Thiên Quốc Hãn Tộc, lãnh thổ bao la rộng lớn mấy vạn dặm, phía bắc giáp Kim Quốc khí hậu lạnh giá, phía tây là cao nguyên Tây Tạng cái nôi của Phật Giáo, phía đông Đông Hải rộng mênh mông, phía Nam chính là Đại Việt. Thiên Quốc binh hùng tướng mạnh, tài nguyên dồi dào, nhân tài vô số, tu chân môn phái đếm không xuể, nhưng phần lớn đều bị triều đình thu phục, Thần Tông Đế Triệu Thiên vốn là kẻ kiêu hùng, mộng bá chủ luôn hừng hực tâm can, ý đồ khôi phục lãnh thổ từng có vạn năm trước, muốn vạn tộc đều thần phục dưới chân Hãn tộc.
Nhưng muốn là một chuyện, làm lại là chuyện khác, Hãn tộc đã không còn vị thế khi xưa, Tây Lâm Cung cùng Đông Hải Hắc Vực địa vị cùng thực lực đã không thua kém, hơn nữa ngay trong chính quốc thổ của mình, Triệu Thiên cũng chưa thể thống nhất Thiên Quốc tu chân giới, Thiên Âm Tự cùng Huyền Đạo Môn, hai đại môn phái cầm đầu Phật Đạo, truyền thừa dài lâu, thực lực to lớn, xưa nay vẫn luôn phản đối việc triều đình thâu tóm môn phái, tuy bên ngoài tuyên bố chỉ truy cầu đạo hạnh nhưng bên trong vẫn âm thầm ra tay cản trở khiến hắn đứng ngồi không yên, nhưng đó chỉ là tiểu sự, việc đại sự của hắn chính là địch quốc phía nam Đại Việt, trăm năm nay không ngừng lớn mạnh, vượt khỏi tầm ảnh hưởng của hắn, thậm chí còn từng uy hiếp biên giới phía nam.
Nam Kinh - Thái Hòa Điện, Triệu Thiên, khuôn mặt hằm hằm giận giữ, phía dưới quần thần xếp hàng hai bên im lặng không nói, chính giữa là Triệu Nhị đang quỳ sát đất, mặt không giám ngẩng lên.
”Bẩm hoàng thượng, sự việc lần này đều do vi thần tính toán không kỹ, mong hoàng thượng xử tội vi thần!” - Một vị lão nhân khuôn mặt hốc hác, người gầy khô, chòm râu bạc lấm tấm ôm quyền cúi người nhận tội.
”Xin hoàng thượng trị tội vi thần” - Một vị lão tướng dáng cao bệ vệ, khuôn mặt hung mãnh cũng tiến lên nhận tội phần mình.
”Vô dụng, cút hết cho ta!” - Triệu Thiên quát lớn, khuôn mặt đỏ rực, hai tay nắm chặt ngai vàng run lẩy bẩy, mắt tóe lửa, bọn triều thần run bần bật không dám ho he nữa câu, nhanh chóng lui khỏi điện.
Một lúc sau, trong điện chỉ còn lại ba người, Triệu Thiên đã mất hẳn dáng vẻ hồi nãy, bình tĩnh nói: “Đại Tướng Quân, lần này Hắc Vực thiệt hại không nhỏ, ngươi có cao kiến gì?”
Vị lão tướng hồi nãy ôm quyền thưa: “Hoàng thượng anh minh, liệu việc như thần, Địch Thanh ngu ngốc!“.
”Cao Biền Thái Sư?” - Triệu Thiên mỉm cười quay sang hỏi vị lão nhân khuôn mặt hốc hác.
”Theo ta Hắc Vực phỏng chừng muốn khôi phục thực lực còn cần phải dăm mười năm, không thể uy hiếp chúng ta, nhưng lần này Tây Lâm Cung không mắc mưu, Hoàng Kim Thử Vương quả thực không đơn giản!” - Vị lão nhân Cao Biền đáp.
”Không như vậy hắn có thể trở thành Tây Lâm Cung Chủ sao?” - Triệu Thiên nhếch miệng, hắn cười đểu nói thêm: “Lần này Đức Chính đã giúp ta một việc lớn, cũng nên tặng hắn một phần lễ, nhanh chóng liên lạc Lý Tiến“.
Địch Thanh sốt sắng ôm quyền hỏi: “Hoàng Thượng, vậy còn Trường Hà Ngũ Lão?”
”Đại nghiệp sao tránh khỏi mất mát!” - Thấy Địch Thanh định nói thêm, Triệu Thiên nhíu mày xua tay.
Cao Biền tâu thêm: “Hoàng Thượng, bọn man rợ phương Nam thực lực không ngừng lớn mạnh, lão thần sợ như vạn năm trước...!” - chưa nói hết câu, Triệu Thiên đã gạt bay: “Vạn năm trước thì sao, bọn hắn chẳng phải một kiếp nô lệ“.
Cao Biền nheo mắt thầm chửi tên Triệu Thiên ngu ngốc ngông cuồng. Triệu Thiên cũng nheo mắt nhìn Cao Biền, hai bên đều đề phòng nhau thấy rõ.
”Tình hình Từ Tiên Quật thế nào?” - Triệu Thiên hỏi thêm, Từ Tiên Quật nằm gần Dương Tử Giang, là một khu địa quật hoang vu, nhưng mấy năm gần đây thường có ba động, ánh sáng chói lòa thi thoảng phát ra khiến hắn lo lắng.
Cao Biền tâu: “Hoàng Thượng! Lão phu đã hỏi qua sư huynh đệ đồng môn, Từ Tiên Quật đích thị bị Việt cổ cường giả vạn năm trước phong ấn, thư tịch bản phái còn ghi. Phần bên trong phong ấn cái gì, lão phu đoán có thể là trọng bảo, cũng có thể là cổ cường giả, cũng có thể là thần giới công pháp, chỉ sợ xảy ra tranh đoạt“.
”Cho người Thiên Hoa Tông phong tỏa. Phần bọn Thiên Âm Tự lừa trọc cùng Huyền Đạo Môn mũi trâu, lệnh Thiên Ma Giáo chủ nhanh chóng xử lý!” - Triệu Thiên trầm ngâm, Địch Thanh cùng Cao Biền nhanh chóng đi lo việc.
---oo0oo---
Cùng lúc, cách đất liền vạn dặm dưới Đông Hải, trong một tòa Hắc Cung rộng lớn làm từ hắc thạch, một đầu Hắc Giao Vương gầm lớn vang trời, nước biển ầm ầm ổi sóng, thủy vật bơi toán loạn, bọn Hắc Vực tu luyện giả run lẩy bẩy quỳ rạp xuống đáy biển.
Trong khi đó Tây Lâm Cung lại yên ắng hơn nhiều, chim hót, hoa nở, tiểu thú chạy nhảy vui mắt vui tai, một vị trung niên nhân ăn mặc giản dị, hắn chính là Tây Lâm Cung Chủ - Hoàng Kim Thử Vương Hoàng Lâm, hắn đang đi dạo cùng vài vị thú vương đều đã hóa hình người, nam có, nữ có, già có, trẻ có, Hoàng Lâm nói với một vị thiếu niên: “Ngươi có chỗ còn chưa biết, mục tiêu trước mắt của Triệu Thiên là Việt tộc, không phải chúng ta“.
”Cung chủ, tại sao?” - Vị thiếu niên trẻ tuổi hỏi tiếp, hắn là một đầu Bạch Hạc tu luyện hơn trăm năm mới hóa hình gần đây.
”Bạch Dũng ngươi niên kỷ còn nhỏ, việc này cần quay lại vạn năm trước!” - Hoàng Lâm suy tư nhớ lại, đoạn nói tiếp: “Ta nghe cung chủ đời trước kể lại, lúc đó đạo pháp thịnh thế, Việt tộc cùng Hãn tộc chính là lãnh tụ, địa vị đặt song song.” - Mấy vị thú vương trẻ trầm trồ ngạc nhiên, chú ý lắng nghe.
”Tuy nhiên địa vị Việt Tộc lúc sau mới có, bọn hắn bách tộc, thiên phú cực cao, trong mấy trăm năm ngắn ngủi liền uy hiếp địa vị Hãn tộc, quốc thổ rộng lớn, cường giả nhiều vô số!”
”Vậy tại sao bây giờ...?” - Bạch Dũng khó hiểu hỏi.
”Việc này rất mơ hồ, ta chưa thấy sử sách nào chép qua, Tiền cung chủ cũng chỉ nói qua bọn hắn phạm vào cố kỵ, xúc phạm thần giới cường giả, đại chiến năm đó không chỉ ở nhân giới mà cả thần giới, đường vào thần giới cũng biến mất từ đó, vạn năm qua chưa có cường giả phi thăng, haizz, thương hải tang điền!” - Hoàng Lâm cảm thán.
Một vị nữ nhân hỏi: “Cung chủ, ta vẫn chưa rõ!”, vị này là Lục Xà Vương, thân hình nóng bỏng, khuôn mặt hút hồn, nàng tỏ vẻ không hiểu chuyện vạn năm trước có liên quan gì tới việc Hãn Tộc muốn thôn tính Việt Tộc. Hoàng Lâm chậm rãi nói tiếp: “Nghe nói Việt Tộc khi đó từng đúc ra mấy món cổ khí, uy lực điên đảo càn khôn, việc này là có thực, chỉ sợ một khi Việt Tộc tìm ra, Hãn Tộc chính là nơi thử kiếm!“.
”Vậy chẳng phải rơi vào tay chúng ta?” - Một vị nam nhân khác khuôn mặt nóng bỏng.
”Tiểu Thiên Lang, ngươi bớt ảo tưởng, vạn năm qua trăm tộc tìm kiếm, còn tới phần ngươi?” - Một vị lão nhân hờ hững nói, hắn là một đầu vượn già tên Tôn Sơn, thực lực chỉ thua kém Tây Lâm Cung Chủ, rất có tiếng nói ở Tây Lâm Cung.
Hoàng Lâm tiếp tục: “Triệu Thiên muốn đô hộ Việt tộc lần nữa để sửa sai cho cha ông hắn, tiếp đó hắn sẽ mở rộng về phía Nam, xử lý Hồi tộc, khi đó sẽ tới lượt Tây Lâm chúng ta, ba mặt thụ địch!”
”Vậy chúng ta?” - Đám thú vương trẻ tuổi nhao nhao lo lắng.
Tôn Sơn khoanh tay nhắm mắt nói: “Chúng ta diệt Đại Việt chẳng phải uy hiếp hai mặt Hãn Tộc sao?”, bọn thú vương trẻ lại nhao nhao tuổi khen trí phải.
---oo0oo---
Lý Minh cùng Lưu Đạt đang ngồi trong phòng không một tiếng động, không gian đã bị Lưu Đạt phong bế, Lưu Đạt truyền cho Lý Minh một đạo tinh thần, thông tin ồ ạt truyền vào não hải, Lý Minh nhanh chóng ghi nhớ, hắn lướt qua bộ công pháp, thầm nói: “Khả Phong Mãnh Quyết, có lẽ bắt nguồn từ Khả Phong Sơn cạnh Lưu Gia Trang!” - Lý Minh suy đoán, tiếp tục xem: “Khả Phong Quyết, Mãnh Tấn Vương, Âm Dương Sinh, Thiên Địa Diễn...”, Lý Minh khựng lại hồi hộp hô lớn trong lòng: “Việt Thiên Quyết, Việt Thiên Quyết“.
Hắn tiếp tục đọc, càng đọc càng thấy thâm thúy, hắn phát hiện rất nhiều chỗ công pháp lão Đinh truyền thụ hoặc thiếu hụt một chút, hoặc sai lầm một chút, dùng công pháp Lưu Gia bổ sung vào thì vừa vặn giải quyết vấn đề, đặc biệt là về cách vận khí, bình thường hắn hấp thu thiên địa linh khí vào kinh mạch, từ kinh mạch lại đổ vào đan điền, từ đan điền bổ sung vào động thiên, khi điều động thì theo đường ngược lại, nhưng Lưu Gia công pháp còn cho phép điều động linh khí trực tiếp từ động thiên qua kinh mạch nối với xương sống, điều này chẳng phải tốc độ xuất chiêu cùng lăng lệ bá đạo tăng hàng chục lần ư. Lý Minh vui mừng khôn xiết, mở mắt nhìn Lưu Đạt, ôm quyền xá dài: “Cảm tạ Lưu thúc!“.
Lưu Đạt mỉm cười nói: “Vừa rồi ta thấy tinh thần ngươi dao động, hẳn là có chỗ tiếp thu!“.
Lý Minh ngạc nhiên, thầm khen Lưu Đạt lợi hại, hắn hỏi về lai lịch bộ công pháp cùng vài chỗ khó hiểu, Lưu Đạt từ tốn giải thích: “Đây là công pháp do Đồng Cổ Thần Vương truyền thừa, cổ trống Đông Sơn Đồng Cổ của Thiên Môn Đạo chính là vũ khí của hắn ngày trước, Lưu Gia là một nhánh hậu duệ của hắn.“.
Lý Minh trò mắt ngạc nhiên không thôi, hắn nghĩ Tản Viên Sơn Thần, Đổng Thiên Vương, Chử Đạo Tổ, Đồng Cổ Thần Vương hay gì gì đó chỉ là truyền thuyết, không ngờ nghe chính miệng Lưu Đạt nói mình là hậu duệ, quả thực dọa chết người.
Đợi Lý Minh hoàn hồn, Lưu Đạt nói thêm vài chỗ khó hiểu, cũng không có đề cập qua Việt Thiên Quyết, hắn cũng dạy Lý Minh cách vận công, điều tức, Lý Minh tư chất không tính là xuất sắc, nhưng chịu khó học hỏi, lại có phần kiên trì, Lưu Đạt khá hài lòng. Bước ra khỏi phòng, Lưu Đạt trầm ngâm, tia ba động vừa rồi của Lý Minh không qua khỏi mắt hắn, hắn suy nghĩ một chút, tiến về phía Trần Gia Phủ trong kinh thành.
---oo0oo---
”Lưu đệ, ta nhiều năm nghiên cứu tổ tiên công pháp, vẫn dậm chân tại chỗ, quả thực vô dụng!” - Trần Phúc cảm thán.
”Trần huynh, ta vừa rồi truyền công cho một tên tiểu tử, thấy hắn tiết ra một đạo khí cơ!” - Lưu Đạt nhìn Trần Phúc, mắt có ý cười nói.
Trần Phúc có ý hiểu ra, tên võ si mắt trợn ngược, đứng lên đang định xách cổ Lưu Đạt bắt hắn khai ra, còn may chợt nhận ra chỗ không đúng, liền ngồi xuống nhưng vẫn oang oang: “Lưu đệ, nhanh nói!“.
”Đúng như huynh đoán, là Việt Thiên Quyết tinh thần công pháp hạt giống!” - Lưu Đạt tủm tỉm, Trần Phúc thì vui mừng khôn xiết đi đi lại lại liên tục nói: “Được, được, được, để ý hắn!“.
Lý Minh trong lúc luyện tập Khả Phong Mãnh Quyết, vô tình tiết ra mấy đạo tinh thần khí cơ, như Lưu Đạt nói qua, đây chính là hạt giống tinh thần công pháp của Việt tộc cổ, cực kỳ thích hợp tu luyện tổ tiên công pháp Việt Thiên Quyết. Bộ quyết pháp này tứ tán từ vạn năm trước, lúc nước mất nhà tan, tuy bách gia tàn tộc sau này từng ngồi lại nhiều lần, tập hợp sở trường các nhà, tìm thêm cổ tịch điển thư, muốn khôi phục tổ tiên công pháp nhưng lực bất tòng tâm, tuy vậy cũng có vài người tư chất khác thường, lĩnh hội ra chân ý, từ đó đản sinh ra các đời chí cường giả, mỗi người đều đứng lên hiệu triệu bách tộc, tranh giành cho Việt Tộc một con đường sống, tuy bọn họ đều thất bại, nhưng vạn năm qua Việt Tộc chưa quên gốc gác của mình, công lớn ấy không thể phủ nhận.
Quốc Tử Giám Khuê Văn Các cổ kinh còn ghi lại, mỗi đời chí cường giả bọn họ, công pháp tinh thần đều cực kỳ mạnh mẽ, khí cơ tiết ra rất đặc thù, uy hiếp thần hồn người khác, Lưu Gia Chủ vô tình bắt được một tia từ Lý Minh, liền âm thầm theo dõi, xác nhận đích thực, bàn bạc với Trần Gia Chủ, không biết bọn họ còn có chủ đích gì.