Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 91: Chương 91: Sóng ngầm 1




Cảm ơn Nguyễn Thiên tặng quà!

Cảm ơn Nguyễn Thiên, vYJMw02016 và Huutuan đề cử!

- -----------

Một sớm đầu xuân Giáp Tý (dương lịch 184 sau công nguyên), năm mà giáo chúng Thái Bình đồn ầm rằng ‘thiên hạ đại cát’.

Tả đạo nhân mang một phong thư đặt trước mặt Lưu Hoành, mặt lạnh giọng trầm:

“Bệ hạ!

Tin khẩn từ Hà Bắc”

Lưu Hoành đang duỗi lưng nằm vắt vẽo trên chiếc ghế mà Hoàng Hùng dâng tặng hắn gần đây, ngáp ngắn, ngáp dài tận hưởng sự khoái lạc êm ái mà nó mang lại, hai chữ ‘lười biếng’ hiện lên đầy mặt, nhưng giọng nói thì rã rời yếu ớt:

“Đạo trưởng.

Trẫm mõi mắt!”

Tả đạo nhân nhếch môi khinh bỉ, không biết là khinh Lưu Hoành bê tha hôn ám, hay là khinh Hoàng Hùng xu nịnh tiểu nhân, hoặc là cả hai.

Lão đã sớm biết thư tín viết gì, không cần lấy lại phong thư cũng có thể tóm tắt:

“Thế gia tụ binh tại Hà Bắc, ý đồ vây công Trác Lộc.

Bọn họ giả dạng làm giặc cướp hoặc lưu dân, trà trộn vào đoàn giáo chúng Thái Bình hành hương đến Ký Châu.

Hiện thời đã biết ít nhất có hơn 20 vạn”

Lưu Hoành đang lơ đễnh vờ ngủ gật, nghe đến đây bổng nhiên trừng mắt bật dậy:

“Bao nhiêu????!!!!”

Tả đạo nhân cao giọng nhấn mạnh:

“Hơn 20 vạn!”

Lưu Hoành vỗ bàn cái rầm:

“Huyền Kính Ty làm gì ăn?

Đạo Môn đều đui rồi hả?!?!?!”

Tả đạo nhân tối sầm mặt mày, gằn giọng:

“Bệ hạ!

Tình trạng của Huyền Kính Ty như thế nào, ngài thừa biết.

Thế gia muốn che mắt trong thời gian ngắn cũng không khó lắm.

Huống hồ cả năm nay Thái Bình giáo thanh tra nội bộ, Ký Châu lại là Thái Bình giáo tổng bộ, lực lượng Huyền Kính Ty ở Ký Châu đã sớm rút vào Nghiệp thành.

Tin tức này cũng là từ Nghiệp thanh truyền về.

Về phần Đạo Môn,

Thứ cho bần đạo nói thẳng.

Hà Bắc đã sớm không còn đất sống cho Đạo Môn,

Ở Hà Bắc hiện thời, nếu gặp được kẻ mặc đạo bào, tự xưng đạo sĩ, thì hầu như đều là Thái Bình đạo.

Việc này bệ hạ hẵn là hiểu rõ đi!”

Nói câu cuối cùng, Tả đạo nhân gằn giọng trầm trầm nhấn mạnh rõ rệt ý tứ trách móc.

Mặc dù như vậy, lão đạo này vẫn rất muốn hét lên rằng:

[Đạo Môn là thật đui!!!

Bởi vì đui nên mới đầu tư vào tên dung chủ như ngươi,

Nếu như ngươi sớm nghe ta khẩn cầu, cưỡng chế Hoàng Hùng can thiệp vào sự việc Trương Giác diệt đạo vừa rồi thì làm gì có cơ sự hôm nay?]

Lưu Hoành không có rãnh đôi co với Tả đạo nhân vào lúc này, hắn biết hết những điều Tả đạo nhân vừa nói, mấy câu trước đó chỉ là để mở cống xả thãi cho tiêu tan bực bội thôi.

Bộ não anh minh của Lưu Hoành bắt đầu vận chuyễn hết công suất.

Tả đạo nhân nhìn gã hoàng đế bình thường dỡ hơi, bây giờ phải vò đầu bứt tai đi qua đi lại, thì trong lòng dâng lên một cảm giác khoái trả nho nhỏ, làm giảm đi phần lớn âu lo.

Căn cơ của Đạo Môn ở Hà Bắc đã sớm nát như tương, Tả đạo nhân cảm thấy sự biến lần này hoàn toàn không có tác hại trực tiếp đối với học phái của mình, thậm chí nếu thế gia và Thái Bình đạo có thể đánh nhau trọng thương thì Đạo Môn còn có thể thừa cơ mà nhập, lần nữa quật khởi.

Một chút mối lo duy nhất trong lòng hắn đến từ sức mạnh kinh khủng của thế gia Trung Nguyên, vậy mà có thể qua mặt hắn và Lưu Hoành, tập hợp mấy chục vạn người, mặc dù không phải quân đội tinh nhuệ chính quy, nhưng quân trang khí giới đầy đủ, thừa sức lấy thịt đè người, ép 3 vạn Tây Viên quân thành dầu ăn.

Bây giờ nhìn thấy Lưu Hoành bắt đầu chăm chú âu lo tính kế, Tả đạo nhân xem như an lòng.

Mặc dù khinh bỉ thái độ làm người của Lưu Hoành, nhưng Tả đạo nhân không thể không công nhận rằng tên hôn quân này lắm lúc sáng suốt lạ kỳ, tài trí mưu mô hơn xa chính mình.

Lưu Hoành xoắn xuýt hồi lâu, chãi chuốt lại mạch suy nghĩ, hướng về Tả đạo nhân hỏi:

“Tin tức này đến từ đâu?”

Tả đạo nhân nhướng mày:

“Bệ hạ,

Bần đạo đã nói, là Nghiệp thành.

Hiện thời Nghiệp Thành tập trung 9 thành 9 (99%) Huyền Kính Ty Hà Bắc”

Lưu Hoành cúi mặt lắc đầu:

“Vô lý!

Thế gia đã có thể qua mặt chúng ta điều lượng lớn quân đội tư nhân đến Hà Bắc, tự nhiên nên biết né ra Nghiệp thành.

Bên trong Huyền Kính Ty ở Nghiệp thành chắc chắn có người của thế gia.

Làm sao có thể lộ chuyện?”

Tả đạo nhân lúc này cũng phát hiện điểm mù:

“Trừ phi nội bộ của họ có vấn đề.

Chẵng lẽ bên trong cao tầng của thế gia, có người còn hướng về bệ hạ?”

Khóe môi Lưu Hoành vểnh lên một nụ cười khinh thường:

“Sao có thể?

Ngay cả lão đầu Tuân Sảng đều không nguyện ý gia nhập phái bảo hoàng.

Trên đời này còn có ai vừa là cao tầng thế gia vừa trung thành với trẫm?!”

Tả đạo nhân nhíu mày:

“Nếu vậy là ai?”

Lưu Hoành nhắc nhở:

“Hà Bắc hiện thời là địa bàn của ai?”

Tả đạo nhân bừng tỉnh sáng mắt thốt lên:

“Trương Giác!”

Lưu Hoành gật đầu nói:

“Rất có thể là hắn”

Hắn vuốt trán mấy cái lại mở miệng phủ nhận chính mình:

“Không!

Chắc chắn là hắn!!!

Trẫm đã hiểu!

Hahahahaha!!!

Thì ra là vậy!”

Tả đạo nhân ngẫn ngơ chẵng hiểu ra sao, nhưng lão vừa chuẫn bị thắc mắc thì Lưu Hoành đã ra lệnh:

“Hoàng Hùng ở đâu?

Đi tìm hắn đến.

Trẫm có nhiệm vụ cho hắn!”

- ----------

Hoàng Hùng hiện thời đang trùm một chiếc áo choàng làm từ da hổ trắng, ngồi trên lầu gác cao dõi mắt quan sát trận đấu phía dưới.

Trong tầm mắt của hắn, hơn 1 vạn Tây Viên quân vừa mới chiêu mộ đang bao vây 6 võ đài có diện tích mỗi võ đài chừng một khoảnh ruộng (3 trượng x 3 trượng = 10*10 m2).

12 con người đang giao chiến với nhau, có kẻ thân cao thể tráng oai phong hùng dũng, có kẻ thân hình cân đối phản ứng linh hoạt, tên thì huơ đao múa thương, tên thì cầm khiên vẫy kiếm.

Ngồi bên cạnh Hoàng Hùng chỉ có duy nhất một trung niên mắt sáng dáng cao, da mịn cằm láng.

Đó là Kiển Thạc, kẻ mời Hoàng Hùng đến thưởng thức buổi diễn võ hôm nay của Tây Viên quân:

“Hoàng Đại Soái cảm thấy bọn nhỏ làm việc như thế nào?

Có thể vào pháp nhãn của ngài sao?”

Hoàng Hùng cười hòa ái nói:

“Kiển Trung Lang chớ tâng bốc Hoàng Hùng.

Ta khi nào thành Đại Soái rồi? Sao xứng, sao xứng!

Ngài hiện thời đã là thống lĩnh Tây Viên quân, tương lai sẽ vì bệ hạ chinh chiến 8 phương.

Phải là ta gọi ngài Kiển Đại Soái mới đúng!”

Kiển Thạc nghe thế thì mừng vui hí hửng, rồi lại mở giọng chối từ:

“Sao có thể nói như vậy?

Thạc xuất thân thấp hèn, may mắn được bệ hạ thưởng thức mà giao cho trọng trách, cả đời chỉ nguyện xã thân vì bệ hạ, đâu dám cầu mong vinh hiển lớn lao kia.

Chỉ có Hoàng Đại Soái mới xứng đáng với hai chữ Đại Soái này.

Thạc đã sớm biết sự thật.

Thạc có thể ngồi lên vị trí này, 9 phần 10 là nhờ có Hoàng Đại Soái âm thầm nâng đỡ”

Nói đến đây, Kiển Thạc ôm quyền cúi chào Hoàng Hùng làm lễ tạ ơn.

Hoàng Hùng đang chuẫn bị phản ứng thì Kiển Thạc đã nhanh chóng quay lại đúng tư thế oai nghiêm ban đầu:

“Triệu huynh và Trương huynh đã sớm cho ta biết.

Ngày ấy nếu không có Hoàng Đại Soái cật lực ủng hộ thì Tây Viên quân sợ rằng đã bị tên mũi trâu kia phá hỏng từ trong trứng nước, nào có cơ hội để Thạc ra sức cho bệ hạ.

Chỉ sợ hiện giờ còn đang cầm kích múa may quay cuồng trong sân nhỏ, an phận làm một Trung Thường Thị say mê võ thuật.

Đám người bọn ta đều rõ ràng.

Đạo Môn nói cho cùng cũng là người ngoài, tên mũi trâu kia nào có tư cách lãnh đạo tổ chức.

Bệ hạ vì đại nghiệp trung hưng nên mới nhẫn nhịn hắn thôi.

Ở trong lòng chúng ta, chỉ có người tài năng đức độ như Hoàng Đại Soái mới xứng đáng làm Ty trưởng.

Đáng tiếc, bởi vì thế gia nhìn chằm chằm, việc lớn chưa thành, đành phải ủy khuất ngài.

Chẵng những xếp dưới tên mũi trâu, mà ở Tây Viên cũng chỉ có thể làm giám quân phó tướng.

Thật là người tài giỏi gặp nhiều trắc trở, kẻ nhân đức trãi lắm gian truân nha!”

Hoàng Hùng cười lắc đầu:

“Kiển Đại Soái nói quá lời.

Võ công của ngài nổi tiếng khắp hoàng cung, bệ hạ cũng từng nhiều lần khen ngợi lòng dũng cảm.

Tây Viên vốn là tâm nguyện của bệ hạ, chỉ vì trước đây chưa đủ tài lực, lại thêm thế gia nhìn chằm chằm nên mới không thể thành lập sớm hơn.

Hoàng Hùng chỉ là góp mấy lời suông, không đáng kể công.

Bây giờ Tây Viên mới chiêu binh hơn tháng đã chiêu mộ được một nửa quân số, đủ thấy tài năng của Kiển Trung Lang thế nào.

Phải biết tình hình hiện giờ không yên ổn, bệ hạ rất cần Tây Viên mau chóng thành quân, Kiển Đại Soái có thể sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên công lao khôn cùng.

Tương lai tất sẽ càng được bệ hạ trọng dụng, chinh chiến bốn phương, tướng soái công hầu đã ở trước mắt”

Kiển Thạc cả mừng nói:

“Vậy thì thật cảm ơn lời hay ý đẹp của Hoàng Đại Soái.

Ta mời ngài đến đây hôm nay cũng là để hỗ trợ khảo sát tân binh.

Đám trẻ con này là ta ứng theo yêu cầu của bệ hạ, tỉ mĩ tuyển chọn.

Tất cả đều xuất thân bần cùng, nguồn gốc 3 đời có thể truy tra, không dính dáng gì tới bất kỳ một gia tộc quyền quý nào”

Nói đến đây, Kiển Thạc bổng thở dài:

“Haizz!

Trung Nguyên đất chật người đông.

Chỉ cần lường tiền đầy đủ, mộ binh một ngày mười vạn đều được.

Chỉ là công việc sát hạch thật có chút khó khăn, làm trễ nãi nhiệm vụ của bệ hạ.

Là thiếu xót của Thạc!”

Hoàng Hùng cười bảo đảm:

“Kiển Đại Soái chớ lo âu.

Đông vừa qua tuyết lớn, dân chạy nạn hoặc bị Thái Bình đạo chiêu dụ đi Hà Bắc, hoặc đi Xuyên Thục, Giang Nam tìm nơi ấm áp cầu may.

Ngài có thể làm đến mức này đã vô cùng tốt.

Ai không biết lực ảnh hưởng của thế gia tại địa phương cực lớn?

Ta trước đây du lịch Trung Nguyên, có những vùng 10 lý 5 thôn đều là tá điền của thế gia.

Tất cả đều là bọn họ sai.

Ngài nào có sai gì!

Phải nói là công lao khôn cùng, tài năng xuất chúng mới đúng!

Hoàng Hùng thấy đám quân binh phía dưới tuy là lính mới nhưng tinh khí thần đủ cả, hiếu võ háo thắng, tương lai tất sẽ vô cùng thiện chiến.

Binh thư thương nói quân đội quý tinh nhuệ mà không quá quan trọng nhiều ít!

Có Kiển Đại Soái chỉ huy đôn đốc, Tây Viên dù nhỏ cũng có thể nâng trời, lấy một địch trăm, oai phong thiên cổ!!!

Bệ hạ nếu có hỏi, Hoàng Hùng sẽ báo lời thật lòng, tin tưởng bệ hạ sẽ vô cùng khen ngợi Kiển Đại Soái!”

Kiển Thạc khoác tay che mặt, giả bộ xấu hổ:

“Nói quá! Nói quá!”

Trong lòng thì Kiển Thạc hớn hở không thôi, thầm tự khen mình cơ trí mời Hoàng Hùng đến đây hôm này, cũng oán trách Triệu Trung, Trương Nhượng vì sao không sớm giới thiệu Hoàng Hùng cho mình,

Hắn hoàn toàn không hề nhớ rằng thuở trước khi Hoàng Dung xây dựng Hoàng Lạc Lâu, chỉ có Triệu Trung và Trương Nhượng nguyện ý nhận quà bíu nói thay còn 8 tên Thường Thị khác, bao gồm cả hắn đều không quả để ý, thậm chí từng khinh thường ra mặt, hùa với thế gia mắng nhà họ Hoàng là con buôn vô loài.

Hai người Hoàng-Kiển tiếp tục vừa tung hứng qua lại, bán ngôn từ mua lòng mề của nhau, vừa quan sát buổi tỷ võ phía dưới, thỉnh thoảng bình luận một hai.

Đối với chuyện võ vẽ, Kiển Thạc tự nhận mình là người trong nghề, nói năng mang theo vài phần tự ngạo, nào ngờ gặp phải ánh mắt võ đạo sắc bén của Hoàng Hùng, mới vỡ lẽ ra rằng tiểu tử này không phải chỉ là thiếu niên văn nhược mà còn là một tiểu tông sư.

Mỗi lần diễn ra 6 trận thì có 4-5 trận là Hoàng Hùng sớm đoán ra kết quả, những trận còn lại không phải là không đoán ra mà là vì kết thúc quá nhanh, chênh lệch quá lớn, vừa lên đài đánh một chiêu là xong trận, thánh cũng phán không kịp.

Kiển Thạc dò hỏi mới biết Hoàng Hùng từng cầu học dưới sự chỉ dẫn của thương thần Đồng Uyên nổi danh trong giới võ lâm.

Điều này khiến Kiển Thạc càng nhìn Hoàng Hùng bằng con mắt thân thuộc hơn,

Trước đó thì hắn chỉ coi Hoàng Hùng là cầu thang thăng tiến trong sự nghiệp thôi,

Hiện giờ thì Hoàng Hùng còn là tri kỷ, thậm chí ảo tưởng rằng Hoàng Hùng sẽ là đồng bạn cùng leo câu thang với hắn,

Bởi lẽ Hoàng Hùng hiện thời cũng là giám quân phó tướng của Tây Viên,

Mặc dù là hư chức không có binh quyền nhưng với tài năng của Hoàng Hùng và sự trọng dụng của Lưu Hoành thì hư thực chuyễn đổi mấy hồi, sớm muộn cũng cùng hắn dẫn quân Tây Viên chinh chiến thiên hạ.

Ngay lúc này, có lính hầu chạy gấp lên đài tâu báo rằng Lưu Hoành có việc triệu kiến Hoàng Hùng.

- ---------

“Bệ hạ!

Thần Hoàng Hùng cầu kiến!”

- Hoàng Hùng đứng ngoài phòng họp bít mật, hô to gọi nhỏ.

Hắn tự nhũ rằng tương lai nhà nước Đại Việt quyết không đi theo phong tục này, thật là rườm rà.

Rõ ràng là Lưu Hoành triệu kiến mình, lại cứ phải giữ lễ quân thần, vừa khó chịu trong lòng, vừa chậm trễ thời gian.

Muốn làm vậy thì trước hết phải bãi bỏ thứ gọi là ‘phòng họp bí mật’, tức là phải đoàn kết ngưng tụ ý chí toàn dân toàn quốc, để mỗi lần họp mặt bàn việc đều có thể công khai.

Ý nghĩ lướt nhanh qua một hai ý tưởng thì cánh cửa mở ra.

Kẻ đón tiếp hắn cũng không phải Lưu Hoành, mà là Tả đạo nhân.

“Hoàng Thị Lang thật là khó tìm.

Bọn ta chờ ngươi cả buổi!”

Hoàng Hùng không đáp lời hắn, sau khi vào phòng thì hướng Lưu Hoành bẩm tấu:

“Thần bái kiến bệ hạ,

Vừa mới đang tại Tây Viên thực hiện chức trách.

Để bệ hạ đợi lâu, xin thứ tội!”

Lưu Hoành nghe thế thì hỏi:

“Tây Viên thế nào rồi?”

Hoàng Hùng bày ra ý vui đầy mặt, mở giọng chính trực nghiêm chỉnh:

“Tây Viên thế đã thành!

Tuy mới thành lập một tháng, đã bổ đủ quá nửa quân số.

Tất cả đều là con dân trung thành của Đại Hán, chịu khổ thế gia lâu rồi, cảm ân đức của bệ hạ mà nguyện chí tòng quân.

Kiển Trung Lang dạy quân có cách, binh lính háo võ 10 phần, thiện chiến không kém lão binh tinh nhuệ.

Vừa mới rồi, thần được chứng kiến buổi tỷ võ do Kiển Trung Lang tận tâm tổ chức, mãnh sĩ nhiều như mây, quân dung mạnh như hổ.

Chỉ cần an bài thỏa đáng, thưởng phạt phân minh, Tây Viên tất sẽ vì bệ hạ chinh chiến 10 phương, dù cho máu chảy đầu rơi không sờn.

Kiển Trung Lang có nói với thần, đây đều là công lao của bệ hạ.

Là bệ hạ mắt sáng như sao, anh minh thần võ!”

Lưu Hoành vốn vừa mới có phát hiện trong đại, đang lâng lâng trong trạng thái khai sáng tự cho mình vô địch,

Bây giờ nghe Hoàng Hùng múa lưỡi ca tụng thì khoái chí gật đầu:

“Tốt! Tốt! Tốt!

Phải thưởng, phải thưởng!

Truyền lệnh trẫm …”

Tả đạo nhân vô cùng đúng lúc, bày ra siêu cấp EQ của mình, chặn họng Lưu Hoành ngay trong cơn vui sướng:

“Bệ hạ!

Chính sự làm trọng!”

Lưu Hoành hít sâu một hơi, trong lòng thì chữi má nó.

Nói Tả đạo nhân nắm giữ siêu cấp EQ cũng không sai, mỗi lần hắn choảng Lưu Hoành đều đúng lúc vị ‘minh quân’ này đang vui sướng, hoặc ngay lúc có Hoàng Hùng ở bên nói đỡ, cho nên lần nào Tả đạo nhân cũng chỉ lượn lờ bên cạnh ‘cửa địa ngục’ chứ chưa chính thức bước vào diện kiến Diêm Vương.

Lưu Hoành nháy mắt bình phục tâm tình, giả đò tiếp thu ý kiến:

“Đạo trưởng nói phải,

Trẫm nhất thời quên mất.

Hoàng ái khanh,

Ngươi đọc xem thư này”

Hoàng Hùng nhận lấy mật tín từ Huyền Kính Ty Nghiệp thành,

Nội dung là Huyền Kính Ty đang truy tra hoạt động của gián điệp Thái Bình đạo trong Nghiệp thành thì được thông tin từ một số hạ nhân trong phủ Thứ Sử; biết được có gián điệp của thế gia đang liên hệ Trương Phần; thế gia dự định thông qua danh nghĩa Ký Châu Thứ Sử để phát binh Trác Lộc; Huyền Kính Ty sau đó càng thâm nhập điều tra thì phát hiện quân đội tư nhân của hơn trăm thế gia Trung Nguyên đã tụ tập về Hà Bắc, tổng số vượt qua 20 vạn, thậm chí càng nhiều.

Hoàng Hùng xem xong thì sầm mặt, vừa là giả vờ nhưng cũng vừa là thật.

Giống như Tả đạo nhân, đối với Hoàng Hùng thì việc này là việc của Lưu Hoành, chẵng liên quan gì hắn, hắn chỉ khiếp vì sức mạnh của thế gia Trung Nguyên.

Thế gia xây dựng ổ bảo, huấn luyện tư binh vốn là chuyện thường, quân số có lẽ phải đến hơn trăm vạn, nhưng đó là phân tán các nơi, mỗi nhà một chút.

Mà nay bọn họ lại dám tụ hợp mấy chục vạn vào cùng một chỗ, đây chẵng phải là tạo cớ cho người chỉ trích, không cần Lưu Hoành để Thập Thường Thị nhúng tay thì đám người Lư Thực, Khổng Dung tuyệt đối không bỏ mặc việc này.

Phải biết Lưu Hoành còn đang khỏe mạnh, quân đội triều đình mặc dù không chịu hắn quản lý hoàn toàn nhưng tại phương diện đại nghĩa thì vẫn đứng về phía Lưu Hoành, một khi sự việc vỡ lỡ ra thì những người như Hoàng Phủ Tung, Lư Thực, Trương Ôn, thậm chí cả Hà Tiến đều không thể chối từ lời hiệu triệu của Lưu Hoành để công đánh thế gia vì tội tụ binh mưu đồ phản nghịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.