Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 57: Chương 57: Chương 57: Man Hoang Hư Ảnh




Theo Cổ Điêu chỉ dẫn, bọn hắn tìm được một con sông lớn nước đen ngòm bốc lên cuồn cuộn ma khí, chỉ cần dọc theo con sông tiến về phía đầu nguồn ắt sẽ tìm được Hoàng Liên Sơn Mạch, cả bọn lọc cọc cuốc bộ đi ngược về phía thượng nguồn, hai bên bờ sông cây cỏ um tùm, đôi khi xuất hiện một đầu thảo yêu chân tay ngàn vạn đứng múa may chụp xuống lòng sông bắt lên một đầu thủy quái cho vào miệng, nhưng mỗi khi Lý Minh đi tới đều chủ động tránh đường, thậm chí còn có chút sợ sệt, hẳn là do khí tức của cây Tử Vũ được Cổ Điêu tặng.

Bạt Đô uể oải lê bước theo sau, số phận hắn bây giờ đúng là bi thảm, hắn chỉ muốn chạy ngay về sơn môn khóc lóc với lão Điện Chủ sư phụ, khổ một nỗi nếu hắn rời đi bấy giờ sẽ bị nhân mã các phe truy sát, chỉ còn một cách là giết sạch bọn Lý Minh. Thuốc giải, hắn cần thuốc giải, Bạt Đô cảm thấy trời đất quay cuồng, mấy ngày gần đây hắn thường xuyên choáng váng, hẳn là độc tính lại tái phát.

”Nhanh!” - Hoàng Nam quát lớn, Bạt Đô tỉnh mộng lại đề cước lực đuổi theo.

Từ Thức dừng lại bàn bạc, hắn ném ra một chiếc thuyền giấy đỏ rực đầy hoa văn rồng phượng, trông ý hệt như hàng mã chuyên dùng để tế tự linh hồn người đã khuất vào ngày rằm tháng bảy, thuyền giấy vừa đáp xuống nước liền hóa lớn nổi trên mặt sông, bọn hắn chờ đợi một lúc, quả nhiên con thuyền không bị ma khí ăn mòn, trước đó bọn hắn thử chạm một chút vào nước sông, vạn vật đều tan rã, không hiểu bọn thảo yêu, thủy quái sống sót bằng cách nào.

”Hàng mã của ngươi không ngờ dùng tốt” - Lý Minh ngơ ngón cái.

”Đây là thuyền của lão sư ta, thường ngược xuôi ở Mã Giang trước đây” - Từ Thức tung mình nhảy lên thuyền, quả nhiên ma khí không ảnh hưởng tới hắn, đợi một lúc yên tâm rằng Từ Thức không mệnh hệ gì cả bọn mới trèo lên, linh khí điều động, thuyền giấy rẽ nước đen ngòm ngược dòng tiến lên, mịt mờ ma vụ bốc lên quanh thuyền.

Trời về xế chiều, trước mắt là một ngọn núi lớn, bọn hắn quyết định thu thuyền lên bờ nghỉ tạm, ban đêm là thời gian Man Hoang cổ quái hơn bao giờ hết, vô số man thú thảo yêu ra ngoài săn giết nhau, chưa kể đến những chuyện ma quỷ rùng rợn.

Lý Minh điều tức phía trong một thạch động nhỏ, cửa động nhìn thẳng ra sông, bấy giờ hắn mới cảm giác được tam đại động thiên cuối cùng như một bộ phận thân thể, mỗi lần tu vi đột phá đều cần hắn thích nghi. Đột ngột có tiếng man thú hung hãn gầm lên khiến hắn tỉnh lại, tiếng quái điểu gào thét chói óc, đất đai rung ầm ầm, càng đi sâu vào bên trong càng nguy hiểm, quái sự càng nhiều. Bấy giờ dưới con sông đầy ma khí nhô lên một đầu thủy yêu, trên đầu mọc ra một đôi sừng nhọn, lôi điện xoẹt xoẹt quấn quanh cặp sừng soi sáng cả một khúc sông, một chốc lát sau cả một đàn Tam Đầu Biển Bức ào ào kéo tới che kín bầu trời, lượn lờ phía trên nhánh sông, dường như bọn chúng còn đang thăm dò phía dưới, từng con há miệng răng nanh trắng ởn hét lớn về phía có ánh sáng dưới sông, âm thanh đinh tai nhức óc, mặt sông nổi lên từng đợt sóng lớn tràn lên hai bờ.

Nhưng chỉ một lát sau đàn Biển Bức tán loạn hoảng hốt bay đi, xa xa xuất hiện mấy đầu Dạ Miêu Điểu to lớn vù vù lao tới, từng cặp vuốt sắc nhọn giương ra chụp một đám lớn Tam Đầu Biển Bức quăng vào miệng, Dạ Miêu Điểu mắt miêu thân cú vuốt kim bằng quần thảo giữa đàn biển bức như chỗ không người. Lúc này bất ngờ cặp sừng lôi điện phía dưới sông đột nhiên sáng rực, lôi điện giằng xé tan nát bầu trời, Tam Đầu Biển Bức bị lôi điện oanh kích lả tả rơi xuống như sung rụng, Dạ Miêu Điểu cũng không tránh khỏi chao đảo giữa không trung, một chiếc miệng rộng khổng lồ từ dưới sông mở ra, răng nanh lởm chởm chi chít hút toàn bộ điểu thú rớt vào đó, lực lượng mạnh như Dạ Miêu Điểu cũng không thoát khỏi lực hút, một lát sau thủy yêu mới lui đi, điểu thú còn sống cũng không dám quay lại, trời đêm lại tối đen như mực, chỉ có bọn Lý Minh giơ mắt nhìn nhau không dám thở mạnh.

Một hai canh giờ sau tới lượt Hắc Quy bừng tỉnh, trên mặt sông xuất hiện một đoàn âm binh rầm rập bước đi, cổ kỳ bay phấp phới, người ngựa nườm nượp, còn có cả yêu thú yêu vương lẫn bên trong, Hắc Quy nhìn vào đám yêu thú còn có chú cảm giác thân thuộc như huyết thống kêu gọi, chính cảm giác này đã đánh thức hắn, suýt chút nữa hắn chạy ra ngoài, cũng may đoàn âm binh liền biến mất ngay lúc đó.

Nhưng chỉ được một lát yên ắng, bầu trời Man Hoang lại xuất hiện vô vàn hình ảnh kỳ quái, từng tôn thần ma lao vào nhau chém giết tới huyết vụ bay đầy trời, từng đầu cổ thú lực bạt thiên địa ầm ầm nổ tung, một lá huyết phiên trải rộng kịch liệt va chạm cùng một trương cổ tháp, huyết sắc phủ kín bầu trời đêm, bọn Lý Minh nhìn vào liền biết chính là lá Ma Kỳ Huyết Phiên bị phong ấn trên Hống Sơn, còn tòa hắc sắc cửu tầng cổ tháp bọn hắn chưa thấy qua.

Hư ảnh hắc sắc cổ tháp bị huyết phiên quấn chặt dường như đang lâm vào thế yếu, vùng vẫy không thoát khỏi ma huyết hải, đột ngột cổ tháp quay sang hấp thu toàn bộ ma huyết, thân tháp từ hắc sắc dần đổi sang huyết sắc, lá huyết phiên không cách nào thu hồi huyết hải, đổi hướng muốn tháo chạy nhưng bị tòa cổ tháp trải ra phiến không gian cầm cố, huyết phiên màu sắc nhạt dần hoảng hốt tấn công cổ tháp, ma khí thôn thiên tỏa ra.

Đúng lúc này thêm một thanh hoàng đao kèm quang sắc chói lòa xuất hiện chém xuống phá bỏ cổ tháp phong cấm, huyết phiên vội vã phá không bay đi. Một chiếc chuông lớn quanh thân chạm trổ huyền vũ thiên quy vọt lên ngăn cản hoàng đao, quy chung cùng cổ tháp hợp lực tấn công bủa vây thanh đao kia, hướng huyết phiên tháo chạy liền có một chiếc vạc lớn lao theo trấn áp, khí tức tang thương cổ lão tỏa ra đè ép huyết phiên, ma kỳ rách rưới càng ra sức cật lực trốn chạy.

Hoàng đao bấy giờ bị cổ tháp cùng quy chung ép tới thân đao cong vẹo, quang sắc nhợt nhạt, may mắn có một đạo lục kiếm bổ tới giải vây, hai phe trở nên bình thủ, xa xa phía chân trời hiện ra hư ảnh một tôn thần ma tay cầm phật tượng vàng óng đập về phía một tôn phật pháp tướng từ bi, phật tượng va chạm cùng một chuỗi phật châu tỏa ra chói lòa phật sắc quang mang, một cây quỷ phủ khí tức âm u bổ về tôn thần ma áp chế phật tượng, lại thêm cả một quyển sổ đen nhánh khổng lồ chứa cả một đại thiên thế giới bên trong được mở ra, tới đây hư ảnh biến mất, Man Hoang im ắng chưa từng có, chỉ có tiếng gió nhẹ vi vu thổi tới từ phía sông, tuyệt nhiên không nghe thấy một đạo tiếng gầm từ man thú thảo yêu.

Sáng sớm này ra, bọn Lý Minh lầm lì im lặng ko nói, một đêm ở sâu trong Man Hoang quả thực kinh khủng, bọn hắn chẳng ai cười nổi, cũng may là quái sự không thường diễn ra, mấy ngày sau đó bọn hắn cũng không có gặp. Lý Minh tin tưởng vào Cổ Điêu Tử Vũ vẫn dùng thuyền ngược sông tiến lên giữa cơn mưa xối xả, hắn chuyển qua cầm lái bởi Từ Thức không trụ nổi, càng tiến sâu vào Man Hoang linh khí càng thưa thớt tới mức không cảm nhận nổi, y như đang di chuyển giữa một vùng đất chết vậy.

Lý Minh ngược sông qua một ngọn núi lớn, phát hiện bên bờ tây có hai phe nhân mã đang đánh nhau kịch liệt, một bên là Triệu gia, một bên là một đám tăng nhân có Chính Minh ở trong đó, hắn đang bị bốn năm tên vây chặt, bọn tiểu tăng đã chết mấy mạng, số còn lại bị thương nằm lăn lóc khắp nơi, hơn chục người vẫn đang cầm cự cùng nhân mã Triệu gia đông gấp ba bốn lần.

Chẳng cần ai bảo ai, bọn Lý Minh lập tức vọt lên bờ giúp đỡ Chính Minh, chưa nói tới việc Chính Minh đã từng sống chết trên Hống Sơn cùng nhau, bọn hắn vốn đã gây thù chuốc oán cùng Triệu gia ở Man Thành Hoàng Hùng Tửu Lâu.

”Thần cốt ở đây, Triệu gia vô dụng có bản lĩnh tới lấy!” - Lý Minh tung mình nhảy lên bờ, quần áo bay phần phật, tóc tai ngược gió tung bay, rất có bộ dáng cao thủ, toàn bộ Triệu gia nhân mã quả nhiên dừng tay hướng về phía hắn. Chính Minh cùng đám tiểu tăng được thở một hơi liền lui về phía sông đứng cạnh Lý Minh.

”Thì ra là bọn vô dụng các ngươi. Haha. Bản công tử còn tưởng cao thủ phương nào!” - Một tên thiếu niên quen mặt cười lớn, ánh mắt thèm thuồng nhìn Lý Minh, hắn chính là người đã từng đuổi bọn Lý Minh cút khỏi tửu lâu ở Man Thành, quả thực oan gia ngõ hẹp.

Lý Minh nhìn qua xác mấy vị tiểu tăng bị trường kiếm chém nát, hắn đột ngột hạ thủ, chân đạp Âm Dương Long Vân Bộ, dưới song cước bàn chân hiện ra hai đâu tiểu hoàng long du động đẹp mắt, hắn lấy tốc độ lao đi, thân thể gạt bay nước mưa tạo ra một thông đạo trống không giữa màn vũ thủy, một quyền đấm ra Hoàng Long Hống Sơn gào rống chấn bọn Triệu gia lảo đảo quay cuồng, song thủ vồ ra một chiêu Thiên Long Đoạt Vận trực tiếp chộp gãy cổ tên Triệu gia trên tửu lâu, một quyền vòng qua trái đánh ra Long Chiến Thiên Địa chấn vỡ lục phủ ngũ tạng một tên khác. Hắn nhảy vào giữa đám địch nhân, khi trái khi phải, thân pháp ảo diệu tránh né liên tục trường kiếm sắc bén, tiếng long gầm từ quyền pháp của hắn vang vọng cả một góc Man Hoang.

Bọn Triệu gia bị chết mấy người nhưng lâm trận không loạn, vẫn mang phong cánh danh môn chính phái, bọn hắn lập tức phân người xếp thành kiếm trận bủa vây Lý Minh.

Nhưng phía ngoài bọn Chính Minh há để yên, Hoàng Nam cầm âm mượn vũ thủy công ra từng chiêu sắc bén, mỗi giọt nước mưa hóa ra thủy đao khí bay lượn đầy trời. Hắc Quy vận pháp, mỗi hạt mưa qua tay hắn đều biến thành thủy kiếm ào ào lao xuống, Từ Thức đảo một vòng quanh trận đã có ba bốn người mất mạng, chỉ có Chính Minh cơ bản vẫn mang tâm phật, ra tay mỗi chiêu đều không muốn lạm sát địch nhân.

Trong trận lại là hình ảnh trái ngược của Lý Minh, hắn như hổ lạc bầy gà tàn sát bừa bãi, hắn đổi qua chiêu thức quần công, Mãnh Long Lãng Hải vốn phải cần một chút thủy khí để gia tăng uy lực, bây giờ mượn Man Hoang cơn mưa, một đàn thủy long to lớn gầm rống vồ giết, mỗi quyền đánh ra đều đoạt mạng địch nhân, máu chảy lênh lánh dưới cơn mưa, Triệu gia một lúc đã thiệt hại gần bảy phần nhân mạng.

”Đi!” – Đang áp đảo hoàn toàn thì Lý Minh bỗng dưng quát lớn, bọn Từ Thức nhanh chân nhảy lên thuyền, Bạt Đô lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì thì bị Hoàng Nam xách theo, hắn tự hỏi chỉ một lát nữa sẽ làm cỏ bọn Triệu gia, hà cớ gì phải đi lúc này.

Đáp án cho hắn lập tức có, một bạch ngọc thiếu niên chân đạp trường kiếm lăng không bay tới, mưa gió chẳng mảy may đụng tới tên thiếu niên kia, ngược lại dường như còn tự động nhường đường rẽ lối cho hắn, quan trọng là hắn dám phi hành giữa Man Hoang, chỉ có Thâu Linh Cảnh cường gả mới gan to như vậy, lục sắc trường kiếm dưới chân tên thiếu niên tỏa ra bích lục quang mang khiến Lý Minh áp lực thấy rõ, cảm giác này quen thuộc vô cùng, chính là cảm giác bất lực lúc giao chiến cùng Thiên Hoa Tông bạch phục thiếu nữ, may mắn hắn tu vi tinh tiến, thần thức đã có thể thám thính mấy dặm xung quanh nên phát hiện ra trước địch nhân.

Lý Minh cùng huynh đệ dồn lực thúc đẩy thuyền giấy, tốc độ xé gió lao đi, phía sau tên bạch ngọc thiếu niên vẫn đạp trường kiếm lăng không đuổi theo không buông, thi thoảng từng đạo lục mang kiếm khí chém ra khiến hắc thủy dưới sông văng tung tóe.

Lý Minh cật lực dụng trường côn vụt ra một chiêu Âm Dương Côn Tuyền, dũng mãnh lốc xoáy kèm theo hắc thủy vồ về tên thiếu niên khiến hắn khựng lại một chút, hắc thủy dường như cũng cản được bước chân hắn một hai, tuy nhiên khoảng cách càng lúc bị thu hẹp, may mắn lúc này dưới sông nhô lên một đầu thủy quái, hàng trăm xúc tu đen kịt to lớn như cột đình vung lên trời tấn công bạch ngọc thiếu niên, bọn Lý Minh khuất đi chỉ còn thấy lục mang kiếm khí chém nát mưa gió, tên bạch ngọc thiếu niên sống chết không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.