Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 104: Chương 104: Tranh Đoạt Thần Thành




Lý Minh vầng trán toát mồ hôi tán đi hắc động, miệng thở gấp gáp, đột nhiên có vô hình lực lượng trong thiên địa ông ông bổ tới, thiên địa lực lượng hóa thành từng tử sắc cổ tự lạc ấn vào nguyên thần hắn. Lý Minh bỗng cảm thấy trong nguyên thần không gian của mình có một đoàn Cửu U Chi Khí bám vào, hắn hoảng lên vội vã đem Thái Cực Đồ tiến lên vây bắt, nhưng đoàn Cửu U Chi Khí này giống như vật vô hình nằm ngoài thiên địa ngũ hành, Thái Cực Đồ nhẹ nhàng bị chúng xuyên qua, từng tia chi khí tán ra như hơi nước lan tỏa đi khắp nơi muốn khắc sâu vào nguyên thần hắn.

“Hỗn Độn Chi Khí!”, Lý Minh hét lớn đem Hỗn Độn Khí từ tam thập tam động thiên ùn ùn kéo về nguyên thần, hỗn độn mờ mịt buông rũ tràn lan bảo vệ từng tấc khôn gian nhỏ trong nguyên thần hắn, đoàn Cửu U Chi Khí biến hóa đa đoan lập tức bị chặn lại, Hỗn Độn Khí bị hắn đan thành một tấm lưới khổng lồ đem Cửu U Khí vây bắt tống ra ngoài, cuối cùng bị hắn dùng một đòn Truy Hồn Xích đánh tan tác.

Dưới Vong Đài Cửu U giới, một tên âm sai đầu trâu mặt ngựa chạy tới thất kinh bẩm báo: “Triệu Vương, không đánh giảm được dương thọ Lý tiểu tử.”

Khúc Tào nhíu mày đem một tấm bia đá rũ xuống Cửu U Khí mờ mịt nâng lên quan sát, đây chính là Thiên U Thọ Bia chưởng quản nhân gian thọ nguyên vạn vật, hắn xem xét kỹ càng thì quả nhiên dương thọ của Lý Minh đã bị âm sai gạt đi hai mươi năm, nhưng hễ cứ mỗi lần gạt đi thì thọ nguyên của hắn sau một lúc lại tăng lên như cũ, âm sai cũng đành bất lực chạy tới khóc lóc.

Khúc Tào lại thở dài xua tay đuổi đi gã đầu trâu mặt ngựa, trong lòng suy tính: “Lý tiểu tử lai lịch cổ quái, lại thông thạo Cửu U Thuật, tốt hơn hết ta cứ đem cứt dội lên đầu Liễu Tào, hắc hắc!”

Lý Minh nghiêm cẩn đem Hỗn Độn Chi Khí bủa vây nguyên thần không gian không một khắc lơ là, vừa rồi sau khi trục xuất đám Cửu U Khí kia, hắn lại bị tấn công thêm mấy lần, vì vậy đề phòng vạn nhất tốt hơn hết hắn cứ chủ động phòng thủ, hắn cũng không biết rằng dưới Cửu U Giới bọn âm sai vừa nãy điên cuồng đem bút chỉnh sửa dương thọ hắn, nếu biết được hẳn là hắn đã chửi cha chửi mẹ um lên, đem Diêm Vương, Thập Nhị Phán Quan, Âm Sai tổ tông ra mắng.

Tàn hồn nam tử bị Lý Minh kéo ra khỏi Cửu U ngơ ngác nhìn toàn lăng mộ to lớn trên bình nguyên, hắn lại nhìn chính bộ xương của mình, con người ta có ba hồn bảy vía, hắn một hồn tản mát trong dương gian đã vỡ nát gần hết, một hồn bị địch nhân chém hỏng, một hồn ngơ ngác bị hãm dưới Vong Xuyên Giang vừa được Lý Minh kéo về. Tàn hồn cuối cùng của Đinh Kiền nhập vào bộ xương, xích hỏa lại bùng cháy lên dữ dội, hắn nhìn Lý Minh nói: “Ngươi là hậu nhân của Thiên Lạc?”

“Vãn bối không phải?”, Lý Minh trả lời.

“Ồ, Ta thấy Cửu U Linh Quyết của hắn ngươi sử rất thành thạo?”, Đinh Kiền lại nói.

“Vãn bối là vô tình học được trong mộ địa chôn cất Thiên Lạc Tộc trưởng.”, Lý Minh không giấu diếm kể lại một đoạn ký ức.

“Đã chết, đều đã chết!”, Đinh Kiền ngẩn ngơ, một lúc hắn lại nói: “Linh hồn ta không tồn tại được bao lâu nữa, Cửu U Âm sai sẽ tìm tới truy bắt, ngươi nếu có thời gian hãy mang Chu Diên Cổ Kiếm của ta tới Phong Đô Nghĩa Lĩnh Sơn nhìn một chút, sẽ giúp ích cho ngươi!”, Đinh Kiền đưa song thủ vuốt, thanh cổ kiếm bằng đồng hóa nhỏ vừa tay với Lý Minh, đoạn tàn hồn của hắn dần bốc hơi khỏi bộ xương biến mất trong thiên địa.

“Tiền bối, tổ tông, khoan đã, vãn bối còn nhiều chuyện muốn hỏi?”, mặc cho Lý Minh kêu gào, tàn hồn Đinh Kiền vẫn mờ mịt tan đi, xích hỏa nơi hốc mắt nhanh chóng vụt tắt để mặc bộ xương trơ trụi đứng đó trông coi lăng mộ.

“Dậy, ngươi còn định giả vờ chết tới khi nào?”, Lý Minh vung cước đá liên tiếp vào mông Trư Yêu khiến gã đau đớn la toáng lên định bỏ chạy, Lý Minh nhanh chóng đem Truy Hồn Xích trói lấy chân gã khiến Trư Yêu kiệt lực trong vô vọng.

Lý Minh đe dọa: “Ngươi tốt nhất ngươi tỏ ra có tác dụng, nếu không ta một đao chém chết ngươi.”

Trư Yêu khiếp đảm ngoan ngoãn trở lại, hắn vừa rồi trót dại đụng phải thiết bản nên đành chịu khổ nhục, màn đánh nhau xuyên gữa hai giới vừa rồi hắn cũng được tận mắt mục kích, hắn nhìn sợi xích quấn lên chân mình mà lông tơ đều dựng ngược, hắn thành thành thật thật: “Lý đại ca, Lý tổ tông, ta nguyện vì ngài cống hiến thanh xuân.”

“Chở ta tới tòa thành gần nhất.”, Lý Minh trực tiếp cưỡi lên lưng Trư Yêu đem gã làm tọa kỵ, trong tay cầm một tấm bản đồ, lại đem Thái Cực Tinh Bàn ra đo đạc, nhắm hướng tây bắc chạy đi, hắn cưỡi heo lưng mang yêu đao, người mặc chiến giáp uy phong lầm lẫm, khí thế bất phàm tỏa ra khiến đám thỏ hoang run sợ vội vã chạy trốn chui hết vào hang.

Đông Hải Long Cung cũng không đơn giản chỉ là một mảnh cung cấm như vậy, Long Cung thực ra được gọi là Long Địa, một mảnh phiến địa rộng lớn vạn dặm không bờ bến, được đồn đoán trước kia là địa bàn của Long Tộc, Long Địa được bọn cường giả chia làm ba phần, bao gồm Tổ Cung, Long Sào và Phiến Địa.

Phiến Địa là dải đất rìa ngoài bao quanh của Long Địa, nơi đây tồn tại ba mươi hai thần thành thủ hộ cho Long Sào phía trong, ba mươi hai thần thành này phân bố rải rác ôm trọn lấy cả tòa phiến địa, hình thành nên Chu Thiên Tinh Đấu bao bọc bảo hộ Tổ Cung cùng Long Sào, tương truyền mỗi tòa thần thành trước kia đều có Long tộc Phiên vương cường giả cát cứ thủ hộ, đồng thời có truyền tống trận chạy sâu vào bên trong, chỉ có chiếm được một tòa thành có truyền tống trận nguyên vẹn mới có khả năng đi tới Long Sào cùng Tổ Cung, nếu không thì chịu khó cuốc bộ một vài tháng cũng có khả năng đi tới, chỉ e rằng khi đó cả khúc xương cũng không còn mà gặm.

Đi sâu hơn vào bên trong chính là Long Sào, nơi này tồn tại mười tám tòa Cổ Cung bố trí theo thiên địa bát quái vây quanh Tổ Cung Tổ Địa, mỗi tòa Cổ Cung nghe đồn trước kia mấy vạn năm là nơi ở của Long tộc cự đầu, lại nói phải chiếm được một tòa Cổ Cung mới có cơ hội tìm tới được Tổ Cung Tổ Địa, nơi đó chính là địa điểm tồn tại phong ấn mà bọn đệ tử đều muốn tìm tới.

Phải nói là gã Trư Yêu này tốc độ không tệ, một đường mang Lý Minh phóng như bay, tính ra cũng không kém hơn cưỡi pháp bảo phi hành là mấy, chỉ có điều hơi xóc nảy một chút. Lý Minh từ miệng hắn biết được Tây Lâm Cung lực lượng nhân số tham dự có tới gần ngàn, trong đó phân nửa là ngoại nhân tình nguyện làm pháo hôi, nửa còn lại là đám đệ tử chính tông bọn hắn. Thế hệ cường giả trẻ tuổi của Tây Lâm Cung Lý Minh không biết được bao nhiêu, đại khái hắn biết tới Bằng Khu cùng Mã Hiện đã từng gặp qua ở Man Hoang đánh nhau suýt chết, hắn cũng nghe Hoàng Nam thuật lại một vài cái tên như Kim Ô Kim Triển, Khổng Tước Khổng Đài nhưng đại loại không rõ thực lực bọn hắn ra sao.

Lý Minh hỏi Trư Yêu: “Tiểu Trư, bọn Tây Lâm tụ tập bằng cách nào?”

Trư Yêu cũng sống tới mấy trăm năm, nghe một tên thiếu niên nhân tộc gọi mình là Tiểu Trư thì có chút không hài lòng, tuy nhiên gã đang là tù binh nên phải thành thật: “Bọn ta dùng Doãn Mộc Hương để liên lạc, Doãn Mộc Hương chỉ mọc Tây Lâm, mùi hương rất kỳ dị, không phải yêu thú Tây Lâm tuyệt không nhận ra.”

”Các ngươi nhắm tòa thành nào?”, Lý Minh tiếp tục.

”Tây Lâm nhân mã ước định tụ hợp ở Bạch Long Thành phía tây nam.”, Trư Yêu đáp.

Lý Minh đảo qua địa đồ trong đầu, Bạch Long Thành đại khái cách nơi này suýt soát ngàn dặm, lưng tựa vào núi, mặt nhìn sông lớn, là nơi dễ thủ khó công, nếu Tây Lâm Cung đánh chủ ý thì hẳn giờ này đã bắt đầu công chiếm, trong ba mươi hai tòa thần thành chỉ có tám cái còn tồn tại nguyên vẹn truyền tống trận, miếng bánh không thể phân nhỏ hơn, nhân mã các phe đều muốn đoạt thành nhằm kiểm soát cánh cửa vào ra, từ đó trực tiếp khống chế cục diện, áp đặt nhân quả, đó là quy tắc ngàn năm đã định tới nay chưa từng thay đổi.

Tây Lâm Cung vốn khi xưa là vùng đất bị Triệu gia kiểm soát, thế lực đơn bạc yếu hèn, mỗi lần tham dự Long Cung tranh đoạt đều bị bỏ lại phía sau, hoặc phải dựa dẫm bán sức cho thế lực khác để cầu danh ngạch, may mắn một lần Hoàng Lâm cướp được Định Thần Châu, từ đó Tây Lâm mới trở nên một phương thế lực như bây giờ, mấy lần tranh đoạt gần đây bọn hắn đều dựa dẫm vào uy lực của Định Thần Châu để đánh chiếm một tòa thần thành, thu nạp nhân mã các phe hòng tranh đoạt báu vật.

Phần Việt tộc thì sao, Lý Minh than thở không thôi, bọn hắn chính là năm có năm không, lần gần nhất cách đây mười năm dựa vào Vũ Thủy cùng Trần Lộc may mắn bọn hắn chiếm được Hắc Long Thành, một tháng trời đem toàn bộ sức lực thủ thành, chết không biết bao nhiêu đệ tử cuối cùng thành công, nhưng mấy lần trước đó toàn bộ là công cốc, ngược tận tới thời Đức Chính Đế còn trẻ lại tính được thêm một lần, xa hơn trước đó lại kéo dài tới thời Oanh Thải đạo cô. Như vậy trong vòng trăm năm mười lần đoạt bảo, Việt tộc may mắn đoạt thành ba lần, những lần còn lại đều phải ra sức bán mạng cho các đại thế lực khác, thường thường là Huyền Đạo Môn cùng Huyền Âm Tự, bọn tăng nhân đạo sĩ dù sao cũng không đặt tâm tư vào thế cuộc như Triệu gia hay các tông phái khác, bởi vậy bán sức cho bọn hắn cũng không tính là quá vũ nhục thiệt thòi.

”Triệu gia một cái, Huyền Đạo Môn một cái, Huyền Âm Tự một cái, Tây Lâm Cung một cái, Hắc Vực một cái, Thiên Ma Giáo một cái, Thiên Hoa Tông một cái, Tiên La Điện một cái, Phượng Sơn Môn một cái, chưa kể Thiên quốc Tam viện Thiên Viện, Khai Bình Viện, Trấn Hùng Viện, còn có Doãn Nhai Đường, chưa kể tới Băng Nguyên, Tây Thổ, một đám thế gia cổ xưa.”, Lý Minh đưa tay vỗ vỗ lên trán, hắn phải dùng tới cả ngón chân để đếm mà vẫn chưa liệt kê đủ số địch nhân.

Lý Minh kiểm tra lần nữa núi sông địa thế, cuối cùng hắn lệnh Trư Yêu chạy rẽ sang hướng đông, hắn quyết định tiến về Thanh Long Thành, nơi này tuy xa nhưng có núi sông địa thế có thể nương tựa, hắn tính toán nếu may mắn có thể là người đầu tiên đặt chân, dựa vào trận pháp sơn xuyên địa mạch hoàn toàn có khả năng thủ thắng, đem huynh đệ của hắn đón tiếp ở đây, khi đó đám người kia hẳn phải mừng tới mức rơi nước mắt, quỳ xuống ôm hôn chân hắn, nghĩ tới đây Lý Minh bất giác cười lớn, thôi thúc Trư Yêu phóng đi như lốc cuốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.