Việt Cổ Di Tình

Chương 43: Chương 43: Trở về




Đại Kiền, trong Vân Ẩn điện, Thương Khung ngồi trên ghế đá, mặt không

cảm xúc.

Lắng nghe tả hộ pháp nửa quỳ xuống đất bẩm báo tình hình Vân Ẩn điện

nửa năm qua.

“Ngày đó, sau khi bị hữu hộ pháp đâm kiếm vào tim thuộc hạ cũng không có

chết! Sau khi tỉnh lại vội vàng quay về Vân Ẩn điện bố trí hết thảy, đợi chủ

thượng trở về. Kết quả lại đợi được mấy ngàn môn hạ của thập cung tam

phái! May mà thuộc hạ sớm đã phòng bị, lại thêm địa thế Vân Ẩn điện hiểm

trở, dễ thủ khó công. Đợi bọn chúng rút lui rồi, thuộc hạ mới nghe được tin

chủ thượng rơi xuống vực mất tích.

“Vết thương đã lành chưa?” Nửa ngày, Thương Khung mới thản nhiên hỏi.

Tả hộ pháp kinh ngạc ngẩng đầu, lại tức tốc cúi đầu đáp: “Bẩm chủ thượng!

Thuộc hạ đã lành rồi! Vốn dĩ tim của thuộc hạ không giống người thường,

nó nằm bên phải!” Âm thầm nghĩ ngợi! Không ngờ chủ thượng mở miệng,

câu đầu tiên lại là hỏi thương thế của hắn? Không phải hỏi kẻ thù!

“Thi thể hữu hộ pháp có tìm được không?”

“Tìm được… nhưng…” Mắt tả hộ pháp lộ ra bi phẫn, “Đã không còn toàn

vẹn nữa…”

“Thiếu cái gì?” Ánh mắt Thương Khung âm u, bình tĩnh hỏi.

“Thiếu chân trái và tay phải! Sau đó thuộc hạ tra ra được, bốn canh giờ

trước khi chủ thượng bị vây đánh, hữu hộ pháp đã bị điện chủ Phong Hoa

điện dùng cực hình phân thây, sau đó lại dịch dung thành hắn, lại thừa cơ ám

sát thuộc hạ và chủ thượng. Nghe đồn thuật dịch dung của điện chủ Phong

Hoa điện Liễu Phong Hoa rất cao. Đã đạt tới cảnh giới giống như thật!”

Thương Khung cười lạnh “Giống như thật?” Thong thả đứng dậy “Nếu gã có

thể thay đổi mùi!”

Nếu không phải lần đó hắn bị thương nặng, máu tanh che lấp mùi lạ, gã làm

sao dễ dàng đắc thủ được? Ánh mắt lạnh lẽo tàn độc! Cùng một sai lầm vĩnh

viễn không cần mắc lại lần thứ hai.

************************

“Thiện Thiện!” Thải Linh đang dọn phòng, đột nhiên thấy Diệp Thiện

Thiện, mừng rỡ kinh ngạc kêu to.

“Thải Linh!” Diệp Thiện Thiện đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng cười khẽ.

Thải Linh kích động ôm lấy Diệp Thiện Thiện nhảy nhót.

“Không phải muội đang nằm mơ chứ? Mọi người đều nói tỷ và chủ thượng

rớt xuống vách núi rồi… tỷ là người thật sao?” Thải Linh không tin thò tay

tự nhéo tay mình.

Diệp Thiện Thiện hết cách nhìn nàng, chẳng lẽ nàng cho là ban ngày ban

mặt cũng thấy ma được à?

“Là tỷ mà!” Kéo Thải Linh ngồi xuống, “Vốn là lần đó chết chắc rồi! Có

điều may được người ta cứu!”

“Thật à?” Mắt Thải Linh sáng lên. Nàng thích nhất là nghe mấy chuyện thú

vị, kì lạ “Thiện Thiện, mau kể muội nghe đi! Sau khi được cứu rồi thế nào

hả?”

“Sau đó…” Diệp Thiện Thiện ngửa mặt nhìn trần nhà! Được rồi! Cô cũng

biết trước rồi! Cái bệnh ưa nghe chuyện xưa của Thải Linh lại tái phát.

Dù sao cô cũng có thời gian mà. Cô có thể từ từ kể, chỉ cố ý lược bớt phần

chuyện về người sói thôi.

***************************

Nháy mắt mà đã an nhàn mấy tháng, khiến Diệp Thiện Thiện đột nhiên nhớ

tới một chuyện. Cô vác cái bụng đã hơn sáu tháng ì ạch xuyên qua vườn, tới

thư điện của Thương Khung.

Không có trong này? Nhìn thư điện trống không, ở đâu nhỉ? Nghĩ nghĩ, bước

thêm mấy bước. Hơi mệt, có điều vẫn kiên trì đi tiếp, có lẽ là ở đại điện. Đợi

tới được trước cửa đại điện, mặt cô đã rịn một lớp mồ hôi. Ra sức đẩy cánh

cửa sơn đỏ.

“Á…” Trước mặt đột nhiên nháng lên một bóng trắng làm cô nhảy dựng lên.

Cẩn thận nhìn lại thì thấy tả hộ pháp.

“Tả hộ pháp?” Vỗ vỗ ngực, thấy hắn đứng như tượng gỗ, chắn mất tầm nhìn

của cô. Vươn cổ nhìn nhưng không tới, lách sang một bên hắn cũng nhích

theo, cuối cùng trừng mắt nhìn hắn, “Tôi tìm chủ thượng! Anh làm gì cản

tôi?” Đằng sau hắn nhất định có cái gì đó không cho cô xem.

“Thiện Thiện!” Tả hộ pháp nói, nhìn thân mình nhỏ nhắn của nàng lại vác

cái bụng to như vậy đến tìm người. Kì thật phải gọi nàng là chủ mẫu, nhưng

Diệp Thiện Thiện cực lực yêu cầu người trong điện gọi nàng là Thiện Thiện,

vì nàng nói gọi chủ mẫu rất khó nghe. Nữ nhân quái dị! Gọi thế khó nghe

chỗ nào?

“Chủ thượng căn dặn, người không thể đi vào trong!” Tả hộ pháp nói.

“Tại sao?” Kì cục! Từ sau khi bụng cô ngày một lớn, tính tình cũng thay đổi.

Dễ sầu muộn, dễ nổi nóng. Cuối cùng giơ tay muốn đẩy hắn ra.

Tả hộ pháp vốn định lùi lại nhưng lại sợ nàng té xuống, mặt không ngừng

vặn vẹo. Nếu nàng và bảo bối trong bụng có chút sơ xuất gì, chủ thượng

nhất định không do dự giết chết hắn.

“Tránh ra!” Diệp Thiện Thiện tức giận dùng toàn lực vẫn không đẩy được tả

hộ pháp nhích ra. Lúc này, một luồng kình phong quét qua, mang theo mùi

máu tanh, làm cô có cảm giác tởm lợm muốn ói.

Thương Khung bồng cô lên, che mắt cô lại. Liếc tả hộ pháp một cái, bồng

Diệp Thiện Thiện còn đang giãy dụa rời khỏi đại điện.

Tả hộ pháp quay người, than thở. Nữ nhân một khi mang thai sao cứ như

biến thành một người khác ấy. Rõ ràng lúc trước rất dịu ngoan mà. Trở tay

đóng cửa. Trong điện máu tươi tràn lan, tay chân cụt gãy đầy đất. Có vài tên

còn chưa chết, đang ngọ nguậy nhúc nhích. Những khuôn mặt máu chảy

đầm đìa đó chính là mấy đại cung chủ và thuộc hạ đã vây công Thương

Khung bên vách núi ngày ấy còn sót lại.

“Bên trong có cái gì mà anh không cho em nhìn?” Kéo cánh tay đang che

mắt mình xuống, tức giận nhìn hắn chòng chọc.

“Muốn nhìn cái gì?” Thương Khung đáp qua loa, bỏ tay ra. Một người áo

trắng theo sau bưng đến một mâm trái cây ngon. Chọn lấy một trái đưa cho

Diệp Thiện Thiện.

Diệp Thiện Thiện tức tối ngoảnh mặt đi. Không ăn!

“Nàng nói ăn trái cây rất tốt cho hài tử mà?” Thương Khung thắc mắc. Thế

nên hắn mới ra lệnh cho thuộc hạ bất cứ lúc nào cũng phải có trái cây phục

vụ.

“Anh chỉ biết chọc tức em! Ăn trái cây nhiều bao nhiêu nữa cũng không có

tác dụng!” Viền mắt đỏ hoe, nhìn loài hoa lá to không biết tên trong vườn,

tức giận muốn khóc.

“Làm gì có?” Thương Khung hết cách, bế cô ngồi lên đùi mình “Nước mắt

sao mà nhiều vậy chứ?” Nhìn nước mắt nàng rơi lộp độp, lau cũng không

kịp. Thở dài! Từ sau khi nàng mang thai, tính tình khó chịu lại tăng lên

không ít.

“Anh nói xem! Có phải anh lại giết người hay không?” Quay đầu, chảy nước

mắt, lên án hắn.

“Không có!” Hắn tức tốc phủ nhận! Không có giết! Chỉ làm cho bọn chúng

đứt tay đứt chân, máu chảy sạch, sau đó tự sanh tự diệt thôi!

“Vậy sao trên người anh lại có mùi máu?” Nước mắt cô đảo quanh, sục sạo

trên y phục của hắn, kết quả lại không tìm thấy một vết máu nào. Nhưng

thân mình hắn rõ ràng có mùi máu, hiện tại cô rất mẫn cảm với mùi này.

Cánh tay dài ôm lấy người cô, “Nàng nhất định ngửi lầm rồi, không tin nàng

ngửi lại lần nữa xem!” Nói xong còn dán lại gần để cô ngửi thử.

Cô bĩu môi, bụng nghĩ: tin mới lạ! Cho dù có mùi, hiện tại cũng bay sạch

rồi! Cô làm sao ngửi ra được nữa?

“Nhân chi sơ, tính bản thiện! Anh lại quên rồi có phải không?” Tiếp tục lên

án!

“Không có!” Thương Khung đáp càng mau! Sao quên được? Hắn nhớ lần

trước hắn và nàng nghiên cứu vấn đề này ở trên giường!

“Chẳng lẽ anh không thể làm gương cho bảo bối trong bụng sao?” tiếp tục

khóc.

Thương Khung hết cách, “Được rồi! Đừng khóc nữa! Nghe lời nàng là

đươc!” Cùng lắm thì lần sau tuyệt đối không để nàng phát hiện ra! Tuyệt

đối!

Diệp Thiện Thiện lúc này mới nín khóc mỉm cười. Nhẹ nhàng kéo bàn tay to

của Thương Khung áp lên cái bụng tròn vo của mình.

“Vậy mới là ba ba tốt nha!” Cười híp mắt, ngọt ngào nói.

“Ba ba?” Thương Khung nhìn dáng điệu vui vẻ của cô, tâm đều mềm nhũn!

“Là phụ thân đó!” Diệp Thiện Thiện sửa lại.

“A!” đột nhiên Diệp Thiện Thiện kinh ngạc kêu lên, hai người đồng loạt

nhìn xuống bụng cô! Bụng… động đậy, một cái đầu nhỏ cách thành bụng

chui vào lòng bàn tay hai người nũng nịu…

Quá thần kì!

Thương Khung chậm rãi vuốt ve cái bụng nhỏ tròn vo của cô, Diệp Thiện

Thiện bất chợt nhớ đến mục đích cô đi tìm hắn. Kéo kéo áo hắn.

“Anh có thời gian không, có thể dẫn em đi Khôi Hương lâu…”

Động tác trên tay dừng lại, khóe miệng Thương Khung cứng ngắc: “Đi làm

gì?”

Diệp Thiện Thiện bị hắn nhìn đến chột dạ: “Muốn gặp Diễm tỷ và Hương

Nhi…” Cô nghe nói sau khi Trương Thanh Vân chết, Hương Nhi lại bị

Diễm tỷ đưa về Khôi Hương lâu!

“Có cái gì hay mà nhìn?” Thương Khung thẳng người ôm lấy cô, “Chẳng

qua chỉ là một ả giảo hoạt tham lam, một ả đắm chìm trong trụy lạc mà

thôi!”

“Gì cơ?” Diệp Thiện Thiện nghiêng tai, cái gì mà tham lam sa đọa?

“Được rồi!... Ta đưa nàng đi!” Thương Khung cúi đầu hôn cánh môi đỏ

mọng của cô! Trong lòng suy tính, gặp mặt một lần cũng tốt, giải tỏa tâm tư

của nàng! Về sau cũng không cần gặp lại nữa!

… Đám nữ nhân đó… thật sự, dơ bẩn không chịu nổi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.