Tăng Cốc từ lúc bị phế hết pháp lực đuổi đi, chịu đắng cay muôn vàn thì được một vị Triệu gia trưởng lão thu nhận, từ đó hắn không khi nào thôi ý nghĩ trả thù tộc đàn của mình. Sự thù hận làm hắn mờ mắt, Tăng Cốc nói ra mọi bí mật của Moan tộc, tất nhiên bao gồm cả tòa Cổ Tháp bên trong tế đàn. Triệu gia đương nhiên không bỏ qua cơ hội, nếu sở hữu tòa cổ tháp nơi tay, bọn hắn chẳng còn là đám chó săn cho Thần giới, kể cả Đế tộc có mang trọng bảo hạ giới, cũng chưa chắc chịu nổi cổ tháp một đòn. Nhưng Man Hoang là nơi nào, cổ thú hoành hành, chướng khí đầy rẫy, chưa kể Man Thành thế lực đời đời trấn thủ độc đạo dẫn vào Man Hoang, hơn nữa tứ phương tông phái há chịu khoanh tay đứng nhìn.
Thời cơ cuối cùng cũng tới, cổ bảo xuất thế, bát phương rục rịch, các giới hạ phàm điều tra, Triệu gia ra tay. Bọn hắn nhịp nhàng phối hợp loạn động nhân mã thế lực các phương, bày cổ trận vây bắt cổ thú dùng làm tế phẩm đánh thức cổ tháp. Nhưng mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, Lý Minh đột phá cực cảnh dẫn tới dị động ngoài ý muốn, cường giả tập trung đổ về Man Hoang, thời khắc bọn hắn chuẩn bị thành công triệu hồi cổ tháp thì xuất hiện một lá Hắc Kỳ, thiên không lôi vân cuồn cuộn, lôi đình răng rắc bổ loạn khắp nơi, lão Tả Ao hỗn đản độn thổ chui ra, một mình loạn đả nhân mã khiến bọn hắn chao đảo, lão còn tự tay chộp mất hai đầu cổ thú đem phóng thích, cục diện đổ bể trong phút chốc.
Tăng Cốc bị đoạt người, miệng thét lớn, hắn xuất đòn mạnh nhất, một tên âm binh to lớn tay xách trường đao tỏa ra âm u khí tức chém về phía Lý Minh, đường đao xé mở không gian kéo theo tàn ảnh, từ không gian vết rách tỏa ra Cửu U khí tức như muốn thôn phệ toàn bộ sinh mệnh nhân gian.
Lý Minh đẩy vị thiếu phụ về phía Chính Minh, tay rút Cầm Mộc Kiếm phản công, sinh mệnh cùng Cửu U khí tức đối lập chạm vào nhau bạo phát khiến không gian xung quanh trở nên méo mó vặn vẹo.
Tăng Cốc thua thiệt lảo đảo lui về sau, không ngờ bản thân mình đã ở Thâu Linh Cảnh lại chịu thua bởi một tên Tụ Thần Cảnh. Tăng Cốc vồ lên tiếp tục tấn công nhưng vô pháp hạ địch thủ, chưa nói tới việc Lý Minh đột phá Tụ Thần ở cực cảnh, vốn pháp lực không thua kém bọn Thâu Linh cường giả, chỉ việc hắn cầm trong tay thanh Cầm Mộc Kiếm đã khắc chế năm thành khí lực của Tăng Cốc, Cửu U cùng sinh mệnh khí tức thiên sinh vốn khắc chế nhau.
Bọn Triệu gia thấy thanh Cầm Mộc Kiếm của Đế Vi bấy giờ bị Lý Minh đem ra sử dụng, biết có chuyện chẳng lành cùng hô hào nhảy bổ vào tấn công, hai bên quyền cước pháp lực thi triển chém giết nhau rung trời lở đất. Bọn Từ Thức loạn đả đã nhiều, vốn xe nhẹ đường quen, bố trận công phòng phối hợp cực kỳ kín kẽ, lại thêm Chính Minh không phải tay vừa, xem như bình thủ cùng đám Triệu gia nhân mã kia.
”Tiểu súc sinh, nạp mạng!” - Tăng Cốc lợi dụng lợi thế về cảnh giới, hồn binh của hắn là một thanh trường đao, linh binh của hắn là Cửu U linh lực. Cửu U Linh Đao đen kịt của Tăng Cốc lấy tốc độ sấm sét chém ra kéo theo Cửu U thôn phệ lực lượng, đường đao của hắn hút cả ánh sáng vào trong vẽ ra một hắc tuyến giữa thiên không.
Linh Đao tốc độ quá nhanh lại vô kiên bất tồi, Tu Chân Giả hồn khí tới Thâu Linh Cảnh hấp thu thiên địa linh lực đã hóa thực chất, rắn chắc hơn cả huyền thiết, Lý Minh quay lại đã thấy Linh Đao kề ngay trên đầu, Cửu U khí tức tỏa ra như muốn khóa chặt nguyên thần hắn, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ nổi điều gì.
Chạy, lúc này trong đầu Lý Minh chỉ có một chữ chạy, Âm Dương Long Vân Bộ thi triển, cả người Lý Minh như thiên long du bát quái, đột ngột đảo qua một bên kéo theo tàn ảnh, Cửu U Linh Đao chém xoẹt qua vai Lý Minh, một đạo Cửu U khí tức dính vào vai hắn, quần áo lập tức thối mục biến thành tro tàn bay phất phơ, da thịt bả vai cũng mất một mảng, Cửu U khí tức vẫn còn xông phá gặm nhấm da thịt hắn, dường như muốn chui vào đại não khống chế linh hồn, Lý Minh vội vã lấy Cầm Mộc Kiếm áp vào chỗ vết thương, quả nhiên hiệu nghiệm.
Đánh nhau hồi lâu, tận dụng sơ hở của Tăng Cốc, Lý Minh vung Âm Dương Côn phạt thẳng vào Linh Đao, lửa văng tung tóe, thân đao bị trường côn đập có chút cong queo, Tăng Cốc thấy vậy liền ái ngại thanh trường côn, hắn tốc độ càng nhanh hơn, bỏ qua trường côn lùa theo chém Lý Minh, Lý Minh chạy tới chạy lui, luống cuống như gà mắc tóc, bèn hô lớn: “Gia gia cứu mạng!“.
Lão Tả Ao đang mải mê hỗn chiến, nghe tiếng tôn nhi kêu gào, lão tiện tay khiển một đạo lôi đình bổ vào đầu Tăng Cốc. Lôi đình là cỡ nào nhanh, Tăng Cốc không chạy kịp bị đánh co quắp nằm lăn ra đất, lúc này Lý Minh mới dừng lại thở được một hơi. Còn may là lão Tả Ao cũng không bổ chết Tăng Cốc, nhưng vị hoàng bào lão nhân Triệu Khống thấy vậy liền ngoác miệng chửi: “Con mẹ ngươi lão già vô sỉ, việc của đám tiểu bối ngươi cũng dám mặt dày quản.”
”Khốn kiếp, uổng cho ngươi mang thân phận Hình Khí Môn.” - Tiên La Điện Chủ Bạt U cũng đề khí chửi, sắc mặt càng thêm hồng hào hơn.
Đáp lại sự òm xòm của bọn Triệu gia, lão Tả Ao nhếch miệng cười, điều thêm một đạo lôi đình bổ tiếp vào người Tăng Cốc khiến hắn sùi cả bọt mép, co giật như bị động kinh, nhân mã Triệu gia gầm gào đòi sống chết với lão.
Hắc Quy tranh thủ thả hết người Moan Tộc, lão Đại Mo Sư được Moan tộc trưởng khó nhọc đỡ dậy, tộc nhân còn sống dìu nhau di chuyển về phía tế đàn. Tăng Cốc bị phế, Lý Minh ngửa mặt lên trời cười lớn, nhảy qua tay đấm chân đá loại mấy tên Triệu gia đệ tử khỏi vòng chiến chặn hậu cho Moan tộc rút lui, hắn như cáo lạc bầy gà đánh đâu thắng đó.
Nhưng chỉ được một lúc không người quản, Tăng Cốc lại ngồi dậy, lần này còn ghê gớm hơn, hắn thi triển Cửu U bí thuật, cả một màn đen đặc khí tức phủ vây quanh thân hắn rộng cả dặm, một tôn Cửu U Phán Quan to lớn hiện thân, khuôn mặt hung ác méo mó, tay trái cầm một khiên mực, tay phải cầm một cây bút lớn, trong truyền thuyết Phán Quan này chính là Chu Vương Hành Khiển, chuyên gieo rắc ôn dịch, Ôn Phán Bút vung tới đâu, tai họa ngập trời tới đó.
“Súc sinh! Ngày đó đáng lẽ ta phải giết ngươi!” – Tăng Tùy ánh mắt vừa chán nản vừa bất lực nhìn về phía nhi tử hắn.
Tăng Cốc chịu bán linh hồn cho Cửu U, huyết tế tộc nhân đổi lấy lực lượng, hắn dùng Cửu U chú ngữ triệu hồi Phán Quan, tên Chu Vương Hành Khiển này bởi bị giới lực cấm chế, cộng thêm Tăng Cốc thực lực nhỏ yếu, chỉ có thể đưa một phần nguyên thần pháp thân tới Nhân giới, trí óc mơ màng, hành động vô thức, còn cần có người điều khiển.
Tăng Cốc nguyên thần xuất khiếu nhập vào tôn Phán Quan, Chu Vương Hành Khiển ánh mắt có thần, nhe răng nanh dài nhọn, miệng đỏ ởn cầm Ôn Phán Bút vẩy mực về phía Lý Minh. Lý Minh chạy không kịp bị trúng vài vết mực, lập tức trên người hắn hiện ra đầy sâu bọ ruồi muỗi, từng đàn lúc nhúc bám trên người gặm vào da thịt Lý Minh, sâu bọ còn bò lên chui cả vào miệng vào mũi hắn muốn xông lên gặm đại não, Lý Minh tay cuống cuồng gạt, chân nhảy loạn, hắn vội điều từ Thái Cực Thần Ma Đồ trong nguyên thần không gian ra một đạo hỗn độn khí rũ xuống quét sạch toàn bộ sâu mọt.
Tăng cốc lại khiển Phán Quan đuổi theo, mực vẩy đầy trời, độc vật sâu bọ nhung nhúc bò kín mặt đất, Lý Minh tế Cầm Mộc Kiếm chém về phía Tăng Cốc nhưng sinh mệnh lực không đấu nổi tên Phán Quan, Cầm Mộc Kiếm bị Tăng Cốc cầm nghiên mực đập bay cắm vào sườn thung lũng. Phá Diệt Thái Cực Đồ cũng được Lý Minh tế ra, nhưng Cửu U lực lượng quỷ dị vô cùng, quay sang thôn phệ cả Thái Cực Đồ của hắn.
”Mãnh Long Lãng Hải!” - Lý Minh tức giận gầm lên, thiên long, ác long, thủy long, chúc long bay loạn, cả thung lũng tràn ngập đủ loại long ảnh. Khốn chiêu này đệ tứ tầng Lý Minh đã có thể diễn giải trăm loại long chủng, long khí thần thánh cuối cùng có chút tác dụng khắc chế Cửu U khí tức, Chu Vương Hành Khiển chậm lại thấy rõ.
Tăng Cốc thấy vậy trong miệng lại chú ngữ lầm rầm, Phán Quan vung bút, âm binh âm tướng từng tên độn thổ chui lên, trong thung lũng có một nghĩa địa, từng bộ khô cốt, từng xác chết thối rửa đội mồ hiện ra, đồng loạt há miệng thôn phệ long ảnh, Lý Minh lại chạy chối chết, trong thung lũng hiện ra hình ảnh một đầu Ma Thần to lớn đang cầm bút đuổi một tên thiếu niên chạy loạn khắp nơi.
Phía tế đàn, sau khi chỉ dẫn tộc trưởng mang tộc đàn rời đi qua một đầu thông đạo bí mật, lão Đại Mo Sư được hai tên Mo Sư trẻ rìu ra, lão lôi trong người ra hai hình nộm, nhỏ một chút máu lên phía trên, miệng đọc ra cổ ngữ khó hiểu. Hai nhìn nộm đột nhiên hóa lớn, hai tôn thần bào giáp uy nghi, cầm trường đao lao về phía tôn Phán Quan, hai phe chém giết kích liệt, hai tồn thần cầm cự không được bao lâu bị Chu Vương Hành Khiển một bút xuyên thân, há miệng thôn phệ, Tăng Cốc cười lớn ngặt nghẽo, nói: “Cha, ngươi không còn là đối thủ của ta!“.
Phán Quan càng hung hăng càn quấy đạp phá tan nát cả thung lũng, Đại Mo Sư than thở không ngớt, ho khục khục ra máu.
Đột nhiên từ sau núi vang lên một giọng nói từ bi: “Ma quỷ phương nào dám tới Nhân gian quấy nhiễu.”
Từ Hang Hao Sơn, một lão hòa thượng mặt mũi nhăm nhúm như quả táo tầu xuất hiện, phật quang chói lòa, cà sà tung bay.
”Lão tiện nhân, nhanh cứu ta!” - Lý Minh trông thấy vị hòa thượng bèn hô lớn, lão Tả Ao bị cầm chân phía xa, Nghiêm Lão Quỷ là hy vọng duy nhất của hắn.
Nghiêm Bảo Tính trông thấy Lý Minh bị truy sát, vội vã thi triển pháp lực sấn vào tôn Phán Quan, Lý Minh chính là bảo bối của lão, lão còn chưa cách nào tính ra Quyền Đồ trong Quyền Động, tên tiểu tử gian manh này cũng chơi lại lão một vố ngày đố.
Nghiêm Bảo Tính mang một thân bản lĩnh, chỉ thua kém Pháp Vân Tự Trụ Trì, quyền kình lão đánh ra phần phật, phật quang độ thế sáng lòa khắc chế Cửu U chi khí, Tăng Cốc lập tức rơi vào rối loạn, Phán Quan lực lượng tuy lớn nhưng còn phải xem người triệu hồi là ai.
Lý Minh đủng đỉnh chân tay, nhìn về phía Tăng Cốc ánh mắt bất thiện, hắn muốn băm vằm tên hỗn đản này, nhưng từ phía tế đàn truyền đến âm thanh già nua: “Công tử, xin đừng làm hại hắn!“.
Lý Minh quay đầu nhìn về phía Đại Mo Sư, ánh mắt lão hiện ra vô vàn điều mẫu thuẫn, nhân gian thường nói con hư tại mẹ, xem ra Tăng Cốc này hư hỏng phần lớn nhờ lão Đại Mo Sư kia.