Buổi tối Lý Minh đang tĩnh tọa tu luyện bài trừ ma khí trong thân thể, ban ngày hắn dụng một chữ Lực ngộ ra từ Việt Thiên Quyết mới đây, ngả nghiêng theo uy thế từng đợt ma khí phát ra, thế nhưng ma khí cũng ảnh hưởng không nhỏ tới thân thể hắn, vài động thiên sáng bóng tràn đầy linh khí xuất hiện một vài sợi ma khí như sợi chỉ bám vào thành động đang hấp thu linh khí trong động thiên tự lớn dần, Lý Minh khu trừ rất vất vả, một lúc sau thở phì phò.
”Im lặng.” - Hắc Quy quát, vươn chiếc cổ dài hướng về phía Thiếu Âm Viện nghe ngóng, trong bóng đêm đen như mực hắn phát hiện mấy đạo ma khí đang di chuyển từ Thiếu Âm Viện, nơi ở của bọn Thiên Ma giáo sang đỉnh Bạch Tỵ kế bên chính đỉnh Thiên Tượng.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý Minh thổi tắt đèn, trùm kín mặt mũi, đặt Hắc Quy lên vai chân đạp Âm Dương Bộ như một làn gió về phía đỉnh Bạch Tỵ, đường đi khấp khểnh rất nhiều đá trắng, bụi gai, đỉnh núi không có mấy cây lớn, hắn tiềm hành nhẹ nhàng theo hướng Hắc Quy chỉ.
”Phía sau có người.” - Hắc Quy thì thầm, Lý Minh nhanh chân nép sau một tảng đá lớn, chỉ một lát đã thấy một người tay phải cầm quạt đang chạy như bay tới, Lý Minh đạp Long Du Cửu Vân nhảy ra bịt miệng Từ Thức lôi vào sau tảng đá, Từ Thức định kêu nhưng đã bị Lý Minh điểm vào mạch môn, cả người mềm nhũn.
Lý Minh tháo khăn che mặt, giải phong cấm cho Từ Thức, Hắc Quy thì thào: “Ngươi mò tới đây làm gì, ngươi có biết tò mò sẽ mất mạng không?“.
Từ Thức toát mồ hôi hột còn không nói nên lời, không hiểu tại sao đang chạy thì bị Lý Minh chụp được, nếu vừa rồi là địch nhân thì cái mạng hắn đã hỏng, hắn sang phòng thấy hai người tắt đèn mờ ám liền đuổi theo thì gặp phen hú vía, chẳng qua hắn không biết Lý Minh quen thuộc võ công của hắn, đoán được quỹ tích di chuyển cộng với thân pháp đặc biệt nên một phát bắt được hắn, người khác đừng hòng. Lý Minh trang bị cho Từ Thức xong xuôi, cả ba lại vọt lên đỉnh núi.
”Bọn hắn chia ba hướng, một lên đỉnh, một vòng trái, một vòng phải, tên trên đỉnh ma khí yếu nhất.” - Hắc Quy ra hiệu.
”Chúng ta lên đỉnh?” - Từ Thức hỏi.
”Sang phải!” - Lý Minh quyết định, hắn giải thích thêm nếu lên đỉnh có động sẽ bị hai tên trái phải chặn đường xuống núi, bên phải về Thiên Tượng Đỉnh nhanh nhất, Hắc Quy vốn kiêu ngạo cũng phải khen Lý Minh tính toán, đúng là ăn cướp chuyên nghiệp.
Hắc Quy đoán cả ba tên ma giáo kia tu vi ở Tụ Thần Cảnh, Tụ Thần Cảnh dựng nguyên thần, xây hồn khí, nguyên thần lực lượng rất mạnh, phạm vi cảm ứng cực lớn, Hắc Quy không dám tiến quá gần, Lý Minh còn cẩn thận hơn, hắn suýt mất mạng với Tụ Thần Cảnh cao thủ khi cứu Nhật Tôn nên rõ ràng nhất.
Tên Ma Giáo đệ tử đi vào trong một cái động, Hắc Quy hóa bản thể ra lớn như cái chậu rửa mặt thò dài cổ tới gần nghe ngóng, đoạn nói: “Cái gì Ma Tộc Cổ Khí, cái gì Cửu Đầu Bạch Xà, con mẹ nó khó nghe!”
”Ai?” - Trong động quát vang.
”Hỏng bét!” - Từ Thức cùng Hắc Quy muốn bỏ chạy nhưng bị Lý Minh chụp lại, ra hiệu bình tĩnh, chỉ trỏ cách đối phó.
Tên Ma Giáo đệ tử như một u ảnh từ trong động bước ra, nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên một tấm lưới lớn từ trên trời chụp xuống, hắn vận khí dùng thân pháp muốn tránh nhưng bóng thiết phiến phủ kín xung quanh, hắn vung đao muốn mở một đường thì đã ngã lăn quay ra đất, bị một đầu rùa bức tốc gạt ngã hai chân, tấm lưới trắng gọn gàng chụp xuống, hắn dãy dụa rút chủy thủ muốn chém rách thì đầu óc choáng váng, điều cuối cùng hắn nhìn thấy là một người bịt mặt cầm đoản côn gõ vào đầu mình.
Từ Thức cực kỳ chuyên nghiệp nhanh tay lục soát một tích tắc đã xong, một chút đan dược, một chút bạc, một chút độc dược, mấy thanh vũ khí còn có một quyển sách cổ rách nát te tua, chữ có chữ không, bọn hắn phong bế mạch môn trói tên kia vào một gốc cây, đúng là lão Thiên bị đánh lén cũng đánh bất lực trịu trói.
”Lên đỉnh?” - Hắc Quy hỏi, hắn muốn xử nốt hai tên kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy công việc này quá thú vị, làm ít công to.
”Sang trái!” - Lý Minh chọn hướng, Từ Thức cùng Hắc Quy tin sái cổ, thầm tôn sùng Lý Minh làm tướng cướp mà không cần hỏi nguyên do.
Bọn hắn về phòng đốt đèn kiểm lại chiến lợi phẩm, chiến lợi phẩm lớn nhất là ba viên Tụ Thần Đan, một viên này có giá trên trời, Phạm Gia mỗi năm chỉ cung cấp không quá mấy chục viên giúp đệ tử Phá Cốt Cảnh đột phá, còn lại đều phải dựa vào chính thực lực mình, cầm viên đan này trong tay, xem như bước một chân vào Tụ Thần Cảnh. Ngoài ra quyển cổ thư kia cũng đáng để xem xét, Từ Thức giơ đèn lại, nội dung đã không còn nguyên vẹn, Ma Giới Cửu Đầu Bạch Xà từng cầm Ma Giới Cổ Khí Huyết Phiên tấn công Hống Sơn, vẫn lạc tại đây, còn có mấy trang chú ngữ tối nghĩa Hắc Quy cũng không hiểu, hẳn là công pháp dùng Huyết Phiên.
”Ngươi có biết chuyện này?” - Lý Minh hỏi Hắc Quy.
”Không biết” - Hắc Quy lắc đầu.
”Tạm thời không tiết lộ chuyện này.” - Lý Minh nói, xem ra chuyện này có liên quan bí mật tới Thiên Ma Giáo, không cẩn thận có thể mất mạng.
---oo0oo---
”Thiên Hoa rơi Nguyệt Lộ!”
”Địa Cầm réo Nhật Giang!”
Sáng sớm đã có người đánh đàn ngâm thơ, tiếng huyền cầm réo rắt khắp đỉnh núi, giọng nói trong trẻo như mật ngọt rót tai, hoa trắng rụng đầy trời, các đệ tử nghe như si mê, ánh mắt thất thần, bỗng nhiên một loạt tiếng trống vang lên trấn áp, nhãn thần mọi người dần hồi phục, một phút thần trí mơ hồ khiến ai nấy không hiểu chuyện gì xảy ra.
”Khách quý tới nhà, các vị tiếp đón vậy sao?” - Giọng nói nữ nhân khi nãy lại vang lên ra vẻ trách móc, ai cũng cảm thấy ủy khuất thay cho nàng, chỉ muốn che chở bao bọc.
”Hồ Tông Chủ giá lâm, tệ xá chúng ta đón tiếp chậm trễ mong thứ lỗi!” - Giọng nói ồm ồm vang lên trấn áp, mọi người lại bừng tĩnh, thầm than vưu vật, quá vưu vật.
”Nông sư huynh khách sáo.” - Tiếng đàn càng ngày càng gần, hai chục vị nam nữ quần áo trắng như tuyết thêu thùa đẹp mắt, lưng đeo huyền cầm xuất hiện trước Lưỡng Nghi Tràng, vị nữ nhân dẫn đầu đường cong mê người, dáng vẻ yểu điệu thục nữ, ánh mắt đa tình, má hồng môi đỏ, bầu ngực lộ ra một chút, khiến người đối diện hít thở không thông, nàng chính là Thiên Hoa Tông Chủ Hồ Tử Uyên.
Tiếp đón nàng là Đại Trưởng Lão của Thiên Môn Đạo Nông Bắc Phát vừa tới đêm qua do nhà gần, lão ăn mặc quần áo thổ cẩm giản đơn, tay cầm tẩu thuốc, lưng đeo trống nhỏ, vừa rồi chính là lão ra tay trấn áp tiếng cầm của Hồ Tử Yên, một lát sau Phan Trưởng Lão cùng Trương Dương ra chào hỏi, mặc dù biết yêu thuật kinh người của Hồ Tử Uyên nhưng Phan Chí Kiên cũng một phút thất thần, Trương Dương thì khỏi phải nói, đung đưa theo Hồ Tử Uyên, quả thực là già mất nết, chỉ có lão Nông vẫn ung dung hút thuốc lào.
Thiên Môn Đạo bổn sự cổ quái nhiều không kể xiết, lão này có định lực như vậy cũng không ai lấy làm lạ. Các nam nữ đệ tử đều nhìn về phía vị tông chủ vưu vật kia, có một sức hút vô hình khiến mọi người chỉ muốn làm trâu ngựa cho nàng, Lưu Linh cùng thầm khen một tiếng đẹp.
”Thiên Quốc Tam Viện Lục Tông, đã có hai tông tới, không biết chúng ta còn có bất ngờ gì?” - Phan Trí Kiên lại lạnh nhạt như cũ, trong lời nói mang theo linh lực cảnh tỉnh đệ tử.
”Ta cũng như Trương Dương sư huynh, mong muốn góp vui!” - Hồ Tử Uyên ôn Địa Huyền Cầm cười tươi rạng rỡ nhìn về phía mấy chục người Thiên Hoa Tông cùng Thiên Ma Giáo, trưởng lão có đệ tử có, lực lượng không nhỏ, còn có chuẩn bị phía sau, nếu ra tay đánh nhau vẫn có thể ung dung xuống núi.
Phan Trí Kiên âm thầm tính toán, mấy vị trưởng lão thế gia môn phái dẫn đệ tử tới thực lực đa phần ở Thâu Linh Cảnh, chẳng đủ Trương Dương đập một phát, chỉ có hắn cùng lão Nông còn có thể bình thủ một lát, cao thủ Chử Đạo Viện cũng có bốn năm vị nhưng đối phương cũng mang theo hơn chục, nếu vận dụng Trấn Binh cùng Trấn Sơn Trận Pháp e rằng ném chuột vỡ bình, phân nửa số đệ tử ở đây không toàn mạng. Hộ Sơn Thần Thú e rằng sẽ bị Ma Xà cầm chân, hơn nữa Thiên Hoa Tông hẳn sẽ không tới tay không, một mình Thiên Ma Giáo lão còn đối phó được, nay lão chỉ còn hy vọng cao thủ tiếp viện tới kịp, rồi lão không biết còn những ai sẽ tới, e rằng Chử Đạo Viện mới ổn định được trăm năm giờ phút tới đây sẽ hóa thành một đống tro bụi, Trưởng Môn rời núi thật quá đúng lúc.
”Chiêm Quốc Doãn Nhai Đường cầu kiến Trịnh Trưởng Môn!” - Còn chưa đợi người mời, một đoàn nam nhân như mặc váy, đầu đội khăn dài, lưng đeo đoản kiếm, râu ria xồm xoàn đen từ đầu tới chân xuất hiện.
Tới lúc này lão Phan Trí Kiên nhíu mặt nhăn mày suy tính, cũng không thèm chào hỏi, Khai Quốc Vương ngược lại rất bình tĩnh, lão đã cho người điều Hùng Lược Quân cách đây năm trăm dặm, dự kiến buổi chiều sẽ tới, một con kiến cũng đừng hòng xuống núi. Thấy tình thế căng thẳng, Khai Quốc Vương bèn ra điều đình:“Chế Vệ Đà tệ giá quang lâm, hân hạnh!“.
Khai Quốc Vương ôm quyền chào Doãn Nhai Đường Chế Mật, Doãn Nhai Đường vốn là một tổ chức ám sát tồn tại trên lục địa từ xa xưa, bọn hắn thờ Nhật Thần, Nguyệt Thần, môn hộ phân cấp từ trên xuống dưới theo Vệ Đà, Đế Lợi, Phệ Xá, Doãn Nhai Đường chắc chắn có cơ sở tại Đại Việt, nhúng tay vào rất nhiều vụ ám sát, nhưng không cách nào tìm ra, chỉ biết qua Chế Mật là cao thủ hàng đầu, thường ra mặt khiển người.
Chế Mật khinh khỉnh cũng chẳng thèm chào hỏi, hai tay ôm đoản kiếm lạnh lùng đứng cạnh Trương Dương cùng Hồ Tử Uyên, mấy tên hộ vệ nheo mắt muốn động thủ nhưng bị Khai Quốc Vương ngăn lại. Một tên hộ vệ khác chạy tới thì thầm khiến Khai Quốc Vương nhíu chặt mày, mặt lo lắng hiện rõ, Chiêm Quốc dấy binh, Hùng Lược Quân nửa đường phải quay về. Hai bên dàn hàng đối lập, khí thế tăng cao, lạnh lùng nhìn nhau không nói.