Việt Giới Tu Linh

Chương 2: Chương 2: Sông Diêm Quán




- Bẩm ông, chúng ta đã đến Sông Diêm Quán rồi ạ.

Lúc này một người nam nhân khăn xếp áo the, dáng vẻ phú quý từ trong chiếc kiệu tám người khiêng vén màn bước ra. Hắn ngẩng cao đầu nhìn lên cảm khái:

- Sông Diêm Quán tửu điếm ăn chơi chác táng nhất Thành Nam Định, ta đến rồi đây.

Màn đêm càng làm cho tửu điếm rực rỡ, người ra người vào nhộn nhịp tấp lập, tiếng hò reo của nam nhân hòa trộn với tiếng lanh lảnh của các cô gái tạo ra một không khí hết sức ấm áp và kích thích.

Sông Diêm Quán là một tửu điếm có tiếng nhất Thành Nam,với một dàn mỹ nữ đủ làm cho khí huyết của các đấng nam nhi phải sôi sục, quan trọng hơn là gần đây tửu điếm xuất hiện một tuyệt sắc giai nhân có tên Lan Phượng Hoàng dáng vẻ thanh tao, nhã nhặn của nàng làm ai nhìn thấy cũng muốn đùm bọc che trở. Nàng chính là bảo vật của tửu điếm, thánh nữ trong lòng của hàng triệu triệu đấng nam nhi. Hôm nay chính là ngày Lan Phượng Hoàng đấu giá cái nghìn vàng của người con gái khiến cho hiện tại Sông Diêm Quán đông hơn bao giờ hết, rất nhiều người đến từ các thành khác, kể cả Thành Bắc xa xôi nhất để có dịp chiêm ngưỡng nhan sắc cũng như tài năng cầm ca, vũ kỹ của đệ nhất mỹ nhân Thành Nam. Tửu điếm có ba tầng, thì trừ tầng ba ra, hai tầng dưới đã chật ních người, sự huyên láo, tiếng hò reo của khách nhân và kỹ nữ làm người ta thấy phấn khích. Sự khẩn trương đã hiện rõ trên nét mặt của mọi người, một số người không thể kìm được hét lên:

- Lan Phượng Hoàng đâu, ta muốn thấy Lan Phượng Hoàng.

- Lâu vậy còn chưa ra đại gia đây không có chờ được nữa.

- Các ngươi im lặng được không, thiếu gia đây còn chưa lên tiếng, bọn các người tuổi gì làm ồn.

Trái ngược với không khí náo nhiệt hai tầng dưới, ở trong một căn phòng xa hoa đẹp đẽ là một người con gái đang ngắm mình trong gương. Đó là một khuôn mặt tuyệt đẹp như một giọt pha lê long lanh, làn da trắng như tuyết, má hây hây như hoa đào, mái tóc xuôn dài đen nhánh, đôi mắt bồ câu to tròn đi kèm với đôi lông mày lá liễu, mi cong dài đều đẹp đến lạ kỳ, dù chỉ là hình ảnh phản chiếu trong gương thôi cũng làm say đắm lòng người. Nhưng đôi mắt ấy lại thoáng đượm buồn. Tiếng gõ cửa vang lên:

- Chị Phượng Hoàng, em là Vũ Lực, em vào nhé.

- Ừ, vào đi.

Đáp lại giọng nói ngọt ngào của mỹ nữ, một cậu bé mười một tuổi bước vào. Thân hình cậu ta khoảng một mét tư gầy gò, tóc húi cua, nhưng làn da cậu lại trắng bóng như sữa, đặc biệt đôi mắt sang ngời như một vì sao, đôi lông mày rậm có một sức hút vi diệu. Mặc dù thân hình có chút nhỏ bé nhưng dáng đi lại phóng khoáng, nhìn vào người con gái trong gương cậu ta cười hớn hở để lộ ra hàm trắng bóc đều tăm tắm như hạt ngô, hai má lúm đồng tiền vô cùng khả ái:

- Chị Phượng Hoàng trang điểm xong chưa, đám khách nhân ngoài kia sắp không chờ được nữa rồi kìa, chị không có ra chỉ sợ họ đập phá Sông Diêm Quán này mất… hihi, mẹ bảo em nên hối thúc chị nè. Nhìn nét mặt cười hớn hở của mẹ, em nghĩ bà còn vui hơn lúc đứa con của bà trào đời nữa.

Lan Phượng Hoàng mỉm cười, đôi môi anh đào căng mọng sức sống của tuổi mười tám:

- Chị biết rồi, em ra ngoài trước đi, nói với dì là có thể bắt đầu rồi.

Vũ Lực bước ra tới cửa khẽ quay lại nhìn một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa, hắn không nhiểu vì sao một tuyệt sắc giai nhân như thế lại tự nguyện bán mình làm kỹ nữ. Rời khỏi phòng, hắn chậm rãi đi xuống tầng hai, lẽo đẽo sau lưng hắn là một đứa bé khác chạc tuổi, mập mạp hơn dáng vẻ ngô nghê nhưng khuôn mặt lại vô cùng tinh ranh. Đó chính là Việt Dũng nô tài của hắn. Còn một mình Lan Phượng Hoàng nàng lại ngắm mình trong gương, bàn tay trắng muốt những ngón tay búp măng thon dài của nàng nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo không tì vết, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ lưu luyến, yêu thích ngay sau đó là lo lắng, sợ hãi rồi lại chuyển sang kiên định một cách khó hiểu.

Trở lại với tầng hai là trở lại với sự cuồng nhiệt và huyên láo. Bỗng nhiên một mỹ phụ ngoài ba mươi xuất hiện ở sảnh chính tầng hai thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Khuôn mặt tròn như trăng rằm, dáng người yểu điệu thướt tha hết sức câu dẫn, bà ta chính là Phi Yến chủ nhân của Sông Diêm Quán mẹ của Vũ Lực. Giọng nói hết sức ngọt ngào nũng nịu cất lên:

- Xin thưa các vị đại gia, quan nhân khách quý… mọi người có thể dừng lại để lắng nghe tiểu nữ nói đôi điều được không nhỉ.

Lập tức không khí trở lên im lặng hơn hẳn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mỹ phụ, nhiều khách nhân đã đình chỉ luôn hành động trêu hoa ghẹo nguyệt của mình,thậm chí bàn tay còn để nguyên tại bộ phận mẫn cảm của các kỹ nữ không có ý định thu về. Mỹ phụ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc mai, ánh mắt đảo khắp lượt tửu điếm, nét mặt rạng rỡ cười nói:

- Thưa các vị, giờ tiểu nữ xin được tuyên bố sự kiện chính của Sông Diêm Quán tối nay xin phép được bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.