“Tiểu quỷ, ngươi làm thêm mười vòng nữa cho ta!” - Lão Tả Ao cùng lão Đinh đang ngồi uống trà dưới tán mít sau vườn.
Lý Minh lưng cõng tảng đá to, mồ hô nhễ nhại, chân run bần bật, mặt đau khổ mở miệng nài nỉ: “Gia gia tha cho ta đi mà, ta không dám nữa!“.
”Hắn biết lỗi, ngươi tha đi.” - Lão Đinh nói đỡ.
”Ngươi miễn xin xỏ, như vậy còn nhẹ!” - Lão Tả hững hờ nói.
Lý Minh mặt ỉu như bánh đa ngâm nước, cõng đá chạy tiếp, không dám cãi. Đừng nhìn lão Tả Ao bình thường nghiện rượu, nói năng hồ đồ, một khi lão nghiêm mặt, Lý Minh chỉ biết đứng im khoanh tay, đạo phụ tử ắt hẳn như vậy. Hai lão già cũng đau đầu với tên thiếu niên này, vừa rồi hắn gây họa không ít.
Lý Minh từ sau khi đặt chân vào Phá Cốt Cảnh, thực lực tăng vọt, hắn thường ngày đều lên núi, một là chờ đợi tiểu đạo sĩ để đánh tên kia răng rơi đầy đất. Hai là tầm bảo, hắn muốn kiếm thêm một cây Thiết Hoàng Mộc nữa, thành ra trên núi cây nào cũng có dấu rìu của hắn. Ba là săn bắt tam cấp yêu thú lấy nội đan, với khả năng của hắn bây giờ, chật vật một buổi cũng có thể hạ đươc một con tam cấp, tất nhiên mục tiêu đầu tiên của hắn là con Trư Yêu kia, hắn không thù vặt nhưng thù dai, vận dụng mọi thủ đoạn từ bẫy lưới, trận pháp, quyền, côn, hắn có chiến tích đầu tiên, dù vậy tiền bán nội đan còn chưa đủ tiền mua thảo dược trị thương, Trư Yêu cũng cho hắn vài vết thương lòi cả xương, tĩnh dưỡng không dưới nửa tháng.
Tuy nhiên càng ngày đánh nhau với yêu thú càng thuận tay thuận chân, độ chật vật giảm một chút, hắn không còn bị thương nặng như trước. Rồi cũng có một nhóm thế gia đệ tử cầu cạnh hắn, thỏa thuận tiền công nhờ hắn giúp một tay, nhưng xong việc bọn này liền trở mặt, nói chẳng qua muốn lợi dụng hắn làm cu-li, hắn nổi điên, hai bên đánh nhau, một mình hắn chống đỡ bốn tên, quyền cước đao kiếm pháp bảo bay loạn xạ, khổ chiến một hồi, tất nhiên hắn là người ăn thiệt thòi, bị bốn tên quần công mặt mũi tím bầm, xương cốt suýt gãy, nhanh chân chạy xuống núi, bốn tên kia cũng không khá hơn bao nhiêu, tên gãy tay, đứa gãy chân, thằng vỡ mũi đành nhìn hắn chạy mất.
Từ đó về sau, Lý Minh mang thâm thù đại hận với bọn thế gia đệ tử, đều cho rằng bọn này chỉ được cái vẻ bề ngoài, ăn nói đạo lý nhưng sống không ra gì, tất nhiên lại là thù dai, hắn quyết tâm phục kích bốn tên kia.
Tuy vậy sau buổi quần ẩu, bốn tên đã lặn không sủi tăm, hắn đành ôm cục tức, chuyển sang bày trận phục kích, đánh lén tất cả bọn thế gia đệ tử lên núi, không phân biệt già trẻ gái trai, hễ ai đoàn đội sẽ trúng trận của hắn, mỗi người đều ăn một côn vào đầu. Mới đầu bọn đệ tử còn không biết, nghĩ mình bị cao nhân dạy dỗ, tuy nhiên cũng có danh môn đệ tử thực lực không phải chuyện đùa, phát hiện ra Lý Minh, hai bên giáp chiến, dẫu vậy rơi vào trận pháp đành bó tay bó chân, chịu nhục xuống núi.
Trong vòng một tháng, danh tiếng hắn nổi như cồn, trong thôn ngoài trấn đều đồn thổi có tiểu sơn tặc chặn đường đánh lén cướp tiền, cướp pháp bảo, thậm chí có chút đoàn đội liên hợp lên núi bắt hắn, tất nhiên là không thấy tăm hơi đành rút lui, còn rất ít nhóm dám lên núi.
Tất nhiên, ông trời có mắt, làm ác ắt gặp quả báo, không sớm thì muộn tin tức lọt vào tai lão Tả Ao, chục hôm say ắt có hôm tỉnh, lão về lục trong phòng hắn thì trên giường dưới đất, chỗ nào cũng vứt đầy pháp bảo binh khí, còn có cả chút dày dép quần áo vải vóc, thậm chí cả nữ nhân váy áo trang sức cũng không ít, quả thực lột sạch sành sanh.
Hậu quả tất nhiên là như bây giờ, Lý Minh cõng đá chạy một tuần nay, mỗi ngày vài chục vòng, cả người ê ẩm không chịu nổi, với sức vóc của hắn tưởng như đơn giản, nhưng hắn đang chạy trong trận của lão Tả, trọng lượng gấp trăm lần, khóc không ra nước mắt.
Chấp phạt xong, hắn ngồi thở dốc, cầm tích nước chè tu ừng ực, lén nhìn lão Tả Ao, không thấy lão có động tĩnh gì, bèn len lén định chuồn, đi ra tới sân thì lão lại gọi: “Đứng lại!“.
Lý Minh đang định đập đầu vào chiếc vạc nát chết quách cho xong thì lão Tả Ao nói thêm: “Ngươi chuẩn bị đồ đạc, ngày mai đi kinh thành.“. Vui như vừa thắng bạc, hắn phi nhanh vào phòng chuẩn bị.
Sáng sớm ngày mai, gà gáy canh năm, trời còn tờ mờ sáng, lão Đinh ra cổng tiễn hai ông cháu lên kinh, tất nhiên lão không thể đi, còn nhiệm vụ trông miếu, đành bùi ngùi tiễn Lý Minh, lão cả đời cô đơn, về già gặp được Lý Minh xem như cháu như con chuyên tâm dạy dỗ, hắn đi lão suýt khóc, nghẹn họng nói: “Ngươi không bận nhớ về thăm lão già này!“.
”Gia gia, ta nhất định sẽ về, người nhớ giữ gìn sức khỏe!” - Hắn tiến lên ôm lão, trong thâm tâm hắn đã xem lão như người thân của mình, sau này tìm được cha mẹ ắt sẽ mang lão về sống cùng.
”Thổ Tả, ngươi nhớ chăm sóc hắn!” - Lão Đinh quay sang dặn dò lão Tả.
”Đinh gỉ, ngươi yên tâm!” - Lão Tả Ao hờ hững đáp.
Hai ông cháu qua sông sang trấn Đồng Luận, lão Tả trốn đi mua rượu, Lý Minh thì tìm mua một cặp ngựa. Tới chợ hắn thấy mấy chục con ngựa trong chuồng, tên quản mã nhanh nhảu giới thiệu: “Đợt này chúng ta nhập toàn giống tốt, công tử yên tâm, mời xem.“.
Quản mã chỉ hắn tới một cặp ngựa, miệng phun nước bọt chém gió, ngày có thể chạy ngàn dặm, không cần ăn uống nghỉ ngơi các kiểu.
Lý Minh thầm chửi: “Hẳn ngựa nhà ngươi là Thánh Mã của Đổng Thiên Vương”, không ngờ tên kia liền nói: “Con tuấn mã màu đen này mang trong mình dòng máu Thiên Mã, chính là ngựa chiến của Đổng Thiên Vương xưa kia, chúng ta may mắn lắm mới có được nó, công tử không chê, chỉ cần bỏ ra 2 nghìn lượng có thể sở hữu thần mã trong truyền thuyết“.
Lý Minh nhẹ nhàng quay sang hỏi: “Thế các vị có bán Thánh Côn, Thánh Giáp không?“.
Tên quản mã cười gượng gạo. Xem xét một hồi hắn chọn con tuấn mã màu đen khi nãy, con ngựa này khí chất không tồi, mua thêm cho lão Tả Ao một con Bạch Mã.
Một lúc sau Lý Minh gặp lão Tả Ao đang đứng ngoài trấn, hai ông cháu phi ngựa vòng qua núi, xuôi theo hướng đông tiến về thành Đại La. Lão Tả Ao cưỡi trên con bạch mã thần tuấn, người thì lôi thôi nhếch nhác, quả thực phản cảm vô cùng, ai nhìn thấy cũng đều lắc đầu ngao ngán, hai người phi nước kiệu, dự kiến buổi tối có thể vào kinh.
Giữa trưa, hai người dừng lại ở quán nước ven đường nghỉ ngơi, hỏi ra thì cách kinh thành tầm hơn hai chục dặm, trên đường cũng tấp nập đệ tử, thương nhân qua lại, Lý Minh đang ngồi nghe lão Tả Ao giảng giải một số quy tắc trong kinh thành thì một giọng nói trong trẻo vui tươi vang lên: “Bà bà, cho cháu xin hai chén nước.“.
Cả quán nước đều quay lại nhìn, một tiểu cô nương tầm mười lăm, mười sáu tuổi mặc một bộ váy xanh, thân hình cao mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ vui tươi, mắt phượng, mũi cao, mày liễu, miệng cười tươi, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy thoải mái. Lý Minh cũng tròn mắt nhìn tiểu cô nương, lần đầu hắn thấy có người xinh đẹp tới vậy, hơn hẳn so với con gái Lý Lác vốn đẹp nhất thôn. Lão Tả Ao thì để ý tới người đi bên cạnh cô gái, là một vị trung niên, mặt mũi điềm đạm, phong thái chững chạc, toát ra chính khí, người trung niên kia cũng quay lại nhìn hắn. Vì hết chỗ nên tiểu cô nương nhanh chóng kéo người trung niên kia ngồi cạnh hai ông cháu trên cùng chiếc bàn dài.
”Cha, chúng ta sắp tới Tản Viên Sơn chưa?” - Tiểu cô nương ra vẻ nóng ruột hỏi.
”Có lẽ sắp tới, xin hỏi sư huynh Tản Viên còn cách nơi này bao xa?” - Vị trung niên quay sang thỉnh giáo lão Tả Ao.
”Ắt hẳn còn ba chục dặm” - lão Tả Ao hờ hững đáp.
”Đa tạ!”
”Cha, con nghe các sư huynh nói gần đây còn có tiểu sơn tặc chặn đường cướp bóc, con mà gặp sẽ cho hắn răng rơi đầy đất!“.
”Phụttttt!” - Lý Minh phun nước tứ tung, ho khan hai tiếng.
”Tiểu sư huynh, ngươi gặp qua tên sơn tặc sao?”
”Khọc khọc, ta từng bị hắn đánh một lần, may mắn không sao.“.
”Sư huynh yên tâm, ta gặp được hắn sẽ đánh thành đầu heo, trả thù cho sư huynh!” - Tiểu cô nương cười tươi. Nhìn nụ cười Lý Minh thất thần một lúc, thầm khen quá xinh đẹp.
”Tên sơn tặc đó cũng tính anh hùng hảo hán, ta với hắn đánh nhau một trận long trời lở đất....” - Lý Minh bốc phét.
Hai thiếu niên hàn huyên rôm rả một lúc, hai vị lớn tuổi thì thỉnh cao danh quý tánh của nhau, Lý Minh biết được cô gái tên là Lưu Linh, cha là Lưu Đạt, hai cha con từ Ái Châu ra kinh thành có việc, tiện thể mang Lưu Linh lên Tản Viên lịch duyệt một lần.
Đang hàn huyên Lý Minh bèn nói: “Lưu Thúc, ta xem ấn đường hai vị có chút hắc khí, vừa rồi ta có tính toán một chút, ắt hôm nay có việc chẳng lành, xin thúc đề phòng.“.
Lưu Đạt nhìn hai ông cháu một lúc, cảm ơn. Lưu Linh thì hô to “Sư huynh là thầy tướng số sao? Xem cho muội một quẻ được không?”
”Ta học chút ít mèo què từ gia gia.” - Lý Minh cười gượng.
”Vậy huynh xem, ta có thể trừng trị tên tiểu sơn tặc kia được không?”
”Hẳn là muội không gặp được hắn!” - Lý Minh vờ bấm ngón tay nói. Lưu Linh tỏ vẻ tin tưởng, thầm kêu đáng tiếc.
Lát sau, hai ông cháu cáo từ, tiếp tục lên ngựa về kinh. Lý Minh cười hỏi, ra điều khoe khoang: “Gia gia, vừa rồi ta xem bói có lợi hại không?”
”Tiểu sơn tặc ngươi lợi hại nhất thiên hạ.” - Lão Tả Ao liếc mắt.
”Gia gia, chúng ta có nên giúp đỡ bọn họ?”
”Ngươi động lòng rồi sao?”
”Không phải, ta chỉ là tốt bụng!”
”Tên trung niên kia cả ta cũng không dám đụng, ngươi yên tâm làm con rể hắn.”
Lưu Linh quay sang hỏi Lưu Đạt: “Cha, Vừa rồi vị tiểu ca kia nói chúng ta có điểm gở, nên quay về chăng?”
”Hẳn là vậy!” - Lưu Đạt trầm ngâm, tay gõ lên bàn, hắn đang trầm tư suy nghĩ về vị lão nhân kia.
”Chúng ta đi!” - Lưu Đạt mang Lưu Linh nhảy lên một thanh kiếm, phi thẳng về hướng Tản Viên Sơn, phía sau để lại một vệt tàn ảnh xích hồng vẽ trên bầu trời.