Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 85: Chương 85: Chương 85: Lôi Gầm Cửu Thiên




Tu chân giới xưa nay vẫn luôn đồn đãi rằng Thừa Thiên Kiếm Pháp của Triệu gia vốn là một bộ thần cấp công pháp, được lưu lạc từ ngoại giới truyền tới nơi đây. Tương truyền bộ Thần cấp kiếm pháp này có chín chiêu với tám mươi mốt thức biến hóa, mô phỏng lại lực lượng của cửu trọng thiên, phàm là địch nhân bị kiếm chiêu công tới sẽ không cách nào tránh né, giống như phàm nhân sống dưới vòm trời vậy, dù là đi tới đâu cũng không cách nào thoát khỏi cửu thiên, chỉ có chính diện phản kích mới may ra mong hóa giải được hiểm chiêu.

Lại nghe nói, Triệu Khuông - Triệu gia đệ nhân nhất, lão Đại của Triệu Gia Thất Hùng đã luyện tới chiêu kiếm thứ tám, tức đệ bát trọng thiên, một chiêu xuất ra uy lực kinh thiên không có mấy kẻ chống nổi, vì một mâu thuẫn nhỏ, lão từng xách kiếm đi tới đi lui ở Đông Hải hệt như nhà của mình mà không kẻ nào dám đứng ra can ngăn.

Nói vậy để thấy được Tà Ám đang ở trong hiểm cảnh như thế nào, tuy tu vi của Thất Kiệt chỉ mới đánh ra được một chiêu kiếm pháp đệ tam trọng, nhưng đối với bọn Tụ Thần Cảnh Thần thông giả đã là không chống nổi. Tà Ám cảm tưởng như đang có một ngọn núi khổng lồ đang đè lên lưng mình, kiếm chiêu chưa tới mà áp lực đã vô cùng kinh khủng, ngay cả cái chân của mình hắn cũng không nhúc nhích nổi, lại bị một luồng thần thức ẩn trong tiếng quát của Thất Kiệt công tới não hải, khiến hắn choáng váng say xẩm mặt mày.

Tới lúc Thất Kiệt hoành trường kiếm lên trời, một thức cuối cùng của chiêu Tam Trọng Đảo Hải theo thế cầu vồng chém xuống, cả bầu trời khí cơ dường như dao động mạnh mẽ, kiếm của gã đem cửu thiên lực lượng câu thông, ba lớp kiếm quang lấp loáng chồng lên nhau đan xem tạo ra một kiếm võng cực lớn phủ kín chiến đài, lực như Thái Sơn áp đỉnh đem địch nhân muốn chấn nát thành thịt vụn. Kiếm võng càng lúc càng gần, kiếm quang loang loáng xạ loạn khắp nơi, luồng khí cơ phía trên kiếm võng dao động cực kỳ mạnh mẽ.

Bọn Triệu nhìn lên chiến đài gia cười lạnh, còn đám Việt tộc đệ tử thì hô lên thất thanh, có vài vị tiểu cô nương đã quay mặt đi không dám nhìn về phía chiến đài nữa.

Ngay giữa chiến đài, Tà Ám vẫn không cách nào nhúc nhích, giống như hắn đã bị mê muội bởi thần thức công kích từ địch nhân, kiếm võng lúc này chỉ còn cách đầu hắn mấy tấc, một cái chớp mắt nữa sẽ đem hắn băm nát thành tương. Tưởng chừng như cái chết tới với hắn là điều không cách nào tránh khỏi thì đột nhiên, tất cả bọn Thần thông giả đều nghe thấy ầm một tiếng rất lớn, inh tai nhức óc, tiếp đó lôi điện đan xen phủ kín khắp nơi, cả chiến đài phủ kín toàn là lôi điện, Tà Ám hữu quyền vẫn còn đang trong tư thế đấm thẳng lên không trung, quanh đầu quyền của hắn lôi điện nổ đì đùng, màn kiếm võng của Thất Kiệt đã bị hắn một quyền chấn nát.

Thất Kiệt lảo đảo lui về sau liên tiếp mười bước, trường kiếm của gã xoay liên tục đem toàn bộ lôi điện đang công về phía mình tiếp đi, tới sát mép chiến đài gã mới chống kiếm dừng lại, gã nhìn xuống chiến đài thấy rất người nhiều người đang đưa tay chỉ trỏ, có vị trưởng lão dường như còn đang hướng về phía hô hào điều gì đó. Nhưng tai gã đà ù đi vì tiếng lôi gầm, chân tay mềm nhũn vì bị lực phản chấn, đôi mắt hoa lên, người gã lảo đảo dường như muốn té ngã, gã cố lấy lại bình tĩnh vận pháp lực hộ thể, mấy khắc sau gã mới nghe thấy đám người bên dưới có kẻ hô lớn: “Đại Lôi Quyền, là Pháp Vân Tự Đại Lôi Quyền.”

Thất Kiệt hoang mang không hiểu, gã vội vã hoành kiếm thủ thế, quay lại đối đầu thì đã thấy địch nhân đang đứng lạnh lùng nhìn mình, gã thấy dường như tên kia cũng không thèm chớp thời cơ lúc mình choáng váng mà thủ thắng, ánh mắt của hắn bình thản giống như gã không tồn tại ở thế gian vậy.

”Thất Kiệt, nhanh chịu thua lui xuống chiến đài.” - Một vị Triệu gia trưởng lão vẫn đang khản cổ gọi lên, câu nói này lão đã bất chấp mặt mũi hô lên tới bốn năm lần, nhưng tên tiểu tử Thất Kiệt này dường như bị dư chấn không thể nghe thấy, lão cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy.

Vị Trưởng lão này biết Thất Kiệt sắp mất mạng dưới tay tên tiểu hòa thượng kia, lão không đành lòng như vậy bèn dịch thân như một đạo ánh sáng lóe lên lao về chiến đài, Tưởng Đường chủ trông thấy cũng dịch than lao về phía Tà Ám, hắn sợ lão kia sẽ ra tay sát hại vị Pháp Vân Tự tiểu tăng, tốc độ cả hai đều cực kỳ kinh nhân.

Nhưng lúc hai vị cường giả còn chưa chạm vào mép chiến đài thì Tà Ám bỗng quát lên: “Lôi Gầm Cửu Thiên”, hắn tung mình nhảy lên không trung, vai phải vươn ra hết cỡ đấm xuống một quyền uy mãnh về phía Thất Kiệt, không khí nơi đầu quyền bị chấn vỡ tạo ra tiếng nổ đì đoàng, một luồng kình phong như bão táp thổi về phía trước như muốn chấn nát Thất Kiệt, tiếp theo là một đạo lôi điện cực mạnh theo đầu quyền của hắn phóng về phía địch nhân, cả chiến đài bỗng chốc sáng lòa át đi cả ánh mặt trời chói chang.

Gã Triệu gia kia khuôn mặt thất sắc, hốt hoảng vung trường kiếm chém ra, thời gian không đủ để gã thi triển tuyệt kỹ Tam Trọng Đảo Hải thêm một lần nữa, một chiêu này hoàn toàn phát ra từ sự am hiểu kiếm đạo của gã, tuyết hoa kiếm khí cùng kiếm quang vụt chém về địch nhân hòng tìm đường sống. Thế nhưng kiếm khí của gã chưa tụ đã tan, bị luồng kình phong bão táp của Tà Ám đập nát, thanh kiếm cứng rắn trong tay gã cũng phát ra một loạt tiếng kêu răng rắc, kình phong lực đạo ảo diệu của Tà Ám men theo sống kiếm chấn vỡ thanh trường kiếm bảo bối của Thất Kiệt thành mười mấy mảnh, dư lực đánh vào hữu thủ khiến xương tay phải của gã nát vụn hoàn toàn, Thất Kiệt miệng phun máu văng đi, đôi mắt dần tối sầm lại, trước mặt gã vẫn còn một luồng lôi điện cực mạnh, thế hung mãnh như hồng hoang cổ thú đang bổ tới.

”Không được làm hại hắn!” - Vị Trưởng lão Triệu gia quát lớn, lão chỉ còn cách Thất Kiệt độ một trượng hơn kém, bèn vội vã vung trường kiếm xuất thủ cứu gã. Lão tiện tay đánh ra một chiêu Tam Trọng Đảo Hải, lão sử chiêu này phần vì không muốn giết chết Tà Ám gây ra cục diện hỗn loạn phá hỏng kế hoạch của Triệu gia, phần vì chiến đài đang bị lôi điện sáng lòa che mắt tất cả, một lát nữa lão sẽ nói là Thất Kiệt xuất thủ, tình ngay lý gian, chẳng ai có thể làm gì lão được.

Chỉ một cái khoát tay, vị Triệu gia Trưởng lão đã đánh ra một màn kiếm võng cực lớn ập về phía Tà Ám, kiếm quang tụ dày đặc, áp lực kinh người, một đòn tùy tiện do lão đánh ra uy lực phải lớn gấp đôi chiêu thức của gã Thất Kiệt sử ra hồi nãy, xem chừng Tà Ám không chết cũng phải bị trọng thương.

Thương Đường chủ Tưởng Đạt đang phi thân lao lên đều nhìn thấy tất cả, hắn quát lớn: “Triệu Hiên, lão giám!”, cây trường thương trên lưng bung ra, tay phải vị Đường chủ nắm lấy cán thương xoay mạnh mấy vòng đâm ra liên tục, hàng nghìn bóng thương xoáy mạnh rít gió lao nhanh như chớp giật về phía kiếm võng đang ập về Lý Minh. Chỉ nghe tiếng keng keng chói tai liên miên không dứt, thương ảnh cùng kiếm quang va chạm nhau cùng tiêu thất trên không, thương quyển, kiếm võng cùng lôi điện cũng biến mất ngay sau đó.

Triệu Hiên lúc này đã túm được vai Thất Kiệt trên chiến đài, lão đang định sử pháp lực hòng kéo gã đi thì Tà Ám cà sa căng phồng phần phật, song cước đạp mạnh xuống chiến đài, hữu thủ đấm tiếp ra một quyền, lại là Pháp Lôi Quyền - Lôi Gầm Cửu Thiên hướng về Thất Kiệt lẫn lão Triệu Hiên công tới, thế quyền đi càng mạnh hơn trước, kình phong đan xen lôi điện nổ đùng đoàng.

Lão Triệu Hiên tức giận mắng: “Tiểu súc sinh không biết sống chết.”, đoạn lão dừng lại một khắc, vung kiếm điểm về Tà Ám, một đạo kiếm khí thô to lao đi chấn nát quyền kình cùng lôi điện, dư lực còn lại vẫn tiếp tục công tới Tà Ám, may mắn nhờ Thương Đường chủ một thương chấn văng giải cứu. Lão cười lạnh đang định xách Thất Kiệt mang đi thì một luồng lực đạo nhu hòa theo vai gã xoắn mạnh lên tả thủ của lão, luồng lực đọa này cổ quái vô cùng, hơn nữa lão lại chủ quan không để phòng nên suýt chút nữa tay trái bị vặn gãy, may mắn kinh nghiệm lâm địch của lão nhiều vô số nên lão vội vã buông luôn Thất Kiệt, bản thân tung mình xoay mạnh mấy vòng, đồng thời huy động kiếm khí bắn ra hộ thân mới hóa giải hết luồng kình lực kia. Lão nhanh chóng quay lại kiểm tra thương thế của Thất Kiệt thì thấy xương cốt gã đã bị chấn nát toàn bộ, thần trí cũng mê man giống như đã bị phế. Triệu Hiên râu tóc dựng ngược, tay phải run run chỉ trường kiếm về phía Tà Ám nói: “Tiểu cẩu, ngươi được lắm.”

Tà Ám cười lạnh không nói, vừa rồi Lôi Gầm Cửu Thiên của hắn sử ra chỉ là hư chiêu, thực chiêu của hắn chính là đòn song cước đạp xuống chiến đài, lực đạo đánh ra cực kỳ chuẩn xác theo mặt chiến đài truyền đi, giống như độc xà âm thầm ẩn mình dưới đất, nhất chiêu đắc thủ chấn nát xương khớp của gã Thất Kiệt kia, nếu may mắn hơn còn có thể cho lão Triệu Hiên ăn quả đắng, tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.

Triệu Hiên tức lắm, toàn thân run cả lên, lấy thân phận lão đích thân ra tay cứu người còn bị một tên tiểu hòa thượng ám toán lừa gạt, làm sao mà không giận cho được, phỏng chừng danh tiếng của lão từ nay sẽ trở thành trò cười trong Tu chân giới, lão đang định âm thầm sử một chiêu gia hại Tà Ám thì một giọng nói từ bi mà nghiêm khắc vang lên từ phía Chi Lăng Thành cảnh cáo: “Triệu Hiên tiểu tử, còn làm bậy đừng có trách bần tăng.”, giọng nói này đích thực là của Vô Từ Đại Sư, không hiểu lão đang ở trong thành mà làm sao quan sát được tận ra ngoài này, lại còn nói vào tai mọi người rõ ràng y như đứng bên cạnh vậy.

Tà Ám nghe Vô Từ Đại Sư gọi Triệu Hiên là tiểu tử thì dở khóc dở cười nhìn về phía lão, quả nhiên một đạo ám khí lão đang định sử ra được nửa chiêu thì thu lại không dám làm càn, tuy nhiên từ phía doanh trại cũng vang lên một tiếng hừ lạnh đáp lại, hiển nhiên là của lão Triệu Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.