Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 136: Chương 136: Một thế giới rộng lớn 22




Cảm ơn CnMus94538, Nguyễn Thiên và Thư Trạch đề cử!

Cảm ơn Nguyễn Thiên tặng quà!

“Riches dont make a man rich, they only make him busier”

- Christopher Columbus.

“Tài sản nhiều không khiến ta trở nên giàu có, mà chúng chỉ khiến ta bận rộn hơn”

- Christopher Columbus, người đi lạc từ Ấn Độ sang châu Mỹ để đến bây giờ người thổ dân Mỹ bản địa vẫn thỉnh thoảng bị gọi là người Anh-điêng (Indian, người Ấn Độ).

(P/s: đùa tý để kết cái series này một cách nhạt. Bị lố mất 4 chương. Mà thôi kệ)

- --------------

“Đường bộ tới Thiên Trúc?

Haha!

Có tồn tại không?

Sách nào ghi? Ai kiểm chứng? Người Tây Vực? Người Thiên Trúc?

Ta cảm thấy chuyện này hỏng, khả năng là đám Thục Xuyên đây là bí quá hóa liều, cho người giả dạng dân Tây Vực, tung tin giả lừa dối minh chủ”

- Đại biểu của Ngô Hội Chu thị buồn bực.

Đại biểu của Ngô Hội Trần thị lập tức trách móc:

“Lão Chu!

Ngươi cho rằng minh chủ cũng giống ngươi?

Minh chủ mất công xây dựng đề án đưa ra Hội Đồng thì tất nhiên đã tính toán kỹ lưỡng”

Lời này được phần đông các đại biểu khác lên tiếng đồng tình:

“Lão Trần nói không sai”

“Lão Chu a, đã đến nước này ngươi vẫn bớt nói nhãm đi là hơn.

Trong lòng ngươi cũng biết, con đường tới Thiên Trúc hiển nhiên tồn tại”

“Từ Tây Vực vòng phía Bắc có thể đến Thiên Trúc, từ Dương Châu chúng ta vòng đường biển cũng có thể tới Thiên Trúc,

Thục Xuyên nằm ở giữa làm sao không thể tới Thiên Trúc”

“Các ngươi...!”

Đại biểu Chu thị tức muốn chỉ tay nhưng nhìn một đống ‘dừa khô’ thì nghĩ lại ở đây toàn lão đầu cả chứ có ai là con cháu mình đâu:

“Haizz!

Đám lão đầu các ngươi cho rằng ta không biết sao?

Nhưng vấn đề là chúng ta phải tìm cớ, phải bác bỏ nó tồn tại thì mới mong thắng được trận này a!

Đám Thục Xuyên bên kia nhảy nhót chạy chọt quan hệ khắp nơi, chúng ta chụm đầu một đống ở đây làm gì?”

Một lão đầu nhăn nhó nhắc lại những lời thừa mà ai cũng biết:

“Lão Chu lo lắng cũng không sai!

Đám Thục Xuyên không biết vì sao liều mạng như vậy.

Phiên dân Ba Thục nổi tiếng khó gần, so với sơn dân bên chúng ta càng bảo thủ nhiều.

Huống hồ con đường từ Thục Xuyên đi Thiên Trúc tất nhiên phải xuyên qua đất của phiên dân.

Bọn họ rõ ràng ngay từ đầu kịch liệt phản đối.

Cũng không biết làm sao lại chuyển sang ủng hộ”

Đại biểu của Trương thị ngữa người trên ghế dựa, giọng nói thản nhiên:

“Còn thế nào nữa?

Đương nhiên là đám Thục Xuyên phải chảy lượng máu lớn.

Ta nói chúng ta lần này là chậm mất nửa nhịp.

Thế cuộc đã không thể đỡ, chi bằng thuận theo.

Lần sau phải rút kinh nghiệm, bọn họ muốn chảy máu cũng phải chảy vào túi chúng ta.

Hahaha!”

Chủ đầu tư của tòa tửu lâu, đại biểu từ Thẩm thị trợn tròn mắt:

“Ngươi vui vẻ cái quỷ gì?

Đường bộ mở xong thì còn cần đường biển sao?

Chúng ta đi một chuyến Thiên Trúc ngót nghét 2 năm mới hồi tàu.

Đến lúc đó chỉ có thể nhường Thiên Trúc cho đám ‘nhát nước’.

Thậm chí Vnom cũng phải bị bọn họ tranh cướp.

Đề án của minh chủ là xây dựng một mạng lưới đường bộ liên thông từ Thiên Trúc đến tận Âu Lạc a.

Là nguyên một tấm lưới đấy!

Chúng ta, đám cá tôm này, một mẻ bị tóm gọn!”

Ông lão họ Trương vẫn giở giọng khinh thường:

“Bi quan cái gì?

Đường còn chưa xây xong, thậm chí đề án còn chưa thông qua!”

“Ngươi trâu!

Đợi thông qua, đợi đây xong, ngươi có thể xẻ thuyền ra nấu bánh chưng!”

- Đại biểu của Trần thị tức giận nói lẫy.

Ông lão họ Trương muốn chứng minh mình cãi chày vô địch, cãi cối vô song:

“Hừ! Cùng lắm thì chuyên trị biển Bắc và biển Nam!”

Đại biểu của Chu thị lắc đầu ngao ngán:

“Haizz!

Trương thị các ngươi lâu nay chỉ luẫn quẫn vùng Âu Lạc-Vnom, tầm mắt có chút không xứng với danh tứ đại thế tộc của Dương Châu chúng ta”

Ông lão họ Trương lúc này mới cau mày:

“Họ Chu, ngươi không có tư cách nói câu này.

Ta lại nói sai cũng không huyền như lời phủ định Ích Châu-Thiên Trúc không có đường của ngươi.

Lão Cố, nói một câu công đạo đi!”

Đại biểu của họ Cố vốn đã ngán những tranh chấp miệng lưỡi lặp đi lặp lại mấy ngày nay của đám lão già mất nết nhưng bị gọi thẳng danh cũng không thể không mở miệng:

“Lão Trương a!

Họ Chu nói không có sai.

U Châu bây giờ lấy Công Tôn thị làm đầu, uy vọng lấn át cả Thứ Sử từ Lạc Dương phái tới.

Công Tôn thị cừu Hồ, ai dám giao lưu buôn bán với Ô Hoàn, Tiên Ty đều bị bạch mã nghĩa tòng coi là Hán tặc thống sát!”

Tới phiên ông lão họ Trương trợn mắt:

“Có quỷ!

Chúng ta còn không phải người Hán! Liên quan mẹ gì đến bọn họ mà Hán tặc?”

Đám lão đầu nhăn nhó được dịp phì cười xã xì chét:

“Lão Trương a lão Trương!”

“Ngươi đủ trâu bò a lão Trương!”

“Lần trước đi thăm Bá Dương công.

Trương phu nhân nói nàng kế thừa truyền thống của tổ tiên!

Ta đúng ra nên tin!”

“Hahaha! Họ Trương đương nhiên trâu bò!

Từ khi Bá Dương công bị triều đình Lạc Dương biếm truất đến nay quan hệ hai bên ngoài mặt thơm tho bên trong thúi hoắc.

Trương phu nhân (vợ Thái Ung cho ai không nhớ) cũng kéo Trương gia xuống nước.

Bây giờ ở Trung Nguyên đã không còn con em Trương thị.

Lão Trương còn ngại gì nữa mà không chĩa sừng trâu lên trời?!”

Ông lão họ Trương lập tức biện minh nhưng lời nói chẵng hề mang chút buồn bực, ngược lại dính mấy phần khoe khoang:

“Trương gia ta vốn là người Ngô, tổ tiên định cư đất này ngàn đời, gia phả đều có thể truy đến Thương triều, Nam bá hầu còn không quản được Trương gia ta đâu.

Lưu Bang ngày trước chỉ là tên đình trưởng, ăn may được thiên hạ, bây giờ là con cháu của hắn bất nhân, Trương gia ta chưa từng có bất nghĩa để nói!”

Đám lão đầu dường như đã quen với kiểu cách này, đều ậm ừ gật nhẹ cười mỉm cho qua.

Đại biểu của nhà họ Lục lúc này mới tìm được cơ hội thể hiện sự tồn tại:

“Đám các ngươi bớt nói nhãm.

Đang bàn chính sự!

Lão Cố, U Châu tuy khó nhằn nhưng còn Triều Tiên thì sao?

Còn các đảo quốc biển nam nữa!”

Đại diện Cố gia có chút bất ngờ:

“Khó được họ Lục ngươi quan tâm mấy chuyện này.

Nghe nói các ngươi đã bắt đầu xây xưởng đóng tàu.

Ta nói nếu đề án lần này thông qua thì bỏ sớm đi là vừa.

Đừng trông chờ nhiều!

Triều Tiên vừa mới giành được độc lập không lâu, còn đang nghèo mạt.

Nuôi 1, 2 nhà còn tạm được, chứ phân đều thị trường cho các nhà chúng ta chỉ sợ chẵng còn bao nhiêu.

Về phần các đảo quốc biển nam thì để lão Trần nói đi.

Ở đây còn ai so Trần gia càng hiểu hơn chốn ấy?!”

Đại biểu họ Trần than thở:

“Haizz!

Sóng to gió lớn, biển rộng nước sâu, bảo tố nơi ấy đã nhiều lại mạnh, dân xứ ấy thiện nước còn hơn chúng ta, nhưng cũng bởi vậy mà cướp biển nhiều, chính quyền địa phương không kiểm soát nổi.

Đừng nhìn Trần gia ta ăn nên làm ra.

Mỗi một lần tiễn con cháu ra khơi đều như nằm trên đống lửa.

Nói thật với chư vị, Trần gia ta vẫn đang nghiên cứu cải tiến thuyền biển, chỉ là đến giờ còn chưa có kết quả!”

Đại biểu họ Trương an tường tổng kết:

“Được rồi, được rồi!

Ủ rũ cái gì?!

Nhà nào nguyện ý tăng thêm đại biểu nữ cũng đã gửi thư về nhà.

Nhà nào nguyện ý ra tiền xuất bạc liên hệ phe phái khác cũng đã làm hết sức!

Ta xem chúng ta chưa chắc đã bại.

Tụ họp ở đây là để xem còn có ý kiến gì bổ sung hay không, chắc ăn mới tốt.

Chớ học lão Chu, chuyện rõ ràng còn cố bác bỏ cũng bằng thừa”

Có lẽ phong cách của họ Trương không được đám người ưa thích, lần này mặc dù không nói khoác nhưng vẫn chẵng có ai đồng tình:

“Có ý kiến gì thì mấy ngày nay cũng đã ném ra hết rồi. Còn hỏi gì nữa?”

“Phải! Già rồi! Xem thiên mệnh đi!”

Đại biểu của Thẩm gia đột nhiên cắt ngang xu hướng:

“Ta nói một câu công đạo đi!

Ý tưởng của lão Chu cũng không sai!”

Đại biểu họ Trương dựng lông mày:

“Trời ạ!

Lão Thẩm.

Chuyện đến nước này, ngươi còn cho rằng không tồn tại đường bộ tới Thiên Trúc???”

Đại biểu của Thẩm gia an tường đáp:

“Ta không có nói không có.

Ở trên giấy vạch ra mấy cái là thấy đường nối Thục Xuyên và Thiên Trúc không tồn tại mới là vô lý.

Thậm chí nó so với đi đường Tây Vực hay đi đường biển như chúng ta đều phải gần hơn nhiều.

Nhưng vấn đề là đường này hoang vu a!

Nó so với đường tắt Lĩnh Bắc-Lĩnh Nam thì khác xa.

Đường nối Lĩnh Bắc-Lĩnh Nam từ mấy trăm năm trước thời Bách Việt đã có, sau Tần Hán xâm nam, Mã Viện thông đường lại càng mở rộng.

Đường ấy sớm đã có xương cốt thịt thà đủ cả, chúng ta chỉ làm mỗi việc quét tước dọn dẹp lại mà thôi.

Mới đầu ta tưởng tốn công, nhưng làm rồi mới biết cũng thường, bây giờ thông thoáng thênh thang.

Ích Nam lại khác, hoang sơ hơn nhiều so với chúng ta bên này.

Dân Thục khi trước định cư ở phía bắc Trường Giang, đến cuối Tần mới bị ép xuôi xuống Nam Trung, trãi các đời Hán đế không có vị nào chú trọng phát triễn phía nam của đất Thục.

Ngay cả người phiên dân bản địa cũng kính núi rừng như thần, thường ngày chẵng dám vào sâu xâm phạm.

Mở đường từ Nam Trung tới Thiên Trúc hoàn toàn là từ không đến có, chẵng khác nào dựng tòa thành trên thảo nguyên.

Ngày xưa Lưu Bang cũng muốn làm như vậy, kết quả bị Mạo Đốn đánh cho ngu người.

Cho nên trước không nói ích lợi, đây rõ là việc làm tốn công, đầu nhập ban đầu vượt quá sức chịu đựng.

Chi bằng coi nó không tồn tại mới tốt!”

Lời giải bày của đại biểu họ Thẩm không thể kéo mọi người về chung một hướng mà chỉ đưa bọn họ tới một cuộc tranh đấu miệng lưỡi khác:

“Cũng có lý!”

“Nhưng làm sao để thuyết phục minh chủ a?”

“Thuyết phục minh chủ làm gì? Minh chủ có quyền bỏ phiếu sao?

Thuyết phục đám người kia mới là vấn đề?”

“Buồn cười! Mèo lại hoàn mèo!

Đều đã chậm thua đám Thục Xuyên mấy ngày.

Còn có chuyển cơ sao?”

“Phải!

Chính vì cách này không được mới phải tìm cách khác!”

“Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?”

“[email protected]#[email protected]###”

“Hahahaha!

Đám lão già các ngươi!

Hết nhìn nhau thở dài ủ rũ, lại hạch họe những chuyện không đâu.

Người không biết chuyện thấy cảnh này sợ rằng phải tưởng các ngươi là một đám ông già râu bạc bệnh nặng thoi thóp sắp tới ngày xuống hòm, đang than phân tiếc quả thận”

- Tư chỗ cầu thang, cái đầu 8 trắng 2 đen của đại biểu nhà họ Phùng chầm chậm ngoi lên.

“Phùng lão đầu!

Ngươi tới trễ.

Đi đâu từ sáng đến giờ?

Nhìn sắc mặt này, có hay không mang theo tin tức tốt?”

“Là Ích Châu tan rã, Kinh Châu quay đầu hay là Âu Lạc phản đối?”

Đại biểu của Phùng gia từ tốn bước đi, cười khẩy nhìn đám người nói:

“Đám các ngươi bớt tụ chung một chỗ nói chuyện hão huyền.

Riết rồi tên nào cũng như tên nào.

Nhiễm bệnh nằm mơ giữa ban ngày hết ráo rồi”

Nói rồi ông lão quay sang đại biểu của Thẩm gia:

“Ta đã để Thẩm Bảo chuẫn bị bữa tiệc.

Các ngươi cũng chuẫn bị đi.

Chúng ta có khách quý!”

“Ai?”

Khóe môi lão đầu họ Phùng hơi nhếch lên, vẽ thành một bông hoa tuyết đầu đông:

“Đối tác! Đồng minh! Đồng bào!

Tùy các ngươi định nghĩa!”

- --------------

Tại bên ngoài của Thái Bửu tửu lâu lúc này, đoàn đại biểu của Ích Châu vừa tụ họp lại sau khi xuống xe ngựa.

“Nghiêm công, Hoàng công, Trương công.

Ta vẫn không hiểu.

Chúng ta có Kinh Sở ủng hộ, đã tất thắng, cần gì phải cùng đám Dương Châu hợp tác?”

- Đại biểu của Thôi gia không nhịn được nói:

Đáp lại hắn là một cặp lông mày trắng cong hình bán nguyệt sắc như đao:

“Thiển cận!

Mở đường tới Thiên Trúc không có ngàn dặm cũng có mấy trăm dặm.

Đầu nhập đủ để kéo đổ chúng ta.

Nếu không có Dương Châu giúp sức, ngươi cho rằng Kinh Sở sẽ tùy ý chúng ta làm bậy sao?”

Trương mập mạp thấy tình thế hơi nóng lên liền xung phong hòa giải:

“Lời của Hoàng công không sai.

Thừa Ngạn công không phải tự dưng mà trao quyền cho chúng ta.

Nói trong này không có ẩn ý của minh chủ, ta tuyệt đối không tin.

Minh chủ thích nhất là thấy chúng ta đoàn kết.

Thôi lão đệ, còn có các vị.

Ta biết các ngươi vẫn còn mang oán khí.

Nhưng nhớ lát nữa chớ có gây rối.

Chúng ta muốn đảm bảo hai bên quan hệ bình đẳng.

Hợp tác vui vẻ, hòa khí sinh tài lộc”

“Xin nghe Trương công!” Đám người rối rít cho thấy thái độ.

Nghiêm Khiêm không đoái đến đám người, hắn chỉ mãi vuốt ve hai vật trong tay, một là một quyển sách khổ lớn, một là một quyển trục cao 4-5 thước (1 thước thời Hán khoảng 23 cm) không biết trãi ra sẽ rộng đến đâu.

Ngay lúc đám người bước vào tửu lâu cũng là thúc Thẩm Bảo xuất hiện trong tầm mắt họ:

“Chư vị trưởng thượng khách quý.

Thẩm Bảo kính đã lâu.

Bàn tiệc đã chuẫn bị sẵn tại Sơn Hà gác.

Xin mời!”

“Nha!

Nghe danh Sơn Hà gác đã lâu.

Chính là có tiền cũng vào không được đó phải không?”

“Sơn Hà gác!

Cái tên này đủ khí thế! Đủ hào hùng!”

Thẩm Bảo cười ôn hòa đáp:

“Sơn Hà gác ngoài có thể nhìn ra bến sông non núi, thiên nhiên ngoài thành thì cũng không có gì đặc biệt.

Ấy là sở thích của người mẹ quá cổ của Thẩm Bảo.

Bình thường nó chỉ dành để một mình ngắm phong cảnh rồi nhớ lại ngày xưa mà tự vui một mình, thi thoảng có khách quý trọng đến thăm mới dùng nơi đây đón tiếp.

Bởi mẹ thường dạy, niềm vui lớn chẵng mua được bằng tiền chỉ có thể sẽ san cho những người kính yêu mới làm niềm vui ấy càng lớn!

Thẩm Bảo xem hôm nay nhất định là ngày khí thanh xuân của sông cả núi lớn tụ về Sơn Hà các!”

Nghiêm Khiêm cười lớn:

“Hahaha!

Đạo lý tốt!

Sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước”

Trương mập mạp cũng niềm nỡ:

“Thẩm gia công tử không hổ danh là thần đồng.

Ngày nào rỗi rãnh đến Thục Xuyên một chuyến.

Đám thanh niên nhà ta không thiếu người thần tượng ngươi”

Hoàng lão đầu nháy lông mi trắng:

“Làn thu thủy, nét xuân sơn của Thục cũng không kém gì Kinh Sở, Dương Châu, lại mang theo một phen đặc biệt lạ lẫm khó tả.

Nghĩ rằng Thẩm Bảo tiểu huynh đệ sẽ thích”

Thẩm Bảo tủm tỉm đón nhận hết thảy những lời hoặc đường mật hoặc mê dụ hoặc ẩn ý đồ khác.

Hắn khôn khéo đẩy đưa mấy câu, chẵng mấy chốc thì hai bên kéo gần quan hệ, xưng hô ngọt xớt như người trong nhà.

Lúc này hắn mới lên tiếng khéo nhắc nhở:

“Thôi không ổn!

Thẩm Bảo mãi mê chiềm đắm trong lời chê cười của các vị thúc thúc bá bá, làm lỡ mất chuyện chính sự được giao.

Phùng bá bá và các vị thúc thúc đang đợi chúng ta nãy giờ.

Chúng ta đi lên thôi kẻo thức ăn nguội mất”

- -----------

Tại tầng trên cùng của Thái Bảo tửu lâu, thức ăn thịnh soạn đã được bày biện sẵn đủ, sơn hào thủy vị, đông trân tây quý, màu sắc sặc sở như dao sắc nạo rộng dạ dày, hương thơm theo nhiệt khí lan tỏa nghi ngút khắp phòng như mưa tên bắn rụng tim những tâm hồn háu ăn.

Đám nhân viên phục vụ chuyên nghiệp dù có thể khống chế hành vi nhưng khôn tài nào kiềm chế được cơ chế bản năng, nhiều lần phải tự nuốt nước miếng, cũng may họ đều sớm được Thẩm Bảo nhét đầy bánh vào bụng nên đến giờ chưa có cái dạ dày nào học tiếng ễnh ương.

Ngược lại, mấy cái bao tử sản xuất từ 40 mấy năm tới gần 1 giáp trước thì bắt đầu biểu tình mặc dù với thời gian sử dụng lâu như vậy thì đến giờ cũng không còn tiếp nạp được nhiều nữa.

“Thẩm lão đầu.

Không ấy... chúng ta ăn trước?”

- Đại biểu họ Trương liếc sang bên cạnh hỏi ý.

Lão đầu họ Thẩm trợn mắt:

“Tùy ngươi”

“Ừ!” Ông lão được bật đèn xanh, gật đầu nhấc đũa lên.

“Lát nữa đừng nói chúng ta quen nhau!”

- Lão đầu họ Thẩm vừa bổ sung vừa giả vờ mõi lưng đứng lên thư giãn gân cốt rồi hơi dịch dịch ghế ra xa một chút.

Chẵng bao lâu, tiếng bước chân vang lên lũ lượt mỗi lúc một gần hơn.

Bởi vì bầu không khí ‘trang nghiêm’ yên tĩnh đã bao trùm Sơn Hà gác chứ không lao nhao ỏm tỏi như ban sáng nên dù thính giác có hơi trục trặc vì tuổi tác cũng đủ để đám lão đầu nhận ra khách tới.

Màn xã giao kỳ thực không kéo dài bao lâu, chủ yếu là vì có người cứ nhại tiếng cóc nhái hoài.

Trương lão đầu bình thường đối mặt đám bạn già thì rất ngông nghênh nhưng ở đây có khách lại sinh tật xấu hổ:

“Đều đã quá trưa.

Mọi người vào bàn trước rồi có gì lại nói!”

Nhưng xem chừng mặt mũi của lão này không đủ lớn, đám người không bị bệnh dạ dày dồn dập lắc đầu.

Đại biểu Cố gia càng là tự mình lên tiếng:

“Ăn uống để sau!

Trước hết có thể hay không cho chúng ta thưởng thức vật trong tay Nghiêm công.

Không phải ta không tin, chỉ là lời của Phùng công làm ta cảm thấy quá đỗi kinh nghi.

Công nghệ chế tạo thuyền mới ta không có gì thắc mắc. Minh chủ chính là rành nhất đạo này.

Nhưng còn bản đồ thì...”

Nói độ quay sang Trương lão đầu:

“Trương huynh,

Ta cũng rất đói, chỉ là không muốn dầu mỡ dính vào đồ sách.

Đây là trân bảo a!”

“Tốt!”

Nghiêm Khiếm hô một tiếng nâng sĩ khí phe ta rồi theo sự chỉ dẫn và hỗ trợ của đám phục vụ viên, đem quyển trục lớn trãi ra, treo lên giá treo tranh mà lão đầu họ Phùng nhắc Thẩm Bảo gấp chuẫn bị từ trước.

Kỳ thực giá treo tranh vẫn luôn ở đó, chỉ là bức tranh phong cảnh sơn hà xã tắc đã bị tháo xuống mà thôi.

Nội dung quyển trục bây giờ thay thế bức tranh phong cảnh kia, hiện lên trong mỗi cặp của những người trong phòng.

Với đám phục vụ viên, đó đơn thuần là một bức tranh đơn bạc khó hiểu, ngoài việc có những đường kẻ vuông vức chia bức tranh thành nhiều khối vuông bằng nhau ra thì không khác mấy so với một mặt giấy bị hắt đủ thứ màu mè hoa lá lên.

Nhưng với đám lão đầu đến từ những thương nghiệp thế gia lừng lẫy xứ Dương Châu thì liên minh, Hán triều, thảo nguyên, Tây Vực, Vnom, Triều Tiên, biển đông, biển nam lập tức được khoanh vùng, chỉ là...

Tất cả những gì họ biết chỉ là một góc của tấm bản đồ, hoặc giả, là một góc nhỏ của thế giới rộng lớn này.

Kiến thức hạn hẹp của đám lão đầu ngót nghét hoa giáp tựa như những nhà mạo hiểm và thương nhân thời nguyên thủy, cầm đuốc mở đường vươn ra thế giới, khám phá đó đây và rất nhanh đụng phải sương mù:

“Đây là... Phù Tang?

So với Từ Châu và Dương Châu cộng lại còn lớn hơn?!

Phù Tang không phải một hòn đảo sao? Phải chăng vẽ sai rồi?”

“5, 10, 15, 20,...

Thật nhiều hòn đảo!

Biển nam lại rộng lớn như vậy? Có nhiều đảo lớn như vậy?”

“Cái này!

Đây là Thiên Trúc?

Thật sự là đi đường bộ gần hơn gấp 3-4 lần a!”

“Nghiêm công.

Những chữ này đọc thế nào?

Trông thật kỳ là, tựa chữ Tây Vực rồi lại không đúng lắm, ta gặp qua không ít thương nhân Tây Vực, nhưng những chữ này thật là...”

Nghiêm Khiêm tủm tỉm ưỡn ngực chỉ tay từng chữ nói:

“Sờ cy thi á (Scythia), A sát cít (Arsacid), Rố mà (Roma), Y cíp tớt (Aegyptus),...

Còn nơi này gọi là vịnh Bơ sí ần (Persian)”

(P/s: hơi lầy xíu nhưng bạn không thể bắt mọi người phát âm chuẫn tiếng Anh hiện đại chứ đừng nói là tiếng Latin cổ)

Thần thái của lão Nghiêm Khiêm lúc này khác xa với ban sáng khi còn đang vừa bàn chuyện vừa luyện phát âm trong sơn trang ngoài thành của Hoàng Thừa Ngạn.

Phùng lão đầu nhớ lại mà lắc đầu, ánh mắt đã sớm không còn lấy tấm bản đồ làm trọng tâm.

Lão kỳ thật không mấy quan tâm tới những chỗ xa lắc xa lơ ấy, lão chỉ chú trọng đến việc khi nào có thể bắt đầu đốn cây mở đường.

Dương Châu Phùng thị không lấy hành thương làm căn cơ mà lấy nghề đóng tàu làm gốc dựng nhà.

Sáng nay lúc ở sơn trang của Hoàng Thừa Ngạn, khi đọc được công nghệ đóng tàu mới thì mắt lão cũng trợn tròn chăm chú y hệt như đám bạn già đang xem bản đồ hiện giờ.

Lão thậm chí thốt lên trong lòng: “Cá chép hóa rồng!”

Bằng thâm niên hành nghề của mình, lão nhìn qua thông số kỹ thuật cơ bản và cấu tạo của loại tàu mới này liền có thể mường tượng ra trong đầu cảnh nó rẽ nước phá sóng ra sao.

Theo lão, loại tàu mới này có nhiều điểm ưu việt hơn hẵn những tàu thuyền tối tân nhất của liên minh hiện nay.

Nó sẽ ăn nước sâu, sẽ có khả năng biến đổi đường đi linh hoạt, sức chống chịu với gió bão và sóng lớn cũng sẽ vượt trội, tốc độ và sức chứa càng khỏi phải bàn, tất nhiên cũng tăng trưởng gấp mấy lần.

Chỉ cần thử nghiệm và điều chỉnh lại một chút cho sát nhu cầu thực tế thì với loại thuyền này đại dương sẽ trở nên nhỏ lại, những miền đất trù phú nhưng xa xăm ngoài nghìn trùng khơi như Phù Tang, quần đảo biển nam, Thiên Trúc cũng sẽ trở nên gần hơn.

Nếu không tính tới chi phí đầu nhập kếch xù thì khuyết điểm lớn nhất của loại thuyền mới cũng là nguyên nhân của tất cả các ưu điểm trên...

Nguyên liệu!

Nó cần những cây gỗ trăm năm thô to chắc khỏe hướng thẳng trời xanh tựa như khung xương của loài rồng uốn lượn giữa biển mây trong truyền thuyết.

Những thứ nguyên liệu hiếm quý ấy chỉ có ở các khu rừng già sâu hun hút vì nếu chúng nằm ở dạt ngoài thì đã sớm bị đốn ráo làm cung làm điện cả rồi.

Năm đó Doanh Chính xây cung A Phòng, trụ nhà cột chống, rường ngang tường đứng đều dùng nguyên mộc cho xứng với danh hiệu chân long thủy hoàng, một vạt Tần Lĩnh hóa đồi trọc chính là vì thế.

Các đời Hán đế cũng chưa từng dừng việc ép buộc phương nam cống nạp gỗ quý, hiện giờ cổ thụ đều chỉ còn mọc trong phạm vi canh giữ bảo vệ của sơn dân địa phương.

Lắm lúc lão đầu họ Phùng tự hỏi đứa cháu bên ngoại xa lắc của mình chứa cái gì trong đầu mà như tính trước toàn cục. (P/s: mẹ Hoàng Dung họ Phùng, đầu truyện)

Đầu tiên là đem sơn dân, phiên dân kéo vào liên minh, nhờ họ phối hợp khơi thông và bảo vệ tuyến thông thương nam-bắc Ngũ Lĩnh, hạn chế sự phụ thuộc kinh tế của Giang Nam vào thị trường Trung Nguyên;

Sau đó thông qua sơn dân để đề xuất nghiêm cấm dân đồng bằng tùy ý xâm phạm rừng già núi cao, qua đó tăng tình đoàn kết, mở rộng việc giao thương giữa hai bên, thành công tiêu giảm hoàn toàn tranh chấp mấy trăm năm;

Kế đến thống nhất xây dựng đồng minh hội, phân quyền lợi cho mọi người, vẽ ra chiếc bánh độc lập chủ quyền tự do dân chủ không tưởng mà từ chư Hùng và Hạ Thương Chu đến giờ chưa từng thấy chớ đừng nói là đạt tới;

Đến giờ đem quăng ra công nghệ đóng tàu vượt trội này, để cho người ta hoặc là đồng ý với đề án mở đường đi Thiên Trúc, hoặc là trộm chui lên Ngũ Lĩnh chặt cây rồi vật vã trèo non lội đèo mang về với tâm trạng nghi thần sợ quỷ triễu nặng từng bước đi.

(P/s: @#[email protected]#[email protected]$!#! hội phá rừng. Thanh niên tác cho hay! Phiên dịch sao thì tùy!)

Mỗi bước đi ban đầu đều có ý riêng, sản sinh lợi ích tức thời, để cho mọi người không thể chối từ, thậm cam nguyện thuận theo, nhiệt tình ủng hộ.

Nghĩ đến đây lão đầu họ Phùng than thở:

“Thật sự là không mở đường không được a!”

Lão đưa tay sờ lên ngực áo, mặc dù cách hai lớp vải, ông lão vẫn cảm nhận được một quyển tập khổ lớn bằng tất cả tâm trạng và ý niệm của mình, như thể nó đang ở ngay trước mặt.

Nếu như lão đầu Nghiêm Khiêm chỉ cầm quyển sổ ấy coi là vật chứng minh giá trị tức thời của con đường đi Thiên Trúc, thì với một thợ đóng tàu đó lại là thiên thư, phải giữ như bảo bối tim gan.

(P/s: Giải thích logic chương này, hi vọng không đến mức quá yy.

Công nghệ đóng tàu là nghiên cứu của Ô Vũ dựa trên thứ sẵn có của thời đại này bao gồm kỹ thuật đóng tàu của liên minh và sách vỡ mô tả về hàng hải Roma mà Hoàng Hùng mua được từ thương nhân Tây Vực.

Kỳ thực công nghệ đóng tàu vượt đại dương thời Columbus, Magellan, cướp biển Caribe không có bao nhiêu vượt bậc so với thời đầu công nguyên, chí ít thì chúng đều bằng gỗ và dùng buồm hoặc mái chèo.

Công nghệ đóng tàu xuất hiện trong chương này không phải dùng để đi vòng quanh trái đất hay tìm ra châu Mỹ, mà là để tăng tốc độ đi đến Nhật, Indo và vịnh Ba Tư một cách an toàn hơn.

Về phần tấm bản đồ thì là của Alexandre kết hợp với Ô Vũ.

Ô Vũ là người hiện đại, học phổ thông vào hạng giỏi, nhớ được đại khái mô hình cơ bản và các nguyên tắc kỹ thuật chính của bản đồ thế giới như kinh độ, vĩ độ.

Alexandre thì kế thừa bản đồ của Ptolemy.

Cho nên bản đồ được nhắc đến trong chương này chỉ bao gồm lục địa Á-Âu và Bắc Phi thôi, không có Mỹ Úc tùm lum vào đây đâu.

Ngoài ra, có lẽ bạn nào tinh ý cũng đã nhận ra Hoàng Hùng phóng đại độ khó khăn về tuyến đường biển tới vịnh Ba Tư với Alexandre. Vì sao thì kỳ thực đã giải thích trong đoạn hội thoại giữa hai bên.

Hoàng Hùng cần dòng người di cư này tạo sinh khí cho tuyến đường bộ. Công cuộc di cư này ít thì kéo dài mười mấy 20 năm, lâu thì có lẽ mấy chục đến trăm năm. Dù sao thì mãi đến năm 313, hoàng đế Constantine mới công nhận đạo Thiên Chúa như là một tôn giáo chính thức, và đến 323 thì đạo Chúa mới trở thành quốc giáo của Roma)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.