Chia tay nhóm Bùi Đạt, Lý Minh tâm tình khoan khoái tiếp tục cẩn thận tiến lên, việc lên núi không phải nhanh là được, đi đầu sẽ thành mục tiêu quần công, phỏng chừng các thế gia lớn đã bắt tay nhau phân chia danh ngạch, các nhóm nhỏ yếu cũng vô phương lên núi. Trên đường hắn thấy nhiều trận chiến ác liệt, có tu luyện giả bị chém lìa tay chân, có người bị yêu thú tập kích suýt mất mạng, hắn đều khôn khéo né tránh, đặc biệt đề phòng Đỗ Gia đệ tử, bọn này không phải phường giá áo túi cơm, bài danh lục đại gia tộc không phải từ miệng mà ra.
Phía bắc có tiếng động lớn, Lý Minh chú ý quan sát, có phi kiếm bay lượn tỏa ra kiếm khí đỏ rực một góc núi va chạm với trường kích hắc khí, quả thực là đối lập, hắn đoán hẳn là Lưu Gia đệ tử đang đánh nhau với Dương Gia. Dùng kiếm chỉ có ba tông phái chính là Chử Đạo Viện, Đỗ gia và Lưu gia, Chử Đạo Viện là đạo gia đệ tử, kiếm pháp chính khí mà khoan dung, kiếm khí phát ra thường màu xanh tường hòa, Đỗ gia kiếm pháp âm hiển quỷ dị phát ra hắc sắc, Lưu Gia kiếm pháp lăng lệ bá đạo, kiếm khí phát ra cũng là màu đỏ hung mãnh. Trường kích ở Đại Việt chỉ có Dương Gia sử dụng, nổi danh với tuyệt kỹ Ưng Kích Trường Không, hắn cũng từng bắt nạt vài tên Dương Gia thời còn làm tiều phu. Va chạm chỉ nổ ra một lát rồi im bặt, hẳn là đã được thương thảo, bọn này đều là thế gia lớn, chắc không xúc phạm lợi ích của nhau.
”Chỉ khổ bọn sâu kiến như ta!” - Lý Minh cảm thán lắc đầu, đoạn hắn bước đi vài bước lập tức dừng lại nhíu mày, suy nghĩ có chỗ không đúng, va chạm cũng không thể lập tức im lặng như vậy, hơn nữa khí cơ tỏa ra có chút quen, hắn thầm hô “Định Thần Châu”, đắn đo một lúc hắn nghĩ đây không phải việc của mình, không khéo léo còn bị thế gia truy sát, hắn quay đầu bước đi vài bước, lại đứng lại suy nghĩ, lại bước đi vài bước.
”Mẹ kiếp, xem như ta nhiều chuyện một lần!” - Lý Minh tiến tới chỗ vừa xảy ra giao tranh, hắn từ nhỏ tới giờ thích gì làm nấy, đều cho rằng đạo lý là thứ rỗng tuếch, bao đồng chuyện thiên hạ tuyệt không phải phong cách của hắn, tuy nhiên có liên quan tới bọn sát thủ lần trước suýt đoạt mạng hắn, hắn cũng muốn nhìn một chút.
Quả thực vậy, cả bọn Dương gia lẫn Lưu gia vẫn đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng tuyệt không có một tiếng động nào tiết ra, bốn tên Dương gia mặc quần áo màu đen đứng bốn góc áp trận, trước ngực thêu một cây kích lớn, tinh tế để ý có thể thấy dưới ống tay áo trái có thêu ba vạch xanh, hai vạch đỏ, đại biểu Phá Cốt Hậu Cảnh cường giả của Dương Gia, ắt hẳn bọn này trong người đều có Định Thần Châu hàng giả, giữa bốn tên này đều có mười mấy người xếp hàng, tạo thành trận thế hình vuông bao vây, giữa trận mấy chục đệ tử Lưu Gia đang bị vây công, vô cùng chật vật, có mấy người bị thương nặng đang được đồng môn bảo vệ, ắt hẳn đã bóp nát lệnh bài nhưng vô pháp rời đi, có người hô lớn: “Dương Gia làm phản, nhanh tìm cách thông báo!“.
Lý Minh chỉ nhìn thấy mồm hắn mấp máy, cố dịch nghĩa nhưng cũng đành chịu chết, với lại hắn còn đang bận nhìn thiếu nữ mặc áo xanh, chẳng phải Lưu Linh thì ai, một mình nàng đang quần chiến với ba tên, kiếm pháp lăng lệ bá đạo quét ra đẩy lùi một tên, hai tên còn lại lập tức áp sát dùng trường kích bổ xuống, đất đá bay tán loạn, thiếu nữ trên người có vài vết thương, tóc tai rối bời, chống kiếm quát: “Cẩu tộc, các ngươi dám phản, không sợ Lục tộc hợp lực diệt sát?“.
”Haha, Lục đại gia tộc là cái thá gì, không khéo giờ này đều đã thành thây ma” - Tên thiếu niên cầm trường kích màu đen cười lớn nói thêm: “Lưu Linh, ngoan ngoãn chịu trói, nếu không nghe lời, haha” - Hai tên còn lại liếm mép, mắt nhìn trân trân vào người Lưu Linh.
”Cẩu tặc, chưa biết hươu chết về tay ai.” - Lưu Linh chiến ý càng cao, vung kiếm quét mạnh, xích hồng kiếm khí tỏa ra lăng lệ, nhiệt khí cuộn cuồn khiến ba tên áo đen kiêng kị không thôi, đây là khắc chế về công pháp, Dương Gia sử dụng trường kích nhưng công pháp lại âm nhu thâm hiểm, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn hấp thu lực đạo đối thủ, nhưng gặp hỏa khí lăng lệ trời sinh khắc chế, thành ra đánh nhau gần nửa canh giờ cũng vô phương hạ Lưu Linh, phần nữa thực lực Lưu Linh cũng không đơn giản, tiểu thư Lưu Tộc, con gái tộc trưởng Lưu Đạt cũng không dễ ăn.
”Lưu Linh, bọn Nguyễn Lượng, Trần Lâm, Lê Dũng, Phạm Tuyết, Đỗ Hoàng đều đã bị bọn ta bắt, ngươi muốn chết ư?” - Lưu Linh giật mình, cường giả trẻ tuổi của Lục đại Gia tộc đều bị bắt, mỗi người tương lai đều định sẵn sẽ là tộc trưởng, vậy chẳng phải bọn này muốn bắt người uy hiếp sao.
”Lưu gia không có phường ham sống sợ chết!” - Lưu Linh quát to, bọn đệ tử Lưu tộc càng tấn công mạnh hơn, có người ôm địch thủ đồng quy vu tận, có người liều chết xông ra khỏi trận bị Dương Gia đệ tử liên thủ chém nát, thần hình câu diệt.
Ngay lúc này, Lý Minh phất cờ, cả khu vực lập tức tối đen, gió thổi ào ào, bụi bay mù mịt che mặt tất cả mọi người, lôi điện lập tức bổ xuống uỳnh oàng, tất nhiên mục tiêu đầu tiên là bốn tên áp trận ở góc, cả bốn tên lập tức hộc máu văng ra, cả đám ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ bị thiên lôi đánh, đám tu luyện giả Lưu Gia không loạn lập tức dồn trận hình về bốn góc, mục tiêu phá trận chạy ra. Lưu Linh bổ một kiếm thoát khỏi ba tên vây công, thi triển tuyệt chiêu cách không đâm một kiếm giết chết một tên Dương Gia đệ tử đứng gần, bọn Dương Gia càng đánh càng loạn, liên tục bị lôi điện bổ trúng, ba tên cầm đầu phát giác tình thế không ổn, một tên vội vàng quát lớn: “Tất cả bình tĩnh cho ta!”, nhưng vừa nói xong một đạo lôi điện thô to bổ xuống, hắn không kịp chạy, vung kích đỡ bay ngang ra ngoài, cánh tay cháy đen, hai tên còn lại thấy vậy ánh mắt lăng lệ hợp lực đánh ra một chiêu, miệng quát lớn: “Ưng Kích Trường Không“.
Một đầu hắc ưng lớn hiện ra trên đầu Lưu Linh, giương móng vuốt bổ xuống, Lưu Linh vung kiếm tấn công nhưng thấy lực lượng mình như đá bỏ bể, không cách khống chế, nàng vội vàng hoành kiếm quanh mình, tay trái chỉ xuống đất, tay phải đâm kiếm lên cao, “Hỏa Phượng Phi Thiên”, một đầu Phượng Hoàng tắm lửa đỏ rực xông lên đối đầu với Hắc Ưng, va chạm lớn xảy ra, tiếng nổ ầm ầm, mấy đệ tử xung quanh hộc máu bay ra, Lưu Linh đứng dưới ngay vụ nổ càng chật vật, lấy ra một cây trống con lắc kêu tung tung tung hóa giải lực đạo, quần áo rách tả tơi, khóe miệng vương máu, lực lượng của đầu Phượng Hoàng bị Hắc Ưng thôn phệ, Hắc Ưng đã yếu đi trông thấy nhưng lực đạo vẫn vô cùng mạnh mẽ, tốc độ xé gió chụp xuống, Lưu Linh còn chưa kịp hoàn hồn, bị thua chiêu này, nàng sức lực đã kiệt không thể lấy một chống hai, ngẩng đầu nhìn lên, biết phen này mình hẳn đã xong, chỉ mong bọn Lưu Gia đệ tử chạy thoát.
Dưới Chân Tử Trầm Sơn, lúc này mấy vị Quốc Tử Giám trưởng lão cùng mấy vị tứ phái trưởng lão đang đứng đối đầu với người của Dương Gia, bọn để tử được bảo vệ sau lưng.
Thân trưởng lão quát: “Phản tặc, các ngươi bán rẻ nhân cách, bán rẻ đồng tộc sao?”.
“Hừ, Dương Gia ta mới chính là chủ nhân Đại Việt, các ngươi chẳng qua chỉ là bọn tôi tớ!” – Một vị trưởng lão của Dương Gia lạnh nhạt đáp.
“A di đà phật, mong Dương Chính thí chủ suy nghĩ lại, chúng ta trăm họ một gốc.” – Một vị hòa thượng chắp tay tụng kinh nói, hắn là Phạm Thứ, trưởng lão của Pháp Vân Tự.
“Đại sự đã định, qua hôm nay các ngươi đều là thức ăn của ta, haha!” – Một tên mặt mũi bặm trợn, tai to đứng rung người cười, hắn là Bức Vương của Tây Lâm Cung.
“Thằng này bẩn thỉu không ăn được!” – Một vị Thiên Môn Đạo cường giả trẻ tuổi nhìn Bức Vương lắc đầu chán nản, Bức Vương bị người xem là thức ăn lập tức nổi điên, Hổ Vương cùng Lang Vương bên cạnh ngăn lập tức ngăn cản, lần này tới Tử Trầm Sơn chỉ có ba người bọn hắn, số còn lại đều cùng Thủy Tộc, Hãn Tộc, Dương Gia tấn công kinh thành.
“Ngươi được.” – Vị Thiên Môn Đạo cường giả chỉ tay vào Hổ Vương gật đầu lia lịa, mắt tỏ ra thèm thuồng, khiến Hổ Vương đánh cái rùng mình, hắn chính là Trần Lộc, một trong năm vị cường giả trẻ tuổi nổi danh đương thời, phong cách hành sự cổ quái.
Cũng không cần ai cho phép, Trần Lộc nhảy bổ vào Hổ Vương, tay không giao chiến, đấm ra một quyền bạo tạc như sấm rền, Hổ Vương cũng nhảy lên tung một đấm, hai bên đều lùi lại mấy bước, bọn nhân tộc cũng không ngạc nhiên vì đã biết trước thực lực Trần Lộc, nhưng ba tên Tây Lâm cường giả đều khiếp sợ, yêu thú trời sinh thiên phú, thực lực mạnh mẽ, đặc biệt là Hổ Tộc, vậy mà một quyền chỉ bình giao.
“Ranh con, nhận ta một cước!” – Hổ Vương hoành tảo thiên quân quét chân tấn công, Trần Lộc cũng không thèm nhảy lên tránh, hắn trực tiếp đá vào chân Hổ Vương, đây là đơn thuần so lực lượng thân thể, ầm một tiếng Trần Lộc lui lại ba bước, tiếp tục nhảy bổ vào Hổ Vương đang kêu là thảm thiết, quyền cước liên tục tung ra nhanh như điện, bắt sống Hổ Vương nhảy về trận hình bên này, chưa đầy mười chiêu đã bắt sống một Thú Vương, khiến ai cũng khiếp sợ.
Dương Gia cao thủ cùng hai Thú Vương còn lại lập tức động thủ tiến công, hơn mười người vây công sáu cường giả bên Quốc Tử Giám, mục tiêu của bọn hắn không phải ở đây, mà là mấy tên gia chủ tương lai trên núi, bọn hắn cần bắt sống để uy hiếp Lục đại gia tộc.
Lập tức Thân trưởng lão khởi động trận pháp bảo vệ bọn đệ tử và thí sinh phía sau đang run cầm cập, mỗi chiêu một thức đều có thể đập cả đám nát bét. Đao kiếm cung nỏ trống rìu đủ loại bảo vật bay lượn, bá đạo nhất có lẽ là một vị nữ cường giả cầm nỏ, mỗi lần vung lên đều thủy tiễn đầy trời khiến Dương Gia cường giả chỉ còn cách né tránh, vị này là Vũ Thủy, đại đệ tử của Vô Vi Tông Chủ Vũ Phượng Tường. Chỉ qua mấy chiêu cả vùng đã bị san bằng, cây cối gãy nát.
Thân trưởng lão quát to: “Còn chờ gì nữa”, lập tức hơn mười vị cường giả từ bốn phía bay tới tiếp viện, Dương Chính thầm kêu hỏng bét, tung mình lên không thi triển tuyệt kỹ Ưng Kích Trường Không, muốn hạ địch thủ bỏ chạy, nhưng Phạm Thứ cầm thiền trượng thi triển Hoàng Liên Lung, đánh ra một cái lồng vàng hình hoa sen được xây dựng từ phật tự lập tức cản chân Dương Chính, khiến hắn vô pháp thi triển tuyệt kỹ.
Hai vị Thú Vương đang áp đảo Trần Lộc phát hiện ra chuyện không ổn, Bức Vương lập tức ngừng công, xách theo Lang Vương thi triển tuyệt kỹ thiên phú Biển Bức Thiên Tốc như một đạo ánh sáng biến mất, bốn năm cường giả đều đánh ra chiêu thức mạnh mẽ nhất ngăn cản nhưng bất thành. Chỉ một lát sau tất cả người Dương Gia đều bị bắt, phong bế pháp lực, dùng pháp bảo trói lại thành một đám, riêng Hổ Vương đã bị Trần Lộc mang đi, cũng không ai hỏi.
Thân trưởng lão khom người cảm ơn “Đa tạ các vị đạo hữu!”, bọn người của Đỗ Gia, Nguyễn Gia tới tiếp viện đều không dám nhận, ôm quyền trả lễ “Đều nhờ Hoàng Thượng anh minh, thần cơ diệu toán!”.
“Chúng ta có cần về kinh tiếp ứng?”
“Không cần, đã có sắp xếp, việc của chúng ta là ở đây”
Bấy giờ cũng đã quá hai canh giờ từ lúc bắt đầu lên núi, Thân trưởng lão hô to: “Quốc Tử Giám đệ tử, thông báo tất cả thí sinh còn trên núi đều thông qua vòng này!”
Lúc này, Lưu Linh đang đứng trước cái chết, bên ngoài Lý Minh đang bị năm sáu tên Dương Gia đệ tử phát hiện vây công, Phong Lôi trận pháp không được điều khiển lập tức lôi điện bổ lung tung, đánh vào cả hai phe nhân mã, nhìn thấy Lưu Linh rơi vào hiểm cảnh, hắn hoành côn quét bay một tên Dương Gia đệ tử, tay thò vào túi lấy một cái khiên đeo lên lưng, khom người rút ra một cây cờ ném vào trận, lôi điện uỳnh oàng nổi lên, một đạo lôi điện thô to bằng bắp tay lập tức bổ vào Hắc Ưng, khiến ưng trảo chậm một chút, Lưu Linh cơ trí tận dụng thời cơ vọt ra ngoài, tuy nhiên bên vai phải đầm đìa máu chảy, một đạo lôi điện nữa tiếp tục bổ vào khiến Hắc Ưng tan vỡ.
Lý Minh bị đập lún xuống đất, khiên trên lưng vỡ tan thành từng mảnh, hắn lật người múa côn xoay tít đánh ra Âm Dương Khuyên Thủ, mấy cây trường kích bổ xuống ầm ầm vang lên khiến trường côn tuột khỏi tay hắn, “Thế là xong!” – Lý Minh chờ chết than, nhưng đúng lúc này một bàn tay lớn màu đỏ xuất hiện quét bay mấy tên Dương Gia đệ tử, Lý Minh đang nhắm mắt chờ chết, nghe tiếng động mở mắt ra thì trước mặt đã trống trơn, Dương Gia đệ tử bị bắt vứt thành một đống, có mấy người đang chữa thương cho Lưu Linh và bọn Lưu Gia.
“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?” – Một vị trung niên lại hỏi han hắn.
Lý Minh giờ mới để ý, hắn cựa quậy một chút, muốn ngồi lên nhưng không được, hung hăng văng tục: “Con mẹ nó, lại gãy xương sườn”, đoạn hắn móc một viên đan dược ném vào miệng.