Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 143: Chương 143: Bát Môn lai lịch




Đưa mắt nhìn qua cánh cửa thứ chín, bọn người trong chính điện thấy được một tôn Thần Ma khổng lồ, thân cao vạn trượng, khuôn mặt bị Cửu U tử khí bao phủ mờ mịt, đứng xung quanh người hắn là mười hai tôn Phán quan phân biệt vào các vị trí bộ hạ khắp thân thể.

Tống Tào đứng trên đầu lão Diêm Vương, Ly Tào cùng Khúc Tào phân biệt hai vai trái phải, cho tới Biểu Tào, Tiêu Tào đừng trên hai bàn chân, kẻ nào cũng mặt mũi bặm trợn, giương mắt nhìn tới hắc động trên Vong Xuyên Giang.

“Xong rồi, xong rồi, bọn hắn muốn đoạt mạng ngươi!”, Ngư lão lên tiếng.

Lý Minh rùng mình tùy thời sẵn sàng bỏ chạy.

Bát Hoang Doanh Bộ, Tây Hoang cùng Hỏa Hoang quanh năm nóng như thiêu như đốt, một giọt nước còn quý hơn vàng, cỏ cây muông thú ở đây vô cùng kỳ dị, da cứng giáp dày, lửa cháy vờn quanh thân, phun ra nuốt vào hỏa khí.

Đột nhiên tất cả cùng ngửa mặt lên trời thét vang, đồng loạt phóng mình bay lên không trung, bầu trời khô rang đột nhiên xuất hiện một cánh cửa đen kịt sâu hun hút, chẳng qua cánh cửa này lại nằm sát ngay cạnh một cánh cửa khác tồn tại đã vạn năm, phủ xuống khí tức sền sệt, phong tỏa cả một vùng chư thiên đất đai rộng lớn, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Một đầu cự thú bỗng nhiên biến thành một tên hỏa nhân to lớn, lực lượng ngập trời, vung tay nhấc chân đều tạo thành dị tượng, đem hỏa khí cả một vùng thổi bùng lên dữ dội, cảm tưởng như hắn có thể xé rách chư thiên, đây chính là Thần Minh lực lượng.

Ánh mắt hắn trợn trừng si mê, toát lên vẻ khát khao tột độ, thân thể như một đạo ánh sáng lao thẳng về phía hắc động trên bầu trời, chính là cánh cửa màu đen vừa xuất hiện. Chẳng qua khi hắn lao tới tầng không, khí tức sền sệt từ cánh cửa vạn năm mơ hồ màu trắng phủ xuống trấn áp, khiến thân thể hắn nhanh chóng mục nát, da thịt thối rữa, đáng sợ hơn chính là pháp lực cùng nguyên thần cũng bị đạo khí tức sền sện kia mục hóa đi.

Nhưng gã hỏa nhân kia không sợ chút nào, bởi dẫu sao đạo khí tức sền sệt trấn áp ở phía hắc động là yếu hơn hẳn, chỉ cần hắn thoát được khỏi nơi đây, chỉ cần hắn chui ra được khỏi hắc động kia, hắn sẽ hút lấy thiên địa linh khí, hút lấy lực lượng ở thế giới mới bù đắp pháp lực của mình.

Bắc Hoang Nam Hoang lạnh lẽo băng giá, Đông Hoang Vũ Hoang hồng thủy ngập trời, Thạch Hoang Linh Hoang hiểm nguy khôn tả. Cũng như Tây Hoang Hỏa Hoang, Hồng Hoang cự thú ở đây tất thảy cùng lúc bạo động, gầm rống bất chấp sống chết lao tới hắc động treo ở thiên không.

Vô số cự thú biến hóa thành nhân hình, lại có cự thú biến thành Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ hình thái, thậm chí biến tới hình dạng cổ quái dọa người hòng phát huy ra lực lượng mạnh nhất, nhưng chỉ một lát sau, tất cả đều mục nát rơi rụng, tám phần chết, hai phần sống, chỉ một phần ít ỏi chạy được tới tòa hắc động treo cao kia.

Một gã Thần Ma hóa ra Huyền Vũ phun ra băng khí cuồn cuộn chống lại đạo khí tức sền sệt trấn áp, tuy thân thể mục nát bảy phần nhưng hắn vẫn thành công chui qua được hắc động, ngửa mặt gầm rống: “Bản vương cuối cùng cũng thoát được khỏi nơi tù ngục này, Ngũ Đế súc sinh, Cửu Hoàng khốn nạn, các ngươi chẳng qua xem ta như quân tốt thí. Còn bọn Bách Việt, hừ...”

Gã Thần Ma này sôi sục ý chí trả thù trong huyết quản, hắn chờ cho bản thân đi ra khỏi hắc động sẽ làm một màn mưa gió máu tanh, chẳng qua đợi hắn phía đầu bên kia hắc động lại là cảnh tượng không mấy vui vẻ.

“Giếttt!”, Thập Nhị Tào chiến lực rung chuyển đất trời, tế lên từng đạo binh khí bổ tới phía hắc động, từ bên trong đang không ngừng chui ra từng đầu mục nát ma thần cổ quái.

Gã Huyền Vũ vừa tới đã cảm nhận được Cửu U khí tức chết chóc, gã liền biết không ổn, đầu hắc động này không thông với thế giới người sống mà thông tới Địa Ngục, thế giới người chết không chút sinh khí.

Gã vội vã muốn quay đầu nhưng không kịp, một đạo Thạch Quan to lớn đánh tới, Cửu U khí tức ma quái cuồn cuộn ập tới lập tức ma diệt nguyên thần gã, thực lực gã đã hao tổn bảy tám phần, liền không chống nổi một đòn của Liễu Tào, bị Thạch Linh Quan nghiền nát, một đời Thần Ma cứ thế mất mạng.

Thập Nhị Tào đánh rất hăng, lại thêm cả các tiểu phán quan khác từ khắp các ngả kéo tới trợ chiến, nhưng chung quy đám ma thần mục thi xông ra từ hắc động quá đông, bọn hắn đánh không xuể, trừ phi mọc ra ba đầu sáu tay.

Lão Diêm Vương đỉnh thiên lập địa đứng trông, bấy giờ tức lắm, luôn miệng chửi mắng Lý Minh, lão đang chuẩn bị vận Sinh Tử Bộ một đòn nuốt hết đám ma thần thi cốt nhung nhúc trên không kia thì có giọng nói thì thầm vang tới tai lão.

“Diêm Vương, là ta Lý Minh đây.”, Đang lúc nước sôi lửa bỏng, lại nghe tiếng của hắn, Lão Diêm Vương muốn gầm lên, nhưng nghĩ tới Lý Minh khổ công mượn pháp lực của hai vị quái nhân Nghiệp Cốc, hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói, lão mới kiềm chế lại.

Lý Minh đứng ở Tổ Cung cũng là nhìn rõ mồn một sự việc xảy ra, hắn tiếp tục: “Đừng giết bọn hắn.”

“Ngươi nói cái gì? Cái gì hả?”, Diêm Vương trợn mắt quát: “Ngươi muốn đám thi cốt này làm loạn Cửu U, làm loạn Minh Giới sao?”

Lý Minh lại tiếp lời: “Chẳng phải lão Diêm ngươi có hai tên thiên địch sao? Dẫn đám thi cốt này tới đó chẳng phải một công đôi việc.”

Diêm Vương đột nhiên đầu óc sáng sủa rõ ràng, Đô Thiên cùng Diêm La kể từ ngày lão bị nhốt dưới Man Hoang Mộ Địa trở nên to gan lớn mật, xua quân đánh chiếm Minh Giới chư thiên, gây dựng thế lực không nhỏ, uy hiếp nghiêm trọng tới Cửu U, chuẩn bị ngồi cả lên đầu lão, nhân phen này không tặng bọn hắn một chút lễ vật thì thật sống có lỗi.

Diêm Vương đột nhiên ngửa mặt cười lớn khen: “Hay lắm!”, liền sau đó lão xoay chuyển Sinh Tử Bộ, một trang giấy đen phóng lớn, trực tiếp mở một cánh cửa đầy nếp gấp Cửu U đại đạo uốn lượn thông tới Minh Giới các nơi, tiếp tới lão há miệng thổi một hơi, bao nhiêu thi cốt từ Hắc động bên trong xông ra bão táp bay tới ngõ ngách khắp Minh Giới.

Giọng Lý Minh lại truyền tới: “Ta với các ngươi như vậy là xí xóa, không ai nợ ai.”

Diêm Vương hừ lạnh: “Công không đủ bù tội, Thành Tào mau bắt hắn về Cửu U xét xử.”

Thành Tào chần chừ thoáng giây rồi bão táp lao đi về phía đầu nguồn Vong Xuyên, phía sau còn nghe giọng Lý Minh gào thét truyền lại: “Ta dương thọ chưa tận, các ngươi làm vậy là chống lại thiên đạo.”

“Ngươi sợ cái gì? Hắn dám tới ta sẽ đánh đòn.”, Ngư lão vung vẩy chiếc cần câu xanh biếc của lão, Thành Tào ở tận Cửu U mà đột nhiên cảm thấy thân thể lung lay có chút không ổn.

Nằm phía xa là một đám bất tỉnh nhân sự, bị tiếng chuông đánh ngất, gồm cả Hiểu Băng Thanh cùng vị lão nhân Thủy Hoàng Đảo, bọn này tu vi chung quy còn kém xa Rèn lão cũng Ngư lão, nguyên thần cường độ lại không cao nên ăn thiệt thòi lớn.

Lý Minh được Ngư lão đảm bảo thì vui vẻ trong lòng, bấy giờ bèn quay sang đòi hỏi Định Thần Châm, Ngư lão cười lớn nói: “Ta đã hứa sẽ không nuốt lời, có bản lĩnh ngươi cứ tới lấy.”

Lý Minh hí hửng, đánh ra một đạo thần thông muốn cuốn đi cây gậy nhỏ lơ lửng trên Bát Môn, chẳng qua đạo thần thông của hắn vừa chạm tới đạo khí tức sền sệt kia liền bị hóa mất, trôi đi đâu không rõ, hắn tấm tắc khen kỳ lạ.

Thần thông đánh ra chính là lực lượng cùng đại đạo biến hóa, lực lượng sinh ra là không cách nào biến mất, đại đạo cũng vậy, cây châm kia cổ quái vô cùng.

Ngư lão vui vẻ nhìn hắn loay hoay hồi lâu, cuối cùng thiện chí lên tiếng: “Ngươi đừng phí sức, cây châm kia nắm giữ thời gian đại đạo, ngươi có ném toàn bộ Đông Hải vào đó cũng bị nó đưa tới quá khứ hoặc tương lai, đám khí tức sền sệt kia chính là thời gian lắng đọng tạo thành.”

“Ngươi nhìn đám mục thi ngoài kia, kẻ nào không phải Thần Ma đỉnh thiên lập địa, để tới được Tổ Cung nơi này, thậm chí bọn hắn còn phải dùng thời gian dài đằng đẵng nghiên cứu thời gian đại đạo mới không bị Định Thần Châm tiêu diệt. Nhưng cuối cùng cũng chỉ mang hình hài cổ quái, nửa mê nửa tỉnh, còn không phải bị thời gian đại đạo khống chế trói buộc ư?”, Ngư lão nói thêm.

Rèn lão vốn kiệm lời cũng lên tiếng: “Không lấy đi được?”

“Vì sao?”, Lý Minh hỏi, hắn không có bản lĩnh lấy đi là một chuyện, nhưng tại sao lại không thể mang Định Thần Châm đi?

Ngư lão thở dài đáp: “Việc này liên quan tới Bát Môn lai lịch.”

Ánh mắt lão nhìn về xa xăm, khuôn mặt đột nhiên méo mó hiện lên nét đau buồn khó tả, trông lão đột nhiên già nua đi thấy rõ.

Lão nhớ năm đó chiến loạn nổ ra, Lục Hợp Bát Hoang lửa cháy ngùn ngụt, lâu thuyền chiến xa giăng kín thiên không, Thần Ma từ Thiên Giới giáng xuống đếm không xuể, cùng Cửu Đạo Binh đánh nhau một trận long trời lở đất.

Lão Ngư khi đó mới là một tên thiếu niên miệng còn hơi sữa tràn đầy nhiệt huyết, xách đao đi theo Thạch Đạo Binh đánh nhau cùng Đô Thiên nhân mã. Lão cũng nhớ khi đó còn thấy cả mặt Diêm Vương, tuy lão Diêm chỉ dẫn binh trợ uy đứng phía sau nhưng cũng tạo thành uy hiếp lớn lao.

Bách Việt thiện chiến, Cửu Đạo Binh hùng mạnh, nhưng nhân số không bù lại được Thiên binh Thiên Giới, ngày rộng tháng dài càng đánh càng chết nhiều, cuối cùng chỉ còn cách rút khỏi Bát Hoang, theo chân Dương Vương lui về Man Hoang tử thủ.

Một ngày, Đông Hải nổi sóng, dị tượng phun trào, Quy Thần hy sinh bản thân mình, dùng đạo hạnh cả một đời tế lên Định Thần Châm cùng chiếc Cổ Chung phong ấn toàn bộ Bát Hoang, giam cầm không biết bao nhiêu thiên binh thiên tướng trong đó, tiếng khóc ai oán thấu trời xanh, thiên khung mưa lớn tám ngày liên tiếp không ngớt, sấm chớp nổ đì đùng không ngưng.

Ngư lão lấy lại mấy phần thần sắc, nói với Lý Minh: “Dưới Bát Môn cấm chế đều là cường địch của Tộc ta, Nghiệp Cốc duy trì hơi tàn ở đây cũng là vì giữ tòa cấm chế này, nếu ngươi mang đi Định Thần Châm thì sẽ gây nên một hồi đại họa lớn lao không lường hết được.”

Lý Minh thần sắc ngưng trọng, hắn một đời bất cần, không lo chuyện bao đồng thiên hạ, chỉ quyết tâm tìm lại mẹ cha, nhưng từ khi hắn gặp Đinh lão, cư ngụ ở Liêm Thôn cho tới vào kinh gia nhập Quốc Tử Giám, cùng đám huynh đệ đồng lòng trải qua sinh tử, hắn mới biết tình cảm cùng mạng người quý trọng tới mức nào, mới biết cuộc sống đáng giá ra sao.

Ánh mắt hắn đột nhiên lăng lệ nhìn về phía Hiểu Băng Thanh cùng Thủy Hoàng Đảo lão nhân, sát khí lạnh buốt không giấu được tỏa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.