Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 95: Chương 95: Đấu với trời 3




Cảm ơn vYJMw02016, phuonglmao và Nguyễn Thiên đề cử!

- -----------

Theo sau mệnh lệnh của Hà Tiến, đám thân binh thuộc tướng cũng xông xáo lao lên, làm tan rã hết trận hình mà Lư Thực bố trí.

“Không thể! Dừng lại! Ổn định đội hình!”

- Lư Thực liên tục hô 3 tiếng nhưng chẵng bỏ công bởi vì …

“Giết 1 người thưởng 3000 tiền.

Giết 3 người thưởng 1 vạn tiền.

Giết tên bắn lén kia thưởng 3 vạn tiền!!!”

- Hà Tiến liên tục gào thét, cầm kiếm chỉ về phía cung thủ vừa bắn chết thân binh của hắn.

Mùi tiền sộc lên não, làm ù tai đám lính, trong mắt của chúng chỉ có tiền và đầu người, hoặc nói cho đúng thì cả 2 là một.

Đám binh lính này không phải thân binh của Lư Thực mà là vệ quân Hoàng Thành hỗn hợp với sai nha phủ Đình Úy.

Hai công việc này cứ tưởng ngon ăn vì quan chức khá cao lại gần triều đình, gần hoàng đế,

Nhưng thực ra thì chất béo ít hơn nhiều so với đồng nghiệp ở địa phương và phố phường nhỏ nơi mà binh lính sai nha có thể tùy ý bắt chẹt từ bình dân lẫn bá hộ,

Thêm nữa, bởi vì tranh chấp quân quyền nơi trung ương cũng gay gắt hơn địa phương nên lương thưởng của họ hết bị phe này cắt lại bị phe kia xén,

Bởi thế, nói là quân binh tinh nhuệ nhưng thực ra ốm đói vô cùng, ngoại trừ tập luyện nhiều hơn một chút, trang bị mới đẹp hơn một chút, thì hầu như không hơn được quân địa phương, thậm chí còn thua về kinh nghiệm thực chiến bởi Lạc Dương quá đỗi an bình so với các nơi khác.

Lúc đầu bọn họ nhất nhất nghe theo hiệu lệnh của Lư Thực không phải vì họ có kỷ luật hay nghiêm cẩn gì, mà chỉ là bởi bọn họ ở gần triều đình, có kiến thức, nghe qua danh tiếng tướng tài của Lư Thực thôi.

Nhưng bây giờ Hà Tiến dùng chiêu vung tiền đoạt quyền thì lũ binh lính này đều nở hoa trong mắt, điên cuồng xung phong chém chém giết giết, đâu còn màng đến lão đầu râu bạc đang hô rách cuống họng phía sau lưng.

Cũng bởi thế nên trận hình tan nát cả, mạnh ai nấy đánh, chỉ chú trọng vào biểu diễn võ lực cá nhân, tựa như một đám du đãng oánh lộn tùng xèo, không có một chút tinh thần đồng đội hay sĩ khí tập thể nào.

Lư Thực gọi mãi không được, vô lực đứng trân ra, mở to đôi tròng mắt hơi đục của mình nhìn những người lính dũng mãnh lao lên rồi ngã xuống vì quá bất cẩn.

Mỗi một người ngã xuống, khóe mắt ông lão dường như lại tăng thêm một đường nhăn, khóe môi không ngừng mấp máy:

“Đều là con dân Đại Hán a!

Đều là nam nhi tốt a!

Đều là máu thịt có cha có mẹ a!”

Bằng sự vượt trội về quân lực và trang bị, và có lẽ cũng một phần nhờ vào những lời ban thưởng sặc mùi tiền của Hà Tiến nên ưu thế cuộc chiến cuối cùng vẫn nghiêng về phe triều đình.

Quân binh triều đình nhanh chóng đạp lên xác chết của những kẻ xông xáo không may, đánh cho phe Thái Bình lui hẵn vào trong tòa nhà chính của trang viên.

Lư Thực lúc này cảm thấy không ổn, lần nữa hét lớn:

“Cẩn thận!”

Quả nhiên không sai, những binh lính liều lĩnh đơn độc lao theo vào nhà đã mãi mãi nằm lại nơi đây, không còn cơ hội cầm tiền từ tay Hà Tiến nữa.

Trong mắt Hà Tiến đâu có sinh mệnh của binh lính, hắn vẫn cố mạng gân cổ hét:

“Tiến công!

Tất cả tiến công!

Phá cửa thưởng ngàn tiền!

Giết địch trong nhà thưởng 5000 tiền!”

Có một vài kẻ tự cho anh hùng, ngữi được hơi tiền thì liều mạng xông lên, đáng tiếc là bất kể cầm khiên đẩy cửa hay bọc lén của sổ hông đều một đi không quay lại.

Sự im ắng chết chóc của tòa nhà làm cho bọn binh lính còn lại đều bình tĩnh hẵn, mặc cho Hà Tiến tiếp tục huơ kiếm gọi bừa, không có một ai chủ động tiến lên.

Một số tiểu đội trưởng, thập trưởng, bách phu có kiến thức bắt đầu nhao nhao đánh mắt về phía Lư Thực.

Ông lão này đang thở hồng hộc đi tới, na theo thân già mệt lã vì gân cổ hô hào nãy giờ.

Hà Tiến dường như không quan tâm, hắn chuẫn bị vung kiếm chém một anh lính đứng gần vì không nghe lệnh xung phong.

Lư Thực còn cách gần 2 trượng (6m), vội đoạt thương của một binh sĩ bên cạnh ném vào giữa Hà Tiến và binh sĩ nọ.

Mặc dù kinh nghiệm lão luyện nhưng thân thể già nua không cho phép, cây thương hơi chệch về phía Hà Tiến, không đánh vào cây kiếm mà đập thẳng vào cánh tay của tên đồ tể làm y đau điếng, cũng may là thân thương chứ nếu là mũi thương thì Hà Tiến không cụt cũng lòi xương.

“Gr ừAaaa!

Lư Thực!

Ngươi dám ám sát bản tướng quân?!!!!”

- Hà Tiến nổi khùng hét vào mặt Lư Thực.

Lư Thực trừng lại, cương mặt thở mạnh ra, mặc dù miệng không mở nhưng lại có tiếng gầm gừ tựa như ma thần hàng thế đánh thẳng vào tinh thần kẻ địch.

Thẩn thể to cao và sát khí tích lũy từ nhiều năm binh nghiệp sa trường của ông lão phát huy tác dụng, Hà Tiến nhất thời nghẹn họng lui bước.

Lư Thực cũng lười quan tâm tên đồ tể ngu ngốc, vội vàng tập hợp đám tướng tá, chỉnh lý lại trận hình, nhưng bởi vì bọn họ không phải thân binh của Lư Thực nên không quen với những biến ảo phức tạp, phải mất một lúc sau thì cuộc chiến mới tiếp tục.

Trong quá trình ấy, Hà Tiến không ngừng lầm bầm càu nhàu, thậm chí đe dọa rằng nếu có kẻ địch dùng mật đạo bỏ chạy thì tất cả tội lỗi đều về Lư Thực.

Lư Thực mặc dù nghe được, nhưng chuyện binh gia chiến trường liên quan đến nhân mạng, không thể lơ là nóng nãy, thành ra ông lão đều xem những lời của Hà Tiến như chó sủa bậy, heo kêu bừa, hoàn toàn bỏ ngoài tai.

Có Lư Thực chỉ huy, lại thêm kinh nghiệm trả giá bằng xương máu vừa mới học được, quân binh triều đình đánh hạ nhà chính, tiêu diệt tất cả kẻ địch mà chỉ bỏ ra tổn thương cực nhỏ, tuy có bị thương nhưng không chết một ai.

Hóa ra trong nhà chính của trang viên có bố trí dây lưới cản đường và hố xụt sau kệ cửa, phe Thái Bình đạo còn dùng cả ám khí như phi đao và nỏ nhẹ.

Đây đều là những loại bẫy vặt phổ biến trong giới võ lâm giang hồ, nơi mà tranh đấu chỉ thường bao gồm số ít người đánh loạn không có đội ngũ trận hình.

Chúng gần như không có tính ứng dụng trên chiến trường đông người.

Những kẻ liều mạng trước đó đơn độc xông vào, bước chân vấp ngã rồi mới thất thủ vong mạng.

Chỉ cần đội ngũ chỉnh tề ngay ngắn khiên giáo, hỗ trợ lẫn nhau cẩn thận ổn định tiến lên là không sao, tối đa chỉ bị thương chứ rất khó có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Hà Tiến nãy giờ nấp bên ngoài, thấy tiếng đao kiếm dứt hẵn thì co giò chạy vào tới chỗ Lư Thực, chuẫn bị cãi cọ giành không đẩy trách nhiệm.

Thế nhưng Lư Thực chỉ phất tay đẩy hắn qua một bên, hoàn toàn không màng đến vị Xa Kỵ Tướng Quân này mà tiếp tục ra lệnh cho binh lính cẩn thận dò tìm theo nhóm nhỏ 5 người.

Hà Tiến nhìn từng nhóm binh lính lúc nãy hăng máu vì mình chiến đấu, bây giờ làm lơ mình, khiên trước khiên sau cẩn thận từng li từng tý thì nguýt dài:

“Sợ hàng, nhát cáy!”

Bổng nghe rầm một tiếng.

Âm thanh phát ra từ phía cuối của hành lang bên hông sảnh đường.

Một anh lính vô tình phát động cơ quan nào đấy.

Vài mũi tên bất thình lình phóng ra, hầu hết bị cản lại bởi đội hình khiên chắn, chỉ có duy nhất một mũi không biết do chế tạo hay do tình cơ thế nào mà bật khiên văng cao lên không trung, vẽ một vòng rồi cắm vào vai Hà Tiến.

Lực tên đã bị giảm sút nhiều sau cú va chạm với khiên chắn, lại thêm vị trí giữa cơ quan và Hà Tiến cũng không gần, cho nên mũi tên chỉ cắm hờ vào vai hắn mà thôi.

Nhưng hắn đau, đau bỏ cha bỏ mẹ!

“AAAAAAA!”

“Bụp”, “lịch kịch leng keng”

Hà Tiến vừa mới nghễnh cổ la lớn một giây thì Lư Thực lập tức đập mạnh vào vai hắn từ phía sau làm cho mũi tên nông bật ra rơi xuống sàn nhà ngay tắp lự:

“Còn la to được là chưa chết đâu!

Mang Xa Kỵ Tướng Quân đi nghỉ ngơi đi!”

Hà Tiến được mấy tay thân binh níu kéo ra ngoài mà vẫn quay đầu lại hù dọa Lư Thực một phen:

“Thằng già râu bạc!

Mày dám ám sát ông!

Chờ xem!

Ta là anh vợ của hoàng đế!

Ta là anh vợ của hoàng đế biết chưa!!!!

Thằng già, ngươi chết chắc rồi!!!”

Lư Thực chỉ ném cho hắn một ánh nhìn ghét bỏ xen lẫn thương hại rồi quay đầu đi lẫm nhẫm:

“Đã ngu còn khùng!”

Lư Thực xác định không còn kẻ địch ẩn nấp mới sai người ra ngoài cổng báo cho Chu Trung, Dương Bưu và Hoàng Hùng đi vào.

Suốt từ khi chiến trận bắt đầu đến giờ, Chu Trung, Dương Bưu và Hoàng Hùng đều lầm lũi đứng ở ngoài cổng, cam phận quan văn, nhường toàn quyền chỉ huy cho hai ông tướng.

Bây giờ tới khâu kiểm kê chiến lợi phẩm và điều tra trinh thám thì mới lọ mọ đi vào.

Vừa đi đến nửa chừng thì đã thấy xác chết la liệt, có cả giáo chúng Thái Bình mang áo vải lẫn quan binh triều đình bận giáp mũ.

Thậm chí còn bắt gặp Hà Tiến đang ôm vết thương kêu gào la khóc.

Dương Bưu nhíu mày than:

“Chiến tranh đủ thảm khốc nha!

Mới có mấy chục gần trăm người giao chiến mà đã đến mức này”

Chu Trung cũng đồng tình cảm thán:

“Hy vọng chuyện Trương Giác tạo phản chỉ là bịa đặt!

Trăm vạn người a!

Chỉ sợ xác chết đủ để nghẹn tắc Hoàng Hà!”

Hoàng Hùng im lặng không nói gì, thậm chí sắc mặt bình thản như không nghe không thấy.

Một phần là vì vai vế của hắn chưa đủ,

Chu Trung là 1 trong Cửu Khanh, lại định sẵn sẽ nối tiếp Chu Cảnh ngồi vào vị trí Tam Công, có lẽ chỉ trong năm nay hoặc năm sau thôi thì sẽ đạt đến đỉnh cao của một quan viên phái bảo hoàng.

Dương Bưu thì mới rời ghế Tư Không chưa lâu, lấy năng lực của 4 thế Tam Công Dương thị thì sớm muộn cũng sẽ phục chức, mà chiếc mũ Thượng Thư của Dương Bưu hiện giờ cũng không nhỏ.

Phải biết rằng Hoàng Uyển lớn hơn Dương Bưu gần 10 tuổi, lại sớm lăn lộn nhiều năm trên quan trường mà cũng chỉ mới lên làm Thượng Thư dạo gần đây thôi, thậm chí nếu không có Hoàng Dung và Hoàng Hùng lần lượt trãi đường thì ông lão ấy có khi phải đợi thêm mấy mùa đông nữa.

Cho nên khi Dương Bưu và Chu Trung nói chuyện với nhau thì cũng tương đương với thế gia và bảo hoàng đang cọ sát nhẹ, Hoàng Hùng chỉ là một tên Hàn Môn nho nhỏ kiêm Thị Lang quèn, chưa đủ tầm và quyền để chen vào.

Ngoài ra thì phần lý do còn lại khiến Hoàng Hùng không chen vào là vì …

“Hoàng Thị Lang,

Ngươi vì sao thờ ơ như thế?

Chẵng lẽ không cảm thấy chiến sự tàn khốc hay sao?

Thánh hiền dạy lấy đức phục người, hoãn việc binh đao.

Ngươi còn nhỏ, chớ để tâm lạnh mà hiếu chiến rồi đánh rơi đức độ!”

- Dương Bưu quay lại thấy Hoàng Hùng bình thản thì lạnh mặt, bày ra một bộ trưởng thượng dạy kẻ dưới, lãi nhãi khuyên răn một phen.

Hoàng Hùng cúi đầu nhận sai nói:

“Dương Đại Nhân dạy phải!

Hạ quan còn khờ dại, con đường sau này mong được Dương Đại Nhân chỉ bảo nhiều hơn!”

Dương Bưu nghe thế thì thỏa mãn vuốt râu gật đầu, bước chân vô ý thức nhấc cao, dáng đi càng khoan khoái thoải mái, tốc độ cũng bởi vậy mà nhanh hơn Chu Trung một nhịp.

Chu Trung hơi nhíu mày, liếc Hoàng Hùng một cái rồi nhanh chóng giãn khuôn mặt, chốc lát liền bước lên bằng nhịp với Dương Bưu, cùng một lúc tiến vào nhà chính nơi Lư Thực đang chờ.

Hoàng Hùng cũng khiêm cung nối đuôi theo, bước chân hơi lệch về phía bên Dương Bưu.

Lư Thực trước hết mở miệng:

“Tặc nhân trong trang viên đã cơ bản bình định.

Hết thảy 38 người, toàn bộ chết!

Phe ta tổn thất 26 người, 15 chết, 11 bị thương, đều là nhẹ”

Nói đến đây cả người nói và 3 ngươi nghe đều nhăn mặt, sắc thái trầm trọng hiện rõ.

Chu Trung làm Đình Úy nhiều năm, có kinh trước hết mở miệng:

“Không bắt sống một ai sao?

Như vậy rất khó điều tra!”

Lư Thực lắc đầu:

“Phần lớn kẻ địch hoặc bị giết trong lúc ác đấu hoặc tự vẫn trước khi bị bắt.

Số nhỏ bị bắt thì lại ngậm sẵn thuốc độc trong miệng, nói chưa được 1 lời đã sùi bọt mép”

Dương Bưu lại thắc mắc:

“Lư Trung Lang nên dự liệu được việc này đi?”

“Vốn dĩ lúc đầu có thể dựa vào vũ lực tuyệt đối và địa hình thoáng rộng trong sân để khống chế kẻ địch, ngăn cản chúng tự sát,

Thậm chí có thể lợi dụng thế thượng phong để ép một bộ phận kẻ địch đầu hàng

Chỉ là …”

- Lư Thực thở dài:

“Haizz!

Không nói cũng được!”

Ông lão nhớ lại lúc còn giao chiến trong sân thì cũng có một vài kẻ địch đang quỳ xuống chuẫn bị xin hàng, thậm chí đã ném vũ khí giơ tay lên trời nhưng vẫn bị đám binh sĩ ham tiền thưởng chém chết không thương tiếc.

Dương Bưu thầm hô quái dị trong lòng bởi vì hắn biết rõ ràng trong phủ này vẫn còn những kẻ khác đã được thế gia âm thầm mua chuộc, đến giờ khắc cuối cùng tất nhiên sẽ đầu hàng, sau đó chỉ chứng Thập Thường Thị.

Bây giờ nhân chứng chết hết, chỉ bằng Đường Chu cùng mấy tờ giấy lộn có thể kéo đổ Thập Thường Thị sao?

Hoàng Hùng cũng có tâm trạng tương tự với Dương Bưu, bởi vì hắn đã sớm phối hợp Mã Nguyên Nghĩa điều tra ra kế hoạch ấy của thế gia từ một vài tên giáo chúng bị mua chuộc.

Hắn và Mã Nguyên Nghĩa đều đồng ý dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, những kẻ hiềm nghi phản bội đều bị Mã Nguyên Nghĩa lặng lẽ xử lý bằng cách này hay cách khác, lại dùng giáo chúng trung thành giả hàng để chỉ chứng thế gia.

Bây giờ nhân chứng chết cả, chỉ còn vật chứng, sợ rằng khó mà lay động được thế gia.

Trong khi Dương Bưu và Hoàng Hùng bắt đầu tính toán xem bước tiếp theo phải làm thế nào thì Chu Trung lựa lời khuyên nhũ Lư Thực bởi dù sao cũng cùng phe bảo hoàng lại đều là nửa văn nửa võ:

“Chiến lực của kẻ địch mạnh như vậy.

Có thể dùng 38 người đổi lấy 26 tinh nhuệ của triều đình.

Thậm chí còn có kẻ ngậm sẵn thuốc độc trong miệng, thà chết không chịu trói,

Rõ ràng đều là tử sĩ.

Việc này không phải lỗi của Lư Trung Lang, là do kẻ địch quá điên cuồng”

Lư Thực im lặng không nói.

Lúc này một binh sĩ đi đến báo phát hiện mật đạo.

Dương Bưu đã sớm biết nên không mấy để ý, Hoàng Hùng thì giả đò chăm chú, chỉ có Chu Trung và Lư Thực là thật sự hớt hải đuổi theo binh lính dẫn đường.

Kết quả vượt qua sự tưởng tượng của 3 trên 4 người.

Mật đạo dẫn xuống một hầm ngầm chứa nhiều thứ vàng bạc châu báu, thậm chí có cả tranh chữ cổ và văn phòng phẩm bằng ngọc ngà và gỗ quý.

Điều đặc biệt là tất cả đều được bao bọc kín mít gọn gàng trong vải lụa dày, nếu không có đèn đuốc của đám quân binh thì ánh sáng của kim loại và trân ngọc cũng khó mà thoát ra được.

Phía trên một vài món bảo vật chưa bóc vẫn còn phủ lụa đỏ tựa như quà mừng đám tiệc vậy, thậm chí còn thêu tên người nhận và lời chúc.

Ví như:

Kính mừng Dương tiểu thư sinh nhật đôi tám (16)

Hoa cười ngọc thốt đoan trang

Công dung hiếu hạnh vẻ vang tổ đình

Kính mừng Trương thái công đại thọ cổ lai hy (70)

Thọ như ngũ nhạc cao công đức

Nhân nghĩa luồn mây phúc cháu con



Dương Bưu đọc qua mấy đề thì hoảng hồn, đầu óc trống rỗng chẵng nói được gì, chỉ vô thức tiếp tục lật đọc lại lật đọc.

Chu Trung thì nhíu mày tra đọc sổ sách trên bàn, một vài chỗ được bôi quẹt lung tung, mấy vết bôi này nhìn rất mới, mùi mực hãy còn nồng.

Nội dung của những cuốn sổ này là tổng hợp về giá trị quà tặng, ngày tháng nhận quà và một vài ghi chú nhỏ.

Duy chỉ có tên người nhận là đa phần đã bị bôi quẹt, chỉ có một vài trang còn có tên người.

Hết thảy đều là quan viên triều đình!

Chu Trung tra xét một hồi thì phát hiện một cái tên khiến hắn hết hồn:

“Trương Câu!!!”

Ngay lúc này, Lư Thực mò tra được một cơ quan, hét lớn:

“Mọi người cẩn thận!”

Ngoài dự kiến cẩn thận của ông lão, sau khi ông phát động cơ quan thì một cánh cửa nhỏ mở ra nhưng không có tên bay hay độc phóng gì cả.

Lư Thực cũng không vì thế mà thở phào, lập tức ra lệnh ra lệnh cho một đội binh lính cầm khiên đi trước dò đường rồi quay lại nói với Chu Trung:

“Chu Đình Úy!

Chúng ta có lẽ cần phong tỏa toàn thành!

Hà Tiến không dùng được,

Lão phu đuổi theo kẻ đào thoát, ngài tọa trấn nơi này!”

Sau đó Lư Thực mang theo mấy đội lính nữa đi vào đường hầm, chỉ chừa lại một nửa quân số cho Chu Trung.

Khóe mắt Dương Bưu đột nhiên lóe lên một quang mang nhỏ bé rồi vụt tắt, chỉ có mỗi Hoàng Hùng nhận thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.