Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 99: Chương 99: Loạn Khu Cự Đầu




Góc này một nhóm Thiên Ma Giáo, góc kia một nhóm Tiên La Điện, xa xa một nhóm khác của Tây Lâm yêu khí nồng nặc khoa trương, trong tửu lâu đối diện có thêm một nhóm Thiên Môn đạo sĩ cổ quái ánh mắt bất thiện trông về đám nhân mã Tây Lâm Cung, cả loạn khu bỗng chốc trở nên nhộn nhịp chưa từng có.

Bên trong một sảnh đường tọa trên một hòn đảo nhỏ dịch về phía nam loạn khu, bấy giờ có một nhóm thiếu niên anh tuấn đang tụ tập, đứng đầu là Thiên Môn Đạo Hoàng Nam cùng Chử Đạo Viện Tiểu Vũ, ngoài ra còn có bọn Chính Minh, Chính Hóa, Trần Lâm, Phạm Tuyết..., chỉ thiếu duy nhất Lưu Linh cùng Đỗ Hoàng, nghe nói bọn hắn đều tới gia tộc tổ địa để rèn luyện, cũng không có nắm chắc tham gia lần đoạt bảo tới đây.

Hoàng Nam đem mọi người tụ tập chỉ vì một lý do duy nhất, hắn muốn trả thù cho Lý Minh, ở nơi đây quá bán đều là bằng hữu của Lý Minh, từng cùng nhau vào sinh ra tử, chịu ơn cứu mạng của hắn, bởi vậy Hoàng Nam chỉ cần gọi một câu, cả bọn không ngần ngại chạy về đây, vì Lý Minh đòi lại công đạo.

”Vũ Thảo cùng Vô Vi Tông tại sao không tới?” - Lê gia Lê Dũng lớn miệng hỏi.

”Ta nghe Oanh Thải Thái sư bá nói, cấm cho bọn huynh đệ tỷ muội Vô Vi Tông tới đây.” - Phạm Tuyết đáp lời.

Việc này khiến bọn người ở đây khá bất bình, duy chỉ có Chính Minh biết nguyên do mọi việc, nhưng hắn theo lệnh lão Vô Từ không được nói ra, mọi người đều cho rằng Lý Minh đã toi đời từ hơn tháng trước.

”Không cần bọn hắn, chúng ta cứ nhất nhất theo kế hoạch đã định trước, mai phục nghiêm mật các ngã đường, để xem bọn chó má Triệu gia có mọc cánh được không.” - Hoàng Nam gay gắt. Hắn cùng Từ Thức, Hắc Quy bôn ba xuôi ngược, thậm chí chạy quay ngược cả về Thiên Môn Đạo, lại cất công leo tới Hống Sơn, không nghỉ ngơi chút nào lập tức qua Vô Vi Tông rồi Pháp Vân Tự, bọn hắn thu thập số lượng cực lớn tin tức tình báo về Long Cung, về Triệu gia, về cả các tông môn khác, mục đích thì chỉ có một.

”Ngô Tuấn, ta biết lòng ngươi hướng về quốc thổ, thân hoài đại sự, lần này tranh đoạt không rõ sống chết, ngươi nếu không muốn có thể quay về, nếu chúng ta không trở lại thì bằng giờ năm sau ngươi tới đây tế bái chúng ta, nhớ nói trước mộ phần Lý Minh chúng ta không phụ hắn!” - Hoàng Nam hướng Ngô Tuấn nói qua.

Ngô Tuấn lạnh lùng nói: “Các ngươi dù pháp lực cao cường trong mắt ta cũng chỉ là một đám hỗn binh, không có ta đừng nói Triệu gia, ngay cả Hắc Vực các ngươi cũng đừng hòng giết một tên.”, lời nói của hắn có phần kiêu ngạo nhưng không ai ở đây phản bác, hắn chính là một tên mãnh tướng rất giỏi cầm quân, lần này mấy trăm người còn cần hắn cất công chỉ huy một phen.

Hoàng Nam nhếch miệng cười: “Được!”, có vẻ như chiêu khích tướng của hắn đã thành công.

Ở một hòn đảo lớn khác, nơi đây vách đá dựng đứng phẳng lì giống như một mặt gương, mỏm đá sắc nhọn nhô lên trời xuyên qua một chiếc phá thuyền, đem nó treo lơ lửng giữa không trung, Lý Minh nhảy thẳng lên cột buồn đem tầm mắt phóng đi quan sát toàn bộ hòn đảo. Cực kỳ nhiều phá thuyền, phải tới mấy trăm chiếc rải khắp nơi, có chiếc nằm sâu trong rừng, có chiếc nửa chìm nửa nổi sát mép biển, đều rách nát không chịu nổi, trên thân phủ đầy rong rêu.

“Yết Sư, ngươi nói nơi đây có tế đàn, ta đem hơn chục chiếc nhìn qua nào có thấy?” – Lý Minh quay sang gã nam nhân mắt xanh, lồng ngực lớn, tay dài hỏi.

“Ân nhân, trong số này chỉ có mười mấy chiếc tế đàn còn tồn tại, góc kia có một chiếc.” – Yết Sư đưa tay chỉ về phía xa, nơi đó có một phá thuyền bị lật úp, thân thuyền phía dưới bị một bàn tay vỗ xuyên qua, Lý Minh quan sát cũng phải ớn lạnh, không hiểu cường giả nào mà lực lượng ghê gớm tới vậy, hắn đem đao pháp chém xuống vỏ thuyền chính là không lưu lại một vết.

Lý Minh chui vào thân tàu, quả thực bên trong đó còn một tế đàn nguyên vẹn, bên trên khắc đầy Long tộc cổ tự, cái nào cũng ngoằn ngoèo giống hình con giun, quay ngược quay xuôi, Lý Minh xem xong chẳng hiều gì cả, hắn hỏi: “Ngươi làm sao biết sử dụng tế đàn này?”

“Ân nhân, ta hiểu được một chút ký tự này, để ta khởi động tế đàn cho ngài xem.”, Yết Sư bắt đầu vận pháp lực, gã đem từng cái cổ tự xắp xếp tỷ mỉ để chúng khớp vào nhau, giống như người ta đan lát vậy, qua một lúc lâu thì đám cổ tự tổ hợp hình thành nên ba cái đầu rồng há miệng gầm gào nhìn về giữa tế đàn, chính giữa hiện lên một tòa Long Cung từ nguyên khí.

Lý Minh đem Âm Dương Song Nhãn nhìn lại, ba cái đầu rồng vậy mà đem thiên địa ngũ hành lực lượng xung quanh thu lại đổ về tòa tế đàn, hóa thành Long khí đổ về chính giữa tạo nên tòa Long Cung kia, như vậy chẳng phải truyền tống một cái liền nhảy trực tiếp vào Long Cung, cần gì phải tốn công tốn sức phá phong ấn tiến vào.

Yết Sư nói: “Ân nhân, chúng ta có đi hay không?”

Lý Minh tươi tỉnh đáp: “Chớ vội, ngươi dạy ta mấy cái chữ giun dế này đã.”, Lý Minh lo xa, e sợ rằng xuống dưới tòa cung điện kia không hiểu một từ một chữ, lỡ may có gặp một cái kho báu lớn cũng không cách nào mở ra, sẽ hối tiếc suốt đời.

“Kẻ nào làm loạn tế đàn?” – Một tiếng quát rất lớn vang lên, đem Lý Minh cùng Yết Sư đánh ngã lăn ra đất không thể động đậy, vừa rồi Lý Minh đem Long tự tổ hợp có sai sót dẫn tới ba động lớn, liền có cường giả nhảy về phía này, trực tiếp đem hai người bắt đi, Lý Minh ngay cả một chiêu phản kháng cũng không thể đánh ra.

---oo0oo---

“Hừ, Thiên Hoa Tông ta nếu số lượng thiếu đi một người, các ngươi cũng đừng hòng khởi động tế đàn.” – Một vị nữ nhân xin đẹp đầy đặn nói.

“Tây Lâm Cung chúng ta lần trước đã chịu thiệt thòi, lần này dứt khoát không thể thiếu, các ngươi định ép người ư?” – Một gã thân người đầu chim giọng nói lảnh lảnh đập bàn đập ghế.

“Các vị, các vị, chúng ta đều là người một nhà, chớ nên vì chuyện nhỏ mà bất hòa. A di đà phật!” – Một lão tăng của Huyền Âm Tự đứng ra hòa giải, mọi người nhao nhao liền dừng lại một chút.

Lại thêm một vị đạo nhân của Huyền Đạo Môn đứng dậy nói: “Chúng ta thương lượng lại một chút, Huyền Đạo Môn xin rút đi mấy người nhường chỗ các vị.”, lão cùng vị lão tăng kia là đại diện cho hai môn phái đứng đầu thiên hạ, bởi vậy tiếng nói của bọn hắn rất ghê gớm, cả tòa điện đang cãi nhau bỗng nhiên im bặt.

Nhưng đúng lúc này có to gan người quát lên: “Nói nhảm, xú lão trọc cũng xú lão mũi trâu danh ngạch đều nhiều hơn người khác, các ngươi bớt đi mấy người tự cho mình là cao thượng ư? Ngươi có tin lão nương một chưởng đập chết các ngươi?”, Oảnh Thải đạo cô đứng dậy cầm phất trần chỉ vào mặt Huyền Đạo Môn lão nhân quát lớn, hiển nhiên không xem ai ra gì.

Những tưởng toàn trường lại nhao nhao lên, nhưng không ngờ chẳng ai dám ho he một tiếng, Huyền Đạo Môn lão nhân tiến lên khom người nói: “Oanh Thải sư tỷ chớ giận, chúng ta có thể thương lượng, Việt tộc Tứ tông của sư tỷ chúng ta không dám bớt một người.”

Oanh Thải đạo cô một câu nghe xuôi tai liền ngồi xuống, để mặc cho các tông môn khác tranh giành, số lượng người thông qua tế đàn chỉ có hạn, mà tông môn cường giả thì nhiều như châu chấu băng đồng, Thâu Linh đếm ra nhiều không kể xiết, một trận Linh Tuyền ba động làm cho cường giả mọc lên như nấm, ai ai cũng phải than thở.

Oanh Thải đang ngồi suy tính so sánh lực lượng địch ta thì có đệ tử chạy vào bẩm báo, đạo cô nghe xong thì đứng phắt dậy, một chưởng vỗ nát chiếc bàn đá trước mặt, đoạn mụ cuốn phất trần đem đá vụn bắn về phía vị lão nhân mắt lồi to ngồi đối diện, đá vụn như vạn mũi tên xé gió, đem không khí nổ oàng oàng, theo sau là ngàn vạn sợi phất trần giống như vô số vòi bạch tuộc xông tới cuốn lấy lão nhân mắt lồi kia.

Vị lão nhân mắt lồi phút đầu kinh hoảng nhưng lão ngồi ngang hàng với Oanh Thải đủ thấy thực lực lão ghê ghớm, thủ chưởng lão đưa ra giống như ngàn vạn vuốt rồng đem đá vụn đánh nát, đoạn tay lão dài ra xuyên qua vạn sợi phất trần muốn chụp đi. Đúng lúc này Oanh Thải đạo cô nhanh tay đem phất trần xoắn mạnh, vạn sợi phất trần bên trên bỗng hiện lên sắc xanh hóa thành từng đầu thủy long nhỏ cuốn chặt lấy tay lão mắt lồi, mụ ra sức giật một cái, lão mắt lồi không tự chủ được bị bắn về phía trước, Oanh Thải đưa tay còn lại chụp vào ngực lão, tay kia thu hồi phất trần vả liên tiếp mười mấy chưởng vào mặt lão nhân, khiến cho mắt lão lồi ra hết cỡ.

Vị lão nhân choáng váng quay cuồng, vội vã kêu lên: “Sư tỷ, sư tỷ, có chuyện gì bình tĩnh giải quyết, Hắc Vực cùng Vô Vi Tông một nhà...”, lão nói lắp ba lắp bắp, hiển nhiên là sợ lắm, làm gì có chuyện hai nhà từ thù hóa bạn. Bọn lão nhân lão mẫu xung quanh mấy chục người cũng ngồi im không nói, sợ cho mình lỡ không may đắc tội vị đạo cô kia.

“Xú thủy yêu, ngươi dám bắt người của bổn Tông?” – Oanh Thải đạo cô quát lên, đưa tay vào cổ lão nhân bóp mạnh, trên đầu lão không khống chế được liền phun ra một màn khí đen, thì ra lão này là người của Chương tộc.

Lão nhân Chương tộc mắt lồi hướng cổ ra ngoài quát lên: “Quân khốn kiếp, các ngươi vừa bắt ai, mau thả.”

Liền ngay lập tức có mấy gã binh tôm tướng cua khiêng Lý Minh cùng Yết Sư đem vào cởi trói, Lý Minh đưa mắt nhìn qua nhận ra đủ các loại tông môn cường giả, mỗi người đều giống như một pho tượng lớn, nguyên thần đủ loại hình thái phóng thích ra lơ lửng giữa không trung, đem nhật nguyệt nuốt vào phun ra, đủ các loại thiên địa lực lượng hiển hóa, nào thủy hỏa lôi, quang minh, hắc ám, ma khí, thần khí đủ cả, Lý Minh trợn mắt há mồm, đây là thực lực của bọn cường giả cự đầu sao?

“Sư tỷ, người đả thả?” – Vị lão nhân mắt lồi cười gượng.

“Cút!” – Oanh Thải quát lên, đem một tay của lão mắt lồi chặt đứt, ném lão bay ra ngoài điện giống như vứt một cục đá vậy, lão kia đằng vân giá vũ biến mất, mà cái tay bị vứt ra lập tức hóa thành một chiếc vòi bạch tuộc khổng lồ to như cây cột đình.

Huyền Đạo Môn lão nhân nhìn Lý Minh nói: “Vị tướng quân này rất không tầm thường, ta vậy mà không phát hiện được một tia nguyên thần khí cơ tiết ra, sư tỷ xem trọng là phải.”, lão đang nói mà trên đầu hiện ra một đầu Huyền Vũ rùa rắn khổng lồ cưỡi sóng, phun ra thủy khí mênh mang, đem một góc điện sương mù mờ mịt.

“Ta cảm thấy hắn có chút quen!” – Triệu Tam lão nhân nhìn Lý Minh hồi lâu nhưng không thể nhận ra, lão chính là lão tam trong Triệu Gia Thất Hùng, từng giáp mặt Lý Minh một lần trong Man Hoang, trên đầu lão hiện lên một tôn thần nhân chân đạp đại địa, tay nâng cửu trọng thiên.

Oanh Thải lớn tiếng: “Trong Long Cung sống chết ta không quản, nếu các ngươi bên ngoài ra tay, đừng trách.”

Lý Minh nhìn Oanh Thải đạo cô, trên đầu mụ hiện lên một đầu Quy Thần cực lớn, lưng cõng một tòa thành tròn khổng lồ, trông giống như cõng một con ốc lớn trên lưng vậy, đầu Quy Thần này cựa mình đem mặt đất dưới chân nứt vỡ, sóng nước dâng lên ngập trời, hàn băng chất cao như núi.

“Xem ra chỗ này toàn các cự đầu, ta vẫn tự hỏi loạn khu vì sao không bị Đức Chính cùng Triệu Thiên san bằng, thì ra là do bọn hắn!” – Lý Minh suy nghĩ trong lòng, đem nguyên thần hình thái của bọn cự đầu này ghi nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.