Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 124: Chương 124: Trời sập




“Lý tiểu huynh đệ đây cứ đánh thắng tức khắc lão phu sẽ giao người, lão phu dù sao cũng là một đời Hoàng chủ nắm trong tay thiên hạ, tuyệt đối sẽ không lừa tiểu huynh đệ.”, Triệu Khuông nét mặt trịnh trọng, đường đường chính chính tuyên bố, lời nói của lão để cho rất nhiều người thầm phỉ nhổ trong lòng.

Lý Minh đáp: “Khuông lão, bản tọa đương nhiên biết Khuông lão đây quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ chẳng bao giờ đi lừa một hậu bối như ta, Đế Hoàn, Đế Xích sư huynh đây có thể minh giám, tuy nhiên bản tọa trọng tình trọng nghĩa, không nhìn thấy huynh đệ mình không sao nhắm mắt xuống Hoàng Tuyền.”, Lý Minh dốc lòng thở than.

Đế Hoàn mở miệng tiếp lời: “Triệu Khuông sư huynh đương nhiên là bậc hiền nhân quân tử, nếu không Đế tộc đệ tử đâu chỉ còn Đế Xích sống sót, Khuông sư huynh thấy ta nói có phải không?”

Triệu Khuông không thèm đáp lại Đế Hoàn bởi bên cạnh lão có La Độc làm chỗ dựa, lão nói cứng với Lý Minh: “Lý tiểu huynh đệ cứ đánh lão phu sẽ giao người, lão phu cũng không quản ngại gì, ta cũng chỉ sợ Oanh Thải sư tỷ đây thấy người liền động tay động chân làm loạn khiến cục diện rối rắm.”

Lý Minh đổi nét mặt trịnh trọng nói: “Thật phiền cho Khuông lão. Không sao, nếu Khuông lão không muốn cho ta thấy người thì bản tọa cứ ngồi đây chờ mấy buổi nghe các vị bàn chuyện cũng được, ta còn có nhiều thời gian, hơn nữa Tả gia hẳn cũng sắp đến đi.”

Triệu Nhị nghe tới như vậy liền quýnh lên, la nói: “Đại ca! Không được! Mau đuổi hắn đi. Không được để Hình Khí Môn vào Tổ Cung, cũng đừng để lão Tả tới...”

Triệu Nhị chưa nói xong câu đã bị Triệu Tam bịt miệng, Triệu Khuông trừng mắt nhìn một cái khiến Triệu Nhị nguyên thần đau buốt ôm đầu lăn lóc, thần thông của lão có mấy phần giống La Độc, dường như mới học được từ gã.

Lý Minh tươi cười nhìn thẳng vào mắt Triệu Khuông, lão vô cùng tức giận với Triệu Nhị, đáp: “Được! Lão phu tạm mang ra một nửa, nếu Lý Minh ngươi muốn nhìn thấy nửa còn lại, cố mà mở mắt nhìn.”

Lý Minh được đà lấn tới: “Lão mang một nửa vậy bản tọa chịu khó ngồi đây thêm một ngày. Dù sao cũng có Hiểu tiên tử xinh đẹp bầu bạn.”, Lý Minh nháy mắt, Hiểu Băng Thanh trong lòng bốc hỏa.

Triệu Khuông vô cùng bực bội, giọng lão trầm xuống: “Ngươi đừng tưởng lão phu không giám giết người.”

Lý Minh mặt trầm xuống, ánh mắt hiện lên tia sát khí, Oanh Thải âm thầm vận khí đẩy vào cây phất trần, Quang Hộ lão tăng cũng tùy thời xuất thủ trợ giúp Oanh Thải, lúc này Vô Từ đại sư thở vào một hơi hòa hoãn nói: “Vậy cứ mang ra một nửa, đợi Lý chưởng môn ca khúc khải hoàn, tới lúc đó đòi người cũng chưa muộn.”

Hai bên cùng hừ lạnh nheo mắt thận trọng nhìn nhau, Hiểu Băng Thanh trông thấy cãi nhau hồi lâu nàng liền chán ghét mở miệng: “Luận sinh tử bất quá tam, Lý chưởng môn đã thắng một trận, vậy các ngươi cũng chỉ còn hai cơ hội giết hắn, bất kể kết quả thắng thua đều phải chịu, các ngươi đừng nói dông dài.”

Lời nói của Hiểu Băng Thanh dường như rất được trọng vọng, các phe đều lấy đó làm quy chuẩn, giống như được lời nói của bậc trưởng bối đưa ra đảm bảo, không ai còn điều dị nghị, ngay cả Hồ Tử Uyên thường ngày phóng túng bừa bãi cũng phải ngoan ngoan đứng sau nàng, duy chỉ có La Độc cùng Đế Hoàn dường như không mấy để ý tới Hiểu Băng Thanh, tất cả đều lọt vào mắt Lý Minh.

Không bao lâu sau, Triệu gia đệ tử dắt tới mấy chục người, bọn hắn đều bị xiềng xích trói chặt, tu vi bị phong bế, trước ngực dán một đạo bùa vẽ hình mặt quỷ nanh nhọn hung ác sáng tối lập lòe, thần trí ngơ ngơ ngác ngác, Tiểu Vũ cùng Hoàng Nam khuôn mặt bơ phờ đứng trong số đó.

Lý Minh kiềm chế tâm tình kích động muốn giết người trong lòng, Oanh Thải thường ngày nóng tính cũng chỉ lạnh lùng đứng trông, lão Vô Từ chỉ tụng một tiếng mô phật, không ai muốn để lộ vẻ mặt thất thố của mình e sợ cho Triệu Khuông nắm thóp, tuy nhiên lão Khuông vẫn cợt nhả nói: “Nơi đó có hai vị chưởng môn tương lai của Chử Đạo Viện cùng Thiên Môn Đạo, đã lâu lão phu chưa bái kiến Trịnh chưởng môn cùng Thiên Cơ chưởng môn.”

Oanh Thải cùng Vũ Phượng Tường trong lòng hoảng loạn nghĩ đối sách nhưng không ra, nếu lão cáo già kia ra tay hạ sát Tiểu Vũ cùng Hoàng Nam thì đúng là thất bại đau đớn không còn gì để nói, Việt tộc nhân tài hiếm hoi vô cùng, một đời lại một đời bồi dưỡng đều vì tộc nhân mà chết trận nơi quan ải bốn phương, không mấy người sống nổi quá ba mươi. Hoàn cảnh quá khắc nghiệt không cho phép bọn hắn trưởng thành, một lứa trước đó mấy chục người khổ công dạy dỗ duy chỉ Trần Lộc cùng Vũ Thủy còn sống, tới đôi mươi đều cầm giáo chạy tới Ải Chi Lăng thủ hộ biên quan, hoặc kéo về phương nam chém giết cùng Hồi tộc, chưa kể Hắc Vực cùng Tây Lâm chưa ngày tháng nào ngưng nghỉ, không biết còn bao nhiêu người sống sót ra khỏi nơi đây.

Lý Minh thần thái hờ hững nói: “Khuông lão nhi, nhanh việc một chút!”

Triệu Khuông vuốt râu nói: “Thất sư đệ, ngươi tự phong tu vi tiễn Lý tiểu huynh đệ xuống núi.”

Lão Khuông vừa dứt lời, toàn trường lập tức nổi loạn, phe Oanh Thải đồng loạt đứng dậy chửi mắng Triệu Khuông gian xảo, một phần khác xì xào bàn tán, phần ủng hộ Triệu gia thì đứng ra cãi lý, quả nhiên trước đó Lý Minh nói đánh cùng cảnh giới, cũng không phải cùng bối phận, Triệu Thất tự phong tu vi đương nhiên là hợp lệ.

Lý Minh đưa tay lên khiến chính điện im lặng, hắn nhìn Triệu Thất nói: “Thất lão cẩu. Ngươi có xác định muốn dùng cảnh giới tương đồng đánh với ta một trận?”

Triệu Thất tính tình nhỏ nhen vốn đã có thù hằn với Lý Minh từ lâu, bị Lý Minh chơi mấy vố rất đau, thậm chí vì bị Lý Minh tính kế mà hàng vạn Thiết Kỵ trở thành mồi cho Tây Lâm ác thú nơi Quỷ Môn Quan, nay chính là cơ hội để lão rửa hận lấy lại mặt mũi trước Triệu Khuông. Luận pháp lực ở tương đồng cảnh giới có thể lão thua kém Lý Minh, nhưng luận lý giải đối với thần thông, đối với thiên địa đại đạo dù sao lão vẫn là một đời tông sư, quả thực để giết Lý Minh không chút khó khăn nào, lão rống lên: “Tiểu súc sinh, ngươi dám tính kế lão phu, hôm nay ta để ngươi vạn kiếp bất phục.”

Triệu Thất thả ra Nguyên Linh sừng sững chiếm hiết cả không gian chính điện to lớn, một tôn thần nhân to lớn mọc ra sáu cánh tay hiện ra, mỗi cánh tay thô to tỏa ra lực lượng kinh người, xung quanh tôn thần sáu tay này có mấy cái không gian hư vô treo cao liên kết cùng các tòa Động Thiên, từ nơi đó rủ xuống hỗn độn khí chảy qua người của tôn thần đổ về sáu cánh tay, hỗn độn khí còn mơ hồ quy về Âm Dương nhị khí đổ xuống mặt đất dưới chân tôn thần. Triệu Thất ra tay phong bế, Nguyên Linh ầm ầm rút lui về Nguyên Thần không gian, dị tượng biến mất, pháp lực lão cũng theo đó mà đại giảm, nhưng từ sau lưng lão đột nhiên mọc ra thêm bốn cánh tay, vừa vặn lão tự biến mình thành hình thái của tôn thần kia.

Oanh Thải đạo cô la lớn nhắc nhở: “Cẩn thận chưởng pháp của lão!”

Triệu Thất ha hả cười lớn nhảy bổ về phía Lý Minh, sáu cánh tay của lão phân chia khác biệt đánh ra sáu lộ chưởng pháp khác nhau, kỳ lạ là chân phải của lão cũng tùy thời co duỗi thu ra thu vào y như một cánh tay khác vỗ ra lộ chưởng pháp thứ bảy, môn thần thông này gọi là Thất Biến Chưởng nổi danh tu chân giới, phàm cường giả trúng phải lão Thất công kích chỉ còn đứng im chịu trận tìm đường phòng thủ rút chạy, đã có không biết bao nhiêu lộ cao thủ mất mạng dưới bộ chưởng pháp này.

Lý Minh bị lão vỗ tới như bão táp mưa sa, tối tăm mặt mũi lùi liền mười mấy bước liên tiếp, bảy lộ chưởng của lão Thất biến hóa đa đoan, lộ thì cương mãnh như lôi kình, lộ lại âm nhu hiểm ác như mãng xà, lộ lại nhanh như chớp giật, bảy loại dị tượng hiển hóa phủ kín quanh người Lý Minh biểu hiện cho cảm ngộ với đại đạo của lão Thất đánh cho hắn phun máu bay về sau, lão Thất sảng khoái cười lớn: “Đây chính là lạch trời giữa ta và ngươi, dù cho bản vương phong bế tu vi tới Khai Mạch Cảnh ngươi cũng chỉ có một chữ chết.”

Sáu cánh tay Triệu Thất biến hư ảnh loang loáng, quanh người lão hiện ra Thủy Hỏa Phong Lôi cuộn trào, linh khí thiên địa bạo động, khuôn mặt trở nên hung ác dữ tợn, hiển nhiên là lão ra đòn sát thủ. Oanh Thải kinh hãi định nhảy ra can ngăn thì bị lão tăng Quang Hộ kéo lại, Vô Từ đại sư tuy bất động nhưng kỳ thực trong lòng lo lắng muốn chết, Tôn Tiễn thường ngày cùng Lý Minh cãi cọ chơi chiêu nhưng quan hệ không tồi, hắn la lên: “Sư phụ mau cứu hắn.”

Cùng ngay lúc đó Lý Minh quát lên: “Thiên Địa Thất Phiên Thủ.”, Hư Vi lão đạo chẳng những không cứu mà còn kéo Tôn Tiễn nhảy lùi trốn thật nhanh, chính điện dưới chân mọc ra một tòa đại địa rộng lớn vô hình có đồi núi nhấp nhô, sông suối chảy dài trên đó, mà trên không trung bị mái điện che mất hiện ra một vòm thiên khung treo cao hiện lên đủ nhật nguyệt tinh thần thay thế thiên tượng khiến đám cường giả đứng ngoài sân ngơ ngác nhìn lên.

Lý Minh trái phải vỗ tới, song thủ chập lại, vòm thiên khung treo cao sụp xuống chấn nát mái điện, một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, gạch đá rơi vỡ, bụi bay mù mịt, cả tòa điện vạn năm tuổi trong chốc lát bị đè sập xuống, hư không bị xé ra hiện lên mấy vết rách đen đặc giăng kín trên không thôn phệ cả ánh sáng mặt trời, đám cường giả có người kinh hãi khóc lớn: “Trời sập, trời sập rồi!”

Lạch cạch, lạch cạch! Có tiếng người đẩy ra gạch đá gỗ vụn từ đống đổ nát trong chính điện hiện ra, người này thần thái uy nghi phất tay áo xua tan bụi mù, hắn chính là Lý Minh, Hình Khí Chưởng môn nhân, một đời Man Hoang Thủ mộ giả mới, dưới chân hắn còn có một lão giả bị đánh tới be bét máu thịt, kỳ lạ là trên người lão lại có ba cánh tay nhưng chỉ có một cái chân, dường như đã bị người đánh nát, đầu của lão đang bị Lý Minh dẫm đạp, miệng thở ra bọt máu kêu: “Đại ca, cứu đệ.”

Lý Minh nhìn Triệu Thất dưới chân lạnh nhạt nói: “Ta đã hỏi ngươi chính là cho ngươi một cơ hội sống, ngươi nghĩ bản tọa sợ ngươi sao.”

Tiếng lạch cạch chưa dứt, lần lượt từng người chui ra đem quần áo chỉnh trang, may mắn vừa rồi chỉ là sập nhà, kẻ chính diện chịu trời sập chính là Triệu Thất nên mọi người không sao, riêng Hư Vi vì khinh công tuyệt đỉnh nên trên người không vướng chút bụi nào, chớp mắt lão lướt gió từ đằng xa chạy quay về, cả người lại hiện lên vẻ siêu thần nhập thánh như trước.

Triệu Khuông nhìn thấy Triệu Thất bị đánh tàn tạ thoi thóp lòng nổi sát khí như sóng trào, tuy nhiên ngoài mặt lão vẫn cười nói: “Lý chưởng môn, ông trời có đức hiếu sinh, mong Lý chưởng môn khoan dung độ lượng, chúng ta lập tức thả người ở đây. Còn nữa, mau mang hết người đang bị giam cầm ra đây!”

Triệu Khuông vì cứu thất đệ nên lão lập tức thả hết bọn Hoàng Nam, Tiểu Vũ, đạo quỷ bùa trước ngực bị bóc ra, Hoàng Nam đôi mắt dần có thần nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì, trong lòng kích động lo lắng muôn phần, nhưng tới khi hắn nhìn thấy huynh đệ của mình uy phong lẫm liệt đạp lên địch nhân trong lòng lập tức yên bình trở lại, một cảm giác giống như dù cho thiên địa bị hủy diệt cũng có người gánh vác cho hắn.

Oanh Thải đạo cô lập tức nhảy ra tiếp đám đệ tử về phía mình, cẩn thận kiểm tra mới yên tâm ngồi xuống, đám đổ nát trong nháy mắt bị bọn thần thông giả dùng phong thủy hỏa dọn sạch, chỉ là giờ này trống hơ trống hoắc, cả nóc điện cũng không còn, cổ điện giờ này trông không khác một cái sân là bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.