Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 76: Chương 76: Chương 76: Man Quân




“Lui binh, lui binh!” - Nùng Trí Cao hoảng loạn quát tháo, binh lính của hắn bị truy sát chạy như chó nhà có tang, ngã xuống như rạ.

”Là Moan tộc, Moan tộc, nhanh chạy.” - Đám Tráng tộc Pháp sư càng hốt hoảng hô lớn, nhìn thấy Moan tộc là bậc nào đáng sợ, các thiểu tộc quanh Man Hoang vẫn thường đồn đãi rằng bọn Moan tộc uống máu yêu thú, là ma quỷ sống ở nhân gian, giết người không ghê tay, bước vào Man Hoang tuyệt đối tránh xa Moan tộc, biết bao hình dung đáng sợ đã ngấm vào máu,

nay nhìn thấy sự thực lại càng được khẳng định.

Hỏa Thạch Pháo nổ vang yểm trợ bọn tàn binh chạy khỏi quan ải, phía sau Lý Minh cùng đám Moan tộc tráng binh vẫn đang lùa theo chém giết, xác chết chất đầy sau mỗi bước chân, cách đó không xa còn bọn Bảo Thắng Quân thúc tượng binh truy quét, cảnh tượng giết chóc đẫm máu vô cùng, một bên đuổi, một bên chạy, đơn giản là đồ sát.

Chính Minh cùng bọn Từ Thức gia nhập thần thông giả chiến địa, bọn Huyết Tăng đang bị dồn ép lập tức lấy lại thế chủ động. Chính Minh tung chuỗi phật châu của hắn, thay thế vị trí của Chính Hóa duy trì tòa trận, La Hán Trận lại tỏa ra Phật sắc quang mang chói lòa đẩy lui đám Triệu Túc về phía sau.

Triệu Túc thấy trận thế bỗng chốc vụn vỡ liền trừng mắt ra sát chiêu nhắm tới Chính Hóa, hắn muốn trước lúc rời đi lấy một chút lợi tức cho phe mình. Bóng kiếm ngàn vạn nhắm toàn vị trí yếu hại, Chính Hóa lại bị thương nặng khó thoát khỏi sát chiêu, Chính Minh ngay cạnh đành bất lực đứng nhìn, nếu hắn ra tay cứu vị sư đệ, cả tòa trận sẽ sụp đổ trong chốc lát kéo theo không biết bao nhiêu nhân mạng Huyết Tăng.

Keng keng keng_______!

Mưa kiếm khí chém xuống, Hắc Quy trên đầu Chính Hóa vươn vai đứng dậy thoải mái, hô lớn: “Tiểu tử, tiếp tiếp! Quy Thần ta ăn lông ở lỗ cả tháng nay, chưa tìm được chỗ tẩm quất a!”

Triệu Túc nhìn Hắc Quy thầm than đầu yêu thú này lợi hại, một chiêu mạnh nhất trong Thiên Thừa Kiếm Pháp vậy mà không để lại trên trên mai rùa kia một vết mờ. Hắc Quy cũng hung mãnh quất ra băng tiễn công tới Triệu Túc, thế nhưng chẳng đâu vào đâu, hắn phòng thủ thì được, tấn công lại chẳng ra sao, địch nhân chấn nhẹ kiếm cũng dễ dàng đánh nát băng tiễn.

Hắc Quy thấy Triệu Túc nhìn mình khinh miệt bèn nổi máu điên muốn ăn thua đủ, nhưng lúc này Ngô Tuấn thúc chiến mã đuổi theo ra lệnh lui quân, không thể vượt ra ngoài tầm bảo hộ của Cơ Thần Nỏ, Hắc Quy đành ngoác miệng chửi: “Nhóc con, ta xem ngươi hung hăng được bao lâu.”

Quân binh hai phe rút lui để lại cánh đồng khoảng giữa chất đầy xác người ngựa, máu nhiễm đỏ cả mặt đất, trên không trung quạ bay từng đàn kêu quang quác, phía dưới quân dọn xác ì ạch kéo lê từng bộ thân thể, kiểm tra kỹ càng từng tên còn thoi thóp chất lên xe ngựa mang đi, trông ra chậm chạp vô cùng, ấy vậy mà gần vạn bộ thi thể này bọn hắn chỉ dọn trong một đêm, sáng mai chiến trường lại sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thực không hiểu bọn hắn làm cách nào.

Trong thành, Lê Đô Thống dùng lễ nghĩa đối đãi với Tăng Tùy cùng Lý Minh khiến hắn ái ngại vô cùng, xét về triều đình vai vế, cấp bậc Ngũ phẩm Võ tướng như hắn còn phải trèo mấy ngàn bậc nữa mới với tới được chức Đô Thống, nhưng bấy giờ hắn còn một vị thế khác - Moan tộc Đại Mo Sư, tộc trưởng như Tăng Tùy đều phải nghe hắn sai bảo.

Lê Đô Thống cũng đã biết một chút thân phận của Lý Minh, Nhật Tôn cũng đã căn dặn, hắn còn liên quan tới cả Man Thành cùng Hình Khí Môn, không thể tùy tiện nói lung tung, nếu lỡ miệng làm phật ý hắn họa có khi dẫn động nguyên đám thảo khấu vô pháp tắc phía Man Thành kéo sang, Quan Ải là chốn quân trường, không phải Tu chân giới, sẽ không trụ nổi Man Thành một đòn, hơn nữa Lý Minh lần này lập công to giải cứu Quan Ải, tướng có công không thể không trọng.

”Đô Thống, hạ quan không dám nhận.” - Lý Minh ôm quyền khước từ lễ nghĩa từ phía vị Đại tướng Thống soái, thâm tâm hắn đối với Lê Phụng Hiểu là nảy sinh sự kính trọng thực sự.

”Lý Minh, người cùng nhà không nói lời khách sáo, công lao của ngươi ta sẽ trình tấu Thượng Hoàng, tình hình hiện tại còn cần người hỗ trợ.” - Lê Đô Thống thô hào làm Lý Minh nghĩ tới Lê Thọ, cũng phong cách như vậy, hai cha con có phần giống nhau, hắn tự nhủ không biết vị Đô Thống này có miệng rộng như vị Cấm quân chỉ huy Tiền điện sứ kia không.

Hồn độc đã trở thành việc không còn đáng ngại, cứ theo phương thuốc của Lý Minh, đám người Phạm gia chỉ trong một canh giờ đã cứu sống toàn bộ binh sĩ. Làn khói độc kia vốn mang theo Cửu U quy tắc chấn phá cùng giam cầm linh hồn, Lý Minh chỉ việc sử dụng Cửu U Linh Quyết hóa giải, nhưng hắn không đưa ra đạo phù chú nào, ngầm đưa vài phương thuốc có giấu

sẵn phù văn cổ tự cho Phạm gia, xem như đây là Moan tộc giải dược.

Các lộ binh thiệt hại gần vạn người vì hồn độc cuối cùng đã có thể không chút kiêng kị thoải mái chém giết, thêm việc Nhật Tôn đang kéo binh từ Xương Giang qua tiếp ứng, lạc quan cùng chiến ý lan tỏa khắp mặt thành.

Phía Phản quân, Nùng Trí Cao tức giận gầm điên lên, hắn đã đạp bằng nửa tòa thành vậy mà thất bại trong phúc chốc, hắn quát lớn: “Pháp Sư, xảy ra chuyện gì?”

Một tên ăn mặc quần áo thổ cẩm vẽ hình đầy mặt run rẩy quỳ rạp xuống run rẩy nói: “Hồn hồn độc độc, bị bị bị giải giải.”

”Vô dụng.” - Nùng Trí Cao đứng dậy đạp bay tên Pháp sư ra bay khỏi lều, tên Pháp sư giẫy vài cái rồi mất mạng, mấy tên còn lại mặt xanh như tàu lá chuối.

”Nếu như không khôi phục được Hồn độc, các người đều chết hết cho ta!” - Nùng Trí Cao vung tay đập một chưởng, một tên Pháp sư khác nát thành một bãi máu thịt, bọn Pháp sư sợ hãi chạy hết sau tiếng cút của hắn.

---oo0oo---

”Đại sư, ở đâu mọc ra nhiều Tụ Thần Cảnh như vậy?” - Lý Minh hướng Pháp Vân Tự Phạm Thứ hỏi.

”Còn không phải do các ngươi gây ra?” - Phạm Thứ tức giận, lão cũng vốn là một Huyết Tăng, không có tý phong phạm Phật gia nào, nhìn giống đồ tể hơn, lão từng tham gia vây bắt Dương Gia phản loạn ở Tử Trầm Sơn độ trước.

”Do bọn ta?” - Huynh đệ Lý Minh ngạc nhiên không hiểu.

Lý Đạo Thành thấy vậy bèn vội giải thích việc Linh Tuyền bạo động trên bầu trời vốn nguồn cơn từ Man Hoang, bấy giờ Thần thông giả mới đản sinh ra nhiều hơn cả mèo hoang chó dại.

”Thế chẳng phải quá tốt sao?” - Hắc Quy phản bác.

Phạm Thứ đen mặt định hướng thủ chưởng tới Hắc Quy một tay chụp chết, Đại Việt đất đai nhỏ bé, Linh Tuyền chảy qua chỉ có một hai dòng, số còn lại phần lớn ở Thiên Quốc cùng Đông Hải, thử hỏi ai mới là người được hưởng, chưa kể tu sĩ phía địch nhân là đông đảo cỡ nào.

Lý Minh ho khan mấy tiếng, việc này cũng không thể trách hắn, chính bản thân hắn còn uống gió tây bắc, chưa được giọt Linh Tuyền nào vào miệng, hắn đang định mặt dày hỏi xem có ai lưu được bình nào không thì tên cuồng tướng Ngô Tuấn lại nhảy sang bàn việc quân.

”Đô Thống, chúng ta không thể mãi phòng thủ, cần phải phản công dành lại hai châu Quảng Thảng.” - Ngô Tuấn trình bày.

Quảng Nguyên cùng Thảng Do địa hình phức tạp, đồi núi trùng điệp, dễ thủ khó công, dân chúng phần lớn là thiểu tộc. Lê Phụng Hiểu chần chừ chưa quyết, đột nhiên lão quay sang hỏi chủ ý của Lý Minh khiến hắn ngơ ngác, việc quân trước nay hắn đâu có hiểu điều gì, tuy nhiên hắn vẫn mạnh dạn nêu chủ kiến: “Đất này không có Việt tộc, vậy chúng ta giữ có ích gì?”, mọi người gật đầu khen phải.

Lý Minh nói thêm: “Tuy nhiên phản bội Quốc thổ, tội không thể tha.”, Lê Đô Thống gật gù có ý tán thưởng.

Nói như Lý Minh, không nhất thiết phải chiếm hai châu Quảng Thảng, tuy nhiên không thể không diệt Nùng Trí Cao, đặc biệt là Lý Tiến, Đức Chính Đế phải nói mất ăn mất ngủ với hắn.

Về việc đám Moan tộc, Lê Đô Thống ban lệnh thành lập một nhánh Man Quân do Lý Minh chỉ huy, lệnh quân xưởng đúc cho bọn hắn mỗi người một cây thiết côn lớn, cây cối xung quanh thành còn phải dụng vào việc khác, không thể cứ nhổ bừa mang ra đập.

Nguyên một đêm tòa thành sáng rực không ngủ, Phản quân thua tức tưởi nên nổ Hỏa Thạch Pháo bắn phá suốt đêm, bọn Cơ Thần Nỏ cũng thức trắng, ai cũng nhìn ra mấu chốt vấn đề nhưng làm sao để hạ Hỏa Pháo đều khiễn bọn tướng lĩnh đau đầu nghĩ không ra, bọn thiết kỵ phía dưới không phải phường giá áo túi cơm.

Vừa sáng sớm này ra trống trận đã nổi ầm ầm, quan quân rầm rập di chuyển, địch nhân lại chuẩn bị công thành. Bọn Lý Minh đang còn ngái ngủ đã bị Chính Minh vào kéo dậy.

”Ngã Phật từ bi, Tiểu Trụ Trì không nên phá hoại giấc ngủ người khác a” - Từ Thức ngáp ngắn ngáp dài.

Bên ngoài thành Phản quân lại bày binh, nhưng cũng không có xông lên mà là bố trận trợ uy, tiến về phía Quan Ải là mấy chục tên Thần thông giả đánh nhau với bọn Huyết Tăng hôm qua. Đám này tuy đều là Tụ Thần Cảnh cao thủ, nhưng lại không có phong phạm danh môn chính phái đệ tử, đang mở miệng bắc loa chửi về phía Chi Lăng Thành, nào là Việt tộc chó má, man di dị hợm, giống người không ra người, thú không ra thú, là bọn súc sinh rùa đen rụt cổ sợ chết, giỏi thì ra đánh nhau một trận.

Quân thủ thành cùng bọn Huyết Tăng tất nhiên nghe nhiều đã quen, thế nhưng Hắc Quy cùng Hoàng Nam mới lần đầu nghe thấy, liền nộ khí xung thiên, Chính Minh cùng Từ Thức tính tình tường hòa hơn cả nhưng nghe cũng không lọt, mặt dần đen đi, duy có Lý Minh nghe tới lại gật gù, thầm khen bọn heo Hãn này cũng có chút môn đạo chửi nhau, có thể đạt tới ba phần bản lĩnh của hắn, có lẽ trong mắt Lý Minh chửi nhau cũng là một loại Đạo.

Lý Minh vốn định trổ tài nhưng nghĩ tới thân phận mình bấy giờ có chút không thích hợp nên đành thôi, Hoàng Nam không kiềm nổi tức giận đã cùng Hắc Quy phi ra chiến trường, Chính Minh dẫn Huyết Tăng vội vã đuổi theo tiếp viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.