Coong______________!
Một côn của Lý Minh gõ vào thân tháp khiến huyết sắc nhiễm đỏ bầu trời Man Hoang, huyết sắc lao theo những vệt rách không gian đen kịt biến mất đuổi theo Cửu U nhân mã, huyết sắc chấn nát toàn bộ Man Hoang cấm chế từ cổ kim tới nay, từng bức cổ tự hộ tráo bao bọc sơn mạch vụn vỡ, dãy Hoàng Liên hiện ra nhân thế với toàn bộ sự hùng vĩ của nó. Từ Quỷ Môn Quan, quan quân ngửa
cổ lên tận trời xanh vẫn không thấy đỉnh cao nhất, một loạt rặng núi núp sau mây mờ chạy dài liên miên bất tận không có điểm dừng. Linh khí thành dòng đang chảy xuôi về phía Man Hoang, nơi này giống như một đầu cổ thú khồng lồ đói khát bị giam cầm, nay được thả ra bèn tham lam muốn hút lấy toàn bộ thiên địa vào trong bụng mình. Linh khí cô đặc tới mức tạo thành từng dòng linh dịch, bầu trời bỗng chốc xuất hiện vô vàn dòng suối linh khí cuồn cuộn đổ về Man Hoang, cường giả các nơi như cảm nhận rõ linh khí nơi mình bị cướp đoạt, đồng loạt hướng mắt nhìn lên thiên không.
”Linh Tuyền!” - Khắp nơi tu luyện giả hô lớn, từ đại lục cho tới đông hải, từ phía bắc hoang mạc khô hạn cho tới phía nam quần đảo liên miên.
Lập tức có từng nhóm thần thông giả cưỡi pháp bảo, mang theo tông môn đệ tử của mình cưỡi mây gió nhảy lên Linh Tuyền phía trên bầu trời, tán tu cũng không ngoại lệ, tranh thủ thời cơ vạn năm tạo hóa ban tặng gia tăng thực lực.
”Haha, ta cuối cùng cùng đột phá Thâu Linh Cảnh, hahaha.”
”Nhanh, nhanh giúp hắn khai mở thêm động thiên.”
”Tụ Thần Cảnh Đỉnh Phong, ta cuối cùng cũng tới bước này!”
”Lão cẩu, ngươi cũng dám dày mặt tranh cướp Linh Tuyền với bọn hậu bối?”
Vô số thần thông giả đột phá giới hạn bản thân, vô vàn tinh anh đệ tử môn phái xuất hiện, vô số thế gia con cháu bản lĩnh hơn người, một thế hệ cường giả mới với anh tài lớp lớp, báo hiệu một thời đại đạo pháp thịnh thế nơi đây.
---oo0oo---
Hang Hao thung lũng, linh khí cuồn cuộn đổ về, nơi này trở thành hắc động không đáy đang hấp thu bát phương linh khí, từng cỗ hắc quan dưới đại địa vết nứt lạch cạch chuyển động, gầm trăm dòng linh tuyền đang chảy xuôi về phía hắc quan mộ địa, trăm cỗ hắc quan như trăm miệng quái vật tham lam cắn nuốt linh tuyền, đám ma thần bị giam cầm dưới thung lũng chính là nguyên nhân gây ra lần linh khí bạo động này.
Tòa Cổ Tháp sau một chiêu tiễn đưa Diêm Vương về Cửu U liền thoát khỏi khống chế của Lý Minh, tự động lăng không bay tới chính giữa thung lũng, huyết sắc bừng sáng kéo toàn bộ Linh Tuyền đổ về cửu tầng cổ tháp, từng vết nứt trên thân tháp nhanh chóng liền lại, một vài góc bị vỡ cũng đang mọc ra, tốc độ nhanh gấp trăm lần bọn Triệu gia huyết tế.
Nhưng vết nứt đếm được quá nhiều, Linh Tuyền cuồn cuộn đổ về dường như cũng không đủ, phía bên dưới đám hắc quan đã có hơn chục thủ chưởng nhăn nheo đẩy nắp quan tài nhô ra muốn giật đứt xiềng xích phá quan, có tôn đánh lên không trung tranh giành Linh Tuyền cùng cổ tháp, có tôn nện bình bình muốn chấn vỡ quan tài, ba thầy trò lão Tả Ao nhảy tới trấn áp vất vả vô cùng, lại thêm Cao Biền cùng Triệu gia nhăm nhe phía ngoài chực trờ cơ hội, nơi này lại muốn loạn thêm.
Trên đỉnh Hang Hao Sơn, từng chiếc lá rơi rụng khẽ chao nghiêng theo từng cơn gió, bên cạnh là từng tia sáng yếu ớt nhỏ bé từ đám cổ tự vụn nát đang bay về phía dưới một gốc Hoàng Đàn, đám tia sáng kia lờ mờ hình thành nên bóng dáng một tên mam tử cô độc ngạo khí bất tuân, mái tóc rối tinh bay loạn trong gió, ánh mắt sắc bén khiếp người, hắn lại xuất hiện.
Hắn xuất hiện khiến cho Man Hoang dường như dừng lại, Linh Tuyền trên bầu trời không còn chảy, linh khí không còn ba động, đám cường giả không còn tranh cướp, trăm cỗ hắc quan không dám dị động, hắn xuất hiện tỏa ra uy áp vô hình trấn trụ tứ phương, hắn đưa tay nhẹ nhàng đoạt lại tòa Cổ Tháp.
Vị nam tử gật đầu nhìn Lý Minh, đoạn hắn vung tay ném tòa Cổ Tháp lên không, cúi người hướng trăm gốc Hoàng Đàn tế bái. Vô hình lực lượng theo trăm gốc Hoàng Đàn cùng đổ về tòa Cổ Tháp, huyết sắc nhiễm đỏ bầu trời dần đổi thành tử sắc, tòa tháp từ bá đạo khí tức bức nhân dần chuyển sang thâm trầm ẩn nhẫn.
”Đi thôi!” - Lão Tả Ao xách theo Lý Minh cùng Khúc Bạch bay ra phía sau Hang Hao Sơn rời khỏi thung lũng. Sau lưng lão lúc này xuất hiện một tấm lưới lớn bao bọc lấy thung lũng, mỗi gốc Hoàng Đàn bắn ra tử sắc lực lượng liên kết cùng tỏa Cổ Tháp kia giống như một tấm lưới lớn ngăn cách mọi khí tức bên ngoài, trong thung lũng bấy giờ lại quay ngược về thái cổ hồng hoang, không một sợi linh khí lọt qua màn lưới tử sắc, từng cỗ hắc quan gầm gào bạo loạn bị tòa tháp đè tới không thể nhúc nhích nổi.
Ầm Ầm Ầm_______________!
Đại địa nứt vỡ, đại địa ở ngoài thung lũng đứt gãy, Hang Hao Sơn bỗng chốc chìm nhanh xuống lòng đất kéo theo cả thần ma mộ địa biến mất, các ngọn núi xung quanh bị lực kéo chấn nát nghiêng đổ ầm ầm, đất đá bụi mờ mù mịt lăn theo, trông giống như diệt thế vậy.
Cả một rặng núi lớn cùng một thung lũng rộng mênh mông cứ thế biến mất khỏi tầm mắt đám thần thông giả, trước mắt bọn hắn lúc này chỉ là một đống đất đá vụn vỡ thế chỗ, có người còn liều mình nhảy tới dùng thần thông đánh khơi ra đá vỡ, nhưng quả thực phía dưới lúc này chính là nền đất nổi danh cứng rắn xưa nay của Man Hoang, cũng không hề tồn tại vết nứt nào.
Đám Triệu gia hụt hẫng gào thét thấu trời xanh, đôi mắt thù địch nhìn về phía ba thầy trò lão Tả, thiên tân vạn khổ của bọn hắn chục năm trời cứ như vậy chìm vào lòng đất. Lão Cao Biền nhìn lên bầu trời Linh Tuyền đang tan đi, cười lạnh một tiếng đạp Ma Huyết Phiên bay đi. Lão Tả đưa mắt nhìn tứ phương nhân mã nheo mắt khiến bọn hắn cũng không dám ở lâu, vội vã biến mất, Triệu gia không cam tâm nhưng cũng đành buông bỏ, chờ đợi thời cơ tiếp theo. Trước khi rời đi, bọn hắn còn được Man Thành cường giả tống tiễn: “Bước vào Man Hoang. Chết!”
”Khôngggg!” - Lý Minh đột nhiên gào thét. Hắn trúng độc thủ?
Không phải, hắn đang vung đầu quyền tái hiện uy phong trận khổ chiến hồi nãy, nhưng lực lượng ban nãy đã biến mất theo tòa mộ địa kia, hắn quay về đúng thực lực vốn có của mình.
Cảm giác yếu đuối khiến hắn gào lên không cam tâm, hắn còn dùng chưa đã, hắn còn chưa hiểu hết bí mật nơi này, hắn còn chưa tìm được bảo vật nào, hắn muốn tòa cổ tháp kia.
Lý Minh muốn nhiều lắm, hắn còn định nhảy xuống cào ra đất đá chui theo tòa mộ địa kia, nhưng hắn bị lão Tả Ao xách cổ lại: “Tiểu tử, đừng có làm loạn.”
Lão Tả đưa cho Lý Minh một sợi Hắc Quan Xiềng Xích, nói thêm: “Cầm lấy, xem như chút lợi tức cho công sức của ngươi! Đây là Truy Hồn Xích.”
Lý Minh mặt nặng mày nhẹ phóng thích ra nguyên thần quy tắc thu nhỏ sợi sích đem quấn vào trường côn thu đi, miềng lầm bầm ít nhất phải chín sợi mới đủ, chê lão Tả nổi tiếng kẹt xỉ từ xưa tới nay, so sánh với lão Đinh quả một trời một vực. Lão Tả nghe thấy nhưng vẫn mắt điếc tai ngơ.
”Sư đệ, ta xem ra tu vi của đệ chỉ huy động được một sợi, đợi sau này sẽ tới lấy thêm!” - Khúc Bạch an ủi. Lý Minh cho rằng phải, nơi này là đất đai của sư huynh hắn, muốn tới khi nào chẳng được. Nhưng hắn không biết đây là thời loạn thế, Man Hoang sau này cũng bị các Tông môn chia cắt, Man Thành nắm giữ phần lớn nhưng không còn được vẹn toàn như xưa.
”Các ngươi! Tại sao lại mạnh như vậy a? Ông trời thật bất công!” - Lý Minh cùng Khúc Bạch tìm được bọn Hắc Quy cùng Moan tộc, thấy bọn huynh đệ mạnh mẽ lên hắn ngửa mặt lên trời than thở, còn đâu bộ dáng hủy thiên diệt địa.
”Hắc hắc! Bọn ta uống nước suối.” - Hắc Quy cười bỉ ổi chỉ tay lên trời, nơi dòng trăm dòng Linh Tuyền đang tản đi trên các đỉnh núi. Hoàng Nam cùng Từ Thức càng xuýt xoa khen ngon làm cho Lý Minh tức điên.
”Lý tiểu tử, áp chế cảnh giới cùng ta đánh một trận!” - Hắc Quy hùng hổ, cảm thấy lực lượng mình mạnh chưa từng có xưa nay, dưới mai rùa của hắn giống như một cái lò chưa linh khí tương ứng với động thiên của nhân tộc, ước chừng lúc này hắn phải tới tam thập trọng, bọn Từ Thức cũng vậy, hắn áp chế lâu dài chính là đợi ngày hôm nay.
Bịch___________!
Nhưng đáp lại Hắc Quy là một chưởng vỗ ra của Lý Minh khiến đầu rùa này bay như tên bắn cắm sâu vào một gốc cổ thụ, hắn quên mất Lý Minh đã từng tới cực cảnh, mở ra Âm Dương cùng Hỗn Độn động thiên. Lý Minh còn trên hắn một cảnh giới, lại ngộ ra một đầu thiên địa đại đạo, hắn cũng trải qua một trận chiến hủy thiên diệt địa cùng bọn ma thần, ánh mắt của hắn bấy giờ đã rất khác, một chưởng nhẹ nhàng vỗ ra không dụng chút pháp lực nào liền đập Hắc Quy văng xa cả trăm mét, Từ Thức cùng Hoàng Nam cũng đang định mở miệng khiêu chiến tới đầu lưỡi bèn nuốt nước bọt ậm ừ cho qua.
”Đại Mo Sư!” - Moan tộc nhân bất ngờ quỳ sụp cung kính trước Lý Minh, cũng chưa ai nói cho bọn hắn biết Lý Minh là đời Thủ Mộ Giả tiếp theo, bọn hắn dựa vào cảm giác thân cận nhận ra, mỗi đời Đại Mo Sư đều có nhịp đập linh hồn đồng điệu như vậy với tộc nhân, Lý Minh cũng chẳng thể hiểu nổi, dù sao hắn đã nhận lời với lão Mo Sư, giờ là lúc đem Moan tộc rời đi, Quan ải giờ phút này hẳn đang vô cùng nguy cấp.
”Các ngươi có biết đường đi?” - Lý Minh hướng vị tộc trưởng cùng mấy vị Mo Sư trẻ tuôi hỏi.
”Đại Mo Sư, theo Bạch Giang trước mặt xuôi dòng, chúng ta sẽ ra khỏi Man Hoang.” - Tộc trưởng Tăng Niêu chỉ về hướng con sông chảy ra từ lòng núi, Lý Minh lại ngoái đầu nhìn sang bên trái, bên đó lại là Hắc Giang cũng chảy ra từ đó, quả thực quái sự, hai dòng một trắng một đen cùng chảy ra từ một chỗ.
Moan tộc trai tráng lực lượng cực lớn, bọn Mo Sư trẻ làm phép thả ra từng hình nộm hóa thành lực sĩ giúp tộc nhân làm thuyền, chẳng mấy chốc mà thành, bốn năm chiếc thuyền lớn nổi trên mặt Bạch Giang, mỗi chiếc trở được cả mấy trăm người. Một toán khác thì hái lượm, săn bắn về rất nhiều thực phẩm, Tăng Niêu lo lắng hành trình dài lâu khiến tộc nhân chết đói nên chuẩn bị cực kỳ chu toàn.
”Tộc trưởng, không cần chuẩn bị nhiều như vậy, chúng ta nhanh lên đường!” - Lý Minh thấy bọn hắn phức tạp vấn đề liền thúc giục.
”Đại Mo Sư, còn tộc nhân?” - Tăng Niêu lo lắng.
”Các ngươi cứ lên hết thuyền!” - Lý Minh phất tay, không muốn giải thích nhiều. Lão tộc trưởng định nói nhưng đành làm theo, Đại Mo Sư xưa nay chủ trì đại cục, hắn không dám trái ý.
Tộc nhân đã lên hết thuyền lớn, bọn Lý Minh chia nhau ra điều khiển, thôi động linh khí, thuyền lớn lướt sóng lao đi vun vút khiến bọn tộc nhân say sẩm mặt mày, ngã lăn lóc ra khoang, lấy tốc độ này không chừng một ngày đã ra khỏi Man Hoang, nhanh hơn bọn hắn chèo thuyền cả trăm ngàn lần.
”Đại Mo Sư lợi hại!” - Cả tộc đồng thanh hô lớn.