Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 27: Chương 27: Chương 27: Lực




Mấy ngày chán nản, Lý Minh chẳng buồn ra khỏi cửa, cũng chẳng buồn cãi nhau với Lý Tiểu Mai, việc làm hàng ngày duy nhất của hắn là ra trước nhà câu cá, tuy nhiên ngay cả cá cũng chẳng thèm đớp một cái, đúng như câu cửa miệng của bọn Quyền Đại, trong cái rủi còn có cái xui, ngay cả mồi ngon nhất cũng không một sủi tăm, chán đời hắn thả cả viên đan dược làm luôn mồi câu, nhưng vẫn đâu vào đấy, hắn định thu cần về thì phao câu động đậy.

”Cá lớn!” - Hắn hô thầm, nhanh chóng kéo cần, nhô khỏi mặt nước là một đầu rùa đen to như cái chậu rửa mặt, hắn phát lực giật mạnh, đầu rùa vòng qua đám khoai nước bay lên bờ, hắn quăng cần ba chân bốn cẳng chạy nhanh tới nhằm đè đầu con này, ai ngờ mặt mũi tối tăm, một cột nước đen ngòm hôi hám bất thình lình bắn thẳng vào mặt hắn, tiếp theo mông hắn đau ê ẩm, một vật cứng đâm thẳng vào chân khiến hắn ngã nhoài.

”Tên khốn nào tập kích đại gia?” - Lý Minh chửi lớn, dụi mắt ngoái đầu lại nhìn một đầu rùa đen đang chạy như bay xuống nước, hắn dụi mắt thêm mấy lần, vẫn là đầu rùa đen kia.

”Không còn thiên lý, không còn thiên lý!” - Lý Minh ú ớ, đây là rùa sao.

”Haha, hahaha, hahaha” - Lý Tiểu Mai đang ôm bụng cười lớn trước cổng, Lý Minh chửi đổng khiến nàng thấy được chuyện vui vẻ nhất đời.

Lý Minh bực mình mím môi, cầm ngay viên gạch chọi thẳng về chỗ đầu rùa vừa nhảy xuống, “Bùmmmmm!”, nước bắn tung tóe, một cột nước đen lại từ dưới hồ bắn thẳng vào người Lý Minh, hắn đang loay hay nhặt thêm gạch lại trúng chiêu tiếp theo, ngã xõng xoài, đầu rùa lộn mấy vòng, phun nước lên trời ra điều khinh bỉ, ngoáy mông lặn mất, Lý Tiểu mai cười ngặt nghẽo, nước mắt chảy đầm đìa, quá mất mặt Lý Minh bỏ vào trong nhà.

Buổi chiều, Lý Minh dòm sang nhà hàng xóm, Lý Tiểu Mai đi vắng, hắn xách một cái lồng sắt, một tấm lưới dầy, vai vác cần câu đường đường chính chính ra trước nhà thả mồi, tiếp tục là Thiên Linh Đan, đây là đan dược cơ bản được Đan Đường cấp cho bọn đệ tử dùng tu luyện bổ sung nguyên khí nhưng Lý Minh chẳng mấy khi dùng, hắn ngồi tĩnh tõa còn hiệu quả hơn cắn mấy viên đan toàn cặn này, hẳn là do bọn đệ tử sơ cấp Đan Đường luyện. Ôm lòng báo thù, Lý Minh đợi cả buổi chiều nhưng không thấy động đậy gì, đành thu cần tiu ngỉu bỏ về.

”Haha, Lý Đại Hiệp ngài vừa bị rùa đen tấn công ư?” - Bọn Kiếm Đường tập trung tới chỗ Lý Minh câu rùa, mồm năm miệng mười.

”Haha, không chừng hắn nhục nhã quá, đanh định đi trả thù.”

”Há há, như hắn, ta đâm đầu vào hố xí chết cho xong, há há!”

”Hắn chẳng phải oai phong lắm sao, một đầu rùa đánh cũng không lại, hừ!”

Đủ các loại cười chê, khinh bỉ, Lý Minh đen mặt, hắn không muốn chấp nhặt nhưng bọn này ồn ào quá đáng, dưới nước lại sủi tăm, một bóng đen khi ẩn khi hiện dưới mặt hồ sau đám bèo, Lý Minh nhếch miệng cười như hoa nở.

”Bùm, bùm, tỏm, tỏm, bùm, bùm!” - Như một cơn gió, khi trái khi phải, lúc trước lúc sau, Âm Dương Bộ Pháp thành thục kết hợp cùng Long Du Cửu Vân, từng tên một văng xuống hồ không thiếu một ai, như một đám trẻ con thi nhau nhảy cầu tắm sông, cảnh vui lập tức diễn ra,

”Ai uuuu, mông ta!”

”Mẹ kiếp ai lột quần ta!”

”Yêu quái, yêu quái!”

”Quái Quy, chạy, bơi, chạy!”

Một đầu rùa quần thảo giữa bầy người, cảnh tượng quả thực vui mắt vui tai, trái một đớp, phải một cắn, bọn Kiếm Đường nháo nhào bơi lên bờ, tay vừa bám vào kè đá thì một bàn chân phi ngay giữa mặt.

”Con mẹ các ngươi, xem ai oai phong!” - Lý Minh một đạp một chửi, từng tên leo lên lại rơi xuống nước, nháo nhào như đàn cá rô vượt cạn, may mắn là bọn sư huynh đệ tới vớt lên, nếu không Lý Minh cũng muốn cho bọn hắn bơi tới đêm.

Lên bờ ai nấy lôi thôi nhếch nhác, quần áo rách nát, mông đít lộ hết cả ra, còn in dấu răng rùa, may mắn là cắn vào mông, xích sang chỗ khác một chút liền là chuyện lớn, ngay cả cao thủ Y Đường cũng không cứu nổi, từ đấy về sau còn lưu lại truyền thuyết bọn Kiếm Đường sợ rùa, mỗi lần chửi nhau thường mang ra mạt sát.

Còn đúng nửa tháng sẽ tới kỳ Hống Sơn Luận Võ, đánh đấm thi thố sát phạt diễn ra cực kỳ căng thẳng, Kiếm Đường chỉ còn giữ được bốn vị trí trong nhóm thập cường, điều này một phần do Trịnh Thắng bị Lý Minh đánh trọng thương vô lực tái chiến, một phần nữa vì Đao Đường, Côn Đường, Thương Đường, Phiến Đường, Tiễn Đường, Cầm Đường thực lực cũng cực mạnh, đều có đệ tử chủ chốt xuất chiến.

Phần Lý Minh, hắn đang vô cùng điên cuồng, nói đúng hơn là có chút tẩu hỏa nhập ma, mắt đỏ ngầu, đầu tóc rồi bù, bàn tay da bong tróc, chính là hệ quả của một chiêu kiếm học từ Đặng Sơn, côn quyền của hắn vô lực tái hiện một chiêu đó, khiến hắn hàng ngày ma si cuồng luyện mong ngộ ra chân ý. May mắn nhất chính là có Lý Tiểu Mai sáng sáng mỗi ngày vẫn cố tình gây sự trêu chọc, khiến hắn chưa hoàn toàn mất đi thần trí, tới ngày thứ bảy, may mắn có Từ Thức cùng bọn Quyền Đại tới thăm, liền nhanh chóng gọi người Y Đường tới, trễ một chút xem như xong, hậu quả khôn lường, Lý Tiểu Mai cũng hết hồn, chính mình sang nhà thăm hỏi.

Được bọn Quyền Đại chăm sóc, nghỉ ngơi hai ngày Lý Minh đã hồi phục bảy tám phần, Từ Thức lo sợ hắn tái diễn cảnh tượng mấy hôm trước thường sang thăm hắn mỗi ngày. Một buổi chiều Lý Minh ngồi thở dài, cầm đất đá ném xuống nước làm niềm vui, đầu rùa đen lại hiện lên, không có trêu đùa như mọi hôm, đầu rùa quẫy nước có ý muốn Lý Minh đi theo nó. Tấm tắc khen kỳ lạ, Lý Minh nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ đuổi theo, nếu như thường ngày thì hắn đã nhất quyết bắt về om chuối đậu.

Thuyền trôi nhè nhẹ ra hòn đảo giữa hồ, trên đảo có một tòa lầu các cao chín tầng, mái ngói cong vút xen lẫn giữa đám sanh si cổ thụ, tầng trên cùng có bốn cửa hình bán nguyệt treo một chiếc chuông lớn rũ xuống long khí mờ ảo, chính là Trấn Binh Long Trì Chung thường ngày bị linh khí dày đặc bao phủ, chỉ gần tới giữa hồ mới có thể thấy lờ mờ.

Lý Minh tinh tế quan sát thấy hòn đảo hình bát giác tượng trưng cho đất bốn phương tám hướng, Thiên Quang Đàm hình tròn tượng trưng cho trời, cửu tháp ứng với cửu trọng thiên thể hiện sự trường tồn vĩnh cửu, là nơi thiên địa càn khôn hội tụ, mệnh số bền lâu, hắn cũng suy diễn ra tòa đảo này chính là trận nhãn, một tòa Tụ Linh Trận cực lớn cướp đoạt thiên địa linh khí. Đầu rùa dẫn hắn tới mạn phía nam của đảo, một vị lão giả râu tóc bạc phơ, đầu quấn khăn xếp, tay móc một quả đan dược lớn làm mồi câu quăng xuống hồ, cần câu chính là một cây gậy sắt dài cứng đơ thẳng đuồn đuột, dây câu lại chỉ là một sơ tơ nhỏ lóng lánh, lão chính là Tế Tửu Nguyễn Khai Quốc.

Đầu rùa kia dẫn hắn tới đây thì lặn mất, Lý Minh bỏ thuyền lên bờ, định làm lễ chào thì lão Tế Tửu phất tay ra chiều im lặng. Phao câu giật mạnh chìm nghỉm, cần câu bằng sắt cong vèo sà xuống mặt nước, lão Tế Tửu thuồn tay nhẹ nhàng nâng cần câu, thủ pháp cực kỳ đơn giản nhưng trong mắt Lý Minh là cả một chân trời mới, lực kéo trở biến thành lực giật, một đầu rùa khổng lồ bay lên bờ to như cái nống bay lên, vẫn đang loay hoay gặm đan dược.

”Thật tiếc, vẫn chưa khai mở linh trí!” - Lão Tế Tửu giọng già nua lắc đầu, dùng gậy đánh dấu trên mai rùa, nhẹ nhàng đẩy nó xuống nước.

Lý Minh vẫn đang chìm đắm suy tưởng trong một chiêu câu rùa của lão Tế Tửu, tới khi lão tới trước mặt hỏi to, hắn mới giật mình đáp lại - “Đệ tử khỏe, tham kiến Tế Tửu!“.

”Ta hỏi ngươi, một chiêu vừa rồi lĩnh hội được gì, không hỏi khỏe hay yếu!” - Lão Tế Tửu quắp tay sau lưng hỏi lại lần nữa.

Lý Minh đăm chiêu đáp: “Dụng lực mà không phải dụng lực“.

Lão Tế Tửu gật đầu - “Ta biết chuyện mấy hôm nay của ngươi, đầu Hắc Quy kia chính là ta câu được, đã khai mở linh trí!”, lão chỉ về đầu rùa đen chở Lý Minh ra đảo.

”Khai mở linh trí?” - Lý Minh tò mò.

”Còn mấy đầu mang huyết mạch Quy Thần Tộc!”

”Quy Thần Tộc?”

”Ngươi hẳn biết Vô Vi Tông Quy Thần Nỏ, từ móng rùa mà ra!” - Lão Tế Tửu giải thích ngắn gọn.

Lý Minh lập tức suy tính, hắn đánh cắp đầu rùa đen kia nuôi lớn, chẳng phải chế tạo được hẳn bốn chiếc Quy Thần Nỏ, phát tài. Nhìn khuôn mặt gian xảo của Lý Minh, lão Tế Tửu đằng hắng mấy cái hắn mới thần hồn quy thể, bắt đầu dồn dập hỏi lão Tế Tửu một chiêu kia, lão Tế Tửu gật gù giải thích: “Côn Pháp vốn từ bi bác ái, không sinh ra sát phạt khí tức như Kiếm Pháp. Côn Pháp luôn công phá hai đầu, luôn đánh theo chiều nghịch, luôn lấy nghịch để chế thuận, làm cho địch nhân mất phương hướng rơi vào lúng túng, bất ngờ!”

”Hơn nữa Côn Pháp còn áp dụng triệt để biến hóa âm dương, ngũ hành bát quái, ngươi không dùng Âm Dương Bộ Pháp chẳng phải tự trói chân mình, thân pháp cũng chính là thực lực!”

”Ngươi còn có thể bám sát địch nhân, mượn lực đả lực, phản lực, cộng lực, bốn lạng bạt ngần cân, tất cả chỉ có một chữ Lực!”

Vừa nói lão vừa vung cây cần câu, đi một bài côn minh họa, Lý Minh dụng tâm ghi nhớ, lời lão Tế Tửu nói như khai mở hồng hoang, đốt đuốc dẫn đường, hắn xá dài cảm ơn, tiếng truyền âm chỉ điểm hắn trong trận chiến với Đỗ Đông cũng chính là lão Tế Tửu, hắn vui mừng chèo thuyền quay về, không quên ngó xem đầu rùa đen kia ở đâu.

”Đinh lão thất phu xem như không tệ!” - Lão Tế Tửu gật đầu, nhìn Lý Minh đang ngó nghiêng trên thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.