Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 126: Chương 126: Diêm Hoàng cụt tay




Cách Huy Lục Sơn trăm dặm, có hai vị lão nhân đang cãi nhau chí chóe, lão hồ đồ muốn đi về hướng bắc truy bảo, lão thất phu muốn đi về hướng nam tìm người, tuy nhiên lúc này phương đông phía Huy Lục Sơn xuất hiện ba động ghê gớm, bầu trời mọc ra một tòa hắc cung cực lớn, tuy là phá ngục, quần thể kiến trúc còn thiếu sót nhưng cũng cực kỳ khổng lồ, cung điện đình đài tù ngục mọc lên san sát, tòa ngục cung kia đem mấy chục dặm bán kính quanh Huy Cung che phủ, một tia nắng cũng không cách nào lọt xuống, ma khí cuồn cuộn nhấc lên từng đợt.

“Ồ! Diêm Ngục hình chiếu, có cường giả của Diêm La Điện hạ giới. Mẹ nó, bọn Cửu U Diêm Vương đúng là một lũ vô dụng.”, Lão Tả chửi mắng.

Lão Đinh cự lại: “Diêm Vương lão nhi chẳng phải vừa được hồ đồ nhà ngươi thả ra mấy hôm, hắn muốn quản lão Diêm Hoàng còn chẳng phải chán sống.”

“Nhìn kìa, bọn Cửu U tới rồi!”, Lão Tả đưa tay chỉ lên bầu trời, nơi đó xuất hiện một hắc động khổng lồ tràn ra Cửu U chi khí.

Lão Đinh đáp: “Không phải, ta xem hắc động kia là do nhân giới cường giả mở ra, bọn Tào gia còn chưa đủ bản lĩnh để ứng phó nhanh như vậy. Bọn hắn phải tế tự thời gian dài.”

“Nhanh chạy qua xem một lúc, tên tiểu tử kia thường xuất hiện chỗ náo nhiệt.”, Lão Đinh vèo một cái phóng đi, Lão Tả bất đắc dĩ đành phải cưỡi hồ lô đuổi theo.

Dưới chân Huy Lục Sơn, một gã thần thông giả chân chạy miệng kêu cha gọi mẹ, trên trời từng đạo Diêm Hỏa xanh lợt lạt không ngừng phóng xuống đốt cho mặt đất chảy ra, cả bầu trời xuất hiện hàng ngàn đóa hoa lửa, trận mưa lửa bao phủ lấy phương viên mấy dặm, trung tâm của trận hỏa vũ này đương nhiên là Lý Minh.

Lão Diêm Hoàng hồn phách đứng trên một mảnh điện đài của tòa Diêm Ngục, chân tay không ngừng khua khoắng điều động pháp lực muốn bắt Lý Minh, lão ha hả cười lớn: “Tiểu súc sinh, thân thể ngươi rất khá, đáng để bổn Hoàng xem trọng không có bao nhiêu, nhanh nhanh đứng lại để bổn Hoàng đoạt xá.”

“Đứng lại lão tử là con ngươi!”, Lý Minh mắng chửi không thôi, đằng sau hàng trăm ngọn Diêm Hỏa đang kết thành một tòa hỏa ngục ý đồ đem hắn vây khốn, Lý Minh thân pháp quỷ dị vô cùng, khi trái khi phải, lúc sau lúc trước, tốc độ lại vô cùng mau lẹ, Diêm Hoàng hồn phách nhìn như thong dong nhưng thực chất lão cũng nghiến răng kèn kẹt, muốn vây bắt Lý Minh không đơn giản chút nào, Diêm Ngục uy áp chẳng có chút tác dụng nào đối với Lý Minh, lão nổi đóa ý định muốn thiêu đốt thêm phách thứ hai nhằm gia tăng lực lượng.

“Khúc Tào, mẹ nhà ngươi!”, Lý Minh hướng vào hắc động chửi mắng, hắn đã vận hết tám thành pháp lực mở ra một hắc động rất lớn đánh thông với Cửu U đủ để ba chiếc thạch quan chui vào, nhưng khác với mọi lần, bên trong hắc động không hề có chút động tĩnh chút nào khiến Lý Minh hận muốn chết.

Cửu U Giới, Vong Xuyên Giang, dân gian truyền thuyết đồn đãi rằng con sông này nối thông nhân gian cùng Minh Giới, phàm là người chết hồn phách sẽ ngã vào Vong Xuyên, bị âm sai ngồi tại hai bên bờ câu đi, lại cũng có người nói rằng vào rằm tháng bảy hằng năm, cánh cửa nối thông giữa Cửu U và nhân giới sẽ mở ra, lúc này Cửu U âm sai sẽ thả một số hồn phách ngồi thuyền ngược theo Vong Xuyên Giang trở về nhân giới thăm thú lại cố nhân, vô vàn điều kỳ dị can hệ tới con sông này.

Lúc này tại Vong Đài, Khúc Tào, Liễu Tào, Hứa Tào phóng mắt nhìn vào hắc động dõi theo đường trốn chạy của Lý Minh, bọn hắn có một cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, Khúc Tào vỗ đùi cười sảng khoái, Liễu Tào đầu gối thạch quan, miệng ngậm ma thảo, chân vắt chữ ngũ đung đa đung đưa, Hứa Tào tính tình cục súc kích động ra sức hò hét cổ vũ Diêm Hoàng bổ chết Lý Minh.

Diêm Hoàng hồn phách cũng bất lực vây khốn hắn, tòa Diêm Ngục hình chiếu cần pháp lực khổng lồ để duy trì, lúc này bắt đầu lung lay muốn sụp đổ, vài tòa cung điện đã chịu không nổi tan vỡ thành bột mịn biến mất, Diêm Ngục chốc lại bị thu nhỏ mất bốn phần, Diêm Hoàng tức giận gào lên, phách thứ hai của lão bùng cháy thiêu đốt lên Diêm Hỏa ngập trời, Diêm Ngục trong chốc lát không những khôi phục lại hình dáng mà kiến trúc điện đài càng mở rộng, uy áp tỏa ra vô cùng khủng bố đè sập toàn bộ nhà cửa trên Huy Lục Sơn, bọn cường giả nằm rạp xuống đất run rẩy.

Lý Minh dù được Truy Hồn Xích bảo vệ nhưng mỗi bước đi lúc này như có ngàn vạn âm hồn níu chân, cơn mưa lửa lúc này xuất hiện thêm ngàn vạn u hồn ảo ảnh thân mang xiềng xích hướng tới hắn há mồm gặm, Truy Hồn Xích vang lên leng keng không ngớt, bọn u hồn quỷ hỏa này vậy mà hướng hồn phách của Lý Minh muốn cắn, Huy Lục Sơn trong chớp mắt biến thành địa ngục.

Biển lửa xung quanh Lý Minh lúc này rực sáng, lửa xanh hiển hóa thành một tòa ngục tù với đầy đủ song sắt, cai ngục, cụ hình, Lý Minh chớp mắt bị tòa ngục giam cầm, Diêm Hỏa biến thành xiềng xích quy tắc như độc xà trườn tới muốn trói lấy chân tay hắn, Lý Minh điên cuồng huy động Truy Hồn Xích, thân vận Cửu U Linh Quyết ra sức chống lại, xung quanh bị hắn múa thành một trường tử vực đối kháng cùng Diêm Hỏa, vô số u hồn quỷ hỏa bị Truy Hồn Xích đập nát, tiếng lệ hú chói tai, nhưng từ Diêm Ngục trên bầu trời vô tận u hồn quỷ hỏa tuôn ra không ngớt, Lý Minh e khó sống nổi qua hôm nay.

Lý Minh mệt mỏi chịu không nổi, hắn lúc này đã vô phương thoát khỏi hỏa ngục, một thoáng trùng tay khiến một đầu u hồn nhào tới gặm khiến hồn phách hắn đau đớn muốn ngất, nguyên thần không gian vậy mà bị đầu u hồn kia cắn mất một góc lớn, Lý Minh ôm đầu gào lên, Thái Cực Thần Ma Đồ tràn ra dưới chân cũng vô phương ngăn cản đám u hồn này, nguyên thần của hắn trong chớp mắt bị gặm mất hai phần, hắn quỳ gối xuống đất, miệng rống lớn, một tay ôm đầu, một tay cầm tử xích vụt loạn.

Diêm Hoàng hả hê chờ đợi hồn phách của Lý Minh bị gặm sạch, lúc đó hắn sẽ tiến tới khống chế cỗ thân thể kia, chiến lực thậm chí còn tăng lên rất nhiều so với thân thể La Độc, như vậy thời gian bỏ ra tu luyện lại hai phách cũng xứng đáng.

“Cứu hắn không?”, Hứa Tào hỏi.

“Để ta!”, Liễu Tào muốn tế thạch quan.

“Chờ đã, các ngươi nhìn.”, Khúc Tào nhãn pháp cao hơn cả, chỉ về phía sau hồn phách lão Diêm Hoàng.

Đột nhiên bầu trời Long Sào phong vân vần vũ, lôi điện giăng ngang, sơn xuyên địa mạch ầm ầm dịch chuyển, núi non sụp đổ rồi mọc lên, một mảnh lôi vực to lớn kéo tới áp vào Diêm Ngục hình chiếu, lôi đình sáng rực bổ tạch tạch, dương hỏa hừng hực thiêu đốt, nháy mắt Diêm Ngục bị lôi đình bổ rụng mất mấy góc, dương hỏa theo đó tràn vào thiêu đốt, Diêm Ngục âm u đột nhiên sáng rực như ban ngày.

Diêm Hoàng gầm lên: “Kẻ nào dám phá chuyện tốt của bổn Hoàng?”

Trả lời lão là một đầu quyền khổng lồ như một quả núi nện xuống, theo sau đầu quyền kia là ngàn vạn đầu thiên long gầm gào uốn lượn, từng đầu thiên long thô to như một nhánh sônng lao tới cắn nuốt Diêm Ngục u hồn, Diêm Hoàng kinh sợ phải tế Diêm Ngục hình chiếu đón đánh đầu quyền kia, ầm một tiếng như núi lở, Diêm Hoàng bị quyền kình nện trùng xuống phía dưới, cả tòa Diêm Ngục hình chiếu bị đập tới rách nát tan tành khắp nơi, đâu đâu cũng có cung điện ngục tù bị đập sụp nằm la liệt.

Diêm Hoàng tức giận gào thét tế pháp lực đem Diêm Ngục áp tới vị lão nhân vừa đấm ra đầu quyền kia, Diêm Ngục uy áp khổng lồ ép cho xương cốt lão nhân kia rung đùng đùng, cả người muốn bị đập thành thịt nhão, đúng lúc này một mặt đại kỳ xuất hiện cuốn mất lão lui về phía sau mảnh lôi đình, lã Tả cùng lão Đinh xuất hiện lấy hết sức bình sinh cứu lấy tính mạng Lý Minh.

Lão Đinh đưa tay lau miệng máu, một quyền Long Chiến Thiên Địa của lão đánh nát vô số kiến trúc của Diêm Ngục nhưng đổi lại lão cũng chịu phản phệ không nhỏ, lão hô lên: “Hồ đồ ngươi đối phó hắn, để ta cứu Minh nhi.”

Lão Tả lâm địch thường ít khi mở miệng, lão huy động Hắc Kỳ tống xuất lão Đinh xuyên qua Diêm Ngục uy áp tới gần nơi Lý Minh bị vây nhất có thể, đồng thời tay kia nhấn xuống đại địa điều khiển địa mạch đem Khốn Long Trận áp lấy mảnh điện đài của Diêm Ngục.

Diêm Hoàng bị lôi đình bổ vô cùng khó chịu, thiên sinh lão là Minh Giới cường giả, đại đạo âm nhu thường bị cương dương khắc chế, vừa hay Khốn Long Trận của lão Tả lại điều động toàn lôi đình cùng ly hỏa chí dương chí cương, chưa kể Diêm Hoàng bây giờ chỉ có một hồn một phách, một đạo bạch lôi bổ xuống khiến lão kêu oai oái.

Diêm Hoàng tức giận điều một đạo pháp lực đánh tới Tả Ao, lão Tả chống không được như diều đứt dây bay về sau đập vào lưng núi, Diêm Hoàng thò ra thủ chưởng muốn bóp chết lão Tả, vừa lúc thủ chưởng mò tới ngọn núi thì Diêm Hoàng bất ngờ bị lực kéo khủng khiếp lôi đi, trước mặt lão là một miệng hồ lô to lớn muốn hút lão vào trong.

Lão Tả đạp đất chui ra, điều động thiên địa lực lượng, sơn xuyên địa mạch linh khí đổ vào Hắc Động Hồ Lô muốn hút hồn phách Diêm Hoàng vào luyện chết, một tay của lão Diêm Hoàng bị bất ngờ nên đã chui tọt vào trong hồ lô, lão ra sức kéo nhưng vô pháp thu lại, hơn nữa tay lão còn đang bị hút tiếp sâu vào bên trong, lão điên cuồng nện xuống hồ lô thì thấy mùi rượu phả vào mặt, hàng nghìn cân rượu tuôn ra đổ lên đầu lão, Diêm Hoàng đang ở trạng thái hồn phách vậy mà say ngất ngưởng dúi đầu muốn chui vào hồ lồ.

Một khắc trước khi say ngất, Diêm Hoàng cắn răng chặt đứt tay phải mình, đau đớn thấu tâm can truyền đến khiến lão tỉnh lại, lão gầm rống: “Sâu kiến, ngươi dám đầu độc bổn Hoàng.”, tay trái lão vỗ ra khiến hồ lô lẫn lão Tả đập tiếp vào vách núi, chiến lực của Diêm Hoàng quả nhiên kinh khủng.

Vừa lúc lão Tả nguy ngập thì lão Đinh một tay xách theo Lý Minh thình lình xuất hiện đằng sau Diêm Hoàng, lão Đinh nói: “Minh nhi, ngươi nhìn một chiêu Thiên Long Đoạt Vận đánh thế nào.”

Tay phải lão Đinh cong cong phóng ra, vô tận ảo ảnh chụp về phía Diêm Hoàng, ngàn vạn thủ chưởng múa lượn hoa mắt, lập tức Diêm Hoàng gầm lên đau đớn, trong tay lão Đinh vậy mà nhiều ra một cánh tay của Diêm Hoàng, cánh tay lập lòe bất định nổi lên rất nhiều phù văn, một chiêu của lão Đinh vậy mà trộm mất cánh tay còn lại của Diêm Hoàng, Lý Minh cảm thán không thôi, cả bộ phận thân thể mà lão Đinh cũng trộm được, hơn nữa lại còn là hồn phách, Diêm Hoàng chốc lát biến thành cụt tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.