Ngay lúc Lý Minh thành công khởi động thần trận truyền tống, từ phương bắc xuất hiện mấy chục chiếc cổ thuyền bồng bềnh trôi nổi nhắm hướng Thanh Long Thành lái đi, cổ thuyền này không đủ to lớn như phá thuyền, cũng không tỏa ra cảm giác tang thương bi tráng nhưng vẫn mang theo khí thế đè ép khiến người ta ngộp thở. Trên mỗi cổ thuyền chở theo gần trăm tên thần thông giả, nhìn lối ăn mặc phần lớn là đệ tử của Triệu gia, ngoài ra còn có người của Khai Bình Viện, Trấn Hùng Hùng, Thiên Viện, tuy nhiên sự lạ ở đây là kẻ dẫn đầu đoàn cổ thuyền lại không phải Triệu gia nhân mã, Thất Anh, Thất Hùng vậy mà cung kính đứng nép ở một bên, Tam Kiếm kiêu ngạo buất tuân chỉ im lặng không dám lên tiếng.
Một gã thiếu niên khí chất phi phàm hướng Thiên Quốc đại hoàng tử nói: “Triệu Dật, ngươi nói kẻ kia giết chết Đế Vi sư đệ?”
Triệu Dật cung kính đáp: “Đế Xích sư huynh, sự việc chúng ta đã điều tra rõ ràng, tuyệt không nhầm lẫn.”
Đế Xích cười đáp: “Được, bắt lấy hắn các ngươi liền có công lớn đối với Thượng giới.”
Triệu Dật nhãn quang lóe sáng, nếu được Đế Xích ủng hộ, vậy thì địa vị Hoàng Đế kia sớm muộn cũng tới tay gã. Đế Xích đặt nhẹ bàn tay vào thân thuyền, chiếc cổ thuyền lập tức điên cuồng phá không lao đi, chớp mắt bỏ lại đoàn cổ thuyền phía sau, cổ thuyền tăng tốc quá nhanh nghiền ép không khí tạo thành tiếng nổ rất lớn, bọn đệ tử trong Thanh Long Thành nghe thấy vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy cổ thuyền lơ lửng trên bầu trời, ai nấy kinh ngạc không nói nên lời, liền sau đó mấy chục chiếc tiếp theo ầm ầm lao tới, khí thế giống như ngàn vạn tòa núi lớn đè ép xuống dưới khiến bọn đệ tử hít thở không thông, Tôn Tiễn mặt mày tái mét nói: “Xong rồi, xong rồi!”
Từ trên cổ thuyền, bọn Đế Xích theo hướng Triệu Dật chỉ tay trông thấy Lý Minh lôi thôi nhếch nhác đang đứng chỉ trỏ về phía cổ thuyền, tình cảnh thực giống một gã nhà quê lần đầu lên phố, Đế Xích có phần không tin phải hỏi đi hỏi lại mấy lần, trong bụng nghĩ không khi nào Đế Vi lại bại về tay một gã nông dân quê mùa như vậy.
Đế Xích phất tay để cổ thuyền tản ra lục sắc quang mang chiếu xuống tế đàn phía dưới, lập tức từng cái cổ tự phù văn nhanh chóng ảm đạm, tế đàn rực sáng trong chốc lát biến thành một phiến đá khô lạnh như lúc ban đầu, lục sắc quang mang đè ép bọn đệ tử phía dưới khiến cả đám không sao nhúc nhích, đây chính là đại đạo áp chế, Sinh Mệnh Đạo của Đế Vực đơn giản là nguồn gốc vạn vật, thế gian có gì không hình thành từ sinh mệnh, tới ngọn cỏ cũng có sinh mệnh của nó huống chi con người, chỉ có mấy người pháp lực cao thâm còn có thể vận thần thông chống lại nhưng cử động khó khăn vô cùng, đương nhiên có Lý Minh trong đó.
“Cũng có chút môn đạo!”, Đế Xích thấy mình không áp chế được Lý Minh, gã càng điều khiển cổ thuyền gia tăng sức ép, Sinh Mệnh Cổ Thuyền là bảo vật hiếm có của Đế Vực, được bọn cường giả luyện chế ẩn dấu sinh mệnh đại đạo vi diệu bên trong, Đế Xích chỉ việc nhẹ nhàng thôi động liền phóng xuất đại đạo áp chế gắt gao xuống dưới.
Lý Minh tức giận tản ra Thái Cực Thần Ma Đồ phủ vây toàn trường, bọn đệ tử lúc này mới hoàn hồn khiếp sợ nhìn lên trời, cảm giác đại đạo áp chế quá khủng khiếp, bọn hắn cảm tưởng giống như đang đối mặt với một tôn thần, bị áp chế toàn diện từ thể xác tới linh hồn, bọn Yêu thú có lẽ rõ ràng nhất, cũng tương tự như huyết mạch áp chế vậy. Không kịp để cho Đế Xích kịp kinh ngạc, Lý Minh quát lớn: “Các ngươi tới từ đâu? nhanh khai báo tên họ chịu chết!”
Đế Xích cùng bọn thần thông giả trên thuyền tuy có chút ngạc nhiên về thực lực của Lý Minh, nhưng nghe hắn nói tới vậy thì tất cả cùng cười lớn, xem lời nói của Lý Minh như tấu hài, lúc này chỉ cần bọn hắn thôi thúc đồng thời mấy chục chiếc cổ thuyền chiếu xuống, bọn người kia còn có thể sống được sao, lập tức sẽ bị đại đạo ép thành bột mịn, Đế Xích hỏi: “Là ngươi giết chết Đế Vi sư đệ?”
Hoàng Nam mặt mũi nghiêm trọng, Tôn Tiễn giật tay áo của Lý Minh ra hiệu hắn im lặng, nhưng Lý Minh khi nào sợ hãi, hắn đáp lời: “Đúng, các ngươi hẳn là chủ nhân của đám cẩu nô phía sau.”
Triệu Dật cùng bọn huynh đệ Triệu gia ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt thoáng hiện lên nét giận dữ, một câu nói của Lý Minh vậy mà kích phát sóng ngầm trong lòng bọn Triệu gia, âm thầm khơi gợi khúc mắc trong lòng bọn hắn, Đế Xích mới hạ giới chưa được bao lâu khi nào hiểu được âm mưu của Triệu gia, gã lúc này vẫn ngây thơ cho rằng Triệu gia nhất mực phục tùng Thượng giới, bởi vậy nên gã hào sảng gật đầu đáp lại mà không biết sau lưng có mấy ánh mắt sắc lạnh nhìn mình.
“Không đi được, Khổng Đài cũng bó tay bó chân.”, Hắc Quy nhảy lên vai Lý Minh thì thầm, vừa rồi Lý Minh âm thầm để hắn chạy đi tìm đường thoát vây, vậy mà đám Triệu Dật, Đế Xích đã đem không gian phong bế lại, Khổng Đài thực lực đứng đầu Tây Lâm nhân mã, thành thạo không gian đại đạo vậy mà cũng không cách nào đột phá cấm chế. Lý Minh quay lại nhìn Hoàng Nam, Tôn Tiễn, Chính Minh, Tiểu Vũ, Vũ Thảo, từng người đều nhíu mày lắc đầu, bọn hắn cũng không khá gì hơn Khổng Đài, lúc này chạy ra chính là tìm chết, ngay cả bản thân Lý Minh ốc cũng ko mang nổi mình ốc, chớ nói tới việc cứu giúp bọn Tây Lâm, Đạo Môn, Phật Môn.
“Triệu Dật, các vị Thượng giới sư huynh, các ngươi có thù với hắn, cũng không phải bọn ta, chúng ta cáo từ, không làm phiền các vị.”, Tôn Tiễn thò đầu ra, lời nói mười phần chính khí khiến Lý Minh nổi đóa muốn chém chết hắn.
“Ngươi nhìn!”, Triệu Dật tươi cười ném lên không trung một mặt gương, trong chốc lát tấm gương hóa lớn dựng đứng giữa trời, sương khói mù mịt quấn quanh, Triệu Dật thổi một hơi, kình phong xô
tới cuốn bay sương khói, mặt gương lúc này hiện ra cảnh tượng Hắc Long Thành của Đạo Môn đang bị mười mấy chiếc Đế Vực Sinh Mệnh Cổ Thuyền vây quanh bắn phá, Đạo Môn đạo sĩ thương vong thảm trọng, người chết rợi rụng nhiều vô số, từng đạo lục sắc quang mang bắn xuống, thành trì nhà cửa kiến trúc bị ép thành bột mịn, bốc hơi gần như biến mất khỏi thế gian.
Tôn Tiễn đỏ mặt, gầm lên nổi điên muốn xông lên trời liều chết cùng Triệu Dật nhưng bị Lý Minh đè lại nói: “Chớ manh động.”
“Lý Minh, ngươi muốn đợi tên trọc Kính Không tới cứu ư?”, Triệu Dật cười ha hả, gã lật bàn tay, mặt gương trên trời cũng theo đó lật một cái chiếu ra cảnh tượng ở Hoàng Long Thành, Kính Không uy mãnh thi triển Phật pháp, quang mang sáng rực bầu trời đánh nhau với cường giả Triệu gia, máu me be bét khắp người hắn, Nguyên Linh trên đầu hiện ra chợp chờn, sáu tòa Phật Sơn như muốn sụp đổ, xung quanh là mười mấy chiếc Đế Vực Cổ Thuyền thi nhau bắn phá nuốt chửng Hoàng Long Thành.
Tôn Tiễn tức giận gầm lên: “Các ngươi muốn ngăn người có cần đuổi tận giết tuyệt vậy không?”
Triệu Dật cười nói: “Ngươi nếu không giết Linh Càn thì bọn ta khó mà thành việc, xem ra phải cảm ơn ngươi, Tôn huynh yên tâm, giỗ đầu ngươi năm sau ta sẽ đích thân tế bái.”
Đúng lúc này, bầu trời xuất hiện năm cột sáng lớn phóng thẳng lên trời, từng cột sáng thô to mang theo đủ loại màu sắc dựng thẳng trên không xuyên qua lớp lớp không gian phong cấm, lớn có nhỏ có, xa có gần có, năm tòa thành cùng lúc khởi động Thần trận truyền tống khiến cho không gian thoáng dao động, bầu trời trở nên vặn vẹo, mặt trời vậy mà bị năm cột sáng chiếu trúng trở nên ảm đạm mờ mịt hẳn đi.
“Ta biết bọn hắn muốn làm gì.”, Lý Minh nhíu chặt lông mày nói, Hoàng Nam âm thầm gật đầu chuẩn bị liều chết, Tôn Tiễn khuôn mặt tái mét nhìn về phía Hắc Long Thành, đúng lúc này một cột sáng
chiếu lên hắc sắc quang mang phóng thẳng lên trời như muốn thôn phệ hết thảy nói rõ Hắc Long Thành đã thất thủ, Tôn Tiễn thất thần đứng nhìn mà không biết sau lưng hắn một đạo hoàng sắc to lớn từ phía Hoàng Long Thành cũng đã chiếu thẳng vào vầng mặt trời phía trên.
“Tốt. Vậy còn thiếu nơi này liền có thể mở ra cấm chế, để cường giả tự do ra vào Long Địa.”, Đế Xích gật đầu hài lòng, đây là Đế Vực trận pháp mượn lực lượng của bát đại thần thành phá mở không gian, chỉ còn thiếu tòa Thanh Long Thành này liền đủ tám đạo Hắc, Bạch, Hoàng, Lục, Tử, Hạt, Xích, Lam hình thành Bát Cực Huyễn Quang Trận dựa trên tám đạo bát quái đánh phá không gian cấm chế của Long Địa.
Cá chết rách lưới, trong đầu mọi người lúc này chung một ý nghĩ, ai nấy vũ khí nắm chặt trong tay chuẩn bị sống mái một phen, đồng loạt nhìn về phía Lý Minh đợi hắn phát ra hiệu lệnh, Lý Minh
đôi mắt trừng lớn nhìn Đế Xích, lại nheo mày nhìn Triệu Dật, Thần Ma Thái Cực Đồ nhị khí ầm ầm vận chuyển chống lại lục sắc quang mang, Lý Minh rống lên như hổ gầm, khí thế tăng cao chưa từng thấy, khí thế hắn phóng ra khiến bọn người đứng trên cổ thuyền cũng thoáng chao đảo kinh sợ, mà dưới đất bọn Đạo Môn, Phật Môn, Tây Lâm cũng nghiến răng nghiến lợi tùy thời liều mạng.
“Đầu hàng, ta đầu hàng!”, Lý Minh hô lên, tản đi Thái Cực Thần Ma Đồ khuôn mặt thản nhiên.
Trên cổ thuyền bọn Đế Xích, Triệu Dật trợn tròn mắt không tin vào lỗ tai mình vừa nghe thấy gì, mà bọn đệ tử dưới đất còn hoang mang hơn. Đế Xích sau một hồi thất thần liền cười lớn nói: “Tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi từ nay đi theo ta thôi.”, đoạn gã tản đi lục sắc quang mang áp chế.
Triệu Dật thoáng chút khó chịu trong lòng, ý đồ của hắn là muốn giết sạch sẽ chỗ này, nếu để đám người kia theo Đế Xích chẳng phải tăng thêm lực lượng cho kẻ địch, hắn vội nói: “Đế huynh đừng tin, gã này là một tay gian xảo hiếm có, không thua kém gì mũi trâu Tôn Tiễn, chúng ta tốt hơn hết cứ giết chết hắn.”
Tôn Tiễn đen mặt khoanh tay không nói.
Đế Xích gật đầu quay lại nói với Lý Minh: “Ngươi hướng Minh Thần thề, ta tha chết toàn bộ, từ nay theo ta chinh chiến.”
Minh Thần là bậc nào tồn tại, vị thần này vốn là chủ nhân Minh Giới, nghe nói Cửu U Giới hùng mạnh là vậy nhưng chỉ là một góc của Minh Giới, lại đồn đãi Diêm Vương chẳng qua là một gã bộ hạ của Minh Thần, nhắc tới Minh Thần có biết bao sự tích kinh hoàng khiếp đảm, bàn tay Minh Thần một trái một phải nâng lên hai cái thế giới khổng lồ, chỉ cần hắn xuất thủ vỗ nhẹ một cái cũng có ngàn vạn thế giới bị đập tan, ngàn tỷ sinh linh hóa tro bụi. Thần thông giả đều cho rằng Minh Thần nắm giữ hồn phách chúng sinh, thường hướng hắn thề thốt, một khi vi phạm lời thề Minh Thần sẽ theo bóng tối đi tới đoạt hồn phách, giam cầm kẻ phản bội vĩnh viễn ở Minh Giới, lưu đày trong khổ ải trải qua mười chín tầng địa ngục, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lý Minh ánh mắt buồn bã nhìn cả ngàn đệ tử xung quanh đang oán giận hắn, cắn răng nói: “Ta hướng Minh Thần thề, tuyệt không phản bội Đế Xích huynh, nếu làm sai, hồn phách ngã vào Minh Giới vạn kiếp bất phục.”
Đế Xích gật đầu hài lòng, trong mắt hai người bọn hắn dâng lên một thế giới tăm tối khắp nơi oan hồn gào khóc, một tôn Thần nhân khổng lồ sừng sững chân đạp xuyên qua hắc ám hai tay nâng lên hàng nghìn mảnh đại lục chồng chất lên nhau, khuôn mặt không có mũi mọc ra chín con mắt đỏ rực, một cặp nanh dài trắng ởn dính máu mọc ra từ miệng, cả người phủ lên quỷ khí, một con mắt của Minh Thần bắn ra một đạo hắc mang khắc vào nguyền thần không gian hai người, đây chính là Minh Giới quy tắc ràng buộc lời thề, nếu Lý Minh phản bội ắt phải chết.