Việt Tinh Kỳ Truyện

Chương 44: Chương 44: Băng




Bởi vì mỗi vùng điều cử ra 5 thí sinh để biểu diễn 5 tiết mục về phần ngủ hành thuộc tính, cũng mất kha khá thời gian,Nhưng cái mọi người trông đợi nhiều nhất ở vòng 1 này, đương nhiên không phải mấy màn múa lửa,múa nước đã có phần nhàm chán này rồi, mà đó là màn trình diễn của các thí sinh mang trong mình biến dị ngủ hành thuộc tính, càng nhiều hơn chừo mong đó là nếu có thí sinh nào đó có tư chất kép, hoặc thậm chí là tam tư chất đó mới là đã nhất à nghen.

Qua hơn buổi sáng, 20 tiết mục của 4 vùng biểu diễn ngủ hành thuộc tính cũng đã xong, đương nhiên những màn biểu diễn về kim thuộc tính không vùng nào có thể làm hài lòng những khán giả khó tính nhất.

Bây giừo sẽ đến phần mọi người mong đợi, màn biểu diễn của các thí sinh mang trong mình biến dị ngủ hành thuộc tính, mong sẽ mang đến những làn gió mới, những điều kỳ lạ cho ngừoi xem.

Để đảm bảo khách quan giữa các vùng, thứ tự thi đấu sẽ được đảo lộn lại, Đông Hải sẽ là những ngừoi thi đầu tiên

-“Đông Hải, thí sinh Long Si Bính, thạch thuộc tính”

Hàng loạt tiếng trầm trồ vang lên từ khán đài, đây là thạch thuộc tính a, trước nay đều là ghi lai từ sổ sách, những người thực sự ra mắt là điếm trên đầu ngón tay à, nhưng điều đặc biệt của thạch thuộc tính không đến từ sự quý hiếm, mà là sự hữu dụng của nó trên chiến trường, đúng, là trên chiến trường rộng lớn mới phát huy được hết tiềm nay của thuộc tính này, thạch dễ dàng khắc chế các ngủ hành thuộc tính như hỏa, thổ, khắc chế luôn cả biến dị thuộc tính như phong, lôi thuộc tính. Nhưng cái gì cũng có điểm yếu, khắc tinh của thạch thuộc tính chính là thủy thuộc tính, cùng với biến dị thủy thuộc tính là băng thuộc tính,

Nhưng cái lợi vẫn nhiều hơn cái hại rất nhiều, nếu như ông cha có câu dùng trong chiến tranh là thiên thời địa lợi, nắm được 2 cái nằm thì chiến thắng đã nằm trong tay, với SI Bính hắn, việc tự tạo ra địa lợi và lấy đi địa lợi về đại hình, địa vật của đối thủ bằng thạch thuộc tính của mình, chẳng khác gì trong chiến tranh diện rộng, đã nắm hơn phân nửa lợi thế.

Thật đúng như cái tên thuộc tính của ngừoi này, hắn là một năm tử cực kỳ to con, cao 2 mét, cơ bắp lực lưỡng cuồn cuộn bên dưới lớp da rám nắng của dân chài biển, hắn đến từ ĐÔng Hải mà, râu ria rậm rạm, ánh mắt có chút phớt lờ bàn tán xung quanh, mỗi bước chân đều là tiếng nện xuống mặt đất “huỳnh huỵch”, bước lên sàn thi đấu, Si Bính nhẹ ôm quyền chào sơ sài ròi trực tiêp vận công tụ linh lực quanh thân, theo như tâm lý của hắn, được chứng kiến hắn biểu diễn thạch thuộc tính chính là vinh hạnh của mọi người, chứ không phải vinh hạnh của hắn khi được đứng trước biểu diễn hàng trăm ngàn người.

Linh lực tụ lại, linh vận hiện lên, không phải một vòng khí mỏng nhàn nhạt như bao thuộc tính khác, mà biến dị ngủ hành thuộc tính linh vận cso chút hoành tráng hơn, linh vận tạo ra là cả một màn mỏng màu nâu đất thổ hệ như một hình cầu bao phủ chủ nhân ở trong đó, màu nâu đất bời vì thạch chính là biến dị thuộc tính của thổ thuộc tính

Tay trái nhẹ nâng, một bức tường đá cách hắn hơn 2 mét mọc lên, bề dày phải hơn 1 mét, chiều cao dần dần tăng lên đến 5 mét, tay phải cũng nhẹ nhất, lại một bức tường đá mọc lên ở phía đối xứng, cứ mỗi lần hắn nhất tay lại một bức tường đá mọc lên, sau cùng có hàng trăm bức tường đá mọc lên như nấm vậy, mỗi cái đều được linh lực gia cố bắt đầu trượt trên mặt sàn đấu quay quanh tạo thành một hình tròn lấy hắn làm trung tâm,

Âm thành lộp cộp như cối xay đá liên miên không dứt, một số bưucs tường còn dặc biệt nằm ở phương vuông góc với phương di chuyển của các bức tường còn lại, cuối cùng các bức tường đá từ từng dừng lại, mọi người đều rõ ràng, cách di chuyển vừa rồi đều là có chủ đích, tổng thể kết hợp lại chính là một mê cung đá cực kỳ chắc chắn, bụi đất bay lượn lờ nư sương mù càng làm cho mê cung này càng thêm huyền bí, đáng sợ, mê cung mặc dù chỉ ở phạm vi hơn trăm mét, nhưung cũng đủ để cho người khác một chút đáng sợ a, SI Bính nhảy lên trên bức tượng nằm ở trung tâm, hai tay liên tục đan quyết, các bức tường đã lại có thể tự điều chình, quy tắc lối đi trong mê cung này nhẹ nhàng thay đổi, rõ ràng không phải dựa vào trí nhớ là có thể thoát ra mê cung này được. Một người khán giả có chút không hiểu

-“Chẳng phải cứ trực tiếp phá vỡ tường mà đi, hay là chỉ cần nhảy lên cao là có thể thoát ra cái mê cung đơn giản này sao”

Trả lời hắn là một hắn mắt khinh khỉnh,

-“Đúng là điếc không sợ súng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, ngươi nghĩ một trận pháp lơn như vậy sẽ đươc một ngừoi dùng để áp chế một ngừoi trong chiến đấu đơn lẽ sao, “thạch” thuộc tính là một thuộc tính đặc biệt trong chiến trận phạm vi lớn, toàn bộ các bức tường ít nhất là được gia cố bởi thạch thuộc tính, hoặc bằng trận kỳ của các trận sư, và đưogn nhiên trên không cũng vậy, chẳng lẽ ngưoi nghĩ sẽ không có vài trăm trận sư liên tục khống chế phái trên không sao”

-“À, là ta ngu dốt, vậy trận kỳ này cũng có điểm yếu ha, những người tham gia gia cố trận kỳ không thể di chuyển khỏi vị trí, nếu nhỡ có một chút không kịp sửa chữa, cũng là tạo đường lui cho kẻ địch rồi”

-“ngưoi lại lo bò trắng răng, nếu như không có điểm yếu thì làm sao có người còn thoát ra được mà kể lại kinh nghiệm bên trong đó chứ, càng là nếu không có điểm yếu thì thạch thuộc tính chắc đã thành trùm trong các biến dị thuộc tính rồi”

Kết thúc tiết mục biểu diễn của mình, Si Bính khá tự kiêu về tài năng của hắn, không đơn giản hắn được Đông Hải tận dụng bồi dưỡng hắn đến vậy, lấy đầu gối suy nghĩ cũng có thể biết được, trước sau gì Đông Hải cũng sẽ làm ra một cuộc lục đục quy mô lớn ở Viẹt Tinh đây, và đây chắc chắn là bước thăm dò, cũng là bước hù nhẹ đối phương, để xem động tĩnh cùng phản ứng của các vùng còn lại như thế nào, bề ngoài đây là một cuộc thi tài biểu diễn đầy hòa bình, nhưng bên trong thì sóng ngầm vẫn âm thầm xô bờ, không phút nào yên nghĩ.

Tiếp theo là tiết mục của Duyên Hải

Giọng ngừoi đan ông to con vạm vỡ lại vang lên,

-“Duyên Hải, Lê Kinh, phong thuộc tính”

Mọi ngừoi vỗ tay vang dội, đây cũng là một trong biến dị ngủ hành thuộc tính khá phổ biến cùng với băng thuộc tính, phổ biến cũng là so với các loại biến dị thuôc tính còn lại, còn nếu nói về số lượng, ngàn năm qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Một thân ảnh áo đỏ nhẹ bay lên sàn đấu, ôm quyền khom người cúi chào 4 phía rất lịch sự, càng làm tăng lên hảo cảm của hắn đối với mọi người, hai tay nhẹ đan quyết, tốc độ nhanh dần, nhanh dần, linh vận màu xám như một quả cầu mỏng đêm cơ thể người này bao lấy, bầu trời đang yên ắng, trong xanh, chợt gió ở tứ phía tràn về,váy nữ bay phấp phới, bụi đất bị cuốn lên mù mịt, mặc dù bụi nhưng có thằng nào mà nhíu mắt chút nào đâu chứ.

Tốc độ gió ngày càng cao, váy nữ tốc ngày càng nhiều, nhất là gió tại khu vực quanh thân mình Lê Kinh, tốc độ xoáy càng kinh khủng, đã tạo thành một vòng xoáy toàn những lưỡi phong nhận, liên tục đánh xuống mặt sàn theo sự điểu khiển của hắn, loạt tiếng choang choang kim khí va chạm vang lên, nhiều người nghe được cũng là sởn gai ốc, gió mạnh làm lá cờ cắm rải khắp sàn đáu bay phần phạt như rách ra, nhất là ở tầng không nơi Lê Kinh đứng, cũng là tầng nơi 4 lá cờ của bốn lầu cao tọa trí, lập tức 4 đạo thần niệm nhanh chóng tràn lên che chở lấy lá cờ đại diện của vùng mình, cho dù đây chỉ là biểu diễn, nhưng cũng không nên có sự cố gì với lá cờ đại diện khu vực a, nếu không muốn người ta nói là xui xẻo, hay là vô năng.Mây đên như bị luồng khí xoáy kéo đến, nhiều người đồng thời là hút khí lạnh, chẳng lẽ ngừoi này đạt tới cảnh giới hô phong hoán vũ rồi sao. Nhưng hơn ai hết, Lê Bính biết mình nào có tới đẳng cấp đó, đây chỉ là mượn chút khí xoáy kéo tầng mây gần nhất tụ lại che đi ánh sáng mặt trời đôi chút, cảnh tượng khá giống như hô phong hoán vũ như vậy mà thôi, cũng chỉ là một chút kỹ xảo nhỏ.

Kết thúc bài thi của mình, Lê Kinh tay đan quyết dừng lại, tụ linh lực trên hai tay, sau đó tung chưởng lên trời, hướng luồng xoáy kinh khủng phía dưới bay lên tầng mây vừa đươc hắn kéo lại xuyên qua một lỗ thủng lớn, nhìn cảnh tượng giôgns như một vị thần giữa bầu trời u tối, mở ra một cánh cổng lên thiên đàng giống vậy, trời trong xanh, mây trắng lượn lờ trong chính cánh cổng hình tròn do lốc xoáy tao ra đó, một kỹ xảo rất đẹp a, những ngừoi tu vi thấp một chút đương nhiên không nhận ra kỹ xảo này, vẫn là trầm trồ thán phục thực lực của người này

Cúi chào bốn phía khán đài,Lê Bính mặt tái nhợt mở nụ cừoi sau đó bước về lâu cao đội mình, màn trình diễn này gần nhưu lấy đi toàn bộ linh lực của hắn, nếu như có nhiều linh lực hơn, hắn cam đoan có thể có một cái kết hoành tráng hơn nhiều. Trên đường di về, hắn liếc nhìn qua thí sinh tiếp theo, con tim hắn có chút nhảy thót, gương mặt tái nhợt như có sức sống trở lại giống vậy,

“tại sao trên đời có nữ tữ xinh đẹp đến vậy cơ chứ”, hắn chỉ có thể thốt lên trong lòng nhưu vậy khi nhìn thấy nữ tử mặc bộ có vẻ đơn giản nhưng thực sự đẹp lắm, vì nó được ngừoi này diện trên ngừoi, đường cong mềm mại ẩn hiện sau bộ đồ kín đáo đó, gương mặt thanh xuân trái xoan, làn da trắng muốt mịn màn, chiếc cổ cao nối tiếp bờ vai nhỏ nhắn, quanh thân có một chút khí thế lạnh giá khiến bất kỳ nam nhi nào cũng muốn chinh phục, khao khát muốn chiếm đoạt, cho dù phải cạnh tranh với bao đối thủ khác chăng nữa, đó chính là một người con gái mặc chiếc đầm màu xanh lam cúp ngực,bờ gò bồng căng tròn nhấp nhô mỗi nhịp thở, trên vai có dán Biểu tượng Bông lúa vàng, rõ ràng là ngừoi của Nam Bộ, mắt không thể rời khoải thân ảnh kia làm cho hắn xuýt vấp té trên đường đi, nhưng người ta âu cũng là thông cảm cho hắn a, bởi vì đơn giản người như hắn nhiều lắm, bị vẻ đẹp kia cuốn lấy không thể nào rời mắt, dường như chỉ cần rời mắt 1 giây, sẽ là uổn cả đời người vậy.

-“Nam Bộ, Băng, băng hệ thuộc tính”

Mọi người gần như đồng loạt hô lên vang dội, nhất là các thanh niên FA, các thanh niên tay phải to, hoặc tay trái to, nói chung là tay lệch càng là vỗ tay nhiệt tình, đôi mắt dán chặt lên thân hình uyển chuyển ki đi lên sàn đấu, đôi mắt xuýt chút nữa rớt ra ngoài. Cho dù có vài đạo ánh mắt không lịch sự đánh vào người Băng, nhưung nàng cũng không mấy để ý, ngừoi cũng có người nọ người kia, người không lịch sự cũng nhiều lắm, và đương nhiên việc như này nàng cũng không phải gặp lần đầu, mỗi ngày nàng và Diễm chẳng phải cũng đều như nhau sao.

Đôi chân ngọc trên chiếc giày thủy tinh cao gót thanh thoát bước lên trung tâm sàn đấu, tay phải nhẹ đặt lên bờ ngực cúi chào từ phía, sự yêu kiều, diễm ý càng làm các thanh nien rạo rực, đâu phải cứ phơi đồ ăn ra trước mặt mói là hấp dẫn???, mà chính sự kín đáo, nhẹ nhàng này như đã lấy đi trái tim bao chàng, quay về phía ban giám hiệu Đại Học viện, nàng nhẹ nở nụ cừoi với cô Thảo, cô giáo ruôt jcủa nàng và Diễm, cũng nhưu là người chị gái của nàng vậy, không biết từ bao giờ, 3 ngừoi như chị em một nhà vậy.

Nhưng nụ cừoi đó làm tan chảy bao chàng, như muốn lưu giữ mãi nụ cười kia mà thôi, nam nhi ai chẳng có ao ước người con gái của mình là một tuyệt sắc giai nhân cơ chứ, có được một người nư thế này, có chết cũng là mãn nguyện a.

Tay ngọc nhẹ nâng, gió nhẹ nổi lên,tóc đen nhẹ bay lất phất trên chiếc cổ cao, không khí ở sàn đấu nhẹ hạ xuống, cảm giác mát mẻ truyền đến 4 phía khán đài, sương đọng lại hạt li ti trên ngọn cỏ, không khí nóng bức, náo nhiệt còn lại từ 2 màn trình diễn trước như được luồng không khí mới mẻ này hòa tan đi, mọi ngừoi càng là im lặng tiếp tục theo dõi cô gái xinh đẹp này. Không dùng khing công, không dùng thân ảnh pháp kỹ, ngừoi con gái này đôi chân nhẹ bước lên không trung, chỉ cần chân nàng vừa nhất, nhưu có như không một bông hoa hồng được huyễn hóa từ băng tuyết trong suốt nhẹ nở ra trong không khí đón thấy bước chân phiêu dật, đầy quyến rủ kia,đôi tay nàng nhẹ hoa lên vài động tác nhẹ nhàng, từ tay nàng nhẹ bay ra vô số hạt màu trắng nhẹ nhàng bay lượn rờ từ từ roi xuống, đó chính là tuyết, bất giác khi mọi ngừoi giưo tay lên, tuyết đã bay đến chỗ khán đài từ bao giờ, cảnh tượng chính như một nàng tiên băng đang dạo chơi trong một vườn hoa hồng trắng cực kỳ tráng lệ, xinh đẹp, một chút không khí mát lạnh làm mọi người chìm vào đam mê, thoải mái thư giản, cảm tưởng ngừoi con gái này nhưu một tồn tại cao cao khó ngưỡng vọng, nhưung lại rõ ràng cảm nhận một cô bé hồn nhiên ngây thơ đầy trong sáng trong một khung cảnh trắng trẻo không chút vướn bận, đôi chân khẽ nhún, đôi tay ngọc khẽ vẫy, bờ eo thon gọn nhẹ ốn cong, đôi bờ vai khẽ động, một bài múa nhẹ nhàng, không cần nhạc nề, không cần điệu, nhưung ngừoi xem có chính cảm giác giai điệu từ trong chính bản thân tự tạo ra hòa chung với thân ảnh kiều diễm, uyển chuyển kia, Điều này tao cảm giác giống như chính bản thân đang cùng hòa nhịp vào động tác của vị tiên nữ này, mỗi bước chân đi qua đều tạo ra một đóa hồng tuyết, mỗi cái khẽ vẫy tay đều để lại vô số lấp lánh tuyết rơi, tà váy xanh lam như nổi bật, cũng như hòa cùng với làn tuyết trắng nhẹ nhàng tung bay, trên môi nụ cừoi như có như không, ánh lên môt vẻ dụ hoặc, đầy huyền bí, kích thích bao ánh nhìn, toàn bộ khán đài chìm trong yên lặng, nhưugn nhịp điệu bài nhảy mọi người đều cảm thấy rõ ràng. Đường cong kia, sắc thái kia, đôi mắt kia phối hợp cực kỳ nhịp nhàng với động tác.

Băng như đang đắm chìm trong tư tưởng, tâm trí đang bay bổng, mặc dù như vậy, nàng vẫn ư cảm thấy đây như một cuộc diễn tập lớn, chưa phải là một trình diễn mà nàng mong muốn, cuộc trình diễn nàng mong muốn sâu thẳm bên trong, không phải là cho 10, hay 100, hay 1 ngàn ngừoi ở đây xem, mà chỉ là một người, một ai đó chỉ nàng hiểu rõ, bài nhảy có một chút bi thương, càng là điểm ẩn dật trong tiết mục,

Kết thúc bài múa, băng nhẹ xoay tròn, hay tay phất mạnh lên trời, toàn bộ số hồng tuyết được huyễn xuất ra trực tiếp vỡ vụn, hóa thành triệu triệu điểm tuyết trắng rơi khắp các khán đài, nư một cuộc bắn pháo hoa cuối cùng bùng nổ vậy, chỉ kahcs là không có tiếng ồn, lại là một màn mưa tuyết nhẹ nhàng, nhưung lại thắm đượm tình cảm, lại một chút bi thương trong cái tiết trời se lạnh, mọi ngừoi nhưu chìm đắm trong chính tâm trạng của Băng, một ngừoi nghệ sĩ làm chủ chính sân khấu của mình vậy.

“Bộp,bộp, bộp..”

Tiếng vỗ tay của Lê Kinh như phá vỡ sự im lặng trên toàn bộ khán đài, một vết nứt nhỏ làm rạng nứt cả mặt hồ rộng lớn, Ầm ầm tiếng vỗ tay đến từ khán đài, khắp nơi là tiếng hò hét đến chói tai không những từ các thanh niên FA, mà còn từ những thanh niên đã có vợ, có bồ, nhưng ngược lại không có sự phản đối nào từ mấy bà chằng này, dường như cũng cảm nhận được một chút ý cảnh trong tiết mcụ này, đơn giản, họ cùng là con gái.Chính sự nổ tung này kéo Băng về với hiện tại, đương nhiên nàng cảm thấy rất hạnh phúc, không ngờ tiết muc của mình đươc jđón nhận nồng nhiệt đến vậy, “không biết, ngừoi đó có đang xem tiết mục của mình không,không biết ngừoi đó có thích không, nếu ngừoi đó muốn, mình có thể múa hết lần này đến lần kahcs, mặc cho ngừoi đó đến chán thì thôi”, nghĩ đến đây, Băng không giấu được cảm xúc, một tầng mây hồng nhẹ dâng lên trên gò má mìn màng, bờ ngực có chút thở nhanh càng làm đậm nên vẻ quyến rũ của công chúa băng giá này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.