầu hít không bao nhiêu, chân ra sức đạp vài cái, cũng không biết đạp
trúng chỗ nào.” Cái này anh phải lĩnh hội rồi mới phải.
“Tốt nhất cô nên cam đoan mình nói thật.” Nghiến răng tức giận. Sau đó túm
cổ áo Diệp Thiện Thiện, lôi ra khỏi phòng.
Lúc Diệp Thiện Thiện đấu mắt với một con mãng xà dài chừng hai ba thước,
to cỡ bắp chân, toàn thân màu xanh điểm thêm những chấm đỏ thẫm, hai
chân cô run rẩy, nhũn ra như sợi mì, tưởng tượng mình ngất đi. Nhưng thực
tế luôn không như nguyện vọng, cô càng nhìn càng tỉnh táo. Con ngươi đỏ
như máu đảo trong hố mắt tam giác của con mãng xà nhìn cô, cái lưỡi chẻ ba
thụt thò khỏi miệng hưng phấn khi nhìn thấy con mồi.
Diệp Thiện Thiện đưa mắt cầu cứu, nhìn cái người ném mình vô ổ rắn,
Thương Khung! Anh ta lúc này đang khoanh tay trước ngực đứng ở cửa
động, vẻ mặt thích thú nhìn cô, tựa hồ chế giễu cô nhát gan. Diệp Thiện
Thiện cực lực đè nén ý nghĩ muốn cầu xin tha thứ từ đáy lòng, chân run rẩy
nhích dần dần về phía cửa động. Mãng xà nhìn cô trừng trừng. Hình như
nhận ra con mồi trước mắt tính chạy, một giây trước đó còn ở chỗ cũ, chớp
mắt một cái đã trườn tới bên chân Diệp Thiện Thiện, không một tiếng động.
Diệp Thiện Thiện hoảng hốt lảo đảo té xuống đất, kinh hồn nhìn con mãng
xà khổng lồ quấn lên chân cô, cảm giác trơn tuột sởn cả tóc gáy.
Nhìn đầu mãng xà phóng đại trước mặt trong chớp mắt, kinh hồn bạt vía
thấy đầu rắn thế nhưng nằm phục xuống đầu gối mình, cọ lớp vảy dày lên
mu bàn tay Diệp Thiện Thiện. Cô chết lặng người! Run run kêu lên.
“Tiểu, Tiểu Thanh...” Bởi vì nhớ tới Thanh Xà bên cạnh Bạch nương tử, “...
Đừng cắn nha! Tao, tao không có ác ý đâu, tao bị người ta ném vào đây...
đúng rồi!” Diệp Thiện Thiện nhớ ra gì đó, giống như chụp được cọng cỏ cứu
mạng, “Hồi trước có lần tao đã cứu rắn đó... Tiểu Trương con trai nhà hàng
xóm bắt được một con rắn xanh. Là tao trả tiền mua đem đi phóng sinh, ngồi
mấy tiếng xe bus mới tới ngoại ô thả đi. Tuy không bự bằng mày... nhưng
tốt xấu gì cũng cùng một họ nhà mày mà…” Mãng xà bắt đầu dùng cái lưỡi
đỏ như máu liếm mu bàn tay Diệp Thiện Thiện… Diệp Thiện Thiện nuốt
nước miếng thì thầm nhắc lại.
“... Tao rất thân thiện! Tao rất thân thiện với rắn nha ...” Hồi lâu, ... cảm thấy
hình như mãng xà này không có ác ý với cô? Vừa mới mừng rỡ với ý nghĩ
này thì, lòng bàn tay nhói lên đau đớn... Bà nội nó, cuối cùng vẫn bị cắn!
Mặt Diệp Thiện Thiện trắng bệch, nhìn toàn thân mãng xà màu xanh vì hút
máu cô mà chuyển thành màu đỏ. Làm sao gọi là tiểu thanh được nữa, rõ
ràng là tiểu hồng. Nhìn nó cuộn mình lại, lười biếng nhắm mắt ngủ, Diệp
Thiện Thiện cảm thấy não mình thiếu máu. Lòng bàn tay bị nó cắn ba lỗ,
máu vẫn còn đó, nhưng ba chấm đỏ của Cốt Hồng cũng không còn. Cái này
có phải gọi là trong họa có phúc không?
“Không chịu đi? Còn muốn bị cắn?” Thương Khung không biết đến bên
cạnh Diệp Thiện Thiện hồi nào.
Diệp Thiện Thiện liếm đôi môi tái nhợt không có chút máu, chìa tay xụi lơ
nói: “Độc, độc hết rồi...”
Thương Khung lườm cô, “Ta nói rồi... vết thương lành sẽ giải Cốt Hồng độc
cho cô!” Nhìn cô vẫn còn lơ ngơ… tiêu hóa lời mình! Không chịu được, nói:
“Còn không đi!” Nói xong cau mày xoay người đi ra cửa động.
“Anh nói nó chính là thuốc giải?” Chậm nửa nhịp, Diệp Thiện Thiện không
thể tin được chỉ vào mãng xà, hỏi với theo bóng lưng Thương Khung. “Kẻ
trước” lờ đờ nhấc đầu rắn lên, khinh miệt “khè” lưỡi trừng Diệp Thiện
Thiện. Diệp Thiện Thiện hoảng hồn đứng bật dậy, lê cái chân tê rần nhắm
cửa động sáng sủa chậm chạp chạy tới.
Ai dám nói thi thoảng rắn biết nhân từ? Thì là đồ ngu!
Ra khỏi động, ánh nắng đập vào mắt. Giờ phút này tâm tình cũng như mây
đen tan đi. Cốt Hồng đã giải, mạng nhỏ giữ được một nửa, cuộc đời tuyệt
đẹp làm sao! Nếu Đồng Hoàn cũng được giải thì ... Diệp Thiện Thiện đuổi
theo Thương Khung, dè dặt theo sau, hỏi:
“Chủ thượng, Đồng Hoàn... có phải cũng giải rồi không?”
Giọng nói lạnh giá như sắt thép của Thương Khung truyền đến.
“Ai hạ độc, tìm người đó giải!”
Diệp Thiện Thiện ngậm miệng, rụt cổ, người đâu mà lạnh quá... Có điều,
ngoài dáng người đẹp mắt ra, Thương Khung người này coi như có một chút
đáng khen, nói chuyện biết giữ lời ... ầy... chấm được hai điểm.
Hiện tại chỉ còn độc Đồng Hoàn, chỉ cần lấy được tấm bản đồ kia... Thỉnh
thoảng trộm liếc bóng dáng Thương Khung, trong lòng tính tính toán toán.
Sương mù lượn lờ quanh Vân Ẩn điện, một lớn một nhỏ, một trước một sau
hai bóng người mơ hồ, dưới ánh mặt trời dần dần đi xa.