Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 46: Chương 46: Chương 46: Man Thành




Bước khỏi Man Hoang núi non trùng điệp của liền tới Châu Quảng Nguyên cùng Tư Lang, đây là vùng đất tranh chấp giữa Đại Việt và Thiên Quốc, chiến sự nổ ra liên miên, tháng này kỵ binh Thiên quốc xua quân chiếm đóng, tháng sau quan quân Việt tộc đã mở Quỷ Môn Quan tiến binh dành lại, dân chúng chủ yếu là thiểu tộc người Tráng vô cùng lầm than, bữa no bữa đói, màn trời chiếu đất.

Mấy tháng trước biến loạn, Vũ Đức Vương làm phản bị Lê Đô Thống đuổi chạy lên tận trên này, được Triệu Thiên tiếp tay cùng Nùng Trí Cao, một Tráng tộc trưởng dấy binh làm loạn, kiểm soát toàn bộ vùng đất phía trên Quỷ Môn Quan, mở đường cho Thiên quốc thiết kỵ mấy lần công ải. Đức Chính Đế tức giận vô cùng, mấy lần khuyên nhủ Vũ Đức Vương thất bại, hắn liền lập tức xuất quân, sai Lê Phụng Hiểu dẫn binh mã tiến về phía bắc, khốn một nỗi ngay lúc đấy phía nam Chiêm quân tập kích, Chử Đạo Viện tan hoang, binh lực chẳng biết điều ở đâu ra, may mắn mọi sự vẫn ổn, tạm thời điều thêm Ngự Long Quân phòng thủ mạn phía nam.

Thiên Quốc, cạnh Dương Tử Giang có một khu địa quật hoang vắng, xung quanh được người Thiên Hoa Tông canh giữ mấy tháng nay đột ngột xuất hiện quang sắc chói lòa, địa quật nứt ra, một bàn tay lớn từ dưới đất chui lên chụp trúng một vị trưởng lão kéo xuống, Thiên Hoa Tông nhân mã xụi lơ, tỉnh lại không hiểu chuyện gì xảy ra, cuống cuồng tìm kiếm nhưng không kết quả, may mắn tới chiều tối quang sắc lại phát ra, vị trưởng lão xuất hiện đi cùng một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp như một đóa tuyết lan, lưng mang trường kiếm lớn.

Đông Hải Hắc Vực, trong một tòa hắc cung rộng lớn, một vị nam nhân khí tức thâm trầm như một đầu mãnh long chực chờ bộc phát, hắn chính là Hắc Vực Chủ Hắc Long. Từng đầu yêu vương đang kêu gào thảm thiết, Hắc Long đưa tay chụp từng người một ném vào vạc lớn toàn máu, huyết vạc thôn phệ từng đầu thú vương, quỷ khí bốc lên nghi ngút, một hắc động lờ mờ hiện ra kèm theo ngôn ngữ tối nghĩa, tuy vậy Hắc Vực Chủ vẫn có thể nói chuyện một hai, một lát sau hắc động mở lớn, một thiếu niên tóc tai bù xù, đôi mắt đen thăm thẳm, cả người bốc lên quỷ khí bước ra, hắc động sụp đổ.

Ở một góc khác xa xôi nào đó tại Man Hoang, một mặt cờ lớn rách nát đỏ rực đón gió trải rộng, Cao Biền cùng người Thiên Ma Giáo đang câu thông với Ma giới cường giả, ma khí từ lá huyết kỳ tràn ra thôn phệ xung quanh, cây cối thực vật héo tàn nhanh chóng, là huyết kỳ xoắn nát không gian mở ra thông đạo, mấy vị Ma giới cường giả thong thả bước ra ngoài, ma khí che kín toàn thân, hai tay giang rộng ngửa mặt lên trời hít hà không khí, có lẽ lâu rồi bọn hắn mới ngửi thấy mùi sinh mệnh.

Thiên Quốc kinh thành, bầu trời vân phong vần vũ, hắc vân che lấp nhật nguyệt, cả kinh thành tối đen như mực, một thông đạo ánh sáng chói lòa xuyên thủng thiên không chiếu xuống đại địa, lôi điện chói lòa bổ liên tục như muốn chấn nát thông đạo, Triệu Thiên nhìn thiên tượng cười cợt, bên cạnh hắn là Phượng Sơn Môn Chủ cùng Tiên La Điện Chủ.

Đại Việt phía bắc, chẳng có gì xảy ra, chỉ có một tòa Man Thành nằm sát cạnh Man Hoang, thành này là độc đạo vào Man Hoang, tuy nằm trong vùng chiến loạn nhưng quan quân chẳng một người dám bén mảng. Đúng như tên gọi, nơi này mọi chuyện giải quyết bằng man lực, ngươi chết ta sống, đủ các loại cùng hung cực ác tập trung về đây. Mấy ngày hôm nay tửu lâu trà các tụ tập kín các phe nhân mã, bọn hắn là người các thế lực trên đại lục cử tới thăm dò Man Hoang, điều tra dị động gần đây, đông đảo nhất là Thiên quốc cường giả, tam viện lục tông đủ cả, Tây Lâm Cung hàng xóm tất nhiên chẳng thể vắng mặt, Đông Hải Hắc Vực cũng tới kiếm một chén canh, đầy đủ thiên tài các tông phái tới đây lịch lãm rèn luyện, thậm chí nhiều thế lực xưa nay lánh đời cũng góp vui. Ở một góc phố trong một quán nhỏ lụp xụp, Lý Minh cùng đồng bọn đang đánh chén cháo lòng một cách ngon lành, Hắc Quy tất nhiên chẳng thèm đụng tới, lôi đan dược ra nhâm nhi, từ Quỷ Môn Quan tới Man Thành mất khoảng hai ngày đường.

”Chủ quán, ta muốn thuê một tòa phủ, phiền ngài chỉ chỗ” - Lý Minh hỏi.

”Công tử muốn thuế như thế nào, ở nơi này có rất nhiều tòa phủ, rẻ nhất thì trống không chẳng ai bảo vệ, xa hoa nhất thì hộ vệ cường giả đứng đầy lối đi”

]

”Loại xoa hoa nhất”

”Của công tử hết một ức ngân lượng”

”Một ức” - Từ Thức Hoàng Nam trố mắt, một ức là lớn nhường nào, quốc khố phỏng chừng cũng chỉ có hơn hai chục ức.

Lý Minh rút một xấp ngân phiếu đưa cho lão bản - “Không cần thối lại”, đoạn hắn quay sang nhìn ba tên - “Không có tiền cơm cũng chẳng có mà ăn“.

”Con mẹ ngươi, vậy mà mời chúng ta ăn cháo” - Hắc Quy chửi.

”Phải biết tiết kiệm” - Từ Thức Hoàng Nam nhìn hắn đầy khinh bỉ.

Lý Minh cầm một thẻ bài tiến về phía tây, tới một tòa phủ rộng lớn, hắn vừa tới đã có cường giả đích thân chạy ra tiếp đón, theo như lời lão bản, những người này thực lực thấp nhất đều ở Thâu Linh Cảnh, bên ngoài phạm đủ tội ác tày trời khiến triều đình môn phái truy sát, chẳng còn đường sống nên phải tiến vào Man Thành, nhưng Man Thành cũng chẳng khá hơn, đụng một tý liền đánh nhau tới chết, bọn hắn bắt buộc phải gia nhập một thế lực nào đó, lớn nhất ở đây là Man Phủ của Man Hoang Thành Chủ, bọn hắn có thể chọn làm thám giả, tiến vào man hoang săn bắt nội đan yêu thú, truy tìm cổ vật, mười đi chín chết nhưng thành công một lần liền tiêu dao cả đời, nhàn nhã hơn là làm hộ vệ giả bảo vệ phủ đường, hộ vệ những người như bọn Lý Minh, tuy lương bổng đan dược ít hơn nhưng quan trọng là cái mạng vẫn còn, tuy vậy thần hồn bọn hắn đều bị chủ nhân tòa phủ khống chế, một ý niệm có thể giết chết bọn hắn.

Lão quản gia mặt mũi như khỉ, cười nhăn nhở chạy theo Lý Minh, lão giới thiệu mình ở Thâu Linh Cảnh hậu kỳ, ngày xưa vì điên tình nên chém giết cả một gia tộc, bị Việt quốc quan quân truy sát, chém lão suýt chết, đoạn lão giơ vai ra, toàn là vết đao chằng chịt, mặt lão cũng có một vết bên má phải, lão xoa xoa vết chém lại kể tiếp, thiên tân vạn khổ lão mới chạy được tới đây, đồng bạn đi cùng chẳng ai sống sót, anh em họ hàng lão bây giờ vẫn sinh sống ở Lộ Kiến Xương, không rõ cha mẹ còn hay mất, lão muốn về thắp một nén nhang.

”Ngươi cũng độc ác a” - Hoàng Nam cảm thán, chém cả một gia tộc mấy trăm người. Lão quản gia mặt mũi vênh lên đầy tự hào.

”Nhưng còn chưa bằng hắn” - Từ Thức chỉ vào Lý Minh, lão quản gia ngạc nhiên nhìn Lý Minh, lão tưởng gặp đồng đạo lục khấu mạnh dạn hỏi - “Ngài giết bao nhiêu người”

”Một vạn” – Hắc Quy hờ hững đáp, hắn cũng không nói chơi, một vạn quan binh Chiêm quốc chết phần lớn đều do tay Lý Minh, lão quản gia bất động, trong lòng dao động dấy lên chút sợ hãi.

Bọn Lý Minh vào Man Thành, thứ nhất là điều tra thực lực của bọn Nùng Trí Cao, thứ hai chính là xem xét Man Hoang dị động, Quốc Tử Giám mật lệnh có cổ bảo xuất thế, các thế sẽ cử người lịch lãm do thám Man Hoang, bọn hắn đi trước sẽ có người tiếp ứng. Ngày thứ hai bọn Lý Minh tới tửu lâu sang trọng bậc nhất kinh thành Hoàng Hùng Tửu Lâu, bọn hắn lên tới lầu năm cao nhất, chọn một góc bao quát toàn bộ Man Thành phía dưới, cả tòa thành cũng tính là nhà cao cửa rộng nhưng còn kém xa Đại La, thi thoảng lại có tiếng thú gầm vọng ra từ Man Hoang, món ăn thì đủ thứ quái lạ trên đời, nào tam đầu tri chu, nào cửu đầu miêu, chưa nghe bao giờ, cả rượu cũng do tam nhãn bạch hầu chưng cất, Lý Minh chọn những món quái lạ nhất mang lên. Bọn hắn chưa ấm chỗ, đã có một nhóm nhân mã Thiên Hoa Tông bước lên ngồi ngay góc đối diện, trong đó có một vị cô nương quần áo trắng tinh, băng thanh ngọc khiết lưng đeo trường kiếm lớn khiến cả bọn nhìn mãi không thôi.

”Đẹp, quả thực đẹp” - Hoàng Nam buột miệng khen.

Bạch phục thiếu nữ nghe thấy ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt nàng cao cao tại thượng lại lãnh khốc vô tình, không chút nhân tính, như hai ánh kiếm xông phá tấn công thần hồn bọn hắn

”Tụ Thần Cảnh Giới” - Lý Minh hô lớn, tay đấm một quyền Hoàng Long Hống Sơn chấn nát kiếm hồn, dư âm chấn cho bọn đệ tử Thiên Hoa Tông chao đảo, thiếu nữ kia phất tay chấn tan âm công, ánh mắt lăng lệ nhìn Lý Minh. Lão bản lập tức xuất hiện, nhìn về vị thiếu nữ, đây là cơ nghiệp của Thành chủ, tuyệt đối cấm đánh nhau vậy mà nàng cũng dám vi phạm, lão bản ra tay định trục xuất thì thiếu nữ giơ một mai lệnh bài lên, lão bản nhíu mày suy nghĩ, đồng thời truyền âm thông báo, một lát quay sang xin lỗi bọn Lý Minh nói mời bọn hắn toàn bộ bữa hôm nay, hắn cũng ậm ừ cho qua, trước khi đi lão còn hùng hồn nhắc lại quy định, âm công oang oang gõ vào lỗ tai bọn Thiên Hoa Tông, cũng không phải lão sợ mai lệnh bài kia, vị thiếu nữ vẫn thờ ơ băng lạnh. Được một lát, lại thêm hai nhóm nhân mã của Thiên Ma Giáo cùng Đông Hải Hắc Vực tới lấp đầy hai góc còn lại, tên quỷ khí thiếu niên tóc tai bù xù phía Hắc Vực, tên trắng bệch bạch công tử phía Thiên Ma Giáo cùng vị băng lãnh thiếu nữ nhìn nhau đầy kiêng dè, tất cả đều không lọt khỏi mắt Lý Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.