Cảm ơn Nguyễn Thiên và vYJMw02016!????
“If we don’t end war,
War will end us”
- Herbert George Wells
“Nếu chúng ta không chấm dứt chiến tranh,
Chiến tranh sẽ chấm dứt chúng ta”
- Herbert George Wells, một trong những nhà văn người Anh hiếm hoi từng nhiều lần viếng thăm Liên Bang Xô Viết và phỏng vấn cả Vladimir Lenin lẫn Joseph Stalin.
(P/s: 4 giải Nobel văn học.
Mặc dù được phương Tây định nghĩa là một ‘cây viết xã hội chủ nghĩa’ khi nhiều lần ca ngợi sự phát triễn của Liên Bang Xô Viết cũng như từng ngồi đàm đạo với Lenin và Stalin về những vấn đề trong xã hội Liên Bang Xô Viết,
Nhưng các tác phẩm của Herbert George Wells vẫn được ưa thích bởi tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt và thủ tướng Anh Winston Churchill)
- ------------
Lại một mùa đông tuyết tai trầm trọng.
3 năm liền!
Nhưng khác với 2 năm trước, năm nay Tả đạo nhân không phải nghe Lưu Hoành không càm ràm số trời mệnh đất các kiểu.
Gã hoàng đế vui sướng nở nụ cười hoa ghét chó chê mỗi ngày.
Vì sao hoa ghét chó chê ư?
Hắn đã dần đánh mất vẻ tuấn tú mà cha mẹ ban cho vào những thú vui xác thịt, từ dạ dày đến rốn lại xuống một gang tay.
Trong khi Lưu Hoành ngân nga ca khúc [mùa đông không lạnh] trong sự vây đón xum xuê của Thập Thường Thị và các thể loại của ngon vật lạ, oanh oanh yến yến,
Thì ở ngoài kia, không đâu xa, chỉ ngay bên ngoài hoàng thành thôi, nổi lo bộn bề đang nổi sóng cồn cào trong dạ và cào cấu khuôn mặt héo hon nhăn nhúm của bình dân bá tánh.
Năm rồi không chỉ mỗi thế gia điêu đứng mà toàn bộ nền kinh tế Trung Nguyên cũng suy thoái nghiêm trọng.
Chiến tranh làm đứt quãng sản xuất và lưu thông hàng hóa,
Càng chết là đám thế gia sớm dự đoán chiến tranh, đã bắt đầu mua lấy, mua để, tích trữ hàng hóa từ trước khi khởi nghĩa Khăn Vàng nổ ra,
Hành động này làm suy giảm lượng tồn kho của các thương hội lớn, gián tiếp khiến tình hình khan hiếm hàng hóa diễn ra sớm hơn và nghiêm trọng hơn dự tính.
Giá cả tất cả các mặt hàng ở Lạc Dương đã tăng ít nhất 5 lần mà vẫn chưa thấy điểm dừng.
Lương thực và muối càng quá quắt hơn, đã tăng gần 20 lần!
Muối đã chính thức quý hơn vàng theo đúng nghĩa đen, còn lương thực thì cung không đủ cầu, có tiền cũng không mua được.
Nghe nói từ mấy ngày nay đã bắt đầu xuất hiện tình trạng có người chết đói, Lạc Dương Lệnh Chu Dị bận bịu chạy sứt đầu mẻ trán nhưng ngặt vì Lưu Hoành chỉ lo ăn chơi đàn đúm, các quan lại thế gia đủ năng lực lại thần hồn nát thần tính, tự giữ lấy thân mình, thành ra loanh quanh một hồi Chu Dị chỉ có thể quành về Hoàng phủ tìm Tư Đồ Hoàng Uyển.
“Tử Diễm công!
Có thể lại mở thêm vài điểm phát cháo sao?
Trời đông giá lạnh, năm nay lại tuyết tai nặng, thành Lạc Dương rộng lớn, dân chúng khó mà lặn lội đến được Hoàng Lạc Lâu”
Nhìn Chu Dị khẩn thiết cầu xin, một lòng vì bình dân, Hoàng Uyển cảm thán không thôi, thầm nói người này không phải sinh ra để làm quan Hán triều.
Lắc đầu xua tan ý nghĩ này, ông lão bắt đầu cân nhắc tính toán phương pháp thiệt hơn.
Chu Dị gặp đây lại cho rằng Hoàng Uyển muốn từ chối, gấp nói:
“Nếu không được thì xin Tử Diễm công hổ trợ một số nhà ở.
Dị thấy mấy gian khách sạn quanh đây không người, xin lấy danh nghĩa triều đình mượn tạm làm nhà cứu tế để tập trung che chở nạn dân, cũng thuận tiện cho việc cứu tế”
Hoàng Uyển nhăn mày thở dài lắc đầu:
“Haizz!
Ngươi làm thế không được.
Lúc bình thường thì không sao.
Hiện giờ Khăn Vàng vừa mới nổi lên, thậm chí năm ngoái còn khui ra Mã Nguyên Nghĩa và kẻ gian trà trộn trong thành,
Ngươi thân là Lạc Dương lệnh, không có chiếu lệnh của bệ hạ lại đơn phương tụ tập bình dân vào một chổ.
Đây chẵng phải chìa mặt ra cho người mắng mỏ hay sao?
Tội mưu phản này mà bị ấn định, cha ngươi cứu không được, anh ngươi cứu không được, ta cũng đỡ không nổi”
Chu Dị tuy không rành rõi việc làm quan nhưng não vẫn còn dùng được, nghe Hoàng Uyển giải thích thì mới biết mình dại, vài giọt mồ hôi lăn trên ót lạnh buốt.
Làm sao mấy ngày nay tận mắt chứng kiến khổ đau quá nhiều, trái tim chóng vánh lại đẩy lui lý trí:
“Nhưng …”
Hoàng Uyển không để hắn nói hết câu, phất tay ngăn lại:
“Yên lặng, để ta suy nghĩ một lát!
Già rồi đầu óc không dùng được.
Có tiểu tử kia ở đây thì tốt rồi.
Haizz!”
Chu Dị nghe vậy có chút thẹn thùng, lời này của Hoàng Uyển chẵng khác nào chê hắn thua kém Hoàng Hùng quá xa.
Làm sao chính hắn cũng không cãi được sự thật ấy, đành nín miệng chờ kim ngôn.
Chốc lát sau, Hoàng Uyển lại thờ dài:
“Haizz!
Thôi thôi!
Nhìn tình hình này cũng chỉ có cách ấy”
Nói rồi lấy ra giấy bút, bắt đầu viết.
Chu Dị nhìn vài chữ lập tức lùi một bước, hành lễ cuối đầu cảm ơn Hoàng Uyển.
Thứ ông lão viết là tấu chương, dùng danh nghĩa Tư Đồ để khởi tấu triều đình mở kho phát lương.
Mở kho phát lương là không thể nào, đơn thuần nói nhãm, cho dù mở kho phát lương cũng không đến lượt vùng ‘phồn hoa kinh kỳ’ này.
Lưu Hoành còn bao nhiêu dự định, nào là thu phục Khăn Vàng, xây dựng quân đội, chính chiến 8 phương 10 hướng, khôi phục hùng phong Hán Vũ, mây mây và thăng thiên.
Cho nên lương thực chỉ có thể từ nhà họ Hoàng bỏ ra.
Tấu chương này của Hoàng Uyển chẵng khác nào mua dây buộc mình, làm từ thiện trên danh nghĩa người khác không chỉ đơn thuần không có lợi mà còn có hại.
Đầu tiên là sẽ có quan lại triều đình giám sát quản thúc, ở địa phương có lẽ Lưu Hoành cũng lười phái tới, nhưng nơi này là Lạc Dương, là nơi ngay dưới chân hắn, cho dù lười đến đâu cũng khó cản tò mò hoài nghi.
Giám sát quản thúc xong rồi sẽ đến khâu chận đường cướp của, ăn bớt ăn xén, kỳ kèo hạch sách, bôi đen bôi đỏ yêu cầu bôi trơn này nọ.
Nhưng cung phụng cho lũ Thập Thường Thị còn chưa đủ, bởi đám thế gia có khả năng cao cũng sẽ ăn no rững mỡ nhảy ra phá phách.
Dù sao mùa đông năm nay đối với thế gia tuy lạnh nhưng cũng chủ yếu là ở địa phương thôi, còn chưa đến mức trực tiếp ảnh hưởng những kẻ ăn sung mặc sướng trong thành Lạc Dương.
Vả lại Hoàng Uyển hiện giờ là Tư Đồ, là bảo hoàng, là cái gai to đùng trong mắt đám thế gia, bọn hắn không cần nhà họ Hoàng bôi trơn, chính chúng sẽ tự quẹt dầu nướng mỡ thêm mắm bỏ muối để làm to chuyện hòng đá Hoàng Uyển khỏi vị trị Tam Công.
Từ khi lên chức tới giờ, Hoàng Uyển đâu có buổi triều hội nào được yên!
Đến cả tên ngố rừng, không hợp quan trường như Chu Dị mà vừa đọc được vài chữ trong tấu chương cũng nhận ra vấn đề.
Việc này chú định cũng sẽ là một hồi phong ba bão táp!
Nhưng nếu đem nó so với toàn bộ Trung Nguyên thì thật chỉ là quạt khe khẽ muỗi vo ve.
Thiên hạ này kẻ xấu nhiều, người tốt cũng không thiếu, ở Lạc Dương có người sẵn sàng mở kho phát lương, bất chấp nguy hiểm chỉnh trị, thì ở những địa phương khác cũng có.
Những người ấy hiện giờ hoặc là đã được chó hoang, quạ đói tiêu hóa xong xuôi, hoặc là đã được ruồi nhặn côn trùng tái tiêu hóa thêm mấy lần, sớm thành dinh dưỡng cho cây cỏ.
Đúng thế!
Có một sự thất là câu ‘ở hiền gặp lành’ chắc chắn không đúng hoàn toàn, và đặc biệt là trong thời chiến tranh gian hiểm thì nó càng có vấn đề.
Tầng lớp phú thương, địa chủ hướng thiện chính là nhóm chịu thiệt nặng nhất trong 1 năm chiến tranh vừa qua nếu không kể đến bình dân.
Thực lực quân sự của họ yếu nhất, là mồi ngon cho quân Khăn Vàng, đám đồng hương chân lấm tay bùn dù có lòng muốn giúp nhưng hoặc là lực bất tòng tâm, chôn theo một lúc, hoặc là bị cái sự hèn mạt ăn sâu vào tâm trí, chỉ có thể bỏ chạy lấy người.
Đám thế gia cũng không thèm đếm xỉa tới thể loại này bởi còn hiềm ghét vì sao thường ngày không xum xuê xu nịnh những người cao quý như bọn ta mà lại đi học đòi làm thánh nhân bồ tát cứu khổ cứu nạn, mua chuộc dân tâm của lũ tá điền mạt hạng.
Không có thực lực, không được giúp đỡ, bọn họ sớm trở thành vong hồn, chỉ có một bộ phận người quyết đoán may mắn bỏ chạy sớm nhưng gia tài không mang đi được, đã bị Khăn Vàng hoặc binh lính triều đình chiếm làm của riêng rồi.
Đúng thế!
Khác với thế cục dòm chừng lẫn nhau, ai lo khu vực người nấy ở Hà Bắc,
Bởi vì thế cục ở Hà Nam thay đổi thất thường, lúc thì Khăn Vàng được thế, khi thì triều đình được thế, nhất là hiện giờ Hoàng Phủ Tung đang thắng thế, Trương Lương, Trương Bảo bại thua liên miên, thành ra đà tiến lên của quân triều đình cũng nhanh mạnh hơn.
Hoàng Phủ Tung nổi tiếng là ác tướng, trước đây khi còn ở Quan Trung, Tây Lương, việc đốt nhà, đuổi tận giết tuyệt làm không ít, đối với trưng dụng đồ bỏ hoang hoàn toàn không có áp lực tâm lý.
Nhưng ít ra thì Hoàng Phủ Tung cũng coi như thành thật, chỉ khi nào quân nhu thiếu thốn mới tãn quân ra tìm kiếm kiếm trưng thu.
Mà đám Tây Viên thì mới là chân chính bại hoại.
Tào Tháo nhờ vào mạng lưới tình báo của mình và quan hệ với Huyền Kính Ty, đã đánh là trúng, ăn được no nê căng bồn nứt bát,
Hãn quỹ Viên Thuật không ngán bố con bà cháu đứa nào, bất kể là nhà hoang hay nhà có người đều xông vào tra xét, đoạt lương tiền tài sản, bắt nô thanh niên trai tráng, đem già yếu trẻ em lấp số hàng quân giao cho Hoàng Hùng,
Về phần Viên Thiệu thì lại ngại bôi xấu thanh danh, chỉ dám thòm thèm nhìn thằng em và thằng đệ nuốt trọn, chuyên tâm vào việc bắt hàng Khăn Vàng, lâu lâu gặp phải kho lẫm bỏ hoang cũng làm bộ quân tử phân phát cho thuộc hạ, nhất là hai ông dũng tướng Nhan Lương, Văn Xú mới cướp đoạt từ tay gà mờ Thuần Vu Quỳnh.
Ngay cả Hoàng Hùng cũng không thể không tham gia.
Một phần là vì áp lực từ 2 tên Thường Thị đời sau là Triệu Dung và Phùng Phương, nhưng phần nhiều là vì trắc trở trong việc giao thông vận tải hạn chế việc vận chuyện lương thực cứu tế từ phương Nam lên.
Ở những nơi gần sát với Kinh Tương và Dương Ngô còn đỡ, nhưng đi càng xa thì càng nguy hiểm, loạn tặc và dân đói cuồng điên khắp nơi trên đất, không ít lần lương thảo bị cướp đoạt thậm chí còn để lại thương vong cho dân phu vận chuyển và binh lính hộ tống.
Ngoài Hoài Nam và Toánh Xuyên, thì 9 phần 10 Trung Nguyên vẫn nằm ngoài tầm với của hàng cứu tế phương Nam.
Nặng nề nhất là Thanh Châu, bởi vì từ suốt 1 năm qua không hề có một đội quân chính quy của triều đình nào bước vào đất này, Khăn Vàng mặc sức hoành hành bốn phía, thành bảo thế gia, thành trấn triều đình, thôn xóm làng mạc tang hoang hết cả,
Lại bởi Thái Sơn cách trở, thông tin chính xác hoàn toàn không thoát ra được, chỉ nghe giang hồ đồn nhăng đồn cuội, khi thì nói chỉ còn các quận thành đứng vững, khi thì nói Châu trị Bắc Hải đã bị công phá, chẵng biết thật giả thế nào.
“Không đến mức như vậy.
Chủ sự ở Thanh Châu hiện giờ là Quản cừ soái.
Hắn là người địa phương, sẽ không đến nổi tàn hại quê nhà mình”
- Người đối diện với Hoàng Hùng ôn tồn nói.
Mặc dù mang vẻ bề ngoài và giọng nói là của Trương Giác nhưng đôi mắt vô thần đượm buồn lại dễ dàng bán đứng dánh tính thật sự của nàng.
Hoàng Hùng sớm lên Hà Bắc không phải vì sợ thế gia phá đám hay sợ lời đe dọa của Lưu Hoành.
Từ ngày bắt đầu công cuộc chiêu hàng Khăn Vàng cho tới nay, hắn được chứng kiến thật nhiều đổi thay tang tóc hơn nhiều so với trước khi chiến tranh nổ ra.
Hoàng Hùng hiện giờ đã có thể khẳng định chắc chắn rằng Hán triều đã vô lực chinh phạt phương nam.
Không chỉ vì phương Nam mạnh lên quá nhanh, mà bởi vì Hán triều suy yếu quá nghiêm trọng.
Trung Nguyên ước tính 10 không còn 2-3.
Nhưng Hoàng Hùng cũng không có tâm trạng đi mường tượng vẻ mặt của Lưu Hoành sau báo cáo dân số và thu nhập năm sau,
Hắn là thật đau xót cho số phận người vô tội:
“Haizz!
Chiến chết không phải là chủ yếu, đói chết, bệnh chết, rét chết, thiếu ăn thiếu mặc mà chết mới nhiều.
Cuộc chiến này 2 bên tham dự không tới 2 trăm vạn (2 triệu), mà người chết chỉ sợ phải lên đến 2, 3 ngàn vạn”
Trương Ninh Nhi uất ức thét lên:
“Ngươi trách cha ta!”
Hoàng Hùng lắc đầu:
“Mặc dù đến giờ Hùng vẫn nuối tiếc không thể khuyên nhũ Trương công từ bỏ khởi sự.
Nhưng ta chưa từng trách Trương công hay tự trách bản thân.
Huống hồ là bây giờ Trương công cũng đã không còn, ta còn trách cứ cái gì?”
Trương Ninh Nhi nghe thế lệ châu không kiềm được, cứ thể tuôn ra, đem lớp vẻ ngoài già nua của Trương Giác tẩy đi phần nào, nhưng hiện lên cũng không phải làn da ngọc mà là những quâng thâm xanh in hằn lên nơi khóe mắt sau những đêm trắng lệ nhòa.
Lòng nàng hiện rối như tơ vò, trách kẻ trước mặt này vì sao không xuất hiện sớm hơn, khiến cho cha nàng phải ra đi trong tiếc nuối đau buồn.
Lại giận chính mình bất lực, không thể cương quyết tự lực ngăn cản ngay từ đầu, để rồi trơ mắt nhìn Trương Giác đi mãi trên con đường không lối về.
Nàng nhớ đến những lần chủ động khuyên bảo Trương Giác cuối cùng kết thúc bằng việc nàng ủy khúc nhún nhường, đem hy vọng đặt vào Hoàng Hùng, cầu mong một người ngoài như hắn giúp mình khuyên bảo cha.
Lùi một rồi lại lùi hai, cầu ba rồi lại cầu bốn, để bây giờ người thân duy nhất trên đời này đã ra đi vĩnh viễn, chỉ còn duy nhất nàng một mình lẽ loi trong trần thế trọc ô này.
Hoàng Hùng vô thức đưa tay lên định vỗ vai nhưng nửa chừng lại rụt tay về, chỉ mở miệng hỏi han khuyên nhũ:
“Trương công trước khi cưỡi hạc về trời có căn dặn gì sao?
Hắn ở trên trời có linh thiêng, hẵn là cũng mong ngóng Trương tiểu thư bớt đau buồn mà tiếp tục tiến tới”
Trương Ninh Nhi im lặng không nói gì, cũng thôi nức nỡ nghẹn ngào, chỉ cuối gằm mặt lên gối co cụm cả người.
Không khí chìm vào yên tĩnh hồi lâu thì Hoàng Hùng cũng chờ đến đối phương mở miệng:
“Ta nhìn lầm ngươi!...”
Nói rồi đứng lên đi đến bên giá sách ấn mở cơ quan.
Trong tiếng ghì ghì của cửa đá, tiếng thì thầm của nàng cũng lọt vào tai Hoàng Hùng:
“Cha ta lại không nhìn sai ngươi!”
Nói là thì thầm nhưng Hoàng Hùng có thể khẳng định rằng không cần thiết phải sở hữu giác quan trời phú thì vẫn có thể nghe được rõ ràng, vả lại Trương Ninh Nhi cũng biết tai hắn thính, khả năng chỉ cố tình hạ giọng không nói to để tự an ủi tâm trạng của chính mình mà thôi.
Vậy nên Hoàng Hùng coi đó là một lời kêu gọi, nhìn thấy Trương Ninh Nhi đi vào mật đạo, hắn cũng cất bước bình tĩnh theo sau.
Nhiệt độ xung quanh giảm dần theo từng bước chân, cảm nhận được điều này khiến Hoàng Hùng khẽ nhíu mày, phía trước lại vang lên giọng Trương Ninh Nhi:
“Lạnh sao?”
“Không, so với ngoài trời vẫn đỡ hơn”
Lời nói vô tâm, tai nghe hữu ý, Trương Ninh Nhi đột nhiên bật cười, tiếng thanh lãnh lạnh xương sống dựng tóc gáy:
“Hứ!
Há há há!
Phải!
Không lạnh bằng ngoài kia, nơi có trăm ngàn sinh dân mòn mỏi đợi chờ Hoàng công tử cứu khổ cứu nạn!”
Hoàng Hùng cũng nhanh chóng hiểu ra cơ sự khi quan tài của Trương Giác hiện ra trước mắt hắn.
Băng tuyết đúc quan, xác ngâm thảo dược.
Không chờ hắn hỏi, một âm thanh vô hồn như phát ra từ tượng đá lập tức giải thích:
“Thái Bình Y Thư.
Địa quyển.
Nam hoa bảo thi thuật”
Lúc lời nói chấm dứt cũng là lúc nàng lấy ra 3 cuốn sách từ một ngăn tối đưa cho Hoàng Hùng:
“Tâm nguyện của cha ta!”
Hoàng Hùng có từng nghe qua về thuật tạo băng, những tưởng chỉ là xảo thuật, bây giờ xem ra là thật, dù sao tuyết mới rơi mười mấy ngày, lúc hắn lên Hà Bắc vẫn ngồi đò qua Hoàng Hà, còn chưa kết băng, lấy đâu ra băng quan.
Đem 3 quyển sách bìa viết Thiên-Địa-Nhân nhận lấy ôm vào lòng như bảo vật, Hoàng Hùng quay sang băng quan cuối đầu với Trương Giác rồi quay sang Trương Ninh Nhi nói:
“Cảm ơn Trương tiểu thư.
Chẵng hay Trương công có căn dặn gì ta sao?
Nếu Trương tiểu thư có việc cần, Hùng cũng sẽ hết lòng hổ trợ”
Trương Ninh Nhi nghe thế thì nhìn sâu vào mắt hắn, ngoài chân thành không còn gì khác, khóe môi của nàng hơi cong lên nhưng còn chưa thành hình mỹ mãn, chỉ thoáng chốc liền thay đổi thành nét khinh bỉ:
“Hừ!
Một tên Giáo Úy quèn lo liệu hậu cần, tùy thời có thể bị đem ra làm dê thế mạng.
Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Kinh Tương Hoàng thị tiểu công tử!”
Hoàng Hùng rất muốn nói hắn đã 17, không phải tiểu, nhưng lại cảm thấy nói như vậy có hiềm nghi bắt chước Cố Ung, thành ra chỉ cười lắc đầu lấy từ trong ngực áo ra mật thư của Lưu Hoành giao cho Trương Ninh Nhi.
Trương Ninh Nhi đọc được vài giòng thì cao giọng mĩa mai:
“Ai u!
Bình Nam Tướng Quân luôn!”
Hoàng Hùng cười bổ sung:
“Trên lý thuyết, sau khi chiến tranh kết thúc, thành công nghị hòa”
Trương Ninh Nhi vừa đọc vừa tiếp tục giọng điệu khó ở:
“Vậy là lo sợ mất đi cơ hội lên chức hay là lo sợ trừng phạt đây?
Chà chà!
Đúng là qua cầu rút ván mà!
Xem xem, cái hình phạt này, tan nhà nát cửa nha!”
Hoàng Hùng vẫn bình tĩnh đáp:
“Không đến nổi.
Phương Nam hiện giờ đã không cần phải e sợ Trung Nguyên.
Gia tộc của ta cũng đã đủ sức bác cổ tay Lưu thị.
Số liệu cụ thể ta không mang ở đây nhưng nếu Trương tiểu thư có nhã hứng, có thể theo ta đến Tương Dương nhìn xem”
Trương Ninh Nhi nghe thế lại trầm mặc nhìn Trương Giác, mấy hơi sau vừa khóc vừa cười nức nức nở nở:
“Cha!
Mắt người sao mà sáng a! Hức, hức!
Chỉ có nữ nhi mắt mù thôi! Há, há!”
Hoàng Hùng gặp đây thương tiếc mở miệng:
“Trương tiểu thư …”
Trương Ninh Nhi lúc này nhảy vào miệng hắn:
“Từ này đừng gọi ta là tiểu.
Trương gia bây giờ chỉ còn mỗi ta.
Ta không làm lớn ai làm lớn?”
Đây là một vấn đề chết người, Hoàng Hùng nhất thời cũng không trả lời được.
Cũng may Trương Ninh Nhi không xoắn xuýt vấn đề này, lập tức nói tiếp:
“Cha ta tích cóp cả đời cũng chỉ được một chút bột băng hóa, tất cả đều dùng để đúc quan này, dược thảo ngâm bên trong cũng có không ít hiếm quý.
Có lẽ cha ta đã sớm đoán được ngươi sẽ không đến.
Cũng có lẽ cha ta luôn tin tưởng trên đời này vẫn luôn có những ngươi như ngươi”
Nói rồi cắn răng nuốt nước bọt vào sâu trong cổ họng, để lại dư vị ngòn ngọt, Trương Ninh Nhi nhắm mắt rút ra một thanh kiếm sắc từ bên vách quan tài.
Hai chữ Ỷ Thiên mạ vàng lấp lánh trong ánh nến leo lét!
Hoàng Hùng hiếm khi thất thần, vậy mà không kịp tiến lên ngăn cản, vội hô:
“Trương tiểu thư! Đừng!”
Trái với suy nghĩ của hắn, Trương Ninh Nhi đáp lại bằng một giọng quở trách:
“Đã nói … ta không tiểu!”
Từ ngữ hí kịch bị âm giọng run run bán đứng, mặc dù cảnh tượng tiếp theo không phải hương tiêu ngọc vẫn nhưng cũng rùng mình không kém.
Lợi kiếm lướt qua, đầu người nhấc lên, chính tay nàng cắt lấy thủ cấp của cha nàng.
Trong khi Hoàng Hùng sững sờ, Trương Ninh Nhi đã đem “vật đáng sợ” bỏ vào hộp chuẫn bị sẵn, rồi mang tới đưa cho Hoàng Hùng:
“Tâm nguyện của cha ta!”
Lại một câu nói ấy, nhưng lần này Hoàng Hùng không biết nói gì, nuốt nước bọt nửa ngày mới thở dài:
“Haizz!
Trương t… cô nương không cần làm như vậy.
Trọng mật thư cũng nói rõ, triều đình có thể đặc xá Trương công, phong làm thượng tiên”
Trương Ninh Nhi cười khinh bỉ:
“Không cần!
Cha ta sớm đoán được.
Muốn dùng lời đường mật dối trá để thu phục Thái Bình đạo sao?
Không có cửa đâu!!!”
Thấy Hoàng Hùng bị tiếng quát lớn của mình làm ngây ra Trương Ninh Nhi hơi ngượng nghịu bổ sung:
“Đó là lời của cha ta.
Nói Lưu Hoành, không nói ngươi.
Mau nhận lấy!
Ngươi cho rằng Lưu Hoành sẽ thực thi lời hứa sao?
Xin nhờ! Ngây thơ vừa thôi! Đó là mật thư, không phải chiếu thư!
Không có đầu của cha ta, ngươi giữ được ấn giáo úy hay không còn chưa chắc chứ nói gì đến ấn Bình Nam!”
Hoàng Hùng lắc đầu định nhắc lại rằng tình hình nam bắc đã thay đổi, hắn hiện giờ không còn quan trọng những thứ này, chỉ cầu chiến tranh mau chóng kết thúc mà thôi.
Nhưng Trương Ninh Nhi lại quát:
“Đàn ông, đàn ang lề mà lề mề cái gì?
Đều cắt rồi chẵng lẽ còn dán vào lại?
Ngươi tưởng ta mang tội bất hiếu sướng lắm sao?”
Càng nói về sau âm giọng càng run rẫy, chỉ chực chờ tiếp tục nức nở nghẹn ngào.
Hoàng Hùng vội vàng tiếp lấy “vật đáng kính” ấy nhỏ nhẹ nói:
“Xin lỗi!
Cảm ơn!”
Trương Ninh Nhi lắc đầu nói:
“Không cần!
Di nguyện duy nhất của cha ta là có một ngày trăm họ bình an vui sống, không áp bức, bất công, bóc lột chèn ép, sĩ có chổ dùng”
“Ngày đó sẽ đến”
- Hoàng Hùng trịnh trọng đáp, lần nữa quay về phía quan tài cuối đầu.
Mặc cho sai đúng thế nào, hành động không thể phán xét tư tưởng đạo đức.
Hành động bị giới hạn bởi năng lực cá nhân và thời thế khách quan, nhiều lúc không thể diễn dịch được tâm linh sâu bên trong của một con người.
Loạn Khăn Vàng dù mang lại tang thương mất mát cho ngàn vạn con người, nhưng không thể vì thế mà nói Trương Giác tà ác.
Huống hồ, người này đã quay đầu trước khi chết.
Trương Giác, chiến sĩ đấu trời của thời đại Hán mạt, Đại Hiền Lương Sư của trăm vạn giáo chúng Thái Bình, người dấy lên khởi nghĩa Khăn Vàng khơi mào cho sự suy vong của Hán triều Lưu thị và gián tiếp đẩy Trung Nguyên vào thời đại chư hầu cát cứ, …
Giống với những bản sao tương tự thuộc ngàn vạn thế giới trôi nổi trong hỗn độn vô ngần, từ giã trần thế vào năm Quang Hòa cuối cùng (184) đời Hán Linh Đế Lưu Hoành.
Tuy nhiên, đây cũng là ngã rẽ đánh dấu sự khác biệt hoàn toàn của dòng chảy lịch sử Lạc Tiên giới.
(P/s: Theo lịch sử ghi nhận thì Hoàng Phủ Tung quật mồ băm xác Trương Giác rồi đem đầu Trương Giác dâng cho Lưu Hoành)
(P/s: chất tạo băng là KNO3, potassium nitrate, Hóa học phổ thông gọi Kali Nitrat, tên dân gian là diêm tiêu,
Không chỉ được dùng để tạo băng, KNO3 còn là một trong những thành phần chính của thuốc nổ cổ đại, cũng là hàng lấy le của đạo sĩ, nhà giả kim và “phù thủy” Âu Á)