-Được rồi, đứng lên rồi tránh sang một bên, gọi hầu gái.
Tên cầm đầu buông lỏng cảnh giá, hạ cây súng xuống. Rất nhanh sau mệnh lệnh của hắn, bọn hầu gái liền xuất hiện nhanh chóng dọn dẹp đống tách vỡ. Tiếp đó, hắn hạ lệnh cho đám người còn lại cứ làm những việc mình đang làm, còn bản thân thì dặn dò cô hãy ngoan ngoãn ngồi yên, không khi trên đầu cô nhất định sẽ có một ‘cái lỗ nho nhỏ’ nha.
-Thế nào?
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt sắt lạnh
-Vâng. Tôi....sẽ đi nghỉ bây giờ.
Cô ngoan ngoãn gật đầu thưa 'vâng' mặc dù trong đầu cô chỉ toàn suy nghĩ 'Vâng, tôi sẽ giết anh!Tôi thề đó'. Tiếp đó, cô tiến dần về phía giường nằm rồi dặn dò một người hầu gái sau khi dọn dẹp xong thì tắt đèn giúp cô, còn chính mình lại chui vào chăn ấm nệm êm. Cho đến lúc cô đã nằm yên trên giường, khi ánh đèn căn phòng đã tắt, hắn ta mới buông lõng ánh mắt với cô, đi ra ngoài.
Ngay lúc bọn người kia vừa bước ra khỏi phòng, cô lập tức xoay người lại, tiến nhanh về phía bức tranh nàng Mona Lisa. Cô chăm chú quan sát đôi mắt đẫm nước của nàng Mona Lisa-một kiệt tác do cô tạo ra mà thầm trầm trồ:“Thật khéo, không bị phát hiện“.
Để biết rõ chuyện này, ta cần quay lại vài giây trước... Thật ra, lúc cô làm vỡ tách trà, cô đã dùng chút kĩ xảo để giọt nước rơi ra bám vào đôi mắt nàng Mona Lisa mà không lan ra ngoài. Kế đến cô yêu cầu hầu gái tắt đèn rồi giả vờ phải nghỉ ngơi để nhầm khiến bọn người kia buông lõng cảnh giác với cô-một cô gái hậu đậu, nhút nhát. Mà trọng yếu trong kế hoạch này của cô chính là làm giảm bớt tác dụng của camera, cùng sự cảnh giác của người đang quan sát trên màn hình, để cô dễ bề hành động cho bước tiếp theo. Nghĩ đến đây, trên miệng cô hiện lên một nụ cười vô cùng tà ác và rất vô lại, chỉ tiếc là không ai nhìn thấy biểu cảm này của cô mà có cũng chẳng ai tin rằng đó là biểu cảm của một cô gái còn nhỏ tuổi như vậy.
Kế đến, cô chầm chậm đưa tay chạm vào tấm rèm cửa trắng muốt đơn giản nằm sau một tấm lụa được thêu chỉ vàng khảm bạc như một vật trang trí vô dụng. Lần theo mép màng, cô đưa tay bắt lấy một sợi dây nhỏ màu bạc...'là đây sao?' Rồi nhanh chóng mà mạnh mẽ giựt mạnh sợi dây bạc. Ngay lập tức bức tranh vẽ nàng Mona Lisa khẽ chuyển động, sau vài giây liền xuất hiện một cánh cửa nhỏ chỉ vừa đủ cho một người đi qua.
Buôn bỏ sợi chỉ bạc, cô tiến đến cánh cửa mà mình vừa tìm ra, miệng khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng tiến vào lối đi bí mật. Gần như ngay tức khắc khi cô tiến vào trong, lối vào liền bị bịt kín lại, cùng lúc đó, bên trong lối đi liền sáng đèn lên nhờ vào một hệ thống cảm ứng đã được lặp trình tự động.
Men theo con đường bí mật đến một căn phòng nhỏ, đó là một cánh của được làm bằn gỗ lim có khảm đá quý, rất giống cái phong cách hào nhóang ngoài kia. Nếu là một nhà chính trị 'gương mẫu' có phải hay không sẽ có một vài tài liệu mật cùng vật chứng 'làm ăn trong sạch' được cất giấu kĩ lưỡng, giả như trong mật thất này.
Nhưng số cô thật đen đủi, ngay lúc tay cô vừa chạm vào núm cửa thì một màn hình trong suốt hiện lên liên tục nhiều dòng chữ màu đỏ lòe loẹt nguy hiểm.
'Error' {có lỗi}
'Warning danger!' {Cảnh báo nguy hiểm!}
'Have intruder!' {Có kẻ xâm nhập!}
'Automatically activate the protective grid!' {Tự kích hoạt hệ thống tự vệ!}
-Chết tiệt, sập hố rồi!
Lúc cô phát hiện mình mắc bẫy chính là đã quá muộn, vì thế ngay sau đó nơi cô đứng lập tức trống không, còn cô liền biến mất, lỗ hỏng vừa nãy liền được khôi phục, cả lối đi lần nữa chìm vào bóng tối.
Khoảng một đoạn thời gian ngắn sau đó, cô liền tỉnh dậy. Rơi từ trên cao như thế, đau chết cô rồi!
Nhìn lại xung quanh cô liền nhanh chóng phát hiện, bản thân cô đang bị nhốt trong một cái lồng sắt to lớn, lạnh lẽo. Không phải như thế chứ, vừa thoát ra khỏi cái lồng của Katina lại rơi vào cái lồng của Fuidan, cô cũng đâu phải chim?