Zannanza không hề ngạc nhiên vì sự có mặt của Tito vào buổi sáng ngày hôm nay, anh đã quá hiểu tính cách của cậu. Đối với Tito, việc bắt cậu phải rời xa Inari trong một khoảng thời gian dù là rất ngắn, cũng là điều tàn nhẫn đối với cậu bé. Mối liên kết giữa Inari và Tito là một sự gắn bó lệ thuộc vào đôi bên, hai con người đã lớn lên bên nhau qua từng ấy năm dài. Nếu Tito mất đi chỗ dựa là Inari, Zannanza không thể tưởng tượng được điều đó sẽ phá hủy cậu đến mức nào. Còn với Inari, chỉ cần nàng còn sống, nhất định nàng sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn phớt lờ cậu bé, Tito đã trở thành một phần của nàng.
Đôi lúc anh cảm thấy ghen tỵ vì sự đồng điệu trong hành động cũng như suy nghĩ của cả hai người bọn họ. Giống như bây giờ, Tito đứng ngay bên cạnh anh và nàng phục vụ bữa ăn sáng, mọi cử động của nàng đều rơi vào tầm mắt của Tito. Chỉ cần nàng muốn ăn thứ gì, chưa kịp chạm tay vào món đó, thì Tito đã nhanh nhẹn mang dĩa thức ăn đến trước mặt nàng. Còn Inari thì giống như đã quá quen đến mức chẳng để tâm nữa, thoải mái ăn uống như bình thương.
Trước giờ anh không hề có khái niệm phải dè chừng bất cứ ai bên cạnh nàng, vì anh luôn nghĩ, vị trí vốn có của nàng là ở bên cạnh Kail. Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác, anh và nàng đã không còn tự dày vò bản thân và đối phương nữa. Khi bắt đầu nhận thức rõ ràng nàng là của mình, Zannanza đột nhiên cảm thấy một nỗi bối rối dấy lên trong vô thức. Anh có nên đề phòng “tình địch” lớn nhất đang hiện hữu bên cạnh mình không nhỉ?
Vừa suy nghĩ như vậy, anh cũng lập tức bác bỏ nó ngay lập tức, anh không cần phải đề phòng bất kỳ ai cả. Vì nếu Inari đã quyết định điều gì thì chắc chắn nàng sẽ không bao giờ thay đổi, nhất là khi có một người ưu tú như Kail luôn ở bên mà nàng vẫn chẳng động lòng. Thế thì một người bạn lớn lên từ nhỏ, sẽ không phải là vấn đề anh đáng bận tâm. Zannanza tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình, quăng những điều phù phiếm ra sau lưng, giờ phút anh rất hạnh phúc, đã đủ lắm rồi.
Sau khi bữa ăn sáng kết thúc, Zannanza lại bắt đầu một ngày làm việc của mình, không có gì khác thường ngày là mấy. Nhưng mà người dân thành Kitzzwatna lại thấy điều gì đó bất thường, đó chính là việc có một thiếu nữ xinh đẹp với vóc người nhỏ bé luôn theo sát trị sự của họ. Từ người nàng toát ra sức sống mãnh liệt và khí chất cao quý không đo đếm được, khiến cho bất kỳ ai cũng phải dõi mắt theo nàng.
Thiếu nữ này là ai? Tại sao nàng lại có thể tham gia vào công việc với ngài trị sự của họ? Và điều quan trọng hơn, người nổi tiếng không ham mê nữ sắc như ngài trị sự lại luôn luôn để mắt đến nàng dù cho ngài có bận việc đến đâu. Ánh mắt của ngài trị sự nhìn người thiếu nữ thể hiện một sự chiếm hữu hoàn toàn, và như một lời tuyên bố đanh thép, không ai có thể cướp nàng ra khỏi tay ngài ấy.
Inari lướt đôi mắt xanh biếc qua những con người đang nhìn mình, nàng khẽ cau hàng chân mày thanh tú, trông nàng như một con chim ưng đang săn mồi vậy. Zannanza quan sát tiến độ sửa chữa thành trì qua bản vẽ của quan giám sát, anh nhận ra sự thay đổi cảm xúc xung quanh nàng ngay lập tức. Anh quay đầu lại, bắt gặp cái cau mày và bộ dạng đối đầu của nàng với những cái nhìn tò mò khiến anh phì cười.
“Nếu em còn tiếp tục nhìn họ bằng ánh mắt của dã thú đi săn như vậy, không biết chừng sẽ có người đứng tim mà chết mất.” Câu nói của Zannanza làm Inari bừng tĩnh, nàng thu hồi lại cái nhìn lạnh lẽo, nụ cười cũng nở bên môi: “Em là hiện thân của nữ thần ánh sáng Cahya kia mà, cứu sống người là nhiệm vụ của em, làm sao em có thể làm ai đó đứng tim mà chết chứ.” Zannanza lắc đầu rồi đưa tay xoa đầu nàng: “Em vẫn còn là trẻ con, Inari, lại đây nào, nhìn xem và nói cho ta biết bản vẽ này cần nên sửa chữa chỗ nào?”
Inari thuận theo bàn tay của Zannanza rồi tiến về phía trước, cầm lấy bản vẽ trên tay người thợ, ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng mặt lên. Zannanza đưa cho nàng một chiếc bút, Inari trải bản vẽ lên mặt bàn rồi bắt đầu công việc đo đạc và chỉnh sửa của mình. Những quan hầu cận đằng sau cũng tiến lên vây xung quanh nàng, vừa nhìn những nét vẽ thanh thoát dần hiện ra trên tờ giấy. Vừa nghe cách giải quyết về những vấn đề trên công trường từ miệng của nàng, bọn họ đều thầm nhận định. Vị công chúa này hoàn toàn không phải một vị tiểu thư mềm yếu được nuôi dưỡng chiều chuộng chốn hậu cung.
Nàng có những kiến thức mà các bậc lão luyện trong bọn họ phải mất nhiều năm mới đúc kết ra được. Nhưng họ cũng giật mình thức tỉnh, nàng là vị công chúa được đích thân Quốc vương và Vương phi Hinti nuôi dưỡng. Chưa kể đến việc nhắc đến công chúa Inari, ai ai cũng biết nàng là niềm tự hào của Tam hoàng tử Kail, người học trò duy nhất của ngài ấy chính là nàng. Người như vậy thì làm sao có thể tầm thường được chứ? Như vậy thì họ cũng không nên có thái độ ngạc nhiên như vậy.
Inari vạch một đường ngang cuối cùng chia đôi mảnh giấy ra làm hai rồi nhấc mình khỏi mặt bàn: “Nếu cứ theo tiến độ này mà làm, ta tin chắc rằng chưa đến một tháng tường thành nhất định sẽ được sửa xong, và ít nhất sẽ vững chắc hơn lúc trước gấp năm lần.” Các quan hầu cung kính cúi người nhận lấy bản vẽ, sau đó chia nhau ra thực hiện công việc của mình. Để lại chỗ đó một mình Inari đứng với Zannanza, nàng quay lại nhìn anh, nụ cười giảo hoạt đã xuất hiện nơi đáy mắt của anh làm nàng rùng mình.
“Anh cảm thấy, việc em đến đây đúng là một điều tốt, có em, công việc của một trị sự như anh sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều.’’ Zannanza dựa lưng vào bàn, ánh mắt chưa từng rời khỏi Inari, câu nói châm chọc của anh làm nàng trừng mắt: “Đừng có ỷ lại vào em, thật ra đây chính là bản thiết kế của Ilvani dùng trong lần xây dựng tường thành cách đây nhiều năm, em chỉ sao chép lại và giảm quy mô xuống cho phù hợp với thành Kitzzwatna mà thôi. Thật ra em chẳng giỏi giang gì đâu, anh nhìn cũng biết là em đang sao chép vậy mà cũng không nói với bọn họ. Tốt rồi, sẽ có thêm người nghĩ em thật sự là thần thánh đây!’’
“Anh lại cảm thấy điều đó không có gì là xấu cả, em thử nghĩ xem, với danh tiếng của em hiện tại đã không có ai dám bất kính với em rồi. Thể hiện một chút cũng không hại đến ai!” Zannanza đưa tay che đi ánh nắng gay gắt chiếu vào khuôn mặt của nàng, anh phẩy tay với cận vệ, một chiếc áo choàng được đưa đến rất nhanh chóng. Anh khoác nó lên người nàng, còn đội cả mũ trùm đầu nữa, giống như anh muốn giấu nàng đi vậy. “Em . . .” Khi nàng định lên tiếng phản đối thì bất chợt Zannanza cúi sát xuống thì thầm bên tai nàng: “Da của em vốn rất nhạy cảm chỉ va chạm một chút đã để lại dấu vết ngay, vì thế đừng cãi lời.”
Inari im lặng, thì ra anh biết, từ sáng đến giờ khi Zannanza cư xử với nàng đã rất lạ lùng, những động tác hết sức dịu dàng, cứ như sợ rằng nàng sẽ vỡ tan như thủy tinh vậy. “Vậy mà lúc nhỏ, anh vẫn bắt em phải tập cưỡi ngựa đến khi thành thạo mà thôi, anh có biết em đã té bao nhiêu lần không?” Inari nghiến răng đầy oán trách, một tia đau lòng thoáng qua nơi đáy mắt của anh, anh nắm lấy tay nàng vừa dắt đi vừa nói: “Lúc ấy, anh chỉ nghĩ sẽ có một ngày em trở thành Chính phi của hoàng huynh, mà người có thể nắm tay anh ấy thực hiện ước mơ xây dựng đế quốc hùng mạnh thì không thể yếu đuối được.”
Một lời nói ra làm Inari hiểu tất cả, anh bắt nàng chịu thương tổn, để nàng rèn luyện sức chịu đựng, vì chính anh cũng lo sợ cho tương lai quá nhiều chông gai của nàng. “Mỗi lần thấy em gắng gượng về phòng mà không thốt ra một tiếng rên rỉ nào, thật sự anh rất muốn tự đấm mình đến tàn phế thì thôi. Nhưng mà. . . tại sao dù đau thế nào em vẫn ráng chịu đưng như vậy chứ? Lúc đó chỉ cần em nói không muốn, anh nhất định sẽ dừng lại mà.” Nỗi day dứt hiện rõ trong lời nói của anh.
Inari vươn tay ra chạm vào khuôn mặt của Zannanza, nàng từ tốn nói từng lời: “Nếu em không thể mạnh mẽ thì làm sao có thể thực hiện lời hứa hoàn thành giấc mơ đó cho anh.” Trước đến giờ nàng đều sống vì anh, mỗi hơi thở của nàng đều dựa vào nhịp đập trái tim của anh mà tồn tại. Làm sao nàng có thể phụ sự kỳ vọng của anh như chứ, ngoài cố gắng ra thì nàng đâu còn sự lựa chọn nào khác. “Không cần nữa, không cần em phải hoàn thành lời hứa gì cả, sau này chỉ cần em muốn cứ làm bất kỳ điều gì mình thích. Hiểu không, Inari?”
Inari gật đầu với anh, “Em biết rồi, Zannanza. Nhưng nếu chúng ta cứ đứng đây nói chuyện thì công việc của anh sẽ không thể xong nỗi trong hôm nay đâu.” Lời nói của nàng làm phá tan bầu không khí ảm đảm xung quanh, cùng lúc nhắc nhở Zannanza về công việc của mình. Anh thở hắt ra một hơi, bàn tay nắm tay nàng rất chặt, luôn dắt nàng theo bên mình. Lúc này đây, trên tòa thành cao phía xa, có một đôi mắt đang quan sát hai người bọn họ.
Nhìn từng cử chỉ thân thiết của anh và nàng, nỗi chua chát dần đong đầy trong mắt người đó. Đôi mắt ấy nhắm lại, để không phải bị giày vò bởi những hình ảnh trước mặt nữa. Nhưng vì sao dù đã nhắm mắt, trong tâm trí vẫn hiện hữu rõ ràng như vậy? Không được, bằng mọi cách nhất định phải làm nàng để ý đến, bằng mọi giá phải để nàng thấy được không chỉ có Zannanza là người yêu nàng.