Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 30: Chương 30: Chương 30: Trận Đầu




Lưỡng Nghi Tràng, Khảm Đài phía nam, giờ phút này tụ tập khoảng gần ba trăm người, tiếng nói chuyện rôm rả, trong đó Quốc Tử Giám chiếm hai người là Từ Thức là Hắc Quy, những người còn lại đều đã sang Cấn Đài cỗ vũ cho Nguyễn Ngọc Bích, Thiên Môn Đạo chiếm khoảng trăm người, còn lại là đệ tử các phái khác quan chiến, Quốc Tử Giám cùng Pháp Vân Tự vị trí địa lý xa xôi, nên số người tới cực kỳ ít ỏi, chỉ mang đệ tử dự thi tới, đông nhất là Mai Tộc gần nhà, hai ba trăm người rồng rắn kéo nhau lên Thiên Tượng Sơn hò hét trợ chiến.

Trận đánh đầu tiên mở màn Khảm Đài diễn ra giữa Lý Minh và Vũ Vinh của Thiên Môn Đạo, đứng trên đài cao xây dựng từ đá hoa cương rắn chắc, Lý Minh ngó nghiêng xung quanh thấy Lý Tiểu Mai đang đứng cạnh một đám người lạ, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, ánh mắt ra điều muốn đánh nhau, chắc là Mai Tộc đệ tử, ở phía khác Hắc Quy đang hò hét trợ chiến không ngừng nghỉ, rất có bài bản: “Đánh chết tên tiểu tử Lý Minh, nghiền hắn thành cám rùa, bọn ăn quái đản ốc nói mò tất thắng“.

Từ Thức cũng không bịt được miệng hắn, mấy đệ tử Thiên Mộn Đạo đã nhìn về phía này.

Vũ Vinh thần thái tự tin lôi ra một cây trống cơm lớn cầm trên tay, cán trống được rèn từ huyền thiết đen kịt tỏa ra khí thế sắc lạnh, mặt trống hoa văn cực kỳ cổ quái không rõ do chạm khắc hay tự nhiên đã vậy,

”Yên tâm, Vũ Vinh sư đệ ắt thắng dễ trận này, trống của hắc được làm từ da Hắc Thiềm Thừ, đầu độc tinh thần cực kỳ lợi hại!”

”Nếu ta không nhầm, cán trống được Nguyễn Gia rèn từ huyền thiết lấy tại mỏ Thạch Khê, có chút ghen tị a!”

”Bọn Quốc Tử Giám xưa nay toàn phường giá áo túi cơm, ta cược không quá mười chiêu tên quê mùa kia sẽ rớt đài.”

”Được ta cược với ngươi năm chiêu!” - Bọn Thiên Môn Đạo đệ tử nhao nhao, Vũ Vinh cũng tính là có máu mặt, bọn Thiên Môn Đạo trưởng lão ước đoán hắn phải vào được vị trí trên dưới năm mươi.

”Tiểu Mai muội, tên quê mùa ngu ngốc kia mà bắt nạt được muội?” - Một vị cô nương dáng người cao to, thô kệch nhìn Lý Minh đang liếc ngang liếc dọc trên đài hỏi, không tin lời Lý Tiểu Mai kể.

Một số thế gia, môn phái đệ tử khác được trưởng bối kể Lý Minh ghi danh Hắc Bảng Quyền Động cũng tới xem xét thực lực hắn. Vị Trưởng lão Vô Vi Tông ngồi dưới làm trọng tài, đề phòng trẻ con hiếu động gây án mạng, lão phất tay cho trận đấu bắt đầu. Vũ Vinh tay trái bắt pháp quyết, miệng khấn lầm rầm, tay phải đột nhiên cầm trống chỉ thẳng về phía Lý Minh lắc mạnh, tùng tùng tùng không ngớt, có thể thấy rõ từng đạo sóng âm liên miên ập về phía Lý Minh, một số đánh trượt xuống đài khiến bọn để tử xay xẩm mặt mày ngã lăn lóc, mấy vị trưởng bối phải ra tay hóa giải.

Đấy chỉ mới là hệ quả phụ, Lý Minh đứng giữa đợt công kích có thể tưởng tượng được ra sao, công pháp Thiên Môn Đạo cực kỳ cổ quái, độc đáo có một không hai thiên hạ, Lý Minh lắc lư liên tục lùi ra tận sát mép đài, Vũ Vinh vui mừng càng lắc mạnh trống của hắn, mấy tên Thiên Môn Đạo cá cược đang mừng vui khôn xiết, mới chiêu đầu tên phế vật Quốc Tử Giám đã rớt đài.

Bỗng nhiên bọn hắn thấy Lý Minh thò tay vào túi móc ra hai cục bông lớn, vo tròn nhét vào lỗ tai, nghiêng đầu về phía trống của Vũ Vinh nghe ngóng, dường như hắn đang thử hiệu quả của hai cục bông kia, tiếp theo hắn từng bước từng bước nhẹ nhàng tiến về phía Vũ Vinh mặc kệ đối thủ đang điên cuồng lắc trống, thay đổi pháp quyết liên tục, Vũ Vinh trán toát mồ hôi hột, trong mấy thời thần vừa rồi, hắn đã đánh ra không dưới mười loại pháp quyết, nhưng mảy mảy không ảnh hưởng tới Lý Minh. Thấy Lý Minh đã tới gần, hắn đổi trống thành côn, vận lực thúc cán trống về phía Lý Minh, Lý Minh nghiêng người, tay trái thủ thế, giơ khuỷu tay phải ra gạt cán trống, Vũ Vinh bỗng thấy lực lượng của mình biến mất hoàn toàn, như đánh vào hư vô, cả người ngã dúi bụi về phía trước, chưa kịp thăng bằng đã ăn ngay một cước vào mông, cắm đầu xuống đài, trận đấu đầu tiên kết thúc chóng vánh, mọi người còn chưa ấm chỗ.

”Đa tạ, đa tạ!” - Lý Minh ôm quyền cười tươi chào mọi người.

”Bỉ ổi, quá bỉ ổi!”

”Tên lưu manh khốn kiếp!”

”Quả thực vô sỉ chưa từng có!” - Phía dưới nhao nhao chửi Lý Minh, không ngờ tên khốn nạn này còn giở trò bịt lỗ tai như vậy, bọn hắn chửi nước bọt văng tung tóe mà quên mất Lý Minh còn chưa tháo bông trong lỗ tai ra.

”Vô dụng, một chiêu cũng không đỡ nổi.” - Hắc Quy chửi ầm ĩ, bọn Thiên Môn Đạo đen cả mặt, vì thua nên không dám la lối om sòm như lúc đầu.

Lý Minh vừa rồi sử dụng chính là Long Tức Bế Pháp của Bát Long Quyền, phong bế tinh khí thần, bọn ngu ngốc phía dưới thấy hắn giở thủ đoạn như vậy liền cho rằng hắn không quân tử mà không biết ngọn ngành đằng sau, Lý Minh có mấy lần đánh nhau với Thiên Môn Đạo đệ tử trên núi, không còn lạ lẫm gì, mà về cơ bản, hắn đã đánh nhau với ba phần tư số môn phái có mặt trên Hống Sơn, nhưng quả thực nhét bông vào tai liền dễ chịu hơn nhiều lần, tiếng ồn giảm đi trông thấy giúp hắn tiêu hao ít linh khí hơn, cũng đỡ phân tâm hơn.

Cổ Trống của Thiên Môn Đạo kỳ thực ngoài công kích tích thần thì mặt lợi hại nhất chính là làm phân tâm đối thủ, Tây Lâm Cung Yêu Thú phần lớn trời sinh lực đạo mạnh mẽ, nhưng tinh thần cực kỳ yếu đuối lại đa phần ngu ngốc dễ lừa, vì vậy Thiên Môn Đạo là khắc tinh của bọn hắn. Trận thứ hai diễn ra cũng cực kỳ chóng vánh, một tên đệ tử của Mai Gia tự tin dùng bông bịt lỗ tai bị tên Thiên Môn Đạo một chiêu đánh ngất tại chỗ, thế mới biết Lý Minh có chỗ cổ quái, mấy tên nghĩ rằng bông của Lý Minh là pháp bảo, mặt dày tới xin nhưng sau này đánh nhau với Thiên Môn Đạo đệ tử kết quả không mấy khác biệt.

Xong trận chóng vánh, cả ba tên mò sang phía Cấn Đài, Ngọc Bích đang đối chiến cùng một nữ đệ tử của Vô Vi Tông, cả hai đều dùng tiễn pháp so tài, Ngọc Bích cầm nỏ, còn vị đệ tử kia cầm cung, hai người đang bắn nhau loạn xạ, cũng may trưởng lão thi pháp dựng một cái lồng nguyên khí quây chiến đài lại, nếu không tên bay đạn lạc cũng chết một đống. Ngọc Bích tiễn pháp thuộc hệ Hỏa, dụng lực là chính, tính công kích cực mạnh, vị đệ tử Vô Vi Tông tiễn pháp hệ thủy, liên miên như nước chảy mây trôi, lại cực kỳ khéo léo chuẩn xác, thủy hỏa bất dung, trận đấu cực kỳ căng thẳng, từ lúc Lý Minh rời đài đã qua nửa canh giờ vẫn chưa kết thúc, Ngọc Bích chĩa nỏ lên trời, bắn liên tục năm sáu phát, mấy chục mũi hỏa tiễn phủ kín chiến đài không cho địch thủ di chuyển, vị đệ tử Vô Vi Tông uyển chuyển giương cung bắn ra một lồng nước lớn che chắn trên đầu, hỏa tiễn rơi vào bị tiêu tan, nàng ta vươn tay hết tầm, giang chân ưỡn ngực, bắn ra một đầu Thủy Long lớn xông thằng về phía ngũ phượng do Ngọc Bích vừa bắn ra, một đầu Phượng Hoàng bị Thủy Long cắn nuốt, lại một đầu khác, tới đầu thứ tư thì Thủy Long nổ tung, nhưng tuyệt kỹ ở chỗ chiếc đuôi Thủy Long vẫn còn đà quất mạnh đánh nát đầu Phượng Hoàng cuối cùng, dư lực đánh bay Ngọc Bích xuống đài, Vô Vi Tông đệ tử quá mạnh, chỉ một người không mấy tên tuổi đã đánh rớt đài Quốc Tử Giám thập cường, Tiễn Đường Chủ lo lắng chạy tới kiểm tra thương thế con gái.

Phía Tốn Đài bấy giờ hò reo ầm ĩ, ba thằng lại nhanh chân chạy sang hóng, tới nơi thấy người đông chật cứng như nêm, trên đài là Đặng Tiểu Vũ và Lê Dũng của Lê Gia, một tên mảnh mai thanh tú cùng một tên thô to cao lớn đang đối chiến một mất một còn, Lê Dũng lợi thế thể hình cầm đao bổ xuống liên tục, mỗi một đao chém ra kèm theo một tiếng chửi rủa, nào là mũi trâu, vô khố, bất lương, đủ thứ trên đời khiến bọn đạo sĩ nhỏ đạo sĩ lớn ở dưới đen mặt, càng hô to cỗ vũ vị trưởng môn tương lai. Tiểu Vũ vẫn đường lối đánh nhau như trước, kiếm pháp xảo diệu phần lớn hóa giải lực đạo của Lê Dũng, nhưng tên kia như một con trâu mộng, đánh nhau không hề biết mệt, chiêu sau càng mạnh hơn chiêu trước, đao pháp Lê Gia bỏ qua phòng thủ, tấn công như bão táp khiến hắn cực kỳ bị động, không thể phản công dù chỉ một chiêu. Lê Dũng cứ theo Thập Nhị Đao Thức của Lê Gia múa đi múa lại ba lượt nhưng không hạ được đối thủ đã bắt đầu sốt ruột, phân tâm là điều tối kỵ của tu luyện giả, Tiểu Vũ thấy đao pháp đối thủ đã bắt đầu có chút lạc nhịp liền bỏ hắn tấn công chỉ chuyên phòng thủ, kiếm pháp xoay tròn gạt bỏ đao pháp sang một bên, đao khí đã băm chiến đài nát bét, nham nhở như bị chó gặm.

Bỗng nhiên Lê Dũng đâm trượt một đao, đáng lẽ chiêu này hắn phải đâm vào vai phải tay kiếm của Tiểu Vũ nhưng do nóng vội nên đâm trượt vào ức, thời cơ tới không thể bỏ lỡ, Tiểu Vũ vòng tay xoay kiếm hất đao trượt qua người, dùng cán kiếm nghiêng người gõ vào tay Lê Dũng ý đồ đánh rơi đao hắn, thế nhưng không đơn giản như vậy, Lê Dũng biết mình sai lầm cố gắng chịu đau thấy xương, tay phải vẫn nắm chắc đao giật mạnh về muốn cắt đầu đối thủ, Tiểu Vũ cực kỳ bất ngờ nhanh chóng hạ thân tránh thoát một chiêu kia, một nhúm tóc bay lơ phơ khắp đài, cái đầu hắn vẫn còn nguyền trên cổ, khán giả bên dưới ồ lên một tiếng tiếc nuối, bọn đạo sĩ suýt chút nữa đái ra quần.

”Ta thua!” - Lê Dũng bỗng nhiên nhận thua, tay phải cầm đao của hắn đã phế sau chiêu vừa rồi, hiện đã buông thỏng, đao chuyển qua tay trái, nếu tiếp tục thì thực lực không còn được năm phần, hắn cầm được buông được khảng khái chịu thua. Mấy vị trưởng bối phía dưới gật đầu thầm khen, ước đoán thành tựu Lê Dũng sau này không lường trước được. Tiểu Vũ ôm quyền cảm tạ, loại địch thủ cù nhây không biết mệt này chính là khắc tinh của hắn, nếu tên kia múa thêm hai lần bài đao pháp kia, chết mệt là hắn chứ không phải con trâu kia.

Lý Minh ở dưới thầm tiếc cho Lê Dũng, nếu hắn khéo léo gài chân tên tiểu mũi trâu kia sau chiêu vừa rồi thì hắn đã ngã chổng vó, quá tiếc. Đối chiến cực kỳ căng thẳng, mới chỉ vài trận đầu lá thăm may rủi đã loại Lê Dũng bài danh Hắc Thạnh Bảng Đao Động ra khỏi vòng đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.