Ramses bước về phía Inari, dường như đã có kinh nghiệm từ lần trước, nàng không dễ dàng để mình bị bắt nữa. Vừa nghe thấy tiếng bước chân đã vội vàng di chuyển ra sau lưng Shubas, giấu đi bản thân mình. Shubas cao hơn nàng hai cái đầu nhưng vẫn thấp hơn Ramses nửa cái đầu, cậu bé nhìn thấy nàng như vậy cũng lập tức cảnh giác đưa mắt nhìn Ramses. Bàn tay đưa ra như muốn che khuất người phía sau lưng mình.
Hành động của hai người họ làm Ramses cứng đờ, sự khó chịu lóe lên trong ánh mắt, nhưng điệu bộ vẫn rất đường hoàng. Hắn đưa hai tay lên làm tư thế đầu hàng, vừa bước từng bước một vừa nói: “Ta hứa với danh dự của một chiến binh Ai Cập, sẽ không bế nàng lên nữa nếu nàng chưa đồng ý.” Đến lúc này Inari mới ló cái đầu ra, cau mày nhìn hắn: “Ta muốn thiêu chết ngươi.” Giọng điệu của nàng làm hắn bật cười: “Nếu nàng làm được thì xin cứ tự nhiên, thưa tiểu thư của ta!”
Ramses mặc kệ Shubas đang đứng chắn ở giữa nghiêng người vòng qua sau lưng cậu bé, nở nụ cười xảo quyệt với nàng. Inari thật sự muốn đập chiếc rổ mình đang cầm trên tay vào mặt hắn, nhưng nếu không phải vì trong rổ chứa đồ ăn cho Shubas thì tên Ramses đã tiêu đời rồi. Không thèm để ý đến hắn nữa, nàng ngẩng đầu lên nhìn Shubas: “Shubas, ở đây có chỗ nào yên tĩnh để ăn trưa không?” Shubas gật đầu với nàng, còn chưa kịp nói thêm thì đã bị Ramses cướp lời.
“Ăn trưa sao? Thật đúng lúc ta cũng đang rất đói bung, em cũng đói phải không Nepheruto?” Hắn quay đầu lại tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía em gái của mình, nhưng chỉ nhận được một nụ cười nửa miệng. Nepheruto đi lướt qua hắn như người vô hình, đến bên chỗ Inari nắm lấy bàn tay của cô: “Đi nào, tớ cũng đang rất đói bụng.”
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cả bốn người bọn họ cũng tạm thời ngưng chiến và bắt đầu bữa ăn trưa bên bờ sông Nile đầy nắng. Tình cảnh lúc ăn trưa cũng không khá hơn là mấy, Nepheruto ngồi cạnh Shubas, Shubas ngồi kế bên Inari, còn bên cạnh Inari lại là Ramses. Một vòng tròn ngớ ngẩn, Inari đã nghĩ như vậy đấy khi đưa mẩu bánh mì vào miệng mình.
Bầu không khí tĩnh lặng bao phủ bốn người bọn họ cho đến khi Inari mở miệng: “Ramses, Nepheruto, Shubas, ta muốn trở về nhà!” Câu nói của nàng làm động tác đang ăn của ba người còn lại cứng đờ. Nepheruto có phản ứng đầu tiên, nàng bỏ thức ăn đang cầm trên tay xuống, nở nụ cười gượng gạo với Inari: “Không phải đã nói sẽ ở lại đây bốn tháng lận sao? Hôm nay còn chưa tròn ba tháng nữa kia mà.”
Inari gật đầu xác nhận: “Đúng là theo thông lệ thì tớ sẽ ở lại đây bốn tháng, nhưng mà. . . Tớ không biết nữa Nepheruto, có thứ gì đó làm tớ vô cùng bất an, nếu không trở về, tớ sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ thứ gì đó mất.” Điều này là thật chứ không phải là giả, nỗi lo lắng dâng trào nơi đáy mắt của nàng. Ramses không nói nhiều chỉ lặng lẽ quan sát sự thay đổi cảm xúc trong đôi mắt của Inari rồi khẽ nói: “Ngày mốt ta sẽ đích thân đưa nàng về.”
“Mà khoan đã, Inari, lần trước thân thủ ta dạy nàng, nàng có chịu luyện tập thường xuyên hay không vậy?” Ramses đột nhiên cắt ngang thu hút sự chú ý của nàng, Nepheruto nghe anh trai nhắc đến việc rèn luyện thân thủ của Inari thì lại bật cười vui vẻ: “Các khu chợ ở Memphis này, sợ rằng sẽ chẳng còn tên trộm vặt nào dám hoành hoành nữa đâu. Tốc độ của cậu ấy so ra còn nhanh nhẹn hơn bọn chúng nhiều.’’
Inari trừng mắt nhìn bộ dạng xem kịch vui của cô bạn, rồi lại quay sang nhìn Ramses đang mỉm cười hứng thú. “Này, đứng có lấy ta ra làm trò cười, việc luyện tập hay không là chuyện của ta.” Ramses chống cằm hứng thú nhìn nàng: “Nerasofiti không cho phép nàng cầm kiếm, ta không thể dạy nàng kiếm thuật để giết người, chỉ có thể dạy nàng thân thủ phòng thân để kẻ khác không thể chạm vào nàng. Nếu nàng không chịu luyện tập thì nàng nghĩ rằng ai sẽ là kẻ phải hy sinh tính mạng để cứu nàng mỗi lúc nàng gặp nguy hiểm.”
Câu nói của hắn đánh trúng tâm lý của Inari, vừa nói hắn vừa nhìn Shubas sau đó lại đảo ánh mắt về phía nàng. Nàng biết hắn đang muốn nhắc đến ai, những người sẽ phải xả thân cứu nàng nếu nàng không thể tự bảo vệ bản thân mình, còn ai ngoài hai người bọn họ, Tito và Shubas! Không phải nàng không chịu luyện tập mà là nàng không muốn Ramses dạy nàng những điều đó, hắn càng làm như vậy, nàng càng không thể hiểu được ý định thực sự của hắn.
Tại sao lại dùng mọi cách chỉ để chiếm lấy lòng tin của Nerasofiti, xét về mối quan hệ giữa bà ấy với nàng hay với vị pharaoh hiện tại đúng là một người đáng để nịnh nọt. Nhưng Ramses là một kẻ kiêu ngạo hắn sẽ không làm vậy, và hắn cũng không cần làm vậy, hắn đã có sẵn cho mình sự tin tưởng của vị vua trẻ tuổi Tut rồi. Là hắn không màng đến danh lợi, không chịu nổi tư tưởng rập khuôn của xã hội Ai Cập tưởng chừng rất phồn thịnh lại che giấu toàn những cái xấu xa thế này.
Sau hai tháng huấn luyện trong quân đội, Shubas thực sự đã học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm thực chiến bổ ích. Nhưng cậu vẫn không bao giờ quên thân phận thật sự của mình, một chiến binh của đế quốc Hittite. Khi nghe công chúa của cậu nói muốn về nhà, cậu đã cảm thấy rất vui, được hộ tống công chúa trên mọi nẻo đường chính là nghĩa vụ cũng như nguyện vọng của cậu.
Nhưng lại thấy câu nói của Ramses trì hoãn sự trở về của bọn họ, khiến cậu vô cùng khó chịu: “Tại sao không phải tối nay, mà phải đợi đến ngày mốt.” Shubas chất vấn Ramses bằng giọng điệu không cảm xúc, hắn là ai mà dám ra lệnh cho công chúa của cậu. Ramses không nhìn Shubas lấy một cái, chỉ nhìn chăm chú vào Inari: “Nàng hiểu mà phải không?” Inari gật đầu, “Được, vậy thì ngày mốt ta sẽ đi.”
“Tiểu thư!” Shubas sửng sốt quay đầu lại nhìn nàng, Inari trấn an cậu bằng nụ cười trong suốt, “Shubas, không có gì phải lo lắng cả, chỉ là trở về muộn hơn hai ngày mà thôi, ta còn chưa vội chẳng lẽ cậu đã vội vậy sao.” Nụ cười của nàng đánh tan những lời Shubas định nói, nếu công chúa đã muốn vậy thì cậu sẽ hết lòng tuân theo mong muốn của nàng.
“Vậy thì ta sẽ cho ngươi xem.” Inari vừa nói, vừa nhấc tấm váy dài đang mặc trên người, “Xoẹt” một tiếng đã xé rách một phần thân váy ra, thế là chiếc váy dài đã trở thành váy ngắn. Sau đó nàng bao bọc mái tóc dài của mình trong một chiếc khăn trùm đầu buộc gọn sau gáy, xong xuôi nàng đứng dây lùi ra xa, chống tay lên thắt lưng mà chính thức tuyên chiến: “Được rồi, Ramses, vậy ta phải làm gì để chứng mình đây?”
Ramses thản nhiên nhìn dáng vẻ hào hứng của nàng lúc này, ý cười càng lan tỏa trong đôi mắt của hắn. Nepheruto khẽ hắng giọng thì thầm với Ramses: “Lưới tình đã giăng có chạy cũng không thoát.” Ramses không hề trả lời em gái mình, chỉ đứng đậy tháo bộ giáp và vứt vũ khí xuống tấm thảm rồi bước về phía Inari. “Bắt đầu nào!” Nepheruto nói không sai, lưới tình mà hắn dệt để bẫy con bướm xinh đẹp nhất hình như đã phản chủ quay lại trói buộc hắn thật chặt.
***
Hattusa, đế quốc Hittite.
“Tito, thay ta chăm sóc cô gái này.” Kail mạnh tay ném cô gái được bọc trong chiếc khăn choàng cho Tito, làm cậu bé trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì xảy ra. Nói xong, Kail không thèm để ý đến những chuyện còn lại, quay bước rời khỏi phủ, anh còn có chuyện cần giải quyết. Việc hôm nay Vương phi muốn làm thật ra là có mục đích gì đằng sau nó, anh không tin bà ta chỉ muốn dùng cô gái này để làm vật tế nguyền rủa các hoàng tử.
Yurri nhăn nhó ngồi bệt dưới sàn: “Chết tiệt, hắn bỏ mình lại ở đây sao, khóc lóc cũng chẳng giải quyết được gì, coi bộ chỉ có thể trông cậy vào bản thân mình mà thôi.” Nói là vậy nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh nơi mình vừa đến, thì một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt khiến cô nhổm người ngồi dậy, vui vẻ kêu lên: “Eimi?”.
Tito lại trừng mắt với cô lần nữa, chống hai tay lên hông mà nói: “Này cô gái kia, tôi không phải Eimi, tên tôi là Tito.” Lúc này, Yurri mới chú ý đến phần ngực trần của cậu bé, cô ngượng ngùng giải thích: “Xin lỗi, tại vì cậu rất giống em gái của tôi. . .” Tito nghiêng đầu đánh giá cô bé từ trên xuông dưới: “Đúng là rất nhỏ nhắn, chắc cô có cùng vóc người với công chúa, đi nào, tôi đi lấy cái gì đó cho cô thay, không thể cứ để cô chạy nhong nhong với chiếc áo choàng đó mãi được.”
Nghe thấy lời Tito nói, Yurri cúi đầu xuống nhìn bộ dạng của mình, bất giác đỏ mặt, từ lúc gặp Kail khi đang trốn sự truy đuổi của truy binh rồi bị quân lính bắt được đưa đến cho bà Vương phi điên cuồng kia. Bà ta đã cho người lột sạch quần áo của cô, chỉ có một chiếc áo choàng được khoác tạm bợ bên ngoài. Khi được Kail cứu tại thần điện lần nữa, trước khi Vương phi kịp chém chết cô, thì trên người cô vẫn chỉ choàng chiếc khăn này.
“Nào đừng có ngẩn người ra như vậy chứ, đi thôi!” Tito bặm môi không còn kiên nhẫn nữa mà trực tiếp lôi tay Yurri rồi kéo đi. Cậu đưa cô bé đến căn phòng của Inari, dừng bước trước cửa phòng, cậu hơi ngẩn người, phải rồi, giờ chắc nàng đang ở Ai Cập với phu nhân Nerasofiti. . . Cậu khẽ lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ không liên quan, đẩy nhẹ cửa phòng. Mở ra trước mặt Yurri một căn phòng có cách bài trí . . . vô cùng hiện đại, trên những bức tường đá thay vì treo những tấm thảm thêu hoa văn cầu kỳ thì lại được trang trí bằng những bức tranh khổ lớn.
Những nét vẽ sống động khắc họa từng nhánh cây cọng cỏ, từng hơi thở của ngọn gió và chuyển động nhịp nhàng của dòng sông. Yurri há hốc khi nhìn những bức tranh được vẻ y như thật, nhìn những biểu hiện của cô, Tito gât đầu hài lòng, vừa đi về phía tủ quần áo của Inari vừa lên tiếng: “Căn phòng này là của chủ nhân tôi, công chúa Inari, những bức tranh cô nhìn thấy trên tường là do chính tay người vẽ.”
Từ trong giọng nói của Tito, Yurri có thể nghe ra được sự tự hào tràn ngập, cô không nhìn những bức vẽ nữa, mà đưa mắt về phía Tito. Cậu bé đã lôi ra một chiếc váy thắt eo tà ngắn đến trên gối đầu, thoạt nhìn trông có vẻ rất thoải mái. “Đây, cô mau mặc vào đi.” Yurri đón lấy chiếc váy rồi nhìn Tito đang đứng trước mặt: “Cô có cần tôi giúp để mặc không vậy?”Cậu bé thật thà hỏi khi thấy vẻ mặt của cô.
Yurri lập tức lắc đầu, Tito bước ra khỏi phòng sau đó tiện tay đóng cửa lại, “Khi nào thay xong hãy gọi tôi.” Yurri cảm kích trước sự chu đáo của cậu bé, cô vứt bỏ chiếc áo choàng qua một bên rồi mặc chiếc váy vào, đúng là vừa như in. Vóc người của chủ nhân căn phòng này và cô rất giống nhau, sau khi thay đồ xong, Yurri đưa mắt nhìn khắp căn phòng một lần nữa. Nếu như một nàng công chúa sống trong phủ của một hoàng tử thì quan hệ giữa bọn họ sẽ ra sao đây.
Nghĩ như thế nhưng cô vẫn thu ánh mắt lại, cảm thấy mình đã tò mò quá mức rồi, nhưng người được nhắc đến trong miệng của Tito làm cô vô cùng hứng thú. Cô đã phát hiện ra ở phía trên khung cửa sổ nơi chuỗi rèm châu do chính tay Inari làm vẫn đung đưa ở đó. Nhưng điểm xuyết ở nơi cao nhất lại là một chú hạc giấy gấp bằng tay, ở một nơi như thế này sự xuất hiện của hạc giấy làm Yurri cảm thấy rất kỳ lạ. . .
Cô bước ra khỏi phòng đối diện với vẻ mặt ngây ngốc của Tito, cậu bé mỉm cười chua chát với cô: “Giờ thì tôi đã hiểu tại sao điện hạ lại đưa cô về đây rồi, ngoài công chúa Inari, ngài ấy chưa bao giờ mang bất kỳ một người phụ nữ nào về nhà. Cô. . .thật sự rất giống người.” Yurri mở to mắt nhìn Tito, cô giống với công chúa của cậu ấy sao. Nhưng ngay lập tức cô đã bị thái độ của Tito làm cho hoang mang, cậu bé lắc đầu thật mạnh nói rất nhỏ như đang thì thầm với bản thân: “Không đâu, cô không giống với người ấy, chỉ có vóc người nhỏ bé như nhau mà thôi. Người rất khác so với cô.”
Nếu Inari có mặt tại đây ngay lúc này, chắc chắn nàng sẽ phát hiện ra có một luồng khí màu đen chết chóc bao trùm lấy Tito, nếu nàng có mặt ở đây, à không. . . Chỉ cần năng lực tiên tri của nàng không bị phong ấn, chắc chắn nàng có thể nhìn thấy tương lai của cậu bé. Nàng sẽ phải làm sao nếu như nhìn thấy tương lai đầy mất mát ấy. . .?