Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 11: Chương 11: Chương 11: Việt Thiên Quyết




Lý Minh tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng, mùi thuốc nồng nặc, có hai hầu gái đang đừng cạnh giường phe phẩy quạt, hắn khẽ cựa mình thấy ngực đau nhói, vội vàng kiểm tra thương thế, hai rẻ xương sườn bên phải bị gãy đã được tiếp cốt rất chuẩn xác, một vết chém bên trái lưng đã được đắp thuốc không còn thấy đau, hộ khẩu rách nát đã được băng bó, hẳn là lão Tả đã giúp, hắn cả người vô lực.

Lý Minh cố gắng ngồi dậy, hai hầu gái vội vàng lại đỡ, hắn bắt đầu hành công hấp thu thiên địa linh khí, trui rèn kinh mạch xương cốt, điều trị thương thế, cả người hắn bấy giờ tựa cái động trống rỗng, theo phương pháp lão Đinh dạy, hấp thu linh khí qua tất cả kinh mạch cuồn cuộn đổ vào động thiên. Một lát sau bên ngoài lại xảy ra quái sự, quanh căn phòng hắn linh khí ba động, đậm đặc tới trình độ kinh người, cả phòng lờ mờ hơi sương, tràn lan ra cả bên ngoài, mắt thường có thể thấy thực vật ngoài sân đang trưởng thành, vài bông cúc đã bắt đầu ra nụ xòe cánh, vài ngọn thiên lý đang bò trên giàn, mấy cây vạn niên tùng đang to ra trông thấy.

Xương cốt cơ thể đều bắt nguồn từ xương sống, khi linh khí đã đổ đầy mười lăm động thiên, hắn bắt đầu dẫn dắt linh khí du động qua qua vị trí xương sườn bị gãy, tái tạo xương cốt, loại bỏ tạp chất, từng mảnh xương vỡ bị nghiền nát, quyện với linh khí đản sinh ra xương cốt mới, ghép nối với phần cũ. Linh khí cũng từ kinh mạch tràn qua da thịt, tái tạo lại máu thịt hắn, loại bỏ vết thương, bằng mắt có thể thấy tại mấy nơi vết thương, da thịt cũ bong ra, da thịt mới đản sinh như rắn lột xác.

Trong quá trình này Lý Minh đau tới méo mó mặt mày, mồ hôi rơi từng giọt, qua một thời thần, vết thương ở ngực đã lành lặn được tám phần, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày ắt hẳn sẽ khỏi, hắn vui mừng thầm khen công pháp của lão Đinh lợi hại, cái gì mà: “Việt Thiên Quyết, Lạc Thiên Thần, Âm Dương Sinh, Thiên Địa Diễn...bla bla...”, hắn cũng không hiểu hết khẩu quyết, cứ chiếu theo lão Đinh bảo gì làm nấy, làm ít mà công to. Tuy nhiên lão Đinh cũng dặn dò hắn phần sau của bộ Việt Thiên Quyết này lão cũng không hiểu hết được, hơn nữa đây chỉ là tàn thiên, trong thiên hạ cũng lưu truyền nhiều bộ khác nhau, bản đủ hẳn đã thất lạc từ vạn năm trước sau trận sinh tử chiến. Đặc biệt bộ công pháp này rất thích hợp thi triển chân long chiến kỹ hoặc âm dương bát quái chiến pháp, khiến cho uy lực có thể điệp gia, Lý Minh cũng từng dùng công pháp này thi triển các bộ quyền cước chiến kỹ chiến pháp khác nhau, nhưng cảm giác lực lượng không có chỗ bộc pháp, uy lực kém xa Bát Long Quyền và Âm Dương Côn Pháp.

Gần đây Lý Minh tu luyện đã đột phá được tới động thiên thứ mười lăm, tốc độ như vậy cũng không tính là nhanh, hắn nghe lão Tả nói, thiên tài có thể một đêm đột phá hơn mười động thiên, như vậy cũng quá biến thái, hắn cũng không cưỡng cầu, tu luyện có chừng mực, thời gian còn lại hắn còn phải kiếm tiền. Tranh thủ lúc linh khí trong cơ thể đang sung mãn, hắn thử đột phá động thiên thứ mười sáu, theo Việt Thiên Quyết, hắn tụ tập linh khí từ mười lăm động thiên kia, dẫn động linh khí xoáy tròn như cơn lốc, tốc độ xoáy càng ngày càng lớn, xung quanh hắn có thể thấy tóc tai quần áo bay phần phật. Ầm vang một tiếng, lốc khí xuyên phá bình chướng mở ra động thiên thứ mười sáu, linh khí bên ngoài cuồn cuộn tiếp tục đổ vào động thiên, lốc khí vẫn chưa tan, bình thường mỗi lần hắn đột phá động thiên, lốc khí đều tan tành sạch sẽ, không ngờ lần này lực lượng vẫn còn rất mạnh, lập tức hắn điều thêm linh khí từ cả mười sáu động thiên, gia tốc lốc khí, xuyên phá bình chường tiếp theo, “Ầmmmm” – tiếp tục thành công, “Ầmmmm” – lại thành công, liên tục như vậy, hắn phá vỡ được năm bình chướng, khai mở động thiên thứ hai mươi, đạt tới tiêu chuẩn bình thường của Phá Cốt Cảnh, cường giả mở trên hai mươi động thiên đều là người có máu mặt sau này.

“Thật tiếc!” – Lý Minh thầm than, vừa rồi hắn tụ khí định mở động thiên thứ hai mốt, nhưng lực lượng chưa đủ, vết thương có nguy cơ bị linh khí ba động phá vỡ, hắn đành buông bỏ, đợi sau này khỏe mạnh lại tiếp tục.

Bên ngoài tiếng bước chân ầm ầm vang lên, Lê Thọ, Nhật Tôn, hai hầu gái cùng vài người lạ đẩy cửa xông vào.

“Lý đệ, ngươi đã tỉnh, vừa nãy bên ngoài động tĩnh không nhỏ a!” – Lê Thọ cười tươi xông lại giường hỏi thăm.

“Lê huynh, Nhật Tôn huynh.” – Lý Minh định đứng dậy chào.

“Lý huynh không cần đa lễ.” – Nhật Tôn vội vàng ngăn hắn.

“Đây là đâu, ta ở đây được bao lâu, gia gia ta đâu?” - Lý Minh hỏi.

“Đây là phòng người ở Bổng Thánh Quân Phủ, ngươi hôn mê đã ba ngày, Tả Ao tiên sinh đã ra ngoài.” – Lê Thọ đáp.

Lý Minh ngạc nhiên, hắn hôn mê đã ba ngày, thật là dùng lực có chút quá, thi triển tuyệt kỹ liên tục cũng có ngày xong đời, hắn cân nhắc cẩn thận.

“Lý huynh, xin nhận của Nhật Tôn này một lạy!” – Nhật Tôn xá dài, cả Lê Thọ cùng bọn người đi theo đều thi lễ. Lý Minh ngạc nhiên, vội vàng không dám nhận, hắn mơ hồ đoán ra thân phận Nhật Tôn, hẳn là vương công quý tử.

Lê Thọ bèn nói: “Lý đệ, mạng của thái tử là do đệ cứu, một lạy có xá gì.”.

Lý Minh mắt trợn tròn kinh ngạc, không ngờ tên kia là thái tử đương triều, vậy bọn thích khách kia lai lịch quả thực không nhỏ.

Cả bọn ngồi xuống hàn huyên, Thái Y đi theo lao vào kiểm tra thương thế của Lý Minh, tấm tắc khen kỳ lạ, bọn hắn dốc sức điều trị cho thái tử mới khỏi năm sáu phần, hơn nữa thái tử chỉ là ngoại thương, vết thương trúng độc nghiêm trọng nhất đã được khống chế từ trước không đáng ngại, không ngờ tên này thương thế nặng hơn đã khỏi tám chín phần, hẳn có y đạo cao thủ trợ giúp.

Về chuyện đêm qua bị truy sát, nguồn cơn là Nhật Tôn bản tính thích đi du lịch trong dân, trên đường về bị rơi vào phục kích, lão cao thủ đi theo hắn bị hai cường giả bịt mặt cầm chân, còn hắn bị đám sáu bảy người truy sát, được Lý Minh cứu thoát, hắn cũng muốn bắn tín hiệu cầu cứu cấm quân nhưng không dám, việc này là con dao hai lưỡi, cấm quân biết đồng nghĩa bọn sát thủ biết, hươu chết về tay ai còn chưa rõ.

Về bọn sát thủ, Lê Thọ chỉ bắt được tên đại hán kia, hắn đã bị đánh vỡ mất hồn binh, thần trí trở thành ngớ ngẫn, cấm quân cũng chưa tra ra được thân phận, cả kinh thành nhốn nháo mấy ngày nay. Lý Minh thầm than, kinh thành quả thực không đơn giản, thái tử cũng dám truy sát.

Xưng huynh gọi đệ một lúc, Nhật Tôn năm nay mười bảy, Lý Minh mười sáu nên xưng đệ.

Nhật Tôn hỏi:“Lý đệ, ta nghe nói đệ muốn thi vào Quốc Tử Giám, nửa tháng nữa sẽ bắt đầu, đệ có cần trợ giúp gì chăng?”.

“Đa tạ huynh, nếu được xin huynh nói khéo giám khảo một chút!” – Lý Minh cười tươi, mắt lấp lánh.

“Với thực lực đệ ta nghĩ không cần thiết đâu.”

“Vẫn cần, vẫn cần!” – Cả bọn cười ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.