Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 138: Chương 138: Nghiệp cốc




Lĩnh Hồ trâu điên quăng mình liên tục nhưng không làm sao thoát khỏi Lý Minh, đầu xiềng xích kia giống như bám chặt vào linh hồn nó khiến mỗi lần Lĩnh Hồ đều đau đớn rống vang cả sơn cốc.

Lão Tả cùng Lão Đinh hoảng hồn tiến tới, nhưng trâu điên đang lúc hăng máu, đầu trâu húc ầm ầm vào cấm chế, hậu cước đá điên loạn, thần thông phóng ra không ngừng nghỉ, hai lão không làm sao tiến tới được.

Lý Minh hộ khẩu rách toạc, cắn răng ra sức không buông, có lần hắn bị hất văng lên tít trên không, xiềng xích cột chặt khiến cánh tay suýt nữa đứt lìa.

Ngoại trừ mấy người lão Tả, lão Đinh, Vô Từ lão tăng,Vũ Phượng Tường cùng Thiên Âm Tự trụ trì là suốt ruột chạy ngược chạy xuôi quanh đầu trâu điên hòng giải cứu Lý Minh, đám người còn lại đương nhiên là hả hê lắm, thậm chí có mấy kẻ còn cợt nhả, ra sức cỗ vũ cho trâu điên.

“Ồ, Lý Chưởng môn trông thật oai vũ, cưỡi một đầu trâu cũng không xong!”, Một vị trưởng lão Hắc Vũ có hai cái râu trên đầu rung rinh cười lớn.

“Đá hắn, đá hắn!”, Có mấy tiếng hô hoán râm ran phát ra từ phía Tây Lâm nhân mã thúc giục trâu điên đá Lý Minh.

“Trái, phải, trái phải, tắc, họ!”, Lý Minh quát lên, song cước đạp bình bình, cánh tay vận lực giật Hắc Quan Xiềng Xích hòng điều khiển đầu trâu.

Bị Lý Minh vụt liên tiếp vào đầu vào tai, bất thình lình, trâu điên đôi mắt đỏ rực tung người về sau, lỗ mũi phun khói trắng hôi thối, Lý Minh nghiêng ngả lại vung xiềng xích quất mạnh vào mông trâu, trâu điên gào lên tăng tốc lao về phía đám người Hắc Vực.

“Lão tử chăn trâu còn nhiều hơn luyện võ, dám cười cợt ta!”, Lý Minh tuy vô lực khống chế trâu điên, nhưng lái hướng chẳng phải việc khó, hắn quăng xích vút lia lịa vào tai trâu, đầu trâu đau đớn vốn điên càng trở nên hung ác hơn, một đường cày đất truy sát đuổi tới đám Hắc Vực.

“Aaaaah!”, Lập tức sơn cốc gà bay chó chạy, người trốn phía trước, trâu đuổi phía sau, Hắc Vực mấy trăm vị trưởng lão đệ tử chạy rẽ đất, miệng kêu gào như chết cha chết mẹ.

Hắc Long bởi ra tay cứu một gã Sa Vương, bị đầu trâu húc một phát văng tít lên cao, hắn nổi điên hóa ra Giao Long bản thể, thân mình to lớn cuồn cuộn lao xuống muốn siết chết cả trâu cả người, ai ngờ lại bị trâu điên tung hậu cước đá cắm đầu vào núi, đem bản thân èo oặt nằm vắt ngang bất động.

Tây Lâm nhân mã tuyệt không có chuyện khá hơn, bị trâu điên vung đuôi vụt trọng thương rất nhiều, Hoàng Lâm có trọng bảo Định Thần Châu nhảy đông nhảy tây tránh né, sau lưng từng mặt gương không gian ầm ầm vụn vỡ, sau đầu hắn mồ hôi chảy ròng ròng.

“Minh nhi, mau nhảy xuống!”, Lão Đinh cuống quýt vừa đuổi vừa kêu, đầu trâu da dày thịt béo, quyền kình lão nện đi chẳng khác nào đổ sông đổ bể.

Lão Tả không đuổi nữa mà lách mình truy đuổi Hư Vi, lão Huyền Âm Tự chưởng môn này công phu rất cao thâm, nhưng lá gan lại chuột nhắt, lão Tả phí một hồi công sức mới tóm lại được, lão hỏi: “Hư Vi, lai lịch con trâu kia thế nào?”

Hư Vi bản lĩnh chạy trốn ghê gớm lắm, nhưng gặp phải tay cự đầu như lão Tả cũng đành chịu chết, bị lão khiển thiên địa lực lượng bắt được, Hư Vi đành lau mồ hôi, vừa nhìn trâu vừa trả lời: “Tả tiên sinh, con trâu này vốn là thú cưỡi của Nguyên Thủy Thiên Tôn, sinh ra từ hỗn mang, là thị hiện của nguyên khí sơ khai, chúng ta đánh không lại nó, mau chạy!”

Lão Tả sốt sắng trong lòng, tuy lão không rõ vị Nguyên Thủy Thiên Tôn kia là ai nhưng hẳn phải ghê gớm lắm, chắc chắn không thua kém tên Diêm La kia chút nào, lão gãi đầu gãi tai không tìm ra cách nào xử lý đành xách lên Hư Vi đuổi theo trâu điên khiến lão đạo gào khản cả cổ.

Đột nhiên, đầu trâu điên không chạy theo Lý Minh điều khiển mà hướng tới vị lão nông già lọm khọm vừa mới tới, chả là vị lão nông này nhịn không được cơn nghiện của mình, bèn nâng điếu thuốc lào rít một hơi, tiếng điếu kêu vang cộng thêm khói tỏa nghi ngút chẳng hiểu sao lại kích thích con trâu điên này hung hăng lao tới.

“Lão bá, mau tránh!” Lý Minh thảng thốt kêu la, đầu trâu điên từ lúc quay đầu không còn theo điều khiển của hắn nữa.

Lĩnh Hồ Ma Thú lao đi vun vút, một vệt đỏ kéo ngang qua thung lũng, hung hiểm cận kề trước mắt nhưng vị lão nông già giống như không hề hay biết, lão vẫn đang lim dim chìm đắm trong cơn say của điếu thuốc lão vừa rít.

Lĩnh Hồ trâu điên há miệng phun ra một ngọn lửa đỏ rực, ngọn lửa to lớn liếm tới vị lão nông giống như lưỡi hái tử thần cắt qua, lão nông đang lim dim bất chợt mở mắt nhìn biển lửa trước mặt, lão thong dong dơ chiếc điếu của mình lên, bất chợt lão cảm thấy vòng eo của mình lạnh buốt.

“Lên!”, Lý Minh quát to, một tay ôm lấy sừng trâu to như thân cây, một tay quăng Hắc Quan Xiềng Xích cuốn lấy vị lão nông tung lên không, giật lão ra khỏi biển lửa.

Lão nông già khọm chỉ kịp ồ lên một tiếng, thân lão đã rơi vào đầu trâu khoảng giữa hai chiếc sừng, lão lom khom tựa lưng vào chiếc sừng còn lại ho khọc khọc.

Lý Minh ôm sừng bên này thở phào một hơi, miệng không kịp hỏi han mà dùng xích cột chặt lão vào lưng mình, e cho lão bị trâu điên hất văng mất mạng.

Bởi mất Hắc Quan Xiềng Xích hạn chế, trâu điên lúc nào được giải thoát, nó chọn một ngọn núi to lớn nhất lao tới, đầu trâu chúc xuống, dự định một phát đâm sẽ chôn vùi Lý Minh dưới ngàn vạn lớp đá.

Lý Minh nghiến răng, tùy thời chuẩn bị nhảy lên ngay trong cú đâm sắp tới, hắn đang định mang tính mạng mình ra đánh cược, đột nhiên lão nông già phía sau thì thầm vào tai hắn: “Tiểu tử, ngươi cầm cây điếu của ta gõ một cái.”

Giây khắc sinh tử trước mắt, Lý Minh nghĩ rằng hắn cũng không còn sống được bao lâu, ma xui quỷ khiến thế nào hắn liền nghe theo vị lão nông kia, tay giơ lên tiếp lấy chiếc điếu cày đen đúa của lão.

Chiếc điếu vừa giơ lên, bầu trời hiện lên một mảng hư ảnh che lấp, khắp nơi nơi hiện ra rừng tre trúc xanh mướt bạt ngàn, tiếng gió thôi vi vu, tiếng bụi tre kẽo kẹt khiến tâm hồn con người ta sảng khoái nói không thành lời.

Thời khắc Lý Minh hạ chiếc điếu kia xuống, cả mảnh hư ảnh tre trúc bị chiếc điếu thu vào, một đòn gõ tới khiến đầu trâu trực tiếp ngất lịm, cắm mặt xuống đất cày một đường dài cả dặm, dư lực còn đụng vào quả núi khiến đất đá ào ào trút xuống phủ kín chiếc đầu trâu, Lý Minh hiển nhiên đã ôm vị lão nông già nhảy ra từ trước.

“Tiểu tử, trả điếu cho ta.”, Lão nông già khọm nhìn Lý Minh si mê vuốt ve chiếc điếu không buông nên đành phải kho khan đòi lại. Vật quy nguyên chủ làm cho Lý Minh bùi ngùi tiếc mãi.

Vừa kịp lão Tả cùng lão Đinh chạy tới bèn che chắn trước mặt Lý Minh, nói: “Lão là ai?”

Lão nông già khọm nhìn lão Tả nói: “Ngươi hẳn là tên tiểu tử trộm rượu của lão Tửu lần trước, bị đánh gần chết đi.”

Lão Tả bèn đỏ mặt ho khan muốn kéo Lý Minh đi, nhưng hắn cùng lão Đinh đồng thời hô lớn: “Lão bá, mau kể, mau kể!”

Lão nông già khọm cười tươi để lộ hàm răng chiếc có chiếc không, lão đầu đuôi kể lại việc mấy chục năm trước lão Tả lẻn vào sơn động len la lét lún trộm rượu, hồi sau uống sau nằm ngủ ngay tại đó, bị chủ nhân sơn động quay về bắt tại trận, mang ra đánh đòn, lão Đinh cùng Lý Minh vừa nghe vừa ôm bụng cười ha hả không ngớt khiến cho lão Tả xấu hổ nổi cơn tam bành.

“Nghịch tử!”, Lão Tả đập vào mông khiến Lý Minh kêu oai oái.

“Lão Điếuuuu!”, Tiếng kêu vang vọng truyền đi khắp sơn cốc.

“Lão Đá, ta ở đây!”, Vị lão nông già khọm đáp lại

Chỉ một cái chớp mắt, thêm một vị lão giả thân hình rắn rỏi, cao lớn như tạc ra từ đá núi tiến lại, lão Đinh không làm sao trông thấy cái gì, chỉ mờ hồ thấy một điểm đen lướt tới, lão càng ngày càng khiếp sợ hai vị lão nhân trước mặt, lại nói lão Tả tuy say nhưng thân thủ chấn nhiếp thiên hạ, vậy mà vẫn bị vị chủ nhân sơn động kia bắt đánh đòn, mà xem ra vị chủ nhân sơn động kia địa vị còn thấp hơn hai lão già trước mặt này, thế mới biến thiên ngoại hữu thiên.

Lão Đinh nhịn không được quay sang hỏi lão Tả: “Hồ đồ, mấy vị này là ai?”

Lão Tả mơ hồ lắc đầu nhìn hai vị lão nhân đang thì thầm to nhỏ, lắc đầy đáp: “Ta không rõ, chỉ biết bọn hắn ở chung một chỗ gọi là Nghiệp Cốc, mỗi kẻ đều bản lãnh cao cường, tinh thông một nghề, thiên hạ không ai bằng. Hồi trước ta từng nghe lão sư kể qua bọn hắn.”

Lão Tả nhắc tới sư phụ mình, nỗi buồn không kìm được lại trào dâng, ánh mắt xa xăm mâu thuẫn đầy ai oán tiếc hận.

Vị lão giả rắn giỏi vừa tới tên gọi là Đá, lão giọng ngân như chuông, trên tay cầm một cái Chuy lớn, hướng phía trước Tổ Cung cấm chế quát lớn: “Đám tiểu tử các ngươi mau cút cho lão tử làm việc.”

Tiếng quát của lão giống như ngàn vạn chiếc chuy gõ xuống, nghe như tiếng người ta đập đá phá núi, bọn cường giả nhịn không được máu nóng dâng lên tận cuống họng, vội vã nhất loạt lui lại.

Vị lã Đá kia tiến lên, tay trái nâng một khối đá lớn dễ nặng cả ngàn cân, tay phải cầm Chuy đập xuống, không hiểu thủ pháp ra sao, chỉ thấy mỗi chuy lão đập xuống như thiên lôi áp đỉnh, mơ hồ có đạo vận hiển hóa, hòn đá bị đập càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lớn bằng tấm bia khắc chữ, lão bèn quăng ra cắm trước hắc động cấm chế. Liên tục như vậy, mười hai khối đá bị lão đập thành bia, đem cắm trước cấm chế theo hình vòng cung.

Bọn trưởng lão tông môn còn ngơ ngơ ngác ngác chưa hiểu chuyện gì thì có một đầu mục thi to lớn hình dạng chó sói hung ác lao ra, chỉ thấy đầu mục thi này vừa thò đầu ra ngoài, một khối đá kêu lên ong ong, từ khối đá hiện ra hư ảnh một vị lão giả to lớn cầm Chuy gõ xuống, mục thi lập tức bị đập thành một bãi thịt thối, vừa rồi hung ác gào rống lập tức chết không thể thảm hơn, bọn trưởng lão kinh khiếp nhất tề lùi lại phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.