Việt Tinh Kỳ Truyện

Chương 74: Chương 74: Trêu gái




Nhìn Băng ngó nghiêng ngó dọc vì sợ hãi, đứng xa cũng có thể thấy được nàng đang run rẩy cho dù chẳng vì lạnh, nên nhớ nàng là băng hệ biến dị ngủ hành thuộc tính a, bỏ qua chuyện lạnh giữa cái thời tiết này đi, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy lạnh lạnh sau gáy, đúng là cậu chủ càn rỡ mà, bao câu tình cảm thắm đượm đầu thư thì bị đuổi bay hết trơn bởi mấy cái hình ảnh ma quỷ đầy đáng sợ này chứ, mặc dù nàng bây giờ là sĩ tầng tầng 7 thực lực nhưng mấy cái thứ này là một thứ gì đó vượt ngoài tầm lý giải của nàng, không thể bỏ cái ý nghĩ sợ hãi đó đi được, mắt vẫn đọc tiếp, dù chỉ lướt qua qua mấy dòng đó thôi nhưng cũng làm da gà da vịt nổi cộm hết cả lên, tinh thần vẫn cảnh giác xung quanh mọi động tĩnh, cho dù biết nơi đây được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, đọc bức thư vừa hết,định xoay người vào nhà thì một cảm giác rợn tóc gáy truyền đến, trên vai nàng rất rõ ràng cảm giác được một bàn tay lạnh ngắt đặt lên, tim nàng như trụy xuống, phổi nàng như ngừng thở, hai tay chỉ kịp nắm chặt lại, miệng nất lên một cái rồi ngất xỉu.

-“Sao, mọi người thấy thế nào,?”

Người cát giọng hỏi là thầy hiệu phó, đang ngồi bên cạnh là 3 người mặc đồ trường bào, 2 nam một nữ, một người trong đó là thầy Phong lôi thuộc tính, câu hỏi của thầy làm mọi người trầm ngâm suy nghĩ, chỉ có ánh mắt thầy Phong có chút hứng khởi ra mặt.

Vị nữ tử nhẹ nhàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:

-“Thật có tương lai, thật có tương lai, không ngờ lại có thể sáng tạo ra một thứ hay như vậy, ngay cả mấy vị khí sư bao năm của Việt Tinh cũng không làm nổi, mọi người cũng nhìn rõ rồi đấy, một tu sĩ sĩ tầng hệ chiến binh cận chiến có thể bay lượng thõa thích trên không như vậy, có phải cái thời pháp sư đã hết rồi không?”

Như một câu hỏi, cũng như một câu tự thán lòng mình, vị giáo sư trẻ tuổi kia không ai khác là Bùi Thu Sương, chính là vị đã chấm điểm tu vi của Bão năm đó tại đại hội tranh đấu, đã một lần nhìn qua sự kỳ lạ trong người thanh niên kia, hôm nay lại thêm một lần bất ngờ, một người thực sự có tiềm chất, nếu nói là thiên tài thì chưa hẳn đúng bởi vì tư chất của hắn thật sự rất tệ, nhưng nếu hắn không phải thiên tài thì ai mà tin được, ngay ở sĩ tầng trung kỳ tầng 7, đánh bại cả những đối thủ thậm chí đạt tới úy tầng, rồi sáng tạo ra một loạt chiêu thức mới, không hề giống một ngừơi giáo viên nào trong Đại Học Viện, nghĩ tới đây cũng có chút xấu hổ, bởi đơn giản các chiêu thức của mình cũng là truyền thời qua các đời học tập, chỉ đơn giản là học vẹt, không có mấy cái riêng, mà vị thanh niên kia có thể một thân tu luyện đặc sắc đến vậy.

Vị nam tử ngồi cạnh cũng đặt tách linh trà xuống mà gật gù, chính là vị trung niên hay canh chừng bảo vệ khu bờ hồ này, hôm nay lại ngồi đây cùng quan sát một vị trẻ tuổi thú vị đến vậy

-“Không những thế đâu, có thể mọi người không để ý, Nguyễn Liêm tôi đã là cao phẩm địa cấp khí sư mấy chục năm nay, còn chưa bao giờ thấy qua loại nguyên liệu mà người thanh niên này dùng để chế tạo cái vật kỳ lạ trên lưng kia đâu, tôi dám khẳng định đó là vật liệu tốt nhất Nam Bộ chúng ta lúc này, nếu được trang bị cho binh đội, sẽ dễ chiếm thượng phong cho trận chiến sau này”

Thầy hiệu phó có chút giật mình, đây cũng là việc quá sức hệ trọng,

-“Ý thầy là sao tôi không rõ, mặc dù tôi thấy có chút khác biệt, nhưng cũng không phải cách biệt xa đến như vậy chứ”

2 người còn lại cũng nhìn về phía thầy Liêm đợi sự giải thích:

Thầy Liêm hít một hơi sâu, rồi mới bình tĩnh cất lời, không phải giải thích ngay mà đặt ra một câu hỏi:

-“Vậy, cho tôi hỏi mọi người một câu, theo mọi người thế nào là một kiện vũ khí tốt”

3 người trầm ngâm chỉ một chút, rồi Thầy Phong nhanh chóng trả lời:

-“Đương nhiên một kiện binh khí tốt là một kiện binh khí chắc chắn, sắc bén, trăm trận vẫn bền rồi, còn nếu muốn nói thêm nữa thì người sử dụng phải gia cố linh lực một cách mạnh mẽ thì đó mới là một thanh binh khí tốt”

Thầy hiệu phó và giáo sư Thu Sương cũng gật gù đồng ý,chẳng phải mấy thanh binh khí tầm cỡ cao phẩm địa khí đều như vậy sao, cái nào mà chả là cả một gia tài, cái nào mà không nổi danh bền chắc, sắc bén, kinh chiến qua bao cuộc đẫm máu mà thành chứ, và đương nhiên các kiện binh khí đó nổi danh không chỉ nhờ bản thân chúng, mà còn nhờ vào người sử dụng đã viết nên một trang sử riêng về họ,

Thầy Liệm mỉm cười có vẻ chút tự giễu bản thân, ánh mắt nhìn mọi người với vẻ thất vọng, thất vọng không phải vì câu trả lời của mọi người là sai trái, mà là đó cũng chính là cái lý tưởng của hắn, nhưng bây giờ rõ ràng đã bị sai rồi, không hẳn là sai mà đã lỗi thời rồi.

-“ Mọi người nói không sai, thế nhưng theo ta nhìn thấy, vật liệu kia không những có cấu trúc có chút cổ quái, hơn nữa bên trong cấu trúc đó còn đươc gia cố đạo văn, không những thế còn có cả một hệ thống như kinh mạch của con người,nhưng không phải gia cố bên ngoài, mà là như chính bản thân của kiện binh khí đó vậy, không cần bàn cãi về độ chắc chắn của nó, mọi người nghĩ sao nếu một kiện binh khí có thể có tự chủ bản thân?, mặc dù việc đó có thể mất rất nhiều năm tháng để hình thành linh trí, nhưng một kiện binh khí như vậy xuất hiện sẽ là chuyện kinh hoàng đến bậc nào sao?”

Ba người ngồi nghe đồng thời hít một hơi khí lạnh, binh khí có kinh mạch, có đạo văn gia cố từ bên trong mà không cần người dùng mỗi lần đều thao tác, thậm có thể xuất hiện linh khí, cái khái niệm này trước giờ chưa hề nghe nói tới, trước giờ chỉ có người điều khiển binh khí, nào có việc binh khí có thể tự tác chiến, tư tung hoành, mọi người như cảm thấy mình như người lỗi thời, một thời đại mới dường như lốc cốc đươc mở ra sau mấy vạn năm yên bình.

“Vù Vù Vù….”

Tiếng gió vù vù thổi qua tai mát lạnh làm băng bừng tĩnh, chưa kịp mở mắt thì nàng đã cảm nhận được không khí dường như trôi rất nhanh, không, phải nói là nàng đang di chuyển rất nhanh, còn chưa kịp nhớ ra việc gì thì nàng mơ hồ nhận ra cơ thể cua nàng đang nằm gọn trong vòng tay của ai đó, một cỗ mùi hương nam tính truyền tới mũi nàng, cái mùi hương này rất quen thuộc, mắt nàng lập tức mở ra, đón nhận ánh nhìn của nàng là một đôi mắt sâu thẳm mà tình cảm,một đôi mắt mà nàng đã lạc trong đó không biết bao lần, cảm giác hơi thở của cậu chủ nhẹ nhàng, vòng tay cơ bắp ôm chặt thân hình nóng bỏng, mùi hương nam tính làm nàng có chút bối rối, mấy điều này làm cho nàng vẫn chưa nhận ra vị trí của mình, khi nhận ra thì nàng đã hét lên một tiếng nhỏ “aaaa”, nàng đang ở trên rất rất cao so với mặt đất, cậu chủ đang bế nàng trên tay bay trên không trung, thật sự là đang bay trên không trung, trước đây nàng theo hệ pháp sư bên bay đương nhiên có thể, nhưng chỉ vài chục mét mà thôi, đâu tưởng tượng được có ngày ở trên cao như vậy, quá sức sợ hãi, nàng đưa hai tay ôm chặt lấy cổ Bão như phản xạ, cố gắng ghì chặt lại vì sợ rớt mặc cho bao xấu hổ. Bây giờ nàng mới nhớ ra, mình đang đọc thư của cậu chủ gửi từ xa về, còn hù dọa các kiểu làm làm sợ hết hồn, rồi sau đó ngất xỉu, tỉnh dậy đã thấy đang ở trong vòng tay ấm áp này rồi.

Không một câu trách móc, không một câu hỏi han, nàng chỉ dúi đầu vào lồng ngực săn chắc kia mà cảm nhận hơi ấm người thương,

-“Haha, ta là ma đây, ta đang bắt cóc nàng đem về hang động để ăn thịt đây, không sợ à”

Bão cười vang thích chí buông lời trêu chọc, kế hoạch thành công quá mức, làm Băng xỉu luôn, mới đầu chỉ tính hù Băng một chút mà thôi,ai dè lại yếu tim đến vậy chứ,

Băng không nói gì chỉ nhẹ đập hai tay vào ngực Bão mà nũng nịu, nàng bây giờ không biết nói gì cả, đôi khi câu chữ không thể diễn tả hết tâm trạng, cậu chủ nói đi vài tháng mới về, nay chỉ gần 1 tháng đã ở đây với nàng, nghe bảo nghiên cứu gì đó, chắn hẳn là thành công rồi, nghĩ bằng đầu gối cũng biết được là cái vụ bay nhảy này đây, đúng là mấy cái ý tưởng điên rồ của cậu chủ mà.

-“Sao im lặng thế hử, thế có thích món quà này không, sau này em được bay như anh vậy nè, chịu hông, “

Băng có chút bất ngờ, không ngờ mấy thứ quý hiếm bậc này mà cậu chủ nói cho là cho, mình quan trọng với cậu chủ đến thế sao, mặc dù đã biết cậu chủ cũng có ý với mình, nhưng nghĩ tới đây không khỏi đỏ mặt, nhẹ gật đầu

-“Dạ”

-“À, ta có trò này vui lắm, nàng muốn chơi không??”

Bão cúi xuống mỉm cười với Băng đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn như một con mèo con. Băng bất giác không biết Bão đang nói trò gì, nhưng cũng trả lời rất thật lòng:

-“Có chứ”

-“Thật không”

-“Thậ……”

Còn chưa nói hết chữ thật, nàng đã cảm thấy cảm giác chới với, tay nàng trong lúc không chú ý đã tuột khỏi cổ cậu chủ, cả thân hình cũng bị đôi tay co bắp kia buông ra, tim nàng như rớt ra ngoài rồi, cậu chủ thật sự buông tay cho nàng rơi xuống từ độ cao này sao

“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

Tiếng thét của Băng vang vọng khắp bầu trời đêm, như viên đạn rơi xuống với tốc độ kinh hoàng, nàng lăn lộn trong tầng không, như một chiếc lá hết lộn hướng này lại đến hướng kia, cảm tưởng như sắp chết đến nơi rồi, chỉ vài trăm mét nữa nàng sẽ tan xác mất, thì một lần nữa cái cảm giác nằm gọn trong đôi tay cứng rắn kia lại tới rồi, cậu chủ lại ôm nàng trông tay, trên miệng vẫn cái nụ cười đáng ghét đó

-“hahaha, thấy vui không, haha,, aaaaaaaaa….”

Bão la thất thanh vì cảm giác đau đớn truyền tới, nhìn xuống đã thấy Băng ngoạm chặt vào bầu ngực của mình, cảm giác như da thịt sẽ bị cắn rời ra mất, Bão lại thả Băng ra tiếp, ý định hù dọa nàng thêm phen nữa, nhưng vừa thả ra Bão biết mình ngu rồi.

Thân thể Băng vẫn rơi xuống, nhưng hàm răng vẫn gắn chặt vào ngực hắn, làm cho ngực hắn sắp rách ra rồi, nước mắt hắn đã chảy ra, miêng liên tục la làng, hai tay chới với cố kéo Băng bế lên lại,đúng là chơi ngu mà.

Về phần Băng thì thõa chí không thôi, chọc nàng một lần thì được, đâu ra lần hai chứ, đôi khi hiền quá cũng bị ăn hiếp quá đáng mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.