Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 101: Chương 101: Cẩu Nô Tộc




Lý Minh bị Oanh Thải đạo cô ném vào giữa một đám Vô Vi đệ tử, truyền tống trận đem hắn xoay tít mù giữa không gian, hầu như ruột gan muốn lộn ra ngoài, chỉ trong mấy cái nháy mắt, Lý Minh đã thấy được trước mắt mình là một phiến địa khổng lồ rộng lớn vạn dặm, bên trong là vô số sơn xuyên địa mạch, tòa thành rộng lớn, núi cao rừng rậm, sông suối ao hồ, cả phiến địa to lớn nằm giữa đáy biển giống như được một chiếc lồng không gian bao bọc, ngăn cách phiến địa cùng đại hải, xung quanh có thể thấy được từng đầu thủy quái khổng lồ bơi lượn, từng dòng hải lưu cuồn cuộn chảy qua.

Lý Minh cùng vô số đệ tử ngay lúc tiếp xúc với không gian vách ngăn liền cảm thấy bản thân như xuyên qua ngàn vạn dặm đường, nhảy cóc qua lại giữa trùng trùng điệp điệp tầng tầng lớp lớp không gian, có lớp không gian nặng nề đem Lý Minh ép bẹp như tờ giấy, có lớp không gian nhẹ bẫng đem thân thể hắn kéo dài như kẹo kéo, lại có lớp không gian tối tăm khiến hắn trừng mắt mở ra Âm Dương Song Nhãn cũng không thấy được ngón tay của mình, chỉ trong tích tắc hắn cảm thấy như ngao du qua vô vàn thế giới, thân thể tinh thần mỏi mệt rã rời.

Ầm một tiếng, Lý Minh hạ xuống chính giữa một cánh đồng bạt ngàn, dưới mông hắn chẳng phải là một tòa tế đàn mà là một đồng cỏ, người hắn đau ê ẩm, trong mắt trời đất trở nên quay cuồng, một lần truyền tống này khiến hắn một đời không thể quên. Lý Minh điều chỉnh trạng thái, đưa mắt nhìn lên không trung lại không thấy bất kỳ một đầu thủy quái hay giọt nước nào, thay vào đó là một vầng mặt trời lớn treo giữa bầu trời tỏa ra ánh nắng gay gắt chiếu mạnh, thi thoảng còn vài gợn mây mù trôi nổi phập phù kế bên, hắn kinh ngạc đem song nhãn nhìn tới thì thấy đây quả nhiên là một vầng mặt trời thực sự, thậm chí có chút to lớn hơn so với mặt trời hắn thấy hàng ngày.

”Long tộc quả nhiên công tham tạo hóa, chế tạo ra cả một vầng đại nhật, e rằng về đêm nguyệt lượng tinh tú cũng sẽ xuất hiện.”, hắn thầm nhủ trong lòng.

Lý Minh lại đưa mắt nhìn, xung quanh hắn cũng không có một bóng người xuất hiện, xem ra bọn đệ tử bị đã vách ngăn không gian ném đi tứ tán, hắn đem nguyên thần phóng thích trăm dặm xung quanh tìm kiếm cũng không thấy được một cọng lông.

”Đây là nơi nào? Yết Sư kể với ta cũng không có bình nguyên này.”, thần thức quét qua, trong đầu Lý Minh hiện lên một khu vực bình nguyên rộng lớn, nơi này có tới hàng nghìn chiếc phá thuyền bị đất cát chôn vùi, chỉ còn một bộ phận nhô lên khỏi mặt đất, hắn còn phát hiện được vô số khúc xương mục nát rải rác khắp nơi, ẩn giấu dưới từng bụi cỏ dầy, vô số binh khí gãy vỡ ném bừa bãi.

Lý Minh tò mò hướng một chuôi kiếm khổng lồ to bằng cả người hắn ra sức kéo lên, từ dưới đất dần nhô ra một lưỡi kiếm dài tới mấy chục trượng, nặng tới ngàn cân, thân kiếm phủ đầy đồng xanh gỉ sét, bên trên còn lờ mờ hiện ra mấy cái long tộc văn tự. Lý Minh kéo được cổ kiếm lên thì ngồi thở hổn hển, muốn nhấc lên lần thứ hai nhưng trán nổi gân xanh mà cổ kiếm không nhích một ly, hắn thầm than: “Nếu mà kéo được thanh cổ kiếm này về bán thì phú khả địch quốc, thật tiếc.”

Lý Minh nhìn mấy long ngữ cổ tự, đoạn hắn đem yêu đao gọt hết lớp gỉ đi, long ngữ ngoằn ngoèo khắc dọc theo thân kiếm dần hiện ra rõ ràng, hắn khó khăn từng chữ đọc lên: “Chu Diên Bộ - Đinh Kiền Lạc Tướng.”

Đột nhiên mặt đất ầm ầm lay động, đất đá bên cạnh Lý Minh dịch chuyển chấn cho hắn nghiêng ngả, một bộ xương khổng lồ cao gần năm chục trượng từ dưới lòng đất chui lên, hai hốc mắt bốc lên xích hỏa thiêu đốt, cánh tay xương xẩu cách không chụp lấy cổ kiếm dưới đất vung lên, miệng lạch cạch quát lớn khó nghe: “Giết!”

Tiếng quát của bộ xương tạo nên một trận sóng âm cuồn cuộn đem đất đá hất tung lên trời, mặt đất phía trước gồ ghề nổi lên uốn lượn giống như từng con sóng lớn đem phá thuyền vũ khí xương cốt hất tung lên trời, Lý Minh co người đau đớn giơ hai tay bịt kín lỗ tai, đột nhiên bộ xương ngẩn ngơ quanh sát xung quanh, nhìn từng chiếc phá thuyền rách nát, nhìn hàng vạn bộ khô cốt phủ kín bình nguyên, hắn lại quan sát từ đầu tới cuối bản thân mình, xích hỏa trong hốc mắt lập lòe ảm đạm, đoạn hắn chống kiếm cúi xuống hỏi Lý Minh: “Thất bại?”

Lý Minh khó hiểu nhíu mày suy nghĩ, Lạc Tướng là một chức danh được dùng từ kỷ nguyên xa xưa, hẳn là từ Dương Vương Kỷ, thậm chí còn xa xưa hơn, chức danh này cũng ngang bằng với Thiệu Thái nắm một đạo hùng quân bấy giờ, hắn mạnh bạo trả lời: “Tiền bối, bây giờ đã qua Dương Vương Kỷ hơn vạn năm.”

Bộ xương nghe xong ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì Dương Vương Kỷ?”

Lý Minh đau đầu không biết trả lời thế nào, vị Đinh Kiền Lạc Tướng này có lẽ chỉ còn chút tàn hồn, không ý thức được bao nhiêu lời nói của mình, hẳn là trước khi chết còn có điều chưa cam tâm, chiến hồn lay lắt tồn tại trong thiên địa không quy về Cửu U, việc này trong điển tịch của Ư Việt tộc còn ghi rõ, tới khi bản thân hắn đem cổ kiếm cùng tên của vị Lạc Tướng gọi ra mới khiến cho Đinh Kiền đội mồ sống dậy, hắn tự nhủ có lẽ nên tìm kiếm nhiều một chút vũ khí đọc lên.

Bộ xương cháy lên xích hỏa lập lòe, lại nói: “Hùng Duệ Vương ở đâu, sao không cho huynh đệ bọn ta một nơi an nghỉ? Sao lại để Chu Diên Bộ tướng sĩ phơi thây chiến trường.”

Lý Minh đầu óc oang lên, Hùng Duệ Vương chẳng phải nói tới vị Việt Vương cuối cùng, vị Hùng Vương thứ mười tám của Hùng Vương Kỷ, như vậy Đinh Kiền nằm đây ước chừng cũng đã năm vạn năm, Lý Minh tò mò cất tiếng: “Tiền bối, Hùng Vương Kỷ còn xa xưa hơn, cách đây năm vạn năm, thời kỳ đó là như thế nào? Nơi này là như thế nào?”

Bộ xương thất lạc mất mát, nhìn về mê man, không tự chủ được nói ra: “Phong Châu Phong Đô còn không? Duệ Vương còn không? Long Quân còn không?”

”Phong Châu, Phong Đô đã hủy, Duệ Vương, Long Quân vãn bối không biết!”, Lý Minh trả lời, Phong Đô là cố đô, nay chỉ còn là một mảnh phế địa, Phong Châu Nghĩa Lĩnh Sơn bấy giờ cũng không khác Tản Viên Sơn là bao, di tích toàn bộ đều bị đánh nát, gà đất chó sành cũng không còn một mảnh.

Bộ xương Đinh Kiền hô lớn nghẹn ngào: “Các huynh đệ, là ta vô dụng!”, đoạn hắn vận chút tàn pháp đem thanh cổ kiếm cắm xuống đất, đại địa rung động, đất đá đảo lộn bỗng nhiên ùn lên một lăng mộ lớn, từng khối xương nứt vỡ bị lực hút vô hình kéo vào phía trong lăng mộ, từng chiếc phá thuyền rách nát bỗng nhiên ù ù chuyển động hướng lăng mộ lao đi, từng mặt cờ hình tiên hạc rách rưới đón lại gió tung bay, từng kiện vũ khí gãy vỡ lăng không bay tới, cánh cửa ngôi mộ lớn ầm ầm đóng lại.

Bộ xương Đinh Kiền sau khi mai táng huynh đệ của mình thì rút thanh cổ kiếm bưng ngang trong lòng bàn tay, đoạn hắn cúi gập người xuống hướng phương Bắc tế bái rất thành tâm, Lý Minh nhìn về nơi đó là dãy núi trùng điệp cách xa nghìn dặm, có lẽ đó là chốn linh thiêng đối với Đinh Kiền.

Lý Minh còn muốn hỏi thêm thì đột nhiên trên bầu trời xuất hiện năm vệt sáng kéo dài như cầu vồng, từ xa vang lên một tiếng quát lớn: “Duệ Vương dư nghiệt!”, lần lượt năm đạo thân ảnh hạ xuống trường kiếm cõng theo trên lưng, cổ tay áo thêu hình rồng xem lẫn trường kiếm, hiển nhiên là người của Triệu gia, Lý Minh chưa từng thấy qua năm gã này.

Năm gã thần thái ngưng trọng nhìn về Đinh Kiền, bộ vị mỗi gã xếp lệch nhau vừa vặn hình thành Ngũ Diệu Kiếm Trận, trường kiếm sau lưng lăng không tự động bay lên, khí thế tản mát uy hiếp tỏa ra ép về phía Lý Minh như sóng biển muốn nhấn chìm hắn, gã đứng ở Hỏa Tinh vị móc ra một lá bùa lớn màu vàng, chuyên dùng để trấn áp u hồn lệ quỷ ném mạnh về phía Đinh Kiền, đạo bùa tỏa ra ánh sáng rất mạnh, giống như một vầng mặt trời nhỏ hừng hực thiêu đốt, muốn đem Đinh Kiền cùng Lý Minh hóa đi, gã hô lên: “Dư nghiệt u hồn, chịu chết!”

Lý Minh giận dữ chưa kịp xuất thủ thì Đinh Kiền đã thò ra thủ cốt chụp nát lá bùa, hừng hực nhật hỏa giống như bấc đèn dầu bị Đinh Kiền chụp nhẹ liền tắt ngấm, xích hỏa ở hai hốc mắt bộ xương bùng cháy dữ dội, miệng Đinh Kiền gầm lên: “Cẩu nô tộc!”, hiển nhiên Đinh Kiền vô cùng giận dữ, tiếng quát của hắn trực tiếp chấn ngã năm gã Triệu gia, làm cho bọn hắn sợ tới xanh mặt.

Bọn Triệu gia đệ tử cũng biết trước thường có u hồn lệ quỷ đi lại ở Long Địa, vì vậy thường mang theo trấn hung chi bảo, tuy nhiên lần này năm tên đệ tử có vẻ như đụng phải thiết bản, e rằng cái mạng cũng khó bảo toàn.

”Hậu nhân, giết chết cẩu nô!”, Đinh Kiền kích động, hai hốc mắt xích hỏa bốc lên hừng hực chiếu ra một mảnh quang mang cảnh tượng, bầu trời phía trên bình nguyên có vô số thần ma, vô vàn đại quân ác chiến, từng chiếc phá thuyền qua lại trên bầu trời chở tới trăm vạn binh lính, thần thông dày đặc phủ kín, trên một chiếc phá thuyền khổng lồ nhất, Đinh Kiền cao lớn hùng vĩ, tay cầm cổ kiếm thống lĩnh trăm vạn thần ma ác chiến cùng địch nhân, phía sau hắn còn từng tôn thần long khổng lồ bay lượn phát ra hung uy ngập trời trợ chiến.

Địch nhân hùng mạnh không kém, cũng có tới hàng vạn thần ma, số lượng thậm chí đông gấp ba bốn lần, trên không từng đầu yêu thú kéo theo chiến xa khổng lồ đánh vào phá thuyền, hàng ngàn đầu yêu vương hung bạo đem mấy đầu thần long nhấn chìm, dường như có thêm cả vạn ma quái độc ác theo bầu trời giáng xuống tràn về chiến tuyến phòng thủ của Đinh Kiền.

Lý Minh lại đảo mắt qua, hắn phát hiện trong ngàn đại quân ma yêu quái thú đối đầu Đinh Kiền lại tồn tại một nhánh nhân tộc quân đội tương đối hùng mạnh, bọn họ chém giết thậm chí còn tàn ác hơn cả yêu ma, cờ lớn của

nhánh quân này một mặt hiện lên hình Thiên Cung, bên dưới thêu một chữ Thiên, một mặt kia thêu chữ Triệu kèm theo một thanh kiếm, kẻ dẫn đầu quân đoàn nhân tộc này vô cùng tàn nhẫn, mỗi kiếm đều hướng tính mệnh hàng ngàn binh sĩ nhân tộc phe Đinh Kiền gặt hái, đầu lâu mỗi người bị gã này chém thành tương, chân lại hướng xác chết của bọn hắn dày vò nát bét, không một chút tôn trọng địch nhân, bọn binh sĩ nhánh quân này cũng vậy, đều hướng nhân tộc binh sĩ phe Đinh Kiền ra tay cực kỳ tàn độc.

Lý Minh không tự chủ được hai nắm đấm xiết chặt, đôi mắt trừng lên, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, hắn trong vô thức vung lên Truy Hồn Xích vụt mạnh qua màn quang mang, hướng gã cầm đầu quân đoàn nhân tộc họ Triệu kia hạ thủ, đột nhiên hư không chấn động mạnh, mặt trời chốn Long Địa ảm đạm đi mấy phần, tử khí từ hư không ào ạt tuôn ra, bên trong xuất hiện một cặp mắt khổng lồ nhìn chằm chằm xuống bình nguyên, đem quang mang ký ức của Đinh Kiền đánh tan. Cặp mắt kia đảo qua người Lý Minh giống như muốn đem nguyên thần hắn xé mở khiến cho Lý Minh đau đớn khẽ rên lên một tiếng, trong nguyên thần không gian, Thái Cực Đồ xoay rất mạnh bài xích ngoại lực. Gần như ngay lập tức Đinh Kiền gầm lên, đem cổ kiếm cắt đứt ánh nhìn từ cặp mắt, đoạn hắn chỉ cổ kiếm lên trời, thời không đảo lộn hoàn toàn đem cặp mắt kia nhấn chìm, bầu trời trong khoảnh khắc lập tức sáng bừng trở lại như chưa từng có chuyện kỳ quái xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.