Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 39: Chương 39: Chương 39: Ma Huyết Phiên




Lúc này bọn cao thủ hai phe thấy dị động cũng đã đình chiến quay về Lưỡng Nghi Tràng. Hồ Tử Uyên, Trương Dương cùng Chế Mật bị thương nhẹ, thấy nhân mã phe mình chết chỉ còn mấy người ai cũng nổi hung quang nhìn chòng trọc về phía địch nhân quát lớn: “Ai, kẻ nào bày trận?“.

Bọn trưởng lão đang thoi thóp bèn thò tay chỉ về phía Lý Minh. Lý Minh đang đứng cạnh Hoàng Nam thấy vậy bèn giơ ngón trỏ lén chỉ chỉ sang phía hắn, ý muốn thừa cơ gán tội cho Hoàng Nam.

”Con mẹ ngươi định dội cứt lên đầu ta.” - Hoàng Nam quay sang chửi, Hắc Quy cũng nhìn Lý Minh đầy khinh bỉ.

Phía Chử Đạo Viện chết cũng không ít hơn đặc biết là bọn trưởng lão hy sinh quá bán, ai nấy đều thương cảm, may mắn là đám chủ lực đệ tử hầu như còn nguyên vẹn, không chết gần hết như phía địch nhân. Bọn hoàng thất đệ tử lúc này đang run bật bật, chưa bao giờ bọn hắn thấy nhiều người chết như vậy, máu thịt bắn đầy mặt bọn hắn, Lý Tiểu Mai đang ôm mặt khóc, Nhật Trung bị thương rất nặng.

Bọn Đặng Sơn quay về cũng mang thương tích nhưng không nặng, đang ngước lên trời nhìn vị lão nhân quét dọn thường ngày, cả Phan Trí Kiên mang danh Đại trưởng lão cũng không biết vị lão nhân kia đã ở Chử Đạo Viện tự bao giờ, chỉ biết ngày hắn cùng Trịnh Trí Không quay về sơn môn trăm năm trước, lão đã ở đó canh miếu nhỏ trên núi, sau này xây lớn lên thì lão chuyển về Thái Dương Viện ở, cũng tiện đường ra miếu nhỏ hậu sơn.

”Hình Khí Môn quả thực lắm nhân tài, huynh có cần ta giúp một tay thanh lý môn hộ?” - Sạ Đẩu nhìn Lý Minh hỏi Cao Biền.

”Chuyện môn phái ta không tới phiên ngươi can dự!” - Cao Biền lạnh lùng.

”Hình Khí Môn các ngươi được lập ra để bảo vệ Nhân giới, ấy vậy mà các ngươi không nghe lời tổ huấn, can thiệp thế nhân, lũng đoạn thế cục, huynh đệ tương tàn.” - Đặng lão nhân lắc đầu chán nản.

”Hừ, bọn ta thế nào tới phiên ngươi can dự.” - Cao Biền hừ lạnh.

”Tóm lại hôm nay ta muốn lất vật, ai cản đường phải chết!”

”Vậy thì mời các vị bước qua thân già này!”

Đặng lão đạo phất tay đánh ra một hắc động lớn, kéo cả đám người Chử Đạo Viện truyền tống tới chỗ khác, ở các đỉnh núi còn lại, Bạch Hạc hót vang cũng chở người đi, sợ rằng đánh nhau sâu kiến không chịu nổi.

Phía tam phái thì khổ hơn, chẳng ai mở đường cho bọn hắn, chỉ có tự mình vắt chân lên cổ chạy xuống núi, chân núi Hắc Ma Xà bị thương nặng, gắng gượng chở bọn hắn chạy ra phía biển.

Bầu trời phía trên Hống Sơn, Đặng lão đạo dùng cán chổi làm kiếm, vận dụng Chử Huyền Kinh cùng Đạo Kiếm chém mở hư không khiến Sạ Đẩu mấy phen hút chết, dưới chân lão xuất hiện một tinh đồ lớn trải dài vây lại Cao Biền đang bày bố trận pháp hòng vận dụng Hống Sơn lực lượng.

Sạ Đẩu từng quyền từng quyền đấm vào hư không, quyền pháp đập vào tinh đồ đánh nát từng tinh vực hòng giải vây cho Cao Biền, Đặng lão đạo thấy vậy cầm cán chổi hướng về sau đâm mấy phát, một loạt hắc động mở ra hút hết quyền kình của Sạ Đẩu, hút luôn cả người hắn vào, tay trái Đặng lão đạo giơ lên úp xuống, đá lớn từng tảng từng tảng đập về phía Cao Biền, Đạo gia vốn giỏi khống chế lực lượng thiên địa, giơ tay nhấc chân đều có gây sóng gió.

Nhưng Cao Biền cũng chẳng vừa, hắn là Hình Khí Tông Sư nắm rõ thiên địa linh mạch như lòng bàn tay, thiên địa lực lượng trong tay hắn còn có thể biến đổi, lôi long hỏa phượng bổ liên tục vào tinh đồ quanh người Đặng lão đạo. Cách đó mấy trăm dặm ở Mai Gia Trang, bọn Chử Đạo Viện bị Đặng lão nhân một tay truyền tống tới đây đang hướng mắt dõi về phía Hống Sơn, trên trời một tinh đồ sáng rực giữa đêm, bên trên là vô số lôi điện bổ xuống, hỏa phượng gáy vang, lửa đốt ngùn ngụt vây quanh tinh đồ, mấy chục dặm quanh Hống Sơn sáng rõ như ban ngày.

Trần Lộc lập tức cưỡi Hổ Vương lao về phía Đông, hắn muốn truy sát người Tam phái, tới thì dễ nhưng về thì khó, Đặng Sơn cũng xách kiếm nhảy lên Bạch Hạc lao vun vút theo Trần Lộc.

”Ôi cái thân già này!” - Lão Nông Bắc Phát than vãn rồi cũng nhảy lên mặt trống của lão biến mất.

Phía Hống Sơn, Huyền Cổ Tinh Đồ vây quanh Đặng lão đạo ngày càng thu nhỏ, Sạ Đẩu đấm mở từng khoảng hư không cắn nuốt tinh đồ, Cao Biền đã thoát vây vận dụng Hống Sơn linh khí biến hóa bát quái chém liên tục về phía Đặng Huyền Quang, một Bát Quái Đồ lớn đang cắn xé tinh đồ. Đột ngột một tinh đồ lớn khác xuất hiện bay lên từ phía Thái Dương Viện hướng về phía Đặng lão đạo, hai tinh đồ hợp nhất, Huyền Cổ Tinh Đồ lại mở rộng hơn lúc đầu cắn nuốt cả Bát Quái Đồ đồng thời vây Cao Biền và Xạ Đẩu vào trong, lôi long hỏa phượng bổ tới liền trở thành năng lượng cho tinh đồ.

Đặng lão nhân cầm cán chổi đi về phía Sạ Đẩu, ở phía trong tinh đồ chính là thế giới của lão, do lão toàn quyền chưởng khống, Cao Biền có thể phòng thủ nhưng Sạ Đẩu thì không. Bị sa vào tinh đồ, Sạ Đẩu thấy mình nhỏ bé như hạt cát chìm trong vũ trụ, hắn thấy Đặng Huyền Quang khổng lồ đang đạp từng tinh vực giơ cán chổi khổng lồ như thiên trụ đập về phía mình, một đập khiến Sạ Đẩu trọng thương phun máu, xương cốt kêu răng rắc bay như tên bắn.

Cao Biền tận dụng thời cơ Đặng Huyền Quang dây dưa với Sạ Đẩu, miệng lầm rầm đọc chú ngữ khó hiểu, bầu trời đêm đang được tinh đồ soi sáng liền tối đi nhanh chóng, ma khí từ hư vô ập về vây quanh hống sơn đen kịt như mực, Đặng lão nhân vội vàng xách cán chổi nhảy sang đập Cao Biền nhưng Sạ Đẩu quay lại mở ra hư không tấn công khiến lão vướng víu tay chân.

Đột ngột toàn bộ ma khí như dòng thác đổ về Thái Dương Viện, Cao Biền dứt chú ngữ của hắn, một mặt cờ lớn đỏ rực rách rưới phá tan đất đá dưới Thái Dương Viện bay lên đón gió phần phần, ma khí tỏa ra thôn thiên, mùi máu tanh tưởi nồng nặc khắp Hống Sơn. Đặng lão đạo đánh bay Sạ Đẩu vội cầm chổi đập về phía mặt ma kỳ kia, một chùm ánh sáng đỏ rực bắn ra từ mặt cờ phản chấn khiến lão phun máu, Cao Biền triệu hồi ma kỳ vào tay, phất nhẹ một cái lập tức chấn tan tinh đồ.

”Hahaha!” - Cao Biền cười lớn, Sạ Đẩu đã chạy thoát tới đứng cạnh hắn.

”Cao Biền, ma đạo không đường lui.” - Đặng lão đạo vẫn muốn cảnh tỉnh hắn nhưng Cao Biền mắt đầy máu, nhìn ma kỳ như si mê.

Đây là Ma Giới Cổ Khí – Ma Huyết Phiên, cầm được nó có thể triệu hồi trăm vạn ma binh, đạp bằng nhân thần giới, năm xưa Cửu Đầu Bạch Xà dẫn Ma Giới đại quân chinh chiến chiếm quá nửa nhân giới, chỉ là năm xưa thế lực nhúng tay nhiều vô số kể, một trận chiến hắn vẫn lạc tại Hống Sơn, Huyết Phiên cũng bị Huyền Cổ Tinh Đồ phong ấn ở đây, Cao Biền thiên tân vạn khổ tìm kiếm cuối cùng lấy được cổ thư giải phong cấm cho Ma Huyết Phiên, hắn không ngại tự mình vạch định kế sách, chờ đợi thời cơ tới lấy Huyết Phiên, quả thực trời không phụ lòng người, Huyết Phiên xuất hiện nhân giới tất loạn, máu chảy thành sông.

”Nghiệp chướng!” - Đặng lão đạo tức giận, lại xách chổi làm kiếm chém về phía Cao Biền, mặt Huyết Phiên căng ra đón đánh, Đặng lão đạo lại bật ngược về sau phun máu, lá ma kỳ kia còn chưa mạnh tới mức trọng thương được lão, nhưng lão một mình đấu hai, lại dụng lực vận cổ tình đồ, bấy giờ đã như nỏ hết đà.

”Hống Sơn nên biến mất khỏi nhân giới.” - Cao Biền nhếch mép huy động Huyết Phiên, ma khí lan tỏa, biển máu tràn ngập Hống Sơn, hắn muốn san bằng Hống Sơn.

Hộ sơn trận đã bị Ma Huyết Phiên đánh tan, Thuận Thiên Kiếm đã bị Đặng Sơn cầm đi, Đặng Huyền Quang không chống nổi ma kỳ, Hống Sơn ầm ầm lay động, đất đá nứt ra từng tảng lớn lăn xuống vực, từng đỉnh núi bắt đầu sụp đổ, lão Đặng cũng bị chấn nghiêng ngả trên không trung.

Ngay lúc đó từ phía Thiên Tượng Đỉnh hậu sơn, một dây xích sắt loang lổ vết rỉ sét từ dưới đất đâm ra như một đầu ma long xuyên thủng Ma Huyết Phiên, mặt cờ vốn rách lại càng rách hơn, xích sắt vòng lại muốn cuốn nát lá cờ. Cao Biền thấy vậy vội nhảy tới huy động lực lượng thiên địa đấm một quyền vào xích sắt, dây xích vụt mạnh chấn hắn hộc máu văng xa, Sạ Đẩu thấy vậy hoảng hồn trốn vào hư không biến mất, xích sắt tiếp tục chém rụng một góc Huyết Phiên, lá ma kỳ có linh tự hình thành một biển máu lớn đỏ rực muốn thôn phệ xích sắt, xích sắt vung mạnh một cái đập tan biển máu lại chấn rách thêm một góc ma kỳ, Huyết Phiên thấy bị uy hiếp vội đón gió bay mất, Cao Biền nhanh chóng đuổi theo.

Hống Sơn lại yên tĩnh như cũ, dây xích kia đã rút về hậu sơn, nơi đó vốn là đế vương thiên huyệt Cửu Long Tranh Châu, dưới đất táng một quan tài bằng huyền thiết có bốn dây xích cắm trực tiếp vào long mạch, long khí cả dãy núi tụ tập về đây đang nâng đỡ quan tài bồng bềnh, thi thoảng long khí biến thành những đầu Tiểu Long nhảy múa xung quanh sau đó chui vào thiết quan. Đặng lão đạo trầm tư cảm thán lui về sau núi, Hống Sơn tan tành đổ nát, lão lại quay về miếu nhỏ cạnh thiên huyệt, cái miếu thiên cổ này vạn năm nay vẫn chưa một lần đổ nát, lần này may mắn cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.