Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 142: Chương 142: Đường 6




Cảm ơn CnMus94538, vYJMw02016, Nguyễn Thiên đề cử!

Cảm ơn Nguyễn Thiên tặng quà!

“Tào phỚ cho thêm đường phèn nà

Ăn thấy là lạ nà,

Có chút, ngòn ngọt nà...”

- Định đùa tý mà lâu quá quên rồi,

Ai có bản chế hay hay của [Hảo hớn ca] thì nhét vào comment để tác update cái quote này.

(P/s: văn phong bắt đầu thay đổi có chút võ hiệp, bởi vì sao thì vài chương nữa sẽ dần dần vén mở. Cùng series đường này thôi)

- ------------

“Mân Việt Vu Vương!

Gọi ngươi một tiếng Vu Vương chính là nể mặt thủ lĩnh!

Cái gọi là Mân Việt Vu Vương trướng chẵng qua chỉ là ổ sơn tặc.

À! Còn là ổ cướp biển!

Khà khà khà!”

- Hứa Chiêu ngoác mồm nói giọng hống hách rồi cười với điệu bộ kịch cỡm nhức mắt người nhìn, đau tai ngươi nghe.

Hạng Thương chờ tiểu đệ cười đủ 3 tiếng mới lớn giọng quát:

“Hứa Chiêu!

Ai cho phép người càn rỡ vào đây?

Không có Đông Vu Vương trợ giúp, ngươi cho rằng chúng ta có thể chiếm lấy Cối Kê sao?

Ngươi có thể vỗ ngực tư xưng Dương Minh Hoàng Đế sao?”

Lang Thiên mấy năm nay đánh giao tế với Ô Giang hội không ít lần, sớm đã không còn hứng thú xem kịch cũ lối xưa nhạt nhẽo:

“Được rồi!

Còn lời gì thì mau nói, sau đó cút xéo!

Ta không có thời gian xem các ngươi hát tuồng”

Hạng Thương gặp Lang Thiên thẳng thừng ghét bỏ muốn đuổi lại vẫn mặt dày khen:

“Đông Vu Vương hào sảng ngay thẳng!

Chính là bậc hùng anh đương thời, tương lai chưa chắc không thể tái dựng cơ đồ Thục Phán thuở xưa.

Ngài vốn người Việt, chúng ta người Sở, từ thuở xưa trăm ngàn năm thì tổ tiên hai bên đã kết nghĩa Xuân Thu.

Nhưng thời thế đổi dời, nay Ô Giang chúng ta đã đến hồi chúng kết, thật không dám mặt dày kéo đồng minh xuống nước.

Chỉ là, thế của Hán tặc sao mà lớn, bọn quân tay sai cõng rắn cắn gà nhà.

Cái gọi là Đại Nam Đồng Minh Hội bất quá chỉ là đao kiếm trong tay Lưu Hoành.

Bọn chúng càng lớn mạnh, dân chúng Giang Nam ta càng nguy ngập, rồi đầy bị đối xử bất công khắc nghiệt, một cổ hai gông, nô lệ đồng hóa, đến trăm năm sau sợ rằng phải giống như Cửu Lê, ngay cả tổ tiên mình cũng không biết là ai, nhầm tưởng mình là người Hoa Hạ.

Ô Giang hội sụp đổ, di nguyện của bá vương muốn chìm nơi đáy nước, chẵng biết khi nào mới có kẻ hùng anh lần nữa đứng lên lớn tiếng hô hào Sở chí?!

Lang Thiên huynh, xin cho ta gọi ngươi một tiếng huynh.

Mân Việt không muốn tham dự vào cuộc chiến tranh này, ta rất hiểu.

Nhưng có thể hay không giúp kẻ đồng minh lưu giữ lại một chút mồi lửa, để chữ Sở không bị hậu nhân lãng quên”

Lang Thiên bật cười thành tiếng nói:

“Hạng Thương lão đệ nha!

Ngươi cho rằng mắt ta mù, tai ta điếc hay là đầu ta có vấn đề?

Giang Nam lúc này một dãi yên vui, gấm hoa rực rỡ, 4 phương hoan ca không hề có tiếng oán than.

Ngươi gọi cái này là ‘bất công khắc nghiệt, một cổ hai gông, nô lệ đồng hóa’?”

Hạng Thương thở dài lắc đầu:

“Lang Thiên huynh!

Ta vốn nghĩ rằng giả tượng ấy chỉ có thể che mắt dân chúng bình thường.

Ngờ đâu đến bậc anh hùng như huynh cũng bị lừa dối!

Huynh ngẫm lại xem khi xưa Triệu Đà làm sao đánh bại Thục Phán.

Trước là dâng lễ cầu hòa, sau là đem trưởng nam ở rễ.

Trọng Thủy không ngừng mang vàng bạc gấm vóc của Nam Triệu lung lạc ý chí cảnh giác trong nội bộ Âu Lạc, ngay cả Cao Lỗ nỏ cơ cũng lơ là bị mất.

Cuối cùng một Âu Lạc từng khiến cho Doanh Chính nhìn cao coi trọng, sai sứ bang giao, lại bị một đám tàn quân nam trốn của mạt Tần đánh bại, chiếm đoạt”

“Hahahahahaha!”

Hạng Thương đột nhiên ngửa mặt cười vang một tràng dài, sau đó sắc mặt sầu thảm lắc đầu nhắm mắt nhìn như rất đau sót:

“Cổ nhân nói không sai, cười người chớ vội cười lâu!

Chính tổ tiên ta, bá vương khi trước, chẵng phải cũng là bị kẻ tiểu nhân gian trá Lưu Bang lừa dối hay sao?

Nói cái gì huynh đệ tình thâm?

Bá vương nghĩa bạt vân thiên, vì họ Lưu mà tự hủy Hồng Môn yến, chịu đựng rạn nứt tình cảm với á phụ Phạm Tăng.

Còn hắn thì sao?

Treo thưởng xác chết của huynh đệ, tùy ý để mặc cho một đám chó hoang phản phúc xâu xé di hài của người đã mất.

Nói cái gì trung thành cẩn cẩn?

Lưu Bang chẵng qua một tên đình trưởng quèn, lưu manh hèn mọn, bá vương dòng dõi cao quý, tài năng dũng cảm vẹn toàn, không tiếc cùng hắn kết làm huynh đệ, vừa là quân thần, vừa là người nhà.

Hắn lại làm sao?

Lúc công Tần, mưu ma chước quỷ trục lợi từ máu xương của dũng sĩ nước Sở mà không biết nhục còn muốn tranh công, ý đồ rắn nhỏ nuốt voi, cóc ăn thịt rồng, tham lam không biết đâu là đủ.

Nói cái gì thiên hạ thái bình?

Bá vương vì đại cục, cử Lưu Bang vào trấn giữ Hán Trung, phong Vương bái tướng, đem trọng trách ngàn dặm Thục Xuyên giao cả vào tay hắn, mong hắn có thể tu thân hối lỗi, rãi đức chuộc tội, phúc ấm đời sau.

Hắn lại làm sao?

Ngấm ngầm giở trò tiểu nhân, dụ hoặc, mua chuộc Hàn Tín, chia rẽ tình cảm giữa bá vương và á phụ Phạm Tăng; lại còn chưa biết đủ, ngông cuồng hưng chiến, khuấy đảo cuộc sống an lành của thương sinh, tái hiện dã tâm của Doanh Chính khi xưa.

Tần cũng Hán, Hán cũng Tần, đều bạo ngược bất nhân bất nghĩa có khác gì nhau?

Thiên hạ giờ đây hỏi đâu là Chu lễ, hỏi đâu là Triệu khách, hỏi đâu là Yến hiệp, hỏi đâu là Tề học, hỏi đâu là Lỗ đức, hỏi đâu Sở khúc, hỏi đâu Ngô từ, hỏi đâu kiếm Việt nỏ Âu, hỏi đâu văn hóa trăm tộc, tư tưởng trăm nhà?

Buồn cười Nho môn hủ bại bị Lưu thị dùng làm công cụ, cùng với thiến hoạn đê tiện và ngoại thích bám váy đàn bà có khác gì nhau?”

Hạng Thương lúc này nhìn thẳng vào mắt Lang Thiên, khẩn thiết nói:

“Lang Thiên huynh,

Ngài là Mân Việt Vu Vương!

Trong mắt ta cũng như trong lòng ta thì ngài đều chính là Vu Vương hùng mạnh nhất của Bách Việt, là người xứng đáng nhất với xưng hiệu Hùng, xứng đáng thống nhất chư Việt, phục hưng tổ nghiệp tộc Việt.

Hoàng Hùng tiểu nhi chẵng qua chỉ là tay sai của Lạc Dương, chó nuôi trong nhà Lưu thị.

Có lẽ hắn cũng còn chút lòng thành, nhưng rồi sẽ uổng công thôi.

Lưu Hoành mượn tay Khăn Vàng quét sạch tai họa ngầm trên đất Trung Nguyên, trấn áp thế gia, chấn nhiếp chư Hồ,

Nay hắn lại học theo Doanh Chính, Lưu Triệt ngày trước, du hành thiên hạ, diễu võ dương oai, tâm cơ lộ rõ.

Thế thì làm sao có thể để cho Đại Nam Đồng Minh Hội phát triễn an lành, sao có thể ngồi xem đám ‘man di’ Sở, Ngô, Thục, Việt chúng ta hưởng phúc??!!

Hoàng Hùng tiểu nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện.

Khi trước hắn mới thành lập Giang Nam 3 minh hội, ta còn xem trọng hắn mấy phần, cho rằng hắn sẽ vượt qua được lão đầu cổ hủ Hoàng Uyển, giúp Giang Nam đoàn kết lại, thoát ly cái bóng của Lạc Dương.

Ai ngờ hắn chẵng những không thể học theo tiên tổ Hùng Lữ ngày xưa, lại còn đem Hoàng thị nạp vào Huyền Kính Ty, bợ đỡ Lưu thị.

Bôi nhọ dòng họ đã đành, lại còn gây xào xáo giữa anh em trong nhà.

Hạng-Hoàng vốn đều bắt nguồn từ Hùng, hắn đã không muốn kết minh thì thôi, vậy mà chỉ kiếm về phía thân tộc, hoàn toàn không biết cái hại của bất hòa còn hơn mái nhà mục nát.

Đối mặt cường địch ở phía trước, lại mạo hiểm tự hủy tường thành, khác nào chặt tay uốn gối?!

Hắn có lẽ cho rằng diệt trừ Ô Giang hội sẽ giành được công lao với Lưu Hoành, giảm bớt địch ý của họ Lưu đối với đồng bào phương nam.

Nhưng cái thói họ Lưu vốn là ăn cháo đá bát, chim chết thì cung làm củi, thỏ hết thì nấu chó săn, truyền đời từ Lưu Bang đến nay 400 năm không khác.

Hoàng Hùng lại tài năng đến đâu đi nữa thì cuối cùng cũng theo bước xưa của đám Hàn Tín, Bành Việt, chết oan chết uổng mà thôi.

Đợi hắn đi đời rồi, đồng bào phương nam chúng ta tự nhiên sẽ lần nữa rơi vào tay giặc Hán, của cải tích cóp bao lâu này đổ hết về Trung Nguyên nuôi thân máu mỡ của kẻ thù.

Không chỉ Sở, mà Bách Việt, Ngô Mân, Thục Ba, Lê, Thái, Sán, Di đều không ai thoát được.

Lịch sử đã minh chứng, lịch sử đã minh chứng a Lang Thiên huynh!”

Hạng Thương càng nói càng thống thiết, biểu cảm như khóc tang nước mất tộc tàn.

Bổng đâu vang lên một thanh giọng nữ cao vút sắc bén mà lại bộc trực cương mãnh tựa như kiếm đồng nước Việt:

“Nói năng vớ vẫn!!!”

Tiếng chưa dứt, kiếm đã tới, từ trong đám người Ô Giang hội đang ngồi cũng lập tức bay ra một thân ảnh huơ đao ngăn cản lại.

“Cheeennnnnggggggg!”

Khí giới chạm nhau, tiếng oanh minh vang vọng khắp cả Vu Vương trướng, làm hoảng sợ tứ tán bầy chim rừng đang bay đậu chung quanh.

“Thủ lĩnh... cẩn thận!

Là cao thủ... tuyệt thế!”

- Người cản sát chiêu cho Hạng Thương đeo mặt nạ bịt từ mép tóc xuống tận cằm nên chẵng biết sắc mặt có biến hóa gì hay không, nhưng tiếng nói của hắn có đứt quãng ngắn, đang phải điều tiết lại hơi thở, xem chừng xuýt chút nữa thì nội thương.

Tuy vậy, cũng khó nói ai hơn ai kém bởi dù sao thì trong lúc giao phong vừa rồi hắn bị bất ngờ, tiên thiên yếu thế, chưa kể binh khí hai bên chắc gì ngang cấp.

“Hoa nhi!

Chớ làm loạn.

Nơi đây là bên trong Vu Vương trướng, cho dù là sài lang cáo chồn cũng phải giải ra ngoài mới giết!

Chớ để truyền ra ngoài rằng nói con gái của Mân Việt Vu Vương ưa thích lộng đao lộng kiếm, sau này ai dám lấy ngươi nữa đây?”

- Lang Thiên tủm tỉm cười trách móc mà giọng đầy yêu chiều.

Hứa Chiêu phản ứng chậm một nhịp, không kịp cứu giá, vốn đang căm hận trọng lòng, nghe được lời của Lang Thiên cho rằng châm chọc mắng xéo, thế là tức không chịu nổi quát:

“Tiểu ni tử,

Ta thay cha ngươi DẠY NGƯƠI!”

Lời nói vừa dứt, tay phải hắn vỗ ầm xuống để tạo phản lực lao tới, chiếc bàn trà mời khách bằng gỗ cứng cáp toác ra thành 3 mảnh đổ sụp xuống, kéo theo đương nhiên là chén trà còn chưa uống rơi theo.

Ngay lúc tiếng sành chạm sàn nhà vỡ toang ra vang lên cũng là lúc quyền phong đã thổi tới lọn tóc của Lang Hoa.

Nhưng nàng chẵng hề kinh hãi, không nhanh không chậm xoay kiếm đối bính, mũi nhọn vừa đẹp dừng ngay chính giữa yết hầu của Hứa Chiêu, không lệch nửa ly.

Hứa Chiêu tuy phản ứng chậm chạp nhưng một thân ngạnh công quán tuyệt toàn bộ Ô Giang hội, là kẻ duy nhất đem [Bá vương luyện thể pháp] luyện đến hậu kỳ, khí thể đan nhau, biến chiêu thức chủ động thành tính chất bị động, toàn thân lúc nào cũng như cương thạch, mà khi chủ động phát công thì da thịt càng trở nên cứng cáp gấp bội, cho dù là tinh thiết cũng khó đâm vào.

Nhớ cách đây mấy năm, Ô Giang hội phối hợp với Mân Việt tiến công huyện Dư Diêu, một nhóm Mân Việt do đại tướng của Lang Thiên là Lang Nghiêm dẫn đầu giả làm sơn dân vác theo một con hổ trắng vào thành muốn bán giá cao, kỳ thực là để làm nội ứng, chờ quân Ô Giang hội đến tiến công thì tiêu diệt lính gác nơi cổng thành cho quân đội bạn bên ngoài tràn vào.

Rõ ràng kế hoạch đã định từ trước là như thế nhưng Hứa Chiêu lại nóng nảy không chờ đồng minh mở cổng thành, thay vì an phận bày nghi binh thu hút sự chú ý của quân thủ thành thì Hưa Chiêu vừa đến nơi lập tức hô hào đám nông dân mới đội khăn vàng lên đầu chưa lâu cường công thành trì.

Bản thân Hứa Chiêu cũng liều mạng xung phong đi đầu để cổ vũ sĩ khí, là kẻ đầu tiên leo lên tường thành Dư Diêu, hơn nữa còn là ngay thành lâu bên trên cổng thành, nơi có mật độ lính thủ dày đặc nhất.

Hứa Chiêu không tinh thông vũ khí, lại có tật xấu xông xáo hổ báo, mỗi lần đánh nhau đều quơ đại binh khí bất kỳ, thường thường đánh xong thì binh khí hoặc là ném hoặc là hư hao nghiêm trọng, điển hình của lối đánh nhau cậy mạnh không kỹ thuật.

Xui xẻo lần đó công Dư Diêu thì Hứa Chiêu tiện tay xách theo cây đao và thuẫn gỗ mà lại gặp ngay một vị cao thủ đao đạo là Quận úy Cối Kê, Đổng Giới.

Đao pháp của Đổng Giới vang danh Cối Kê, bản thân hắn cũng là một cường hào trong giới giang hồ Ngô Hội, biệt danh là Đổng Tam Đao bởi vì có ngón nghề đánh rơi, thậm chí cướp đoạt đao của người khác trong 3 chiêu đầu tiên.

Chiêu đầu tiên của Đổng Giới liền chẻ thuẫn gỗ của Hứa Chiêu ra làm đôi, bắn rơi sang hai bên; hắn cũng chẵng cần đến chiêu thứ 3 để đoạt mất cây đao trong tay Hứa Chiêu, rồi xoay tay quay lại đánh, 2 đao cùng đến một lúc, phong tỏa hết các góc chết, chẵng chừa một đường sinh cơ nào cho đối thủ..

Ở tình cảnh như lúc ấy, người bình thường một là chịu ăn đao, hai là nhảy thụt lùi tránh né.

Nhưng mà phía sau lưng Hứa Chiêu lúc này lại là khoảng không bởi vì Đổng Giới canh me đúng độ, Hứa Chiêu vừa lúc đứng sát mép tường thành.

Nào ngờ Hứa Chiêu đột nhiên hét lớn, giơ lên một cánh tay cản lại cả hai lưỡi đao, còn tay còn lại thì xuất quyền thẳng về phía trước ngực Đổng Giới.

Đổng Giới bị chính giác quan tinh nhạy của mình hại thảm.

Trong đường tơ kẽ tóc, hắn nhìn thấy tay áo của Hứa Chiêu rách ra dưới đao phong của mình, bên trong chỉ có cánh tay lông lá, không hề có bao giáp miếng lót cản lại, nhưng cảm giác truyền đến tay Đổng Giới lại tựa như chém vào sắt đá.

Mặc dầu là tay giang hồ lão luyện nhưng đó cũng là lần đầu tiên Đổng Giới chứng kiến tận mắt cái gì gọi là mình đồng da sắt đao thương bất nhập.

Trong lúc thất thần kinh sợ, Đổng Giới không kịp tránh né, bị một quyền của Hứa Chiêu đánh bay ra sau hơn trượng (>3m), rớt vào bên trong thành, ngay phía sau cổng.

Khi ấy Lang Nghiêm ở ngay bên dưới, vừa mới tiêu diệt hết lính canh và đuổi tán dân chúng xung quanh, đang chuẫn bị phá then mở cổng thành cho đồng minh bên ngoài tràn vào.

Lang Nghiêm tận mắt chứng kiến cảnh tượng xác chết của Đổng Giới rơi xuống đập ngay trước mặt mình.

Vì sao nói là xác chết?

Bởi vì Lang Nghiêm tận tay kiểm tra thi thể, sau này có báo lại với Lang Thiên rằng Đổng Giới bị chết do vỡ ngực mà không phải do bị té chết, hắn đã chết từ trước khi thân chạm đất rồi.

Hiện giờ Lang Nghiêm cũng đứng ngay bên cạnh Lang Thiên, nhìn thấy Hứa Chiêu lao đến tấn công Lang Hoa lập tức hô lên:

“Hoa nương cẩn thận.

Hắn có sở trường ngạnh công, không thể chọi cứng!”

Lang Hoa kỳ thật lúc này cũng đã rõ ràng, bởi vì lưỡi kiếm của nàng cắt không vào yết hầu Hứa Chiêu.

Nàng lập tức biến đổi thân pháp, bước nghiêng sang một bên, vừa vặn né tránh đường húc của con trâu đồng Hứa Chiêu, khiến cho đám lính hầu bên ngoài mới chạy vào sợ hết hồn bởi trong mắt họ thì khoảng cách Lang Hoa bị Hứa Chiêu đụng phải dường như không có, nếu như không nói là rõ ràng đã bị đụng trúng.

Chỉ có đám võ đạo cao thủ, tai mắt tinh nhạy như Lang Thiên, Lang Nghiêm và cao tầng Ô Giang hội, mới nhận ra vừa rồi Lang Hoa không chỉ không bị Hứa Chiêu đụng phải mà còn quấn thêm một đường kiếm dài dò xét liên tục mấy nơi yếu hại trên người y.

Hiển nhiên là kết quả không hề khả quan bởi vì sắc mặt của nàng lúc này cực kỳ ngưng trọng.

Hứa Chiêu quay người lại cười gằn, tiếp tục giơ lên năm đấm, chân lấy đà chuẫn bị xông lên.

Nhưng Hạng Thương cản lại hắn:

“Hứa Chiêu!

Đủ!

Chúng ta là khách, sao có thể vô lễ trước mặt Đông Vu Vương?!”

Quở trách Hứa Chiêu xong, Hạng Thương lại quay sang Lang Thiên chắp tay xin lỗi:

“Lang Thiên huynh!

Lệnh nữ quả là nữ trung hào kiệt.

Cân quắc chẵng nhường tu mi.

So với tên nhi tử vô dụng của ta thật là thắng xa vậy!

Vừa rồi để cho ta cảm nhận được hào khí Việt nữ khi xưa, ngỡ rằng nữ tướng của Trưng Vương ngày trước sống lại trên đời.

Mân Việt có Lang Thiên huynh không thua bởi Thục Phán, lại có Lang Hoa cô nương tài tình như vậy.

Phải chăng cũng...”

Hạng Thương nói lời hào hùng mà càng nói lại càng nhỏ nhẹ, êm tai, tựa như gió vãn trước cơn giông bão, tụ khí vào trong đợi hồi rung trời.

Quả nhiên đến đây bất chợt gân cổ đẩy khí:

“... Phải Chăng Cũng Xin Nguyện Chẵng Quên Nghiệp Xưa Họ Hùng???!!!

HA HA HAAAAA!”

Tiếng hét oanh vang như muốn xốc lên cả tòa Vương trướng, âm thanh lan xa ra bên ngoài, so với tiếng kiếm minh lúc nãy không hề kém cạnh mà lại càng nặng nề như thác đổ núi lỡ, đập vào tai người càng gây đau nhức màng nhĩ hơn tiếng kim loại va chạm nhau, nhưng đồng thời cũng đem từng chữ từng lời của Hạng Thương khắc vào thùy não mỗi ai nghe được.

Lang tướng, lang hầu và lính gác bên ngoài xông vào mỗi lúc một nhiều, người thì lo chặn trước mặt Lang Thiên, bảo vệ an toàn của Vu Vương, kẻ thì tạo thành vòng vây dày đặc, bịt đường tẩu thoát của kẻ địch.

Đám cao tầng Ô Giang hội nhìn thấy giáo gươm tên nỏ sắc lẹm chỉ hướng về phía mình thì tinh thần căng thẳng, hoặc nhấc bàn làm khiên, hoặc cầm ghế làm chắn, trong tay cũng lăm lăm binh khí, sẵn sàng chống trả đến cùng.

Hứa Chiêu là kỳ khôi nhất, hắn gồng lên khiến chiếc áo vải đơn bạc toác vai rách ngực, nhìn thẳng Lang Thiên, hai mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống, ý khiêu khích mười phần.

Trong đầu hắn lúc này vang lên hai câu khẩu quyết trong [Bá vương luyện thể pháp]:

“Lấy thủ làm công, vô thắng bất bại.

Lấy công làm thủ, bách thắng vô bại”

“Xì Hà hà hà hà!”

Lang Thiên phì cười, lắc đầu nói:

“Hạng Thương a Hạng Thương. ngôn tình ngược

Ngươi đây là dự đính kéo ta xuống nước đi.

Ta rất muốn biết ngươi là lúc nào đoán được?”

Hạng Thương bình tĩnh đáp:

“Vốn chỉ là phép thử!

Quả nhiên đến đúng rồi!

Chỗ đồng minh, tặng ngài hai câu.

Muốn dụ người vào sâu, chớ làm điều khác thường.

Ngài cho phép đám huynh đệ chúng ta mang theo vũ khí vào yết kiến, không chỉ không làm ta an tâm tin tưởng, ngược lại nghi ngờ càng thêm trầm trọng!

Mời Đông Vu Vương lấy thủ cấp của chúng ta dâng cho Đại Nam Đồng Minh Hội làm đầu công trạng.

Chỉ mong Lang Thiên huynh còn nhớ minh ước khi xưa, nễ tình từng sát sánh nơi chiến trường, gọi nhau là huynh đệ, giúp con cháu Hạng thị lưu lại huyết mạch, để Sở chí bất diệt, Bá hồn vĩnh tồn!

Cảm tạạạạạạạạ!”

Hạng Thương cúi người hành lễ, âm còn vang như chuông đồng!

Đám dũng sĩ sơn cước chất phác ngay thẳng bị hành động và lời nói của Hạng Thương làm cho sững sờ, các Lang Quan cũng nhíu mày suy nghĩ không thôi.

Còn các cao tầng của Ô Giang hội thì hoặc lớn tiếng khuyên bảo Hạng Thương, nguyện làm bọc hậu, lời lẽ chân thành thống thiết, hoặc cười vang như Kinh Kha qua Lạc Thủy, chỉ có chết chứ không có về!

Khí thế hào sảng nhất thời bao trùm Mân Việt Vương trướng, làm cảm động lây lên cô hiệp nữ mới lớn Lang Hoa, khiến nàng nhất thời nới lõng tay kiếm.

Lang Khiêm phát hiện Lang Hoa để lộ sơ hở thì liếc Hạng Thương với ánh mắt khinh thường:

“Họ Hạng!

Khổ nhục kế quả là hay!

Suốt mấy trăm năm nay, Ô Giang hội các ngươi lợi dụng dân Việt chúng ta chân thành, chất phác, nhiều lần khiêu ba chọn bốn, lừa gạt sơn dân thay các ngươi làm cướp, cản đao thương của Hán binh.

Không biết bao nhiêu tù trưởng, phiên vương bị các ngươi hại chết!

Không biết bao nhiêu bộ lạc, sơn trại bị các ngươi làm cho điêu đứng!

Bây giờ lại muốn tái hiện trò cũ, lừa gạt vu hãm người khác sao???!

Ngươi cho rằng Mân Việt chúng ta cần đầu công trạng sao?

Nói cho người biết!

Bách Việt vốn là một nhà, là anh em chung một mẹ!

Chúng ta từ sớm đã là thành viên của liên minh!

Nếu không phải minh chủ và Vu Vương còn tồn giữ hi vọng thuyết phục các ngươi tự giải tán trong hòa bình thì nào cần đợi đến bây giờ?”

Đến đây Lang Nghiêm hướng về Lang Hoa nói:

“Hoa nương,

Chớ bị bọn hắn lừa gạt!

Cháu ở Trữ La sơn tu luyện mấy năm nay nên mới không biết rõ!

Mỗi năm Hoàng Hùng đều tự mình viết thư khuyên bọn họ hợp thời giải tán Ô Giang hội để tránh binh đao tương hướng!

Hồi giữa năm nay càng là nhờ Vu Vương thuyết phục bọn họ âm thầm rời đi phạm vi quản hạt của liên minh, nguyện cung cấp lương thảo khí giới giúp họ tái định cư.

Bọn chúng đã không đồng ý thì thôi, mấy tháng trước nhân lúc Hội Đồng họp thu bận bịu canh phòng sơ hở, phái người đến tận Trường Sa tập kích trụ sở Hội Đồng, ám sát Hoàng Hùng!”

Lang Hoa nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, nhất là khi biết đám trước mặt từng muốn hại tính mạng Hoàng Hùng thì kiếm trong tay siết càng chặt.

Hạng Thương bình tĩnh không đáp lại, hai mắt nhìn Lang Thiên chăm chăm.

Hứa Chiêu lại ngoác mồm cười vang:

“HỪA HA HA HA HA HA!

Thật là buồn cười!

Ô Giang hội chúng ta kế thừa di chí của Bá Vương, bảo vệ non nước Giang Nam 400 năm.

Công lao nặng như núi, khổ lao trùng trùng sóng.

Một thằng tiểu nhi không cha khắc mẹ, vắt mũi chưa sạch, có tư cách gì mà dám ngông cuồng bình luận con đường của chúng ta sai lầm?

Sở Gian! Lưu Thị Chó! HA HA HA HA HA!”

Hắn trỏ một ngón tay vào Lang Hoa làm hành động khiêu khích, giọng nói ồm ồm gợi đòn:

“Trữ La sơn Việt kiếm môn phải không!

Chuyên nói khoác lác cái gì mà 1 người đã bại 3000 Ngô giáp sĩ!

Ta xem sư tổ của các ngươi đánh gãy kiếm cũng không thể phá nổi hộ thể thần công của bá vương.

Hôm nay ta liền muốn xem xem kiếm trong tay ngươi là tăm tre hay là gậy trúc!

Đến đây đi!”

“Ngông cuồng!”

- Lang Hoa tức khí quát lên, kiếm theo tâm phát.

Nhưng nàng còn chưa đâm kiếm ra thì Lang Thiên lại hô cản:

“Hoa!

Lui ra!”

Lang Hoa cau mày khó chịu nói:

“Tía!

Kẻ này nói lời láo lếu, xảo trá.

Đáng chém!

Con gái thay ngài!”

Lang Thiên tức cười nói:

“Lớn rồi liền cảm thấy tía ngươi già đúng không?

Mau mau lui ra!

Đây là ý muốn của minh chủ!

Ngươi không nghe tía ngươi cũng nên nghe lời hắn chứ?”

Lang Hoa sửng sốt, nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt Lang Thiên như muốn hỏi lại.

Ai dè lại thấy trong con ngươi của cha nàng toát lên thần thái vừa ghen ăn tức ở vừa buồn buồn bực bực, trừng trừng ngược lại nàng như muốn đi thẳng vào trong tim nàng, moi ra ai đó đánh cho một trận bỏ ghét.

Hai má thiếu nữ đôi chín (18) phớt điểm mây hồng bẽn lẽn đưa nàng bồng bềnh lui ra ngoài trướng, cũng không biết là sẽ đứng canh chừng bên ngoài cho lão cha hay là sẽ biến đi đâu giấu mặt cho đỡ ngượng.

Lang Thiên trong lòng thầm hô: [Con gái lên 18 không dùng được! Hừ!]

Ngoài mặt thì hướng Hạng Thương, lời nói đạm mạc:

“Các ngươi đi đi.

Muốn lưu giữ hỏa chủng, thủy chủng, bá hồn, bá đạo gì đó thì tự đi mà làm!

Minh chủ sớm đoán được các ngươi sẽ tìm đến ta.

Hắn nhờ ta nhắn lại với ngươi rằng

[Cơ hội đã cho các ngươi rất nhiều nhưng các ngươi không biết thời thế.

Hiện giờ sự việc đã làm lớn, chiến tranh không thể cản lại.

Chiến sĩ cần máu tẩy lễ để sẵn sàng đối mặt với những kẻ thù hùng mạnh hơn trong tương lai.

Mà những kẻ vừa mới quay đầu hối hận cũng cần máu của các ngươi để rữa sạch lo nghĩ trong lòng]

Nhân tiện nhắc các ngươi mấy câu,

Lục Khang đã dâng thư lên Lạc Dương xin cáo lão hồi hương, quan ấn đã chuyển giao đến Huyền Kính Ty Dương Châu, nhưng phương Bắc phỏng chừng ra đại sự, Huyền Kính Ty đang gấp rút lui về Trung Nguyên.

Lư Giang hiện giờ tạm thời trống rỗng, sơ hở đầy rẫy.

Có thể hay không thoát được, xem lựa chọn của các ngươi!

Còn có,

Nếu như đi được thì đi xa một chút!

Liên minh không chào đón lũ cứng đầu ngạo mạn như các ngươi!”

Nói rồi ra hiệu cho binh lính nơi cửa trướng mở ra một con đường.

Đám cao tầng của Ô Giang hội thấy vậy thì tinh thần cũng thôi căng cứng, mặc dù hãy còn cảnh giác nhưng khí thế đã giảm bớt mấy phần chuyển sang thoái ý.

Duy chỉ có Hứa Chiêu là nghi hoặc không thôi bởi khác với những kẻ còn lại, hắn chưa bao giờ công nhận cách làm người của Lang Thiên là nghĩa khí, bực dọc nói:

“Vây ba khuyết một.

Trò mèo!”

Hạng Thương nãy giờ gặp nguy không loạn, đến lúc này có một con đường sống thì lại cau mày suy tư rồi như chợt hiểu ra điều gì, nhắm mắt cất tiếng cười khinh miệt hiếm khi xuất hiện ở hắn:

“Hahahaha!

Xem ra cái đầu của Hạng mỗ đã có người đặt sẵn rồi!

Cũng không biết là vị anh kiệt phương nào có thể để cho Đông Vu Vương phải nhường đây?!”

Hỏi nhưng không chờ trả lời, lập tức phất áo quay người, nghênh ngang bước đi như ở chốn không người, đám còn lại cũng nối gót theo sau, Hứa Chiêu đi sau cùng, thân ảnh của hắn đã khuất, âm vọng của Hạng Thương vang vào lại:

“Xin Lang huynh nhắn lại với Hoàng minh chủ!

Môi hở thì răng lạnh.

Chúng ta vong, kế tiếp chính là đến các ngài!

Ta xuống trước ôn chuyện với bá vương, thay chư vị kể sự tích hào hùng của Đại Nam Đồng Minh Hội với liệt tổ liệt tông Ngô Sở Việt Thục!

Hahahaha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.