Việt Ngữ Tàn Phiến

Chương 2: Chương 2




Ngày hôm sau, sáu giờ mười Lục Ích Gia liền rời giường, tắm rửa đánh răng rửa mặt, tìm khăn mặt mất ba phút, trước khi nổi cáu mới chợt nhớ ra nó đặt trong quầy tiêu độc.

Chiếc áo sơ mi định bụng nay mặc tìm mãi không ra, Lục Ích Gia nằm nhào lên giường giả chết năm phút đồng hồ, mới bò dậy mặc quần áo đi làm.

Chỉnh lý dữ liệu, thu dọn tủ lạnh phòng thực nghiệm, chuẩn bị nguyên liệu cho thí nghiệm kế tiếp, làm xong mới đi căn tin mua bữa sáng.

Bảy rưỡi, tại cửa lầu thực nghiệm liền bị sư tỷ gọi lại: “Tiểu Lục!”

Cơm nước xong Lục Ích Gia vẫn còn mơ mơ màng màng, không muốn quay đầu lại, đành xoay cả người theo: “Sư tỷ.”

“Mấy giờ rồi hả, còn không có tinh thần!” Tề Hân Dư vỗ lên vai cậu một cái, Lục Ích Gia nhất thời tiu nghỉu hơn nửa, Tề Hân Dư lại cười ha ha, nói tiếp “Thế này không được rồi, ông chủ còn nói định cho cậu dẫn theo một lớp chính quy đấy, nếu mà cậu dẫn lớp chắc chắn sư đệ của tỷ bị bắt nạt thảm luôn.”

Cả người đều không tốt lên chút nào, Lục Ích Gia nói: “Thầy nói tháng sau cho em tới công ti tham gia hạng mục cùng mà?”

Tề Hân Dư đáp: “Đừng lo lắng, học kì này cậu chưa phải lo đâu… Cùng lắm là tới sau khai giảng, sinh viên năm nhất đều nghe lời, dễ dẫn lắm, đến lúc đó hạng mục kia cũng hòm hòm rồi.”

Lục Ích Gia nhận mệnh mà gật gật đầu.

Cậu xem các sư huynh sư tỷ ai nấy đều mang theo lớp này lớp kia, mà nghĩ tới cũng thấy tốt, sinh viên năm nhất quả thật nghe lời nhiều lắm, hồi cậu mới chân ướt chân ráo vào trường cũng cực ngoan luôn… Tuy hiện giờ cũng không phải không có sinh viên quậy, nhưng mỗi tháng có thêm chút đỉnh vẫn thích rồi.

Lục Ích Gia nửa u buồn nửa phấn chấn bắt đầu một ngày làm việc mới.

Tám giờ làm việc, đến giữa trưa cũng chẳng có mấy việc để làm, sắp sửa hết tháng 5, sinh viên hệ chính quy hầu hết đều đã hoàn thiện tương đối đồ án tốt nghiệp, nhưng cũng không ít sinh viên vẫn còn bận tối mặt tối mày, thầy hướng dẫn trên danh nghĩa của cậu cũng có hai cậu sinh viên rơi vào tình huống như thế.

Mấy ngày gần đây thầy hướng dẫn không có mặt, mà có mặt ở đây cũng không chỉ bảo gì nhiều, Lục Ích Gia giúp đỡ phân tích dữ liệu suốt hai giờ, lại chỉ dẫn cách tra cứu tư liệu cho hai người kia, nói đến miệng khô lưỡi khô, xong việc liền chống nạnh uống một hơi hết cốc nước to.

“Mệt lắm sao?” Hàn Dật gắp một đũa bông cải xanh vào bát cậu.

Lục Ích Gia khẩy mấy hạt cơm, thở dài một hơi: “Mệt lắm.”

Hàn Dật nói tiếp: “Mệt thì chơi game ít thôi, nghỉ nhiều lên.”

Y từ công ty đi thẳng qua đây, trên người vẫn còn nguyên thân âu phục chất liệu mỏng nhẹ, vừa và nhà liền cởi áo khoác, áo sơ mi trắng thẳng thớm sạch sẽ, khuôn mặt nghiêm túc không chút mỏi mệt, cái phong phạm tinh anh băng sơn kia khiến Lục Ích Gia ước ao đã mấy năm nay rồi.

Lục Ích Gia ăn miếng bông cải mà Hàn Dật vừa gắp cho, cười khổ hỏi: “Sư huynh, hồi anh học nghiên cứu sinh có thấy vất vả lắm không?”

Hàn Dật nói: “Vẫn tạm, chắc chắn là không phải không vất vả rồi, nhưng không đến nỗi quá nặng nhọc. Em ít rèn luyện, nên chạy bộ, chơi tennis nhiều hơn.”

Thật ra Lục Ích Gia cũng yêu thích vận động lắm, từng có đoạn thời gian đầy hứng thú bừng bừng suốt ngày chạy ra sân thể dục ngâm mình ngoài đó, thế nhưng phòng thực nghiệm không khác gì hồ ly tinh, ép cho cậu chả còn tí nước nào.

Hàn Dật làm ba món một canh, xà lách xào dầu hào, cánh gà sốt cola, bông cải xanh xào thịt treo gác bếp, canh đậu hũ cải thảo nấu chân giò hun khói, mỗi món nấu không nhiều lắm, vừa vặn đủ cho hai thanh niên dùng.

Lục Ích Gia miệt mài đánh chén, một bát cơm nhoáng cái thấy đáy, Hàn Dật múc một chén canh đưa qua, cậu uống một hớp, vừa nóng vừa thơm nói chẳng lên lời, chỉ ừm ừm mấy tiếng trong miệng, con mắt cong cong tựa lưỡi liềm.

“Chân giò hun khói thơm quá!”

Hàn Dật cũng cười theo: “Mẹ anh nhờ người mua về để ướp.”

Lục Ích Gia nói: “Dì làm cơm nhất định cũng rất ngon.”

Hàn Dật nói: “Mẹ anh không thường hay làm, ở nhà đều là cha anh làm.”

“Ồ…” Lục Ích Gia cảm thán, “Thật tốt.”

Cơm nước xong xuôi Hàn Dật nhanh nhẹn thu dọn bát đũa mang đi rửa, Lục Ích Gia kiên quyết cho thấy tác dụng của bản thân, ngó trái nhìn phải, cuối cùng quyết định xách túi rác trong bếp mang đi bỏ.

Có Hàn Dật ở đây, cậu cũng chỉ có mỗi việc đi đổ rác mà thôi.

Trong bãi đỗ xe chiếc Cayenne có độ tồn tại quá lớn, bà chủ vốn đang nói chuyện hăng say với người bên cạnh, thấy cậu đi qua vẫn quay sang bắt chuyện: “Tiểu Lục à, anh họ con lại tới hả? Dạo này chắc thong thả.”

“Dạ vâng.” Lục Ích Gia thuận tiện đi vào mua cho Hàn Dật bao thuốc lá, quét mã trả tiền xong, bà chủ lại hỏi “Tiểu Lục, dì hỏi con câu này, anh họ con bao nhiêu tuổi rồi?”

Lục Ích Gia suy nghĩ một lát, đáp: “Hai mươi chín.”

“Cũng không còn nhỏ nữa…. Thế đã có đối tượng hay chưa?”

Lục Ích Gia cũng không rõ lắm, xưa nay cậu chưa từng nghe nói tới, chắc hẳn là chưa có, “Cháu cũng không rõ lắm, anh ấy không nói với cháu mấy chuyện này.”

Bà chủ chậc chậc vài tiếng, vừa muốn hỏi thêm câu nữa, Lục Ích Gia đã nhanh chân chạy biến.

Hàn Dật vừa mới thu quần áo xong, đang gấp gọn lại, áo sơ mi thì để riêng, lát còn phải là qua.

“Sư huynh.” Lục Ích Gia đặt bao thuốc lên khay trà, đi lại gần, vô cùng thần bí, Hàn Dật thấy vậy hỏi lại làm sao, cậu mới hỏi: “Anh có bạn gái hay không?”

Hàn Dật dường như không ngờ cậu sẽ hỏi câu này, hiếm thấy khựng lại một lát, nửa ngày mới nói: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Lục Ích Gia cười nói “Em tò mò mà, không thể hỏi sao?”

Hàn Dật đứng dậy đi là phẳng áo, ném lại một câu “Lo chuyện của bản thân trước đi.”

“Lẽ nào thật sự không có sao?” Lần này Lục Ích Gia thật sự hiếu kì, liền bám theo sau “Có hay không vậy? Sư huynh à, sư huynh ơi, sư huynh tốt của em ơi.”

Hàn Dật ngồi xổm giữa phòng, tay cầm bàn ủi dừng lại một lát, y cau mày trừng mắt “Không thấy buồn nôn sao.”

Lục Ích Gia không nhịn được bật cười: “Tại sao sư huynh không thích gọi như vậy chứ? Mỗi lần có ai trong phòng thực nghiệm gọi em như vậy, muốn em làm gì đều được.”

“Vậy hẳn phải đổi thành nữ sinh gọi mới hữu hiệu.” Lục Ích Gia tự nói tự gật đầu đồng tình, lại hỏi thêm lần nữa “Anh có bạn gái không?”

Hàn Dật đáp: “Không có.”

“Chắc chắn có chuyện gì rồi.” Lục Ích Gia ngoái lại nhìn y, “Cái vẻ mặt này của anh không giống như không có gì á.”

Hàn Dật cất bàn ủi đi, đứng dậy liếc cậu một cái: “Lục Ích Gia.”

Lục Ích Gia bị dọa sợ, vội vã chạy ra ngoài, lấy vài phần dữ liệu mang ra, thừa dịp có Hàn Dật ở đây, nhờ vả chút đỉnh.

Lần giở từng mục một, bên ngoài sắc trời đen kịt, trên đồng hồ kim chỉ về tám rưỡi, Hàn Dật nói “Dữ liệu lần này tạm được, lẽ ra có thể dùng, lần sau nên chú ý chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn, sẽ có sai số ít đi. Tốt nhất nên tự làm, đừng lười đẩy hết cho sinh viên.”

Bàn tới công việc Lục Ích Gia nghiêm túc hơn hẳn, nói gì nghe nấy, cậu dựa lưng vào ghế, nói: “Nhiều việc thật đấy, tháng sau em chuẩn bị đi công ty tham gia hạng mục.”

Hàn Dật chưa từng nghe cậu nhắc tới chuyện này, liền hỏi: “Em đi công ty nào?”

“Dược phẩm Trình Lâm.”

Cậu chậm rãi lệch khỏi ghế, đột nhiên cách gối ôm gối lên đùi Hàn Dật, mặt Hàn Dật thoáng cái đen sầm lại, Lục Ích Gia liền cười ha ha, nhưng cũng không dám nghịch nhiều, vội vã bò dậy ngồi khoanh chân ngay ngắn, thế nhưng gối ôm lại bị Hàn Dật giằng lại ôm vào lòng.

Hàn Dật bắt chéo chân, cùi chỏ chống lên gối ôm, tựa như đang suy tư việc gì, một lát sau mới nói “Em đi bao lâu?”

Lục Ích Gia: “Thuận lợi thì khả năng hai, ba tháng là xong, còn không biết có thể hay không tập trung vào sản xuất nữa.”

“Đến lúc đó định ở đâu? Dược phẩm Trình Lâm có mấy tòa văn phòng em được phân đi tòa nào? Công ty có phân kí túc xá cho không? Không sắp chỗ ở cho thì phải đi tìm phòng ở.”

Hàn Dật hỏi cái gì cậu cũng đều không biết, đành gọi điện cho Tề Hân Dư hỏi mới rõ.

Khánh Hồ khu, không phòng ở, đầu tháng 6 tới báo cáo.

Lục Ích Gia hỏi Hàn Dật: “Em chỉ còn lại hai mươi ngày để tìm phòng sao?”

Hàn Dật nói: “Bình thường thì thế.”

Thấy cậu đầy mặt mê man lại còn phiền muộn, Hàn Dật dừng một chút, nói “Anh hỏi giúp em một chút, em nói nhu cầu của em với giới hạn tiền thuê xem.”

Lục ích Gia không rõ ràng lắm với giá cả thị trường, căn phòng cậu đang ở là do trường học phân cho cha mẹ từ lâu, cũng không ai ở, mấy năm trước luôn cho người thuê, đến khi cậu lên đại học mới thu lại.

Lục Ích Gia đem thu nhập mỗi tháng cùng khoản để dành đều khai báo tất tần tật cho Hàn Dật, nhờ Hàn Dật tìm căn phòng thích hợp một chút là được.

Nói nói mấy câu đều đem mình bán đứng từ trong ra ngoài, Hàn Dật không nói gì, nhắn tin cho hai người bạn xong, mới nói “Đang hỏi giùm em rồi, chắc là sáng ngày kia sẽ có tin.”

Lục Ích Gia nhanh chóng nói “Cảm ơn sư huynh nhiều.”

“Đừng có ngây ngô như vậy mãi.” Hàn Dật nói.

Lục Ích Gia cãi lại “Em biết chứ, nhưng anh đâu phải người ngoài đâu.”

Hàn Dật không nói gì, chỉ cúi đầu xem điện thoại, ngón tay không ngừng lướt trên mặt, bởi y cúi đầu nên không nhìn ra biểu tình, Lục Ích Gia đứng dậy đi vào lấy cherry trong tủ lạnh ra.lúc đầu edit thấy cái tên Cayenne còn chưa nghĩ gì đâu, cứ nghĩ nó có vài trăm triệu thông thường thôi à., thấy cái từ cayenne lần thứ 2 thì tui đi hỏi anh gg, và ngã ngửa khi thấy giá. Trời ơi Porsche đấy, trời ơi bét cũng hơn 4 tỏi đấy, thế mà ẻm nó nghĩ anh nhà nghèo khổ lắm T.T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.