“Lui binh, mau lui binh.” - Thẩm Khởi đề khí quát lớn, nhưng tiếng quát của lão dường như không át nổi giọng cười khoái trá của Lê Đô Thống, toàn quân ai nấy đều lỗ tai ù đi vì âm thanh xung đột của hai vị lão tướng.
Nùng Trí Cao hết nhìn lên đám tiễn lơ lửng trên đầu, lại nhìn xuống lão Đô Thống đang cười ha hả, họ Nùng biết rằng có chuyện chẳng lành nhưng tới khi tận tai nghe lão Thẩm Khởi quát lui binh thì lão mới tá hỏa thúc giục đám hộ vệ tìm đường chạy. Bọn Thiết Kỵ nháo nhác quay đầu, chúng chẳng còn để ý gì tới địch nhân nữa, thúc ngựa xéo lên nhau hướng về cửa ra cốc khốc mà phi.
Bọn này vừa chạy được một đoạn thì trên vách đá vọng xuống một đạo âm thanh già nua: “Các vị đã tới sao không ở lại thêm một lát.”, bọn Thiết Kỵ đang đà lao nhanh chợt đồng loạt ngã lăn xuống đất, người sau đè lên người trước, chiến mã vỡ óc chết ngay lập tức, giống như bọn hắn đâm phải một bức tường vô hình vậy.
Một lão già Triệu gia thấy vậy bèn vận pháp lực cho đạo bào căng phồng, lão vung tay sử một chiêu Thừa Thiên Kiếm Pháp bổ thẳng về phía trước muốn chém vỡ bức tường vô hình kia, kiếm khí của lão phóng ra rất kinh người, thế đi lại mau lẹ tuyệt luân, lực ép như thiên quân vạn mã đè xuống, nhưng thế kiếm lúc đầu đi nhanh, về sau càng chậm dần giống như sa chân vào bùn lầy, cuối cùng thì tiêu thất không thấy nữa, lão lại vung kiếm bổ một chiêu nữa, đồng thời hô lớn: “Phường chuột nhắt núp ở đâu? Có giỏi thì ra cùng bản tọa đại chiến trăm hiệp.”
Trên vách núi có tiếng đáp lại: “Triệu Khâm tiểu tử, lão xú tử Triệu Nhị nhà các ngươi vẫn khỏe?”, dứt tiếng đáp, từ vách núi cao thít thẳng tắp của cốc khẩu liền có hơn mười đạo thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống, bọn hắn không hề dùng pháp bảo hay chút pháp lực nào, giống như không gian đang nâng đỡ bọn hắn vậy, bọn người nhất loạt nhìn lên đoán già đoán non, không biết kẻ nào to gan lớn mật lại dám gọi lão Triệu Khâm là tiểu tử.
Lê Đô Thống khuôn mặt không vui nhìn vị lão nhân toàn thân áo quần trắng muốt, râu ria đầy mặt vừa đáp xuống nói: “Bạch Viên Tôn Sơn, ngươi tới trễ.”
Đám cường giả Triệu gia, kể cả Nùng Trí Cao cùng Lý Tiến nghe thấy cái tên Bạch Viên Tôn Sơn thì giống như sét đánh ngang tai bủn rủn hết cả chân tay, ngay cả kiếm cũng không cầm vũng nữa, lão Tôn Sơn này bản lãnh chỉ dưới Tây Lâm Cung Chủ, là thọ tinh sống lâu nhất nhì cái giới Tu chân này, mưu mô chước quỷ vô cùng, ra tay lại tàn độc không cách nào tả xiết, bọn hắn nhìn không gian phía sau thì lờ mờ đoán ra đã bị Định Thần Châu phong cấm không còn đường lui, đều biết rằng mình đã bị lão Đô Thống cùng lão Bạch Viên bày mưu hãm hại, phen này quyết không thể sống được.
Lão vượn già Tôn Sơn nhìn Lê Đô Thống cười tủm tỉm nói: “Một chút nhưng không sao, các ngươi chẳng phải vẫn còn sống nhăn ư?”
Triệu Khâm hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nói lớn: “Tôn Sơn Viên Vương, Nhị tổ vẫn khỏe, vãn bối hy vọng Viên Vương không làm tổn thương con cháu ngài.”, lão này biết không có khả năng thoát khỏi độc thủ của Bạch Viên, lão mới liều thử mang thân thế Triệu Nhị ra dọa, lão nghĩ rằng Bạch Viên đã hỏi tới Nhị tổ nhà lão hẳn là lão có giao tình, may ra lão còn nể mặt.
Tôn Sơn cùng đám nhân mã Tây Lâm Cung nghe tới đây thì đều ngửa mặt cười lớn, trong tiếng cười của bọn hắn còn mang chút sâu cay, Tôn Sơn dừng lại trừng mắt phất tay, mấy ngàn mũi tên lơ lửng trên không đột ngột quay đầu lao đi vun vút hướng bọn Thiết Kỵ bắn tới. Bọn Triệu gia Trưởng lão hoảng hốt vô cùng, vội vã chuẩn bị vũ khí gạt đỡ thì lão Tôn Sơn lại lật tay quăng ra một hạt châu nhỏ màu xám tro, lập tức toàn bộ không gian quanh đấy bị định trụ, không kẻ nào có thể nhúc nhích dù chỉ một ly, chỉ còn cách trơ mắt sợ hãi nhìn mũi tên lao về đám binh sĩ phía sau.
Bọn Thiết Kỵ quát tháo ỏm tỏi, bố trận phòng thủ rất nghiêm mật, khiên giáp sẵn sàng đợi trận mưa tiễn, chứng tỏ bọn hắn cực kỳ tinh nhuệ, gặp biến mà không hoảng. Nhưng lúc này từ hai vách núi bỗng có mấy ngàn cắp mắt đỏ hoe nhìn xuống, trong gió lẫn thêm mùi máu tanh tưởi, một loạt tiếng gầm như sấm nổ vang lên, chỉ mấy cái nháy mắt đã có một bầy yêu thú lớn, nào vượn, sư tử, hổ, báo, trăn, rắn rết không thiếu thứ gì lao xuống cắn xé đám binh sĩ. Tếng hô quát tháo chém giết vang cả cốc khẩu, tiếng bọn Thiết Kỵ hãi hùng khi bị một đầu thú yêu cắn xé, tiếng thú gầm khát máu rung cả đất đá xung quanh, lại thêm một tràng tiếng phập phập phập liên hoàn, một ngàn mũi tên cùng lao xuống cắm vào đám quân binh Triệu gia, nhất loạt đều xuyên qua óc, bộ vị cực kỳ chuẩn xác không sai một tấc. Tôn Sơn cười ha hả nhìn trận tàn sát mà lòng lão không chút động dung, việc giết chóc đối với lão có lẽ giống như lão đang hái rau ngoài vườn vậy.
Tới lúc lão Tôn Sơn lật tay lần thứ bảy thì chỉ còn mấy tên bọn Thẩm Khởi, Triệu Khâm, Nùng Trí Cao, Lý Tiến cùng bọn Bế Mặc sống sót, nhãn quang thất thần tán loạn pha chút sợ hãi, dường như bọn hắn còn chưa tin vào mắt mình, mới có mấy thời thần qua đi mà cả vạn người đều nằm xuống, Bạch Viên Tôn Sơn quả thực tàn độc lãnh khốc không kẻ nào bị kịp, Lê Đô Thống cũng nổi cả da gà.
Tôn Sơn lại lật tay, nhưng lão không giết thêm ai mà thả ra Triệu Khâm, lão vượn già nói: “Về nói với Triệu Khuông, Triệu Nhị. Mối thù hai vạn thú yêu ở Tây Côn Lĩnh vẫn còn một nửa chưa trả, Viên Vương hy vọng sớm được gặp hai lão bằng hữu. Cútttt!”
Dứt tiếng quát, Triệu Khâm đăng vân giá vũ bay ra khỏi cốc biến mất, thà lão không nói thì thôi, còn có thể bảo toàn cả vạn nhân mạng về tay lão Đô Thống, cùng lắm là làm tù binh mấy năm chờ ngày Thiên Quốc xua quân xuống giải cứu, đằng này lão lại ngu ngốc mang Triệu Nhị ra dọa, ai cũng biết Tây Lâm Cung cùng Triệu gia thù hằn chất đống, chắc có mỗi lão là không biết, vậy thì cả vạn người chết vì lão cũng là đáng tội.
Bọn Bảo Thắng Quân thoát chết trong gang tấc không khỏi vui mừng ra mặt, nhưng chính bọn hắn cũng không hiểu nguyên do vụ này là vì đâu mà có, kể cả Thiệu Thái cũng rất lơ ngơ, hắn đang muốn hỏi một câu cho rõ ngọn ngành thì đã bị lão Đô Thống điều đi tấn công doanh trại địch, Phản quân cùng Thiết Kỵ lúc này như quần long vô chủ, thực không còn cơ hội nào tốt hơn nữa. Lão Tôn Sơn lại ném ra một nắm cỏ lạ, nói mỗi tên Bảo Thắng phải mang theo bên mình để tránh thú yêu công kích nhầm lẫn, như vậy ắt hẳn còn mấy đạo yêu thú cũng đang hạ trại. Tôn Sơn phất tay, bọn Yêu Vương cùng thú yêu chốc lát cũng biến mất theo, chỉ còn lại một mảnh xác thịt be bét máu tươi, tanh hôi nồng nặc.
Thẩm Khởi kinh qua trăm trận mà nay đứng thất thần hồi lâu, Đô Thống cùng Tôn Sơn cũng lẳng lặng đứng nhìn, bằng nấy người ở đây chẳng phải đối thủ của hai lão, cốc khẩu độc đạo, muốn chạy không dễ chút nào. Thẩm Khởi suy nghĩ hồi lâu mà chẳng hiểu nguyên do gì, binh kế của lão đã không có chỗ sơ hở, cớ vì sao lại rơi vào phục binh, lại còn cả Tây Lâm Cung nhân mã kéo tới, lão chán nản mở miệng hỏi: “Vì sao?”
Bất giác từ trong bóng tối sau lưng lão Đô Thống có hai bóng người đi ra, một vị trung niên nhân cùng một gã tiểu tăng, Lê Đôn Thống khom lưng ôm quyền chào, Lý Tiến nhìn thấy vị trung niên nhân thì vội núp sau lưng Nùng Trí Cao run lên, những người còn lại tâm thần đều dao động mãnh liệt, vị trung niên nhân nhìn qua toàn trường một lát, đoạn hắn nói với Lý Tiến: “Tiểu đệ, ngươi bất tất phải sợ hãi như vậy.”
Vị trung niên nhân thần thái hơn người, không giận mà uy, trên mặt lại hiện ra một nét tiếu dung làm người ta vừa sợ hãi vừa thân cận, hắn chính là vị Hoàng đế hùng tài đại lược của Đại Việt, Đức Chính Đế. Thẩm Khởi còn là lần đầu trông thấy dung mạo thật của Đức Chính Đế, nhưng hắn cũng không giám nhìn lâu, giống như có thiên uy áp xuống khiến hắn sinh lòng sợ hãi, hắn thầm than một tiếng trong lòng: “Phương Nam nhân kiệt lớp lớp, lại có một vị Đế Vương như vậy, ta bại cũng đáng. Hẳn Đức Chính đã cấu kết cùng Tây Lâm diệt đạo binh của ta, nhưng ta vẫn chưa hiểu, kẻ nào lại phát giác ra mưu kế của ta?...”, Thẩm Khởi đứng đờ người nghĩ ngợi không ra vấn đề, lão còn có chỗ không phục trong lòng, lão không ngờ bọ ngựa bắt ve sầu lại vẫn còn chin sẻ rình sau lưng.
Toàn trường im ắng thì bất giác Nùng Trí Cao cùng gã hộ vệ Đào Lang của hắn thi triển thủ pháp cực nhanh khiến bọn Tôn Sơn không ngờ tới, hắn nhả ra một luồng tử khí âm u công về phía bọn Đức Chính, Nùng Trí Cao cười lớn ha hả vui mừng, đây là hồn độc đã được hắn cải tiến, kể cả thần tiên cũng cứu không được, hắn đã thử đầu độc chết một vị Trưởng lão Quốc Tử Giám bị bắt, hiệu quả tới không ngờ, sở dĩ nãy giờ hắn lặng im là đang chờ thời cơ quăng lưới bắt sạch một mẻ.
Tôn Sơn là người mới tới, không biết chỗ lợi hại nên nhảy ra nghênh chiến, ngờ đâu lão vừa chạm phải luồng tử khí thì đầu đau như búa bổ, hai chân khuỵu xuống, Đào Lang nhân cơ hội vung song đao định hạ sát lão nhưng may mắn lão Đô Thống kéo lại kịp, nhưng luồng tử khí đã vây chặt bọn Đức Chính Đế vào trong, chỉ cần nhúc nhích lập tức sẽ kêu gào đau đớn không khác lão Bạch Viên. Thẩm Khởi thấy tình hình biến đổi cũng vui mừng ra mặt, nhưng lão vẫn đưa mắt ngó xung quanh, lão nghĩ nào có sự dễ dàng như vậy, chỉ có lão họ Nùng vẫn đắc chí cười lớn.
Đức Chính Đế tủm tỉm nhìn Nùng Trí Cao nói: “Họ Nùng, nhà các ngươi phản loạn từ trên xuống dưới, trẫm đã tha không tru di cửu tộc, lại để lại dòng dõi sinh sôi, ngươi không biết ơn mà còn cấu kết ngoại bang dày xéo quốc thổ, nhà ngươi cũng thật to gan.”
Họ Nùng cười thêm mấy hơi rồi nói: “Thù giết cha sao có thể không báo? Ngươi đã lọt vào tay bổn hoàng thì đừng hòng thoát.”, đoạn hắn lật tay cho luồng tử khí chụp lên Đức Chính, hắn mãn nguyện đứng nhìn kết cục sắp xảy ra.
Nhưng đột ngột gã tiểu tăng đứng bên Đức Chính đánh ra thủ pháp kỳ lạ, giống như có cổ tự từ bàn tay gã xuất ra, những cổ tự lờ mờ này chạm vào luồng tử khí thì cả hai cùng tan đi mất, Nùng Trí Cao thấy vậy thì la lên thảng thốt, còn Thẩm Khởi thì chán nản lắc đầu nói: “Thì ra vậy, thì ra vậy.”
Kẻ đánh ra thủ pháp phá giải luồng hồn độc tử khí không ai khác chính là Tà Ám tiểu tăng, nhưng Thẩm Khởi còn nhìn ra thân phận khác của gã, lão đã thua tâm phục khẩu phục.
Tà Ám xoa tay lên mặt mấy cái thì hiện ra khuôn mặt của Lý Minh đang mỉm cười, bọn Bế Mặc trông thấy thì thảng thốt hô lớn: “Có quỷ!”, bọn hắn đã chính tay hạ sát, lại còn quay lại đánh trọng thương Phạm Thứ, giết chết gã thêm một lần nữa, nhưng bây giờ gã đang đứng sờ sờ trước mặt, dứt khoát là có quỷ.