Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 130: Chương 130: Thập điện xử án




Lý Minh múa tít Truy Hồn Xích vẽ ra một luồng gió lốc to lớn, trung tâm lốc xoáy lập lòe Cửu U cổ tự ánh lên sắc tím chống lại Diêm Hỏa của Diêm La, long khí cuồn cuộn nhấp nhô từng đợt bài xích đi ma hỏa, tuy vậy long khí cũng bị thiêu đốt đi không ít, Tổ Long Chi Mạch quấn thân Lý Minh càng lúc càng nhỏ lại.

Pháp thân này của Diêm La rất mạnh, ngay cả Thập nhị Tào cũng không đỡ nổi một đòn, từng quyền Diêm La đấm ra khiến Cửu U vang động, Lý Minh tránh đông tránh tây, thân pháp ảo diệu vô song mới thoát được đầu quyền của tên ma đầu, tuy vậy hắn cũng bị lực ép tới chảy cả máu mũi.

Lý Minh gia tốc chạy quanh, dưới chân hắn nước sông bị vẽ thành một vòng tròn, Diêm La há miệng phun ra ma hỏa, tay đấm chân đá nhưng chỉ toàn trúng vào hư ảnh, lão nghiêm mặt đưa năm ngón tay cong cong chụp lại bẻ cong không gian, Lý Minh chỉ chớp mắt biến thành một gã ngốc chạy trong lồng không gian của lão.

Diêm Vương thấy vậy bèn động, từ Sinh Tử Bộ tràn ra tử khí mờ mịt khắp mặt sông, tử khí theo gió bay đi, chốc lát thần thông của Diêm La bị bình định, chiếc lồng khôn gian vỡ vụn, Lý Minh phóng vèo ra ngoài, khẩu hình miệng không rõ nói điều gì, thân thể hô lên hụp xuống tránh xa Diêm La, chạy ngược lên Vong Xuyên phía trên.

Diêm La liếc mắt nhìn lão Diêm Vương, đoạn phóng người đuổi theo Lý Minh, một bước của lão phóng ra Diêm Hỏa đốt tan không biết bao nhiêu tử khí của Sinh Tử Bộ, miệng cười lạnh nói: “Sâu kiến, ngươi định trốn.”

Bàn tay ngứa ngáy đầy máu đen mới bị Lý Minh chặt đứt, lúc này đã bị ma hỏa nung khô của lão đưa ra chụp vào lưng Lý Minh, lập tức hắn cảm thấy như ngàn vạn tòa lao lung đè lên người, trói buộc thân thể hắn, Diêm Ngục Thần Thông chuyên vây khốn tỏa ra phong lấy Lý Minh, hắn bước chân thoăn thoắt phóng đi nhưng phát hiện bản thân lúc này giống như đi trong mê cung không lối ra, hắn đang chạy quẩn quanh trong Diêm Ngục hình chiếu.

Diêm La ha hả cười lớn, thân thể đen đúa cao to, ma hỏa lập lòe dừng lại nhìn Lý Minh chạy đông chạy tây trong Diêm Ngục của lão, lão lẩm bẩm trong miệng, từng tòa u ngục theo chú ngữ của lão ầm ầm đan xem vào nhau, Lý Minh bị dịch chuyển lung tung khắp chốn giống như con cờ bị người điều khiển, dần dà tiến về phía lão.

“Ngươi chạy đi!”, Diêm La há miệng thôn phệ, Tổ Long chi khí bị lực hút kéo đi bay lên rời khỏi thân thể Lý Minh, Tổ Long gào thét vang động mặt sông, Lý Minh quay cuồng tiến rơi vào miệng lão.

Đúng lúc này Diêm Vương muốn ra tay cứu tính mạng Lý Minh, lão vừa lao tới tế lên Sinh Tử Bộ muốn đập xuống thì bất ngờ từ dưới sông lao lên một mặt lưới đánh cá to lớn trùm lấy Diêm La Pháp thân, Lý Minh quay cuồng nhưng miệng vẫn ra sức hô: “Siết siết siết!”

Đương lúc Diêm La muốn đối phó Diêm Vương thì bị Lý Minh một chiêu trói bắt, lão ra sức vùng vẫy cắn xé nhưng không sao thoát ra, dù cho Diêm Hỏa cũng đốt không được tấm lưới kia. Theo Diêm La vẫy vùng cùng Lý Minh tụng chú, tấm lưới càng lúc càng nhỏ lại trói lão thành một cái cục thịt rơi bùm xuống sông, Lý Minh thoát khỏi khống chế bèn nhảy theo tới ngồi lên đầu lên cổ lão ra sức dùng Âm Dương Côn nện xuống, hắn rất muốn dùng kiếm đâm chết nhưng e sợ Tiên Ti Võng bền chắc vô song cản lại, hoặc giả dụ Chu Diên Cổ Kiếm sắc bén cắt hỏng lưới nên đành phải dùng man lực phục ma.

Qua một lúc, Diêm La bị đánh thành ngơ ngác bất động, Diêm Hỏa hộ thân quanh người lão lúc cháy lúc tắt, Lý Minh từ dưới sông nhô lên kéo lão vào bờ, bản thân hắn cũng vô lực nằm lăn ra đấy, chuyện còn lại đương nhiên là của lão Diêm Vương.

“Lý thủ mộ, ngươi vẫn khỏe chứ?”, Diêm Vương lại gần tủm tỉm hỏi.

Lý Minh ngồi dậy ngơ ngác đáp: “Vị đại ca này là ai? Ta có quen ngươi không.”

Diêm Vương cười lạnh: “Ngươi đánh bổn Vương suýt chết, lúc này quên nhanh vậy sao?”

Lý Minh bị lão Diêm Vương dùng Sinh Tử Bộ chiếu, hồn phách không tự chủ được bay lên trên đầu kinh hoảng hô to: “Diêm Vương lão nhi, ta dương thọ chưa hết, ngươi dám làm trái quy củ thiên đạo.”

Diêm Vương trừng mắt thu lại Sinh Tử Bộ nhìn Lý Minh, hắn lúc này biết mình thất thố gọi ra tên lão đành cười khổ không ngớt, may mắn Diêm La bị trói trong Tiên Ti Võng cựa quậy tỉnh lại mới để lực chú ý của lão Diêm Vương ra chỗ khác.

Diêm La thều thào nói: “Thả ta ra, thả bổn Hoàng ra.”

“Ngươi thả hắn ra, để bản Vương xử tử hắn!”, Diêm Vương không mở được Tiên Ti Võng đành phải hướng Lý Minh.

Lý Minh vung trường côn đánh thêm một đòn rất nặng khiến lão Diêm La lịm hẳn, hắn mới tiến lại mở lưới ra, miệng cười nói: “An toàn là trên hết!”

Thập nhị Tào ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Lý Minh, khiến hắn phải tiến lại cười hỏi: “Khúc Tào sư huynh vẫn khỏe? Năm đó đập sư huynh một côn khiến ta vô cùng áy náy trong lòng.”

Khúc Tào hừ lạnh đáp: “Bản quan khỏe. Đều nhờ phúc phận của ngươi.”, hắn chỉ tay tới hai bên bờ sông, vô số thành trì tiêu điều tan hoang, có chỗ chỉ còn lại bột mịn, đám âm binh đang khóc trời đập đất.

Lý Minh làm như không biết lại chạy tới chào Ly Tào: “Ly Tào sư huynh bản lĩnh thông thiên triệt địa, ngày đó Ly huynh cùng Khúc huynh điên đảo Man Hoang Mộ Địa, nghĩ lại tại hạ vẫn còn tim đập chân run.”

Ly Tào nhớ lại ngày trước giải cứu lão Diêm Vương bị Ly Minh dùng cổ tháp hành hạ, trong lòng một trăm điều không vui, quay mặt đi không thèm đáp lời hắn.

Lý Minh không để trong lòng, lại vui vẻ quay sang hỏi: “Vị này tất là Cự Tào sư huynh.”

Cự Tào ồ lên một tiếng hỏi: “Ngươi biết ta?”

Lý Minh khẩn khoản đáp: “Đương nhiên, Cự Tào Phán Quan anh minh thần võ quản lý ngục hình vô cùng nổi tiếng ở dương gian.”

Cự Tào vui vẻ ra mặt, đang hớn ha hớn hở thì Lý Minh lại tiếp lời: “Hình vẽ uy vũ của huynh đầy bên trong chùa chiền miếu mạo, khi còn bé ta đã từng tè rất nhiều lần vào đầu huynh.”

Cự Tào trừng mắt nhìn Lý Minh, khuôn mặt dần chuyển sang đen sạm, Ly Tào vội chạy lại vỗ vai an ủi.

“Vị này là...!”

“Ta là Liễu Tào, hộ pháp Cửu U, ngươi không cần chào, miễn miễn!”, Lý Minh còn chưa hết lời, bọn Tào gia huynh đệ còn lại đã nhao nhao chào hỏi ra mắt, miễn cho hắn chiếm tiện nghi.

Diêm Vương lúc này đã thu Diêm La Pháp thân vào trong Sinh Tử Bộ, miễn cho tiêu diệt khiến chủ thân hắn bị kinh động lại chạy tới đây, lúc đó cho dù đã phong ấn Vong Xuyên Giang cũng tất phải có một trận chiến trời long đất lở. Diêm Vương nghiêm mặt nói: “Lý Minh, người sống không được vào Cửu U, ngươi dám cả gan xông vào, đã biết tội chưa?”

“Hừ, là Diêm La lão nhi kéo ta vào, hơn nữa ta còn giúp các ngươi bắt hắn, ngươi lại quay lại hỏi tội ta.”, Lý Minh cãi.

“Ngươi tự tiện mở ra Địa Ngục Chi Môn, đã biết tội chưa?”, Diêm Vương lại hỏi.

“Người để Diêm La chạy tới Nhân giới, tội này ai gánh?”, Lý Minh hỏi lại.

Diêm Vương đổi sắc mặt, cười xòa đáp: “Tốt, vậy chúng ta xem như không ai nợ ai, ngươi quay về nhà của ngươi, ta ở nhà của ta.”

Lão Diêm Vương nói một câu như vậy khiến bao nhiêu công sức đánh hạ Diêm La của Lý Minh phút chốc đổ hết xuống Vong Xuyên, hắn muốn cự cãi đòi chút lợi ích nhưng nghĩ lại đây là nhà của lão, bản thân lại từng đánh lão một trận ra trò nên không tiện mở miệng.

Bầu trời Cửu U phía trên Vong Xuyên, Địa Ngục Chi Môn lúc này đã tự động khép lại, bởi Lý Minh chạy tới Cửu U nên pháp lực duy trì ở Nhân giới đã mất, Lý Minh mãi mê đánh nhau giờ khắc này không biết làm sao trở lại Long Sào, đành quay sang nhìn lão Diêm Vương.

“Trước tiên về Thập Điện của ta, lúc trời tối Thành Tào sẽ đưa ngươi ngồi thuyền ngược Vong Xuyên Giang quay về.”, Diêm Vương vung tay áo, cả bọn bị lão cuốn tới nơi nào không rõ, trong chốc lát Lý Minh đã đứng trong một tòa điện đài to lớn, trên ghế rồng ngồi đó là lão Diêm Vương, Thập nhị Tào chia làm trái phải hai hàng, xung quanh vô số đầu trầu mặt ngựa cao lớn đang thôi thúc pháp lực đốt lên mười chiếc vạc dầu sôi sùng sục.

Từ ngoài điện bỗng vang lên tiếng trống tùng tùng, một tên mặt ngựa chạy vào bẩm báo: “Bẩm Diêm Quân, Đông Hoang Bộ, Tất Củng thần thông giả kiện Hác Bạ thần thông giả giết chết cả nhà hắn, tuy nhiên Hác Bạ không nhận, ngược lại nói Tất Củng muốn vu oan hãm hại, Tất Củng mới là người giết cả nhà Hác Bạ, các Phán Quan bên dưới không sao phân được phải trái, nên hôm nay mang tới Thập Điện nhờ các vị Đại Phán Quan cùng Diêm Quân xét xử.”

“Cho bọn hắn vào!”, Diêm Vương phất tay.

Đám đầu trâu dẫn vào hai gã thần thông giả, bọn hắn thoáng kinh ngạc nhìn Lý Minh phát ra khí tức sinh mệnh, rồi đoạn nhao nhao trình tấu kể oan với lão Diêm Vương khiến lão đưa tay xoa trán.

“Nguyễn Tào, ngươi phụ trách kiện cáo định tội, việc này là thế nào?”, Diêm Vương hỏi.

Nguyễn Tào bộ dáng thư sinh thưa: “Diêm Quân, sự việc mới phát sinh hôm nay, Thần chưa nắm được.”

Diêm Vương để Nguyễn Tào lui xuống, đoạn đập bàn quát: “Tất Củng, Hác Bạ, các ngươi có biết làm ác tất phải chịu ngục hình, sao dám trước mặt bản Vương điêu ngoa, còn không mau tự giác nhận tội. Mang vạc dầu ra đây cho ta.”

Tiếng quát của lão dọa cho hai gã run như cầy sấy, mặt áp sát xuống nền gạch, răng va vào nhau lách cách, tuy nhiên một trong hai gã vẫn không ai nhận tội lỗi của mình.

Lão Diêm Vương dọa không được đành bó tay, cuối cùng lão mở bảo bối Sinh Tử Bộ ra chiếu, quá khứ từng người biến thành hình vẽ khắc họa lên mặt giấy Sinh Tử Bộ, sự việc trong quá khứ liên tục trôi qua, chỉ thấy Tất Củng là một nhà thế gia quyền quý, một hôm mưa gió hắn dẫn thủ hạ bịt mặt xông vào phủ đệ của Hác Bạ ra tay giết chết cả nhà hắn, đồng thời thiêu cháy cả tòa phủ gà chó không tha. Không bao lâu sau, Tất Củng bị điều tra giết người, triều đình quan quân kéo tới bắt bớ chém giết rất nhiều, Tất Củng bị bêu đầu trước ngọ môn, linh hồn bị Thành Tào dùng tiếng sáo kéo vào Vong Xuyên trôi tới Cửu U Giới, sau đó bị Tống Tào từ dưới sông câu lên.

Sinh Tử Bộ lại chiếu qua Hác Bạ, quá khứ gã là một tên bộ đầu của triều đình, chuyên đi phạt ác giữ thiện, chỉ vì một lần hắn thấy con trai của Tất Củng cậy quyền thế giết người mà thi triển thần thông bắt lại, kinh động Hoàng Thượng, cuối cùng đứa con trai kia bị triều đình xử chém, gây ra mối thù với Tất Củng, về sau bị tên này giết cả nhà.

Diêm Vương phán: “Hác Bạ làm thiện bị kẻ xấu hãm hại, Biểu Tào ngươi sắp xếp cho hắn đầu thai vào chỗ tốt, tiếp tục giúp đỡ người lương.”

Diêm Vương đổi giọng đập bàn quát: “Tất Củng, ngươi làm ác, lại dám trước mặt bản Vương khua môi múa mép, phạt Cự Tào dẫn hắn đi ngục hình tầng thứ mười chịu tra tấn trăm năm, kiếp sau đầu thai làm chó lợn.”

Cự Tào, Biểu Tào tiến lại tiếp người ra khỏi Thập Điện, bên ngoài vẫn còn vang lên tiếng gào thét của gã Tất Củng xin tha, Lý Minh được chứng kiến một màn kỳ lạ không khỏi lấy làm tấm tắc trong lòng, hắn hướng Diêm Vương đang xoa huyệt thái dương thỉnh giáo: “Diêm Vương, vừa rồi hai gã kia tới từ Đông Hoang Bộ, mà nơi ngươi bị nhốt lại gọi Man Hoang, việc này phải chăng có liên quan tới nhau? Ta lại nghe có người đề cập tới Lục Hợp Bát Hoang, việc này là thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.