Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 60: Chương 60: Đánh cờ 4




“When you see a good move, look for a better one”

- Emanuel Lasker

“Nếu thấy một nước đi hay, hãy thử tìm một nước đi hay hơn”

- Emanuel Lasker, kỳ thủ cờ vua, nhà toán học, nhà triết học Đức, cũng là người giữ ngôi vị quán quân lâu nhất trong lịch sử của Giải Vô Địch Cờ Vua Thế Giới, 27 năm từ 1894 đến 1921.

(P/s: Ai chơi trò Lasca chưa? Khá giống checker, chỉ khác ở chỗ checker bị ăn là mất còn lasca bị ăn là thành tù binh)

Cả Lưu Hoành và Tả đạo nhân gặp Hoàng Hùng dâng lên quyển sách mới keng tuyệt đẹp thì đều ngây người trong chốc lát.

Khác với Viên Phùng đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhức đầu không thôi, nào có thời gian nghe ngóng mấy tin tức lặt vặt,

Lưu Hoành đã sớm biết việc Hoàng Hùng vận chuyển một đống giấy đến Lạc Dương, cũng đã bàn tính kỹ lưỡng từng loại khả năng, bao gồm cả phương thức ứng đối.

Từ phương diện lý luận thì nếu muốn đem giấy tặng cho Viên thị thì không việc gì phải tới Lạc Dương, có thể chở giấy qua Nhữ Nam, còn Viên Phùng thì để Hoàng Uyển bí mật tiếp xúc là được.

Quả nhiên giống như Lưu Hoành dự đoán, Hoàng Hùng vừa vào Lạc Dương liền liên lạc với Thập Thường Thị, muốn diện kiến hắn.

Thế nhưng cả hắn và Tả đạo nhân đều không ngờ rằng

Giấy chỉ là món khai vị,

Kỹ thuật làm giấy mới là món chính.

Phải biết rằng một bộ da hổ không bằng một cây cung tốt, một đầu kình ngư không bằng một chiếc lưới câu chắc chắn, đừng nói là 10 thùng giấy, cho dù là 100 thùng, 1000 thùng cũng không so được với bản thân kỹ thuật làm giấy,

Bởi vì có kỹ thuật làm giấy trong tay thì muốn làm bao nhiêu mà chẵng được.

Đương nhiên, kỹ thuật này cũng không béo như Lưu Hoành nghĩ, bởi lẽ Hoàng Thừa Ngạn không chỉ sửa lại kỹ thuật in của Viên thị mà cả kỹ thuật làm giấy này cũng đã bị sửa đổi, chất lượng thì y nguyên nhưng chi phí thì đúng là gấp 5-6 lần giấy Thái Luân, đắt đỏ hơn nhiều so với ước lượng trước đây của Lưu Hoành.

Quả nhiên, Tả đạo nhân đọc lướt qua về sau liền lắc đầu nói với Lưu Hoành:

“Quá lãng phí!

Dùng thì tiếc, bán chỉ sợ không người mua.

Còn không bằng tiếp tục dùng giấy Thái Luân”

Lưu Hoành lại lắc đầu nói:

“HAHAHA!

Nếu như vẫn dùng giấy theo cách củ thì đúng là bán không nổi.

Nhưng có một người chắc chắn phải mua”

Hoàng Hùng đến đây cũng gật đầu nói:

“Bệ hạ anh minh!”

Lưu Hoành cười nói:

“Chuyện này biết bao trùng hợp a!”

Hoàng Hùng đột nhiên run một cái, sau đó lại cười nói:

“Vậy nói rõ là ý của trời muốn giúp bệ hạ Trung Hưng Hán Thất.

Bệ hạ thần vũ thánh minh, ngay cả ông trời cũng không thể không nể mặt”

Tả đạo nhân lại lần nữa quăng cho Hoàng Hùng một ánh mắt sắc lẹm, kèm theo không ít khinh bỉ cho kẻ giấu đầu lòi đuôi.

Lưu Hoành lại rất hào phóng nói:

“Chuyện nào ra chuyện đó.

Trẫm cũng không thể lấy không của các ngươi.

Nghe ngươi nói kỹ thuật làm giấy này là do Hoàng Thừa Ngạn, Thái ái khanh và một số thợ thủ công của Đông Hải thương minh hợp tác nghiên cứu ra.

Nói đi, muốn trẫm thưởng thứ gì?”

Câu này nghe thì không có gì, thực là ám chỉ, trẫm có thể thưởng, nhưng là thưởng người phát minh thôi, không có phần của ngươi.

Hoàng Hùng cũng thuận theo Lưu Hoành, cuối đầu suy nghĩ lung lắm, làm như rất là đắn đo tiếc nuối, hồi lâu mới ngước nhìn lấm lét, tựa như lo sợ làm Lưu Hoành đợi lâu nổi giận, dứt khoát nói ra:

“Bệ hạ anh minh rộng lượng!

Thầy Thái Bá Dương và chú của thần đều hy vọng có thể mua được sách in từ Viên thị”

Giọng nói đến đây liên gấp gáp, sợ bị Tả đạo nhân hoặc Lưu Hoành hiểu lầm, cố gắng nhanh chóng nhả ra câu sau:

“Không phải là nho môn thánh hiền kinh điển.

Chỉ là một số tạp thư, tiểu thuyết nhỏ lẻ, những thứ này ở Giang Nam rất được ưa chuộng.

Rất nhiều hàn môn và dân thường đều yêu thích vào Phu Văn lâu và Hoàng Lạc lâu nghe kể chuyện”

Hoàng Hùng nói đoạn sau biểu lộ tham lam hiện đầy mặt, cứ như thể thư sách và Phu Văn lâu đều là công cụ kiếm tiền của nhà họ Hoàng, thế thôi.

Lưu Hoành híp mắt xem kỹ hắn, nãy giờ Lưu Hoành phát hiện Hoàng Hùng giả đò rất nhiều, nhưng hiện tại thì rõ ràng không phải vậy, trong lòng khinh bỉ:

“Quả nhiên là hạng con buôn.

Uổng cho ngươi có thể nghĩ ra Trung Hưng kế hoạch.

Uổng cho Thái Bá Dương, một đời đại nho lại đi nhận con buôn làm học trò.

À mà không!

Cướp công học trò, chỉ vì cái lợi trước mắt, xem ra cũng là cùng một giuộc cả.

Đáng đời ngươi phải trốn chui trốn nhũi đến chổ khỉ ho cò gáy cả đời”

Ngoài mặt thì nói:

“Xem ra kỹ thuật in kia đúng là xuất phát từ tay của nhà họ Hoàng ngươi.

Hahahaha!

Trẫm đoán không sai chứ?”

Hoàng Hùng giật mình lạnh tóc gáy:

“Bệ hạ minh giám!

Bệ hạ minh giám!

Đây là thầy ta và thúc thúc bàn luận ra kế sách.

Xin bệ hạ thứ tội”

Cực kỳ thẳng thừng bán đứng Thái Ung và Hoàng Thừa Ngạn, đúng như hình tượng ‘con buôn nói lợi không nói đức’ trong lòng thế gia nho học Trung Nguyên.

Tả đạo nhân quát lớn:

“Vô sĩ!

Lại dám khi quân phạm thượng.

Xin bệ hạ xử chém tên này”

Lưu Hoành lại xua tay nói:

“Có gì mà khi quân phạm thượng.

Kỳ thực hắn làm rất đúng nha.

Nếu như đem cả kỹ thuật in lẫn kỹ thuật làm giấy dâng lên tay ta, ta dám dùng sao?

Bây giờ thì tốt, có Viên thị cản ở phía trước, chúng ta chỉ việc theo sau kiếm ăn.

HAHAHAHA!”

Hoàng Hùng vội hô:

“Bệ hạ anh minh! Bệ hạ anh minh!”

Lưu Hoành khen:

“Hoàng ái khanh!

Ngươi rất thông minh, nhưng nhớ lấy, từ bây giờ ngươi chính là người của trẫm.

Ngày trước Tào Tiết cũng rất thông minh, có thể giấu trẫm hơn 10 năm, để cho trẫm rút kinh nghiệm xương máu nha”

Hoàng Hùng lại hết sức lo sợ xin vâng:

“Không dám giấu diếm bệ hạ!

Kỹ thuật in ấn này là thần vô tình chiếm được ở Hà Sóc, từ trong tay một nhóm người lạ đến từ một quốc gia gọi là La Mã.

Chỉ là vẫn luôn cảm thấy lo lắng không dám sử dụng.

Vừa rồi Giang Nam đột nhiên nổi lên lời đồn bôi nhọ trung lương, bôi nhọ bệ hạ.

Nhà thần cố sức truy tra nhưng không thể nào tìm ra kẻ chủ mưu, mọi manh mối đều chỉ thẳng Hồng Nghĩa đường.

Không còn cách nào khác, mới ra hạ sách này, hy vọng có thể lấy công chuộc tội”

Lưu Hoành lại cười ha hả:

“Vậy ta khỏi ban thưởng hén!”

Hoàng Hùng trợn tròn mắt dường như không tin được điều mình vừa nghe, sau đó ủ rũ chau mày cuối đầu như thể nhận mệnh.

Trong lòng thì lại thở phào nhẹ nhõm, không phải vì thoát cơn nguy nan tính mạng mà là vì kế hoạch tức thời thành công ngoài mong đợi.

Quả nhiên Lưu Hoành liền nói:

“Trẫm đùa ngươi chút thôi!

Làm gì mà đau khổ như vậy.

Nhìn ngươi khôi ngô tuấn tú, chẵng lẽ muốn đi làm thái giám?”

(P/s: Nhan sắc là một trong những tiêu chí thiết yếu để chọn thái giám thời Hán.

Rất nhiều Hán đế có ‘long dương chi hảo’.

Nhưng theo tìm hiểu của tác thì Lưu Hoành không có, cả chính sử và dã sử đều mô tả hắn yêu Vương Vinh thật lòng)

Hoàng Hùng sợ xanh mặt, nín thở, khép chân, run run không vững, người bình thường gặp tình cảnh này phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng thì Hoàng Hùng phải tiêu hao gấp đôi, bởi vì hắn diễn, hơn nữa còn là diễn như không diễn.

Lưu Hoành càng nói đùa nhiều thì chứng tỏ sự việc càng ổn thỏa, bởi vì lưu manh du côn mới thực sự là bản tính của hắn.

Tên này rất kỳ lạ, rõ ràng thật sự mang trong người tác phong giang hồ, thế nhưng sau khi lên ngôi liền cảm thấy minh quân thần võ mới là chính mình còn thói hôn quân suồng sã chỉ là vỏ bọc.

Lưu Hoành chính là như vậy, thuở nhỏ ham chơi, từng đi bụi đến tận thảo nguyên, cũng yêu thích du hiệp hồ phong, học thành kiếm pháp tinh diệu và đàn sáo của Nhung Hồ, tác phong vốn cũng không phải đỉnh đạc quân tử như nho thư mô tả.

Cũng bởi vậy nên tâm lý mới ám chỉ hắn đem những thói quen yêu thích này xem như vỏ bọc bên ngoài, kỳ thực là để thỏa mãn nhu cầu ẩn dấu của bản thân mà thôi.

Nếu như đem minh quân xem như một loại thiên tài thì Lưu Hoành nắm giữ 99% nổ lực, chỉ thiếu 1% thiên phú, bởi vì thiên phú của hắn là làm hôn quân, cho nên dù có nổ lực đến đâu thì thực chất cũng là dã tràng xe cát mà thôi, còn may là hắn chỉ làm vậy trong vô thức, chứ nếu không thì có khả năng đã rơi vào tình trạng thần kinh phân liệt rồi.

Âu cũng do áp lực thời thế cả!

Triều Hán đã đi vào giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh, gánh nặng trách nhiệm trên đầu Lưu Hoành sao mà nặng nề, sao mà to lớn.

Nhưng không thể vì thế mà cho rằng Lưu Hoành không thông minh, ngược lại, hắn cực kỳ thông minh, ví dụ như biểu hiện trên triều đình vừa rồi, và còn cả việc cho Huyền Kính Ty vào Hoàng Lạc lâu rãi lời đồn về anh em họ Viên nữa.

Loại người này không dễ bị lừa, và một khi biết mình bị lừa thì báo thù sẽ cực kỳ gay gắt, so với chiêu chó quỷ cắn càn của Viên Thuật thì ghê gớm gấp trăm ngàn lần.

Xem xét kết cục của Tào Tiết là biết, nhìn như vinh quang vô hạn, mang theo truy tặng Xa Kỵ Tướng Quân về nơi chín suối, thế nhưng theo thông tin từ Hoàng Lạc lâu thì Tào Tiết trước khi chết vốn vô cùng khỏe mạnh, không có bệnh tật gì cả, hẵn là ra đi ‘nhẹ tựa lông hồng’, mà có khi bên trong hòm quan tài cũng nhẹ tựa lông hồng cũng nên

Chẵng bù với con nuôi của hắn, người kế thừa thực ấp của Tào Tiết hiện giờ, đột nhiên lại phát bệnh đau bụng sốt khan, nôn mữa thường xuyên, đi nặng bị tả lị liên tục, nghe đồn rằng vẫn thường có thái giám trong cung mang theo ‘thịt ngon’ và thuốc thang do đích thân Lưu Hoành khâm điển tới ủy lạo hắn, hy vọng hắn ‘mau khỏe’.

Những tin tức này Hoàng Hùng chỉ biết được khi đến sát Lạc Dương, là do trưởng tầng 7 của Hoàng Lạc lâu bí mật chuyển tới.

Sau khi suy xét cẩn thận, Hoàng Hùng cảm thấy nước cờ mà mình và Hoàng Thừa Ngạn bàn bạc trước đó nhìn như hoàn mỹ vô khuyết nhưng ẩn giấu nguy hiểm quá cao, thế là hắn quyết định lâm thời biến chiêu…

Thay vì làm một thanh niên thế hệ mới, trung quân ái quốc, tài năng xuất chúng, hoàn mỹ không khuyết điểm, thì Hoàng Hùng quyết định làm một con buôn hám lợi, tiểu nhân âm hiểm, tự hạ mình xuống ngang hàng với đám Thập Thường Thị…

Hắn không chỉ ‘sơ ý’ tiết lộ ý tham, dẫn dắt Lưu Hoành đến việc nhận ra sự trùng hợp trong vụ Viên thị cướp được kỹ thuật in ấn vừa rồi và việc Giang Nam 3 minh hội muốn kiếm ‘chén canh’…

Mà Hoàng Hùng còn thẳng thừng bán đứng Thái Ung và Hoàng Thừa Ngạn, kỳ thực là đem ‘điểm yếu’ của mình giao cho Lưu Hoành.

Về phần đổ vạ cho đám người Marco Polo cũng là lâm thời ứng biến ra, bởi vì Marco Polo từng đắc tội Viên Thuật, bị truy sát khắp Duyện-Dự.

Nếu như dùng một lời nói dối để che đậy một sự thật, thì cho dù lời nói dối đó có cao minh đến đâu cũng sẽ bị tìm ra, bởi vì chân lý chỉ có một.

Nhưng nếu dùng một sự việc có thật để che đậy một lời nói dối thì sao?

Lấy năng lực của Tả đạo nhân thì không khó để truy tra ra mối quan hệ giữa Marco Polo và Hoàng Hùng ở Hà Sóc, và xích mích giữa Marco Polo và Viên Thuật ở Dự châu.

Đến lúc đó thì Lưu Hoành sẽ nghĩ thế nào, chỉ sợ lại não to đến đâu cũng sẽ bị rối, thậm chí cho rằng Viên thị đã biết đến sự hiện diện của kỹ thuật in ấn từ sớm, hiện rõ rành rành mưu đồ thu phục sĩ nhân, soán ngôi Lưu thị như Vương Mãng ngày xưa,

Từ đó mối nguy hại thế gia sẽ phóng đại trong lòng Lưu Hoành, cũng gián tiếp khiến cho sự hiện diện của Hoàng thị, Giang Nam 3 minh hội, thậm chí là Bách Việt trở nên nhỏ bé.

Đối với người thông minh như Lưu Hoành thì thuộc hạ đáng tin nhất là những kẻ tiểu nhân ví như Thập Thường Thị, ví như Hà Tiến, mặc dù đôi lúc bị kẻ địch mua chuộc nhưng còn ở trong tầm mắt thấy, có thể kiểm soát, ứng biến, sẽ không âm thầm thọc dao như Tào Tiết, người mà Lưu Hoành vẫn coi là ‘quân tử trong đám thái giám’, cho rằng hắn là kẻ chân thành giúp đỡ hoàng vị, là bề tôi trung thành với hoàng tộc Lưu thị, trung thành đến mức tới tận Giải Độc để rước hắn vào cung đối chọi cùng Đậu Thái Hậu.

Sau khi Hoàng Hùng biểu lộ vừa mừng vui vừa lo lắng, hớt hải rời khỏi hoàng cung thì trong điện cũng chỉ còn hai người Lưu Hoành và Tả đạo nhân.

Người trước đang vui vẻ lật xem kỹ thuật làm giấy, mặc dù lý trí của hắn khinh bỉ kỹ nghệ cửu lưu, nhưng bản tính lại yêu thích những thứ kỳ hoa này.

Người sau nhiếu mày lên tiếng nhắc nhở:

“Bệ hạ!

Hắn không thành thật”

Lưu Hoành tiếp tục lật sách, cười gật đầu:

“Không thành thật mới tốt,

Quá thành thật mới đáng lo.

Nhóc con mà thôi, dám diễn kịch trước mặt trẫm, hắn so với Tào Tiết kém xa”

Tả đạo nhân vẫn không yên lòng nói:

“Bệ hạ quá nhân từ!

Chỉ sợ Giang Nam 3 minh hội sẽ được nước làm tới, mượn cơ hội này chấp chưởng Giang Nam”

Lưu Hoành dời mắt khỏi quyển sách, liếc Tả đạo nhân như nhìn thằng ngu:

“Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?!”

Tả đạo nhân nhìn ra biểu lộ của Lưu Hoành, ngượng đỏ mặt ráng nói:

“Bọn họ có lương tiền còn có sách vỡ, đây đều là căn cơ phản loạn a!”

Lưu Hoành lắc đầu ra vẻ cao minh nói:

“Nếu như bọn hắn muốn phản thì sẽ không đem kỹ thuật in ấn và công nghệ làm giấy quăng ra ngoài.

Ngại đối thủ không đủ mạnh sao?

Thương nhân trục lợi mà thôi, ngay cả hai con cờ tuyệt dịu như Phu Văn lâu và Hồng Nghĩa đường cũng bị đám con buôn này biến thành công cụ kiếm tiền.

Chẵng phải chính ngươi cũng đã cho thân tín tra xét rồi sao?!

Phu Văn lâu ngoài mặt thì danh tiếng cao vút, bên trong thì buôn thư bán sách, gì mà lớp học đại trà, công nông thương y, tất cả đều là vì kiếm tiền, không hề giáo hóa trung thành tuyên truyền mua chuộc dân tâm, lãng phí hết sức.

Nói thật, lúc đầu trẫm còn hy vọng đám người Giang Nam ấy có thể làm ra thanh thế lớn một chút, phát triển nho học, uy hiếp lũ thế gia Nho đảng, như vậy thì chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi.

Đáng tiếc, đám man di ấy đúng là loại thương buôn, tầm nhìn hạn hẹp, ưu thế để đó không dùng, chỉ chăm chăm vào chút lợi lộc nhỏ.

Về phần Hồng Nghĩa đường,

Ha hả,

Người của đạo môn trộn vào cũng không ít đi!?

Sao rồi? Đã tra ra đầu mối gì chưa? Đứa nào miệng tiện như vậy?

Bôi nhọ tên hai mang Tôn Kiên đã đành, còn dám nói xấu trẫm”

Tả đạo nhân nghe Lưu Hoành lập luận hợp tình hợp lý thì cũng giải khai tâm trạng lo âu.

‘Không sai, bảo kiếm trong tay dũng sĩ có thể chém rồng, trong tay kẻ hèn nhát cơ hội thì chỉ có thể kiếm chút lợi lộc nhỏ hoặc tự tổn thương bản thân.

Giang Nam 3 minh hội, trò hề mà thôi’

Hắn có ác cảm với Hoàng Hùng cũng bởi tên nhóc này vừa xuất hiện liền cho hắn một cảm giác rằng Thập Thường Thị sắp biến thành Thập Nhất Thường Thị, mà hắn từ lâu đã gai mắt mấy tên ẻo ọt gió thổi đi đâu liền xoay theo ấy, vẫn thường bị thế gia mua chuộc vào những lúc cấp bách, nói là heo đồng đội đều cảm thấy quá sĩ nhục heo.

Nghĩ vậy, Tả đạo nhân bật cười trả lời Lưu Hoành:

“Đã xác định chắc chắn là Ô Giang hội.

Điều này cũng khó trách,

Hồng Nghĩa đường thành lập chưa lâu, lại mở rộng quá nhanh ngay trên địa bàn của Ô Giang hội, lỗ hở trăm ngàn chỗ, người của Ô Giang hội trong Hồng Nghĩa đường chỉ sợ còn nhiều hơn người của chúng ta”

Lưu Hoành gật đầu trầm tư một lát lại hỏi:

“Ngươi cảm thấy Hoàng Hùng có thể thay thế Hà Miêu, làm người trung gian giữa chúng ta và Trương Giác sao?”

Tả đạo nhân không hiểu tên này suy nghĩ kiểu gì mà đang ở phương nam lại lội lên phương bắc, nhưng hắn là ‘bệ hạ’ nên cũng chỉ đành chiều ý hắn, suy nghĩ một lát nói:

“Cũng là một nhân tuyển.

Có điều còn phải kiểm tra một phen”

Lưu Hoành lại hỏi:

“Đem thanh lọc Hồng Nghĩa đường làm bài thi ổn sao?”

Tả đạo nhân sáng mắt, ‘thì ra là vậy’:

“Bệ hạ thánh minh!

Nước cờ này dịu vô cùng.

Không chỉ có thể kiểm tra Giang Nam 3 minh hội, càng có thể làm cho phương nam xào xáo lên, bọn chúng kiếm được bao nhiêu tiền có lẽ đều phải đầu nhập cả vào việc giao tranh với Ô Giang hội.

Lấy căn cơ bé mỏng của chúng, chỉ sợ khó mà chống đỡ được, chúng ta lại nhân cơ hội giúp đỡ một tay.

Đến lúc đó Hồng Nghĩa đường chính là phân bộ của Huyền Kính Ty, tiêu diệt Ô Giang hội không còn xa rồi”

Lưu Hoành lại bồi thêm:

“Tiền của bọn chúng cũng thành của ta”

Tả đạo nhân nghẹn luôn, hắn rất muốn nói rằng có lẽ Thập Thường Thị thành ra như vậy cũng không phải bản tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.