Quan Ải buổi đêm, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn kỵ mã mấy chục người đèn đuốc sáng trưng, chạy như bay từ mạn phía Nam kéo tới, tên thiếu niên nam tử đi đầu đề khí hô lớn: “Quốc Tử Giám Thương đường chủ, Tiễn đường chủ tới, mau mau mở cửa.”
Kèm theo tiếng hô là một đạo tiễn pháp bắn ra từ tên thiếu niên, thế tiễn đi cực mạnh theo hình cầu vồng tạo nên tiếng gió rít vù vù, phập một tiếng cắm thẳng xuống mặt thành sâu tới mấy tấc, khiến cho tên tướng thủ thành mặt Nam không sao rút lên được, hắn đành tháo lá cờ quấn trên thân tiễn ra xem thì thấy trên đó có hình một mặt chuông lớn thêu chỉ vàng, bên cạnh là hai cái đầu rồng há miệng hung ác, xác thực là cờ lệnh của Quốc Tử Giám.
Nam Môn mở ra đón tiếp viện quân từ Quốc Tử Giám tới, bọn hắn theo lệnh Tế Tửu chạy thâu đêm bốn ngày liên tục thì tới được biên quan, ai nấy mệt mỏi vô cùng.
”Vất vả cho các vị. A di đà phật!” - Vô Từ Đại Sư đích thân tiếp đón, lão chính là người biên thư gửi cho Quốc Tử Giám, khiến lão Tế Tửu cử đi nhóm nhân mã này.
Thương đường chủ Tưởng Đạt vội khách khí đáp lại mấy tiếng: “Vận nước lâm nguy, bọn vãn bối đâu dám chậm trễ.”
Tiễn Đường Chủ thì lại có mối quan tâm khác, nàng vội hỏi: “Lý Minh, hắn?”
Vô Từ Đại Sư lắc đầu than thở, khuôn mặt vui tươi thường ngày bỗng nhiên buồn bã đi tám phần, nói: “Đã quy hư vô! A di đà phật!”
Mặc dù biết trước kết quả, nhưng bọn người Quốc Tử Giám dường như không tin, tới khi đích thân nghe Pháp Vân Tự trụ trì nói thì ai nấy đều hụt hẫng, trong lòng chua xót tiếc thương.
Tiễn đường chủ Ngọc Sâm bồi hồi nhớ lại những ngày bà tận mắt chứng kiến gã thiếu niên kia mạnh mẽ khiêu chiến Kiếm Đường, lại nhớ những lúc hắn uống rượu làm càn bắt nạt cả Tiểu công chúa, tới lúc hắn tinh quái ném bọn đệ tử xuống Thiên Quang Đàm làm mồi cho rùa, đặc biệt là lúc hắn uy mãnh thi triển trận pháp đốt chết cả trăm địch nhân trên Hống Sơn, một thiên tài trăm năm khó gặp cứ như vậy táng mạng, bọn Triệu gia Thiên quốc thật là khinh người quá đáng.
”Giết sạch bọn hắn báo thù cho Lý sư đệ.” - Một gã nam tử gầm lên, hắn là người của Đao Đường tên gọi Lê Tiệp, nhập môn trước Lý Minh mấy năm, công phu địa đường đao pháp rất cao thâm, bài danh thứ mười sáu trên Văn Bia chiến lực bảng.
Quốc Tử Giám chúng đệ tử còn lại đồng thanh hô to: “Đúng, giết sạch bọn heo Hãn!”
---oo0oo---
Trời vừa tờ mờ sáng, tu chân đệ tử hai tộc đã lục tục kéo nhau ra chiến trường, ngay giữa đêm qua, đám người Triệu gia đã dựng một chiến đài lớn bằng hắc thạch trước quan ải, mặt chiến đài bị kiếm khí khắc lên hai chữ “Việt Sát”, có nghĩa là giết chết Việt tộc.
Đám Việt tộc đệ tử trông thấy giận lắm, ai cũng tự nhủ trong lòng thà chết chứ không chịu nhục, để ngoại địch mạt sát tộc mình. Lê Tiệp nhảy chiến đài dài rộng trăm trượng có dư, thanh đao của hắn cắm phập một cái xuống nền hắc thạch cứng rắn giống như cắt qua đậu hủ, hắn trừng mắt nhìn đám Triệu gia nói lớn: “Con heo nào muốn lên chịu chết đầu tiên?”
”Hay lắm, nói hay lắm!” - Bên ngoài không ngớt tiếng hô đồng tình của bọn Quốc Tử Giám cùng Huyết Tăng.
Đáp lại lời của Lê Tiệp, một đạo kiếm từ trên thiên không rơi thẳng xuống chiến đài, khí thế uy mãnh, lực đạo trầm trọng, đạo kiếm cắm xuống nền hắc thạch sâu hơn đao của Lê Tiệp mấy tấc, chứng tỏ pháp lực của chủ nhân thanh kiếm kia cao thâm hơn gã không ít. Đạo kiếm vừa cắm xuống thì gã thiếu niên Triệu gia cũng đã xuất hiện trên chiến đài, đứng đối diện cùng Lê Tiệp, khinh công thân pháp của gã cũng cực kỳ đáng nể.
Đám Triệu gia đệ tử trông thấy vậy liền hô hào hò hét trợ uy, liên tục khen ngợi, một tên nói: “Hảo công pháp, Thiên Thừa Kiếm Pháp của Triệu Bục sư huynh đã luyện tới đệ ngũ cảnh!”
Một tên khác lại nói: “Đúng vậy, một chiêu Nhất Trọng Hoành Không của Thất Bục sư đệ đã đạt tới chân thiện mỹ.”
”Rắm chó, để ta xem thứ kiếm pháp thối tha của Triệu gia có chống được mười hai chiêu đao pháp Lê gia ta hay không.” - Lê Tiệp vung đao tấn công trước, Lê gia đao pháp cực kỳ lăng lệ lại nhanh như thiểm điện, đao khí tỏa ra lạnh buốt thấu xương phủ vây lấy gã thiếu niên Thất Bục.
Đao pháp quá nhanh khiến cho Thất Bục vừa mới rút kiếm lên đã bị bóng đao phủ kín, gã không sao xuất được kiếm pháp phản công, chỉ còn cách ra chiêu phòng thủ. Lê Tiệp luyện đao chuyên tấn công vào phần hạ bàn địch nhân, mươi hai chiêu địa đường đao pháp được hắn sử ra dường như mang theo thổ hành thuộc tính, trong đao khí có cả thổ khí màu vàng, thổ khí sinh ra lại bám vào mặt sàn chiến đài khiến cho Thất Bục như đạp trên bùn lầy, di chuyển vô cùng khó nhọc.
”Hỏng rồi!” - Một tên Triệu gia trưởng lão Thất chi đứng ngoài thầm than, Thừa Thiên Kiếm Pháp của Triệu gia vốn là một một bộ thần công, kiếm pháp lấy trầm trọng như cửu thiên, phóng khoáng bao la như trời xanh để thi triển, nay bị Lê Tiệp chiếm mất tiên cơ, mất đi cái phóng khoáng trong đó, chỉ còn phần trầm trọng, kiếm pháp của Thất Bục đã bị giảm đi phân nửa uy lực, càng đánh càng đuối, bị Lê Tiệp chém một đao vào vai phải, thổ tính ngấm vào máu huyết kinh mạch ngũ tạng khiến người Thất Bục sắp hóa đá.
Bình một tiếng, Triệu Thất Bục bị Lê Tiệp một cước đạp bay khỏi chiến đài, nằm bất động không nhúc nhích, cũng chẳng có tên Triệu gia đệ tử hoặc trưởng lão nào tới xem hắn còn sống hay đã chết, quả thực là lãnh khốc vô tình.
”Hay cho Hóa Thổ Cấm Thuật!” - Vị Triệu gia trưởng lão liếc nhìn qua liền biết gã Thất Bục đã bị Thổ khí thổ hóa toàn bộ kinh mạch ngũ tạng thành bùn đất, không cách nào sống sót, vậy nên lão cũng chẳng buồn đến xem.
Hóa Thổ Cấm Thuật là một tiểu pháp trong Thổ Đạo hòng hóa địch nhân thành một nhúm bùm đất, những kẻ đi theo đường tu Thổ tính đều biết cấm thuật này, tuy nhiên lúc vận dụng tiểu pháp này lại rất phức tạp, kẻ mạnh thì trực tiếp dụng đại địa chi lực, kẻ yếu thì dùng phù văn, đánh ra lại phải niệm phù chú biến hóa, chọn nơi ít có Mộc tính khắc chế thi triển, cực kỳ rườm rà phức tạp, không ngờ Lê Tiệp lại luyện được một tia thổ khí dung hợp vào thanh đao của hắn, đao chém tới đâu, thổ khí phát ra tới đó, đao pháp lại là địa đường đao đi sát mặt đất, Hóa Thổ Cấm Thuật liền vận dụng như nước chảy mây trôi.
Lê Tiệp thủ thắng, ánh mắt khinh bỉ nhìn sang phía địch nhân, hắn nói: “Triệu gia, là cái thá gì chứ?”, ý đồ hắn muốn khích bác để địch nhân nổi nóng mà sai lầm trong đấu pháp, nhưng có vẻ bọn Triệu gia đệ tử vẫn thờ ơ lạnh lùng, không xem Lê Tiệp vào đâu, xem chừng thân phận của gã Thất Bục kia trong đám đệ tử vô cùng thấp kém.
Quả nhiên, một gã Triệu gia thiếu niên khác tên gọi Triệu Thất Bặc bước lên nói: “Tên phế vật kia chết cũng đáng. Còn ngươi, giết người Triệu gia phải đền mạng!”
Một đạo kiếm nặng nề phủ lên chiến đài chém về Lê Tiệp, vẫn là một chiêu Nhất Trọng Hoành Không, nhưng gã thiếu niên này thi triển không hề có chút khoa trương như Thất Bục, ngược lại uy lực cực kỳ bá đạo, Lê Tiệp ở phía dưới cảm giác như có mấy ngọn núi đang đè lên thân hắn vậy.
Lê Tiệp vội vã vận pháp lực vào đôi chân đẩy cả người lăn đi mấy vòng tránh khỏi áp lực từ phía kiếm chiêu, nhưng Thừa Thiên Kiếm Pháp đánh ra, thế kiếm phóng khoáng bao la bao phủ khắp nơi, giống như mượn lực đạo từ bầu trời đè xuống, Lê Tiệp có tránh cách nào cũng không thoát khỏi, giống như ý nghĩa của câu nói “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt”, Thừa Thiên Kiếm Pháp lợi hại ở chỗ đó.
Lê Tiệp biết mình không sao chạy thoát, hắn bất ngờ lăn nhanh về phía Thất Bặc, mười hai chiêu địa đường đao pháp toàn lực thi triển, muốn chặt đứt đôi chân đối phương. Lê Tiệp thi triển toàn bộ sở học bình sinh, thổ khí vàng đục dày đặc bốn trượng quanh người, thổ khí lại sinh kim khí, đao khí từ thổ khí sinh ra nhiều lên gấp bốn năm lần, khiến cho bóng đao phủ kín đan xem bóng kiếm. Cuối cùng đám người quan chiến không còn ai nhìn thấy gì, chỉ nghe choang một tiếng, đao kiếm chạm nhau, Lê Tiệp từ trong màn thổ khí bắn ra ngoài, mấy rẻ xường sườn mạn phải đều bị gãy cả, không cây nào còn nguyên vẹn, chứng tỏ lực đạo từ kiếm chiêu rất mạnh. Lê Tiệp miệng phun máu không ngừng, muốn chống tay đứng lên nhưng không sao dậy nổi.
”Hỏng rồi, Lê Tiệp sư huynh, mau ra khỏi chiến đài.” - Đám Việt tộc đệ tử hò hét, bởi Lê Tiệp lúc này nằm sát ngay mép chiến đài, bọn hắn không cách nào nhảy vào cứu viện, cuộc tỷ đấu này quyết phân sinh tử, chỉ khi rớt đài hoặc chết mới dừng lại.
Hoàng Nam đôi mắt chợt nheo lại, tay phải đã đặt lên Độc Huyền Cầm, nhưng hắn bị Thương đường chủ đè xuống, nơi này có quy tắc sinh tồn, ai cũng không được vi phạm, Hoàng Nam đành ấm ức quay đi, trong miệng thì thầm chửi không ngớt, ánh mắt tập trung rất lâu lên mỗi tên Triệu gia đệ tử, giống như muốn moi hết ruột gan bọn hắn ra vậy.
Lê Tiệp gắng gượng hết sức, khoảng cách chỉ còn nửa trượng nhưng hắn không sao nhúc nhích thân mình, thấy địch nhân cầm trường kiếm thủ thế thận trọng đi về phía mình, hắn biết cơ hội của bản thân đã hết, địch nhân tâm tư cẩn mật, cho dù hắn có xuất hồn binh tấn công, kết cục cũng chỉ một chữ chết.
Từng tiếng bước chân của Thất Bặc đều đều vang lên, đôi mắt hắn nhìn Lê Tiệp chăm chăm như mãnh hổ rình mồi, hay tay thủ kiếm ngang ngực, hiển nhiên gã cũng sợ Lê Tiệp bất thình lình xuất hồn binh tấn công, gã từng nghe Triệu Thất nói, hồn binh thiên kỳ bách quái, có khi mê hoặc cả địch nhân, nếu chủ quan chỉ thì người chết có thể là gã.
Cách Lê Tiệp chừng hai trượng, miệng Thật Bặc mới nở nụ cười khinh khỉnh, thì ra Lê Tiệp đang nhắm mắt đợi chết, ngay cả thanh trường đao cũng không nhấc nổi, người như vậy cho dù không chết cũng thành phế nhân sau này.
Thất Bặc vung kiếm, vẫn là một chiêu Nhất Trọng Hoành Không chém xuống, chiêu thức mới xuất ra mà áp lực đã đè xuống khắp nơi, Lê Tiệp hộc ra cả chậu máu, đôi mắt lạc nhịp mờ đi, phen này hắn không sao thoát chết. Đám Việt tộc đệ tử kẻ hô lớn thất thanh, người quay mặt đi không dám nhìn, Thương đường chủ, Tiễn đường chủ thở dài một tiếng không đành tâm.
Đột nhiên, biến cố kỳ lạ phát sinh, phía sau lưng Lê Tiệp, sát ngay cạnh chiến đài bỗng xuất hiện một hắc động nhỏ, hắc động này chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt, chỉ có kẻ nào pháp lực cực kỳ cao cường, cỡ như lão Triệu Thất, Vô Từ Đại Sư mới có thể phát hiện ra. Lực hút từ hắc động cực mạnh, dù chỉ mở ra trong khoảnh khắc cực kỳ nhanh nhưng đã hút văng Lê Tiệp bay ra khỏi chiến đài mấy trượng, nhìn qua giống như gã bị Thất Bặc một chiêu kiếm hất bay, trùng hợp cực kỳ xảo diệu.
Thất Bặc tròn mắt ngạc nhiên không ngờ nhất chiêu thủ thắng trong phút chốc lại thất bại, bụng gã nghĩ rằng Lê Tiệp che giấu thật giỏi, đợi tới thời khắc quyết định mới lăn tránh đi, nếu hắn chủ động tránh ngay từ đầu, đừng hòng thoát khỏi đường kiếm của gã. Mà đám người còn lại của hai phe đều tường rằng Lê Tiệp bị Thất Bặc dùng kiếm hất văng, hiển nhiên khó bảo toàn mạng sống, cũng y chang như Thất Bục vậy, không ai phát hiện ra điều lạ lùng. Có mấy người phóng đi một thần thức thăm dò thì hiển nhiên Lê Tiệp không còn thở nữa, tim cũng đã ngừng đập, hẳn là đã mất mạng dưới kiếm địch nhân.
”Tránh ra, mau tránh ra, tránh đường cho thầy lang!” - Ngay lúc Lê Tiệp vừa rơi từ chiến đài xuống đất, một gã tiểu tăng từ trong đám Huyết Tăng bỗng nhiên chạy ra, miệng hô lớn.
Đầu gã nhẵn thín, mặt mũi ngây ngô, lưng đeo một bọc lớn đè lên tấm cà sa rộng thùng thình, trông giống như trưởng bối của gã tăng nhân này người quá khổ, truyền lại tấm cà sa quá khổ này cho hắn dùng lại, nên không cách nào mặc vừa.
Gã tiểu tăng này đảo qua tay qua người Lê Tiệp, thủ pháp rất kỳ dị chưa từng ai thấy qua, lại cho vào miệng Lê Tiệp một nắm thảo dược gì không rõ, bàn tay sờ mó khắp ngực của hắn, y chang một gã lang băm chuyên lừa gạt thường dân bách tính, ai ai cũng lắc đầu ngao ngán, cho rằng người chết rồi cũng không yên với đám y sư thất đức.
Nhưng thất bất ngờ, Lê Tiệp đột nhiên mở mắt nói chuyện, câu đầu tiên hắn nói liền là: “Ta chưa chết sao?”
”Ngươi phúc lớn mạng lớn, may mắn vừa rồi ngã đập đầu xuống đất, khiến não hải chấn động, đột nhiên khiến kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng lưu thông hoạt động trở lại. Chuyện này từ cổ chí kim mới có hai người, một là Thiên Đế, ngươi là người thứ hai.” - Gã tiểu tăng nhìn trời nhìn đất, thuận miệng giải thích, nghe vào giống như gã đang nói càn nói xiên vậy, Thiên Đế là ai chứ, làm gì có người nào gọi là Thiên Đế.
Bọn tu chân đệ tử hiển nhiên không kẻ nào tin, nhưng rõ ràng Lê Tiệp đã chết bỗng nhiên sờ sờ sống lại, thật là thiên kỳ bách quái, chỉ có Thất Bặc là người hiểu rõ Lê Tiệp chủ động tránh chiêu, hiển nhiên là gã còn sống, làm sao mà chết cho được.