Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 27: Chương 27




23-11-2006 04:45:44

Tôi vẫn luôn nghĩ bản thân rất để ý “xu hướng” không bình thường của Thẩm Phương, nhưng hôm đó khi chị nói ra những lời ấy, tôi không thể hiện ra phản ứng mà tôi tưởng tôi sẽ làm vậy. Tôi không biết có phải vì hai tháng qua tôi đã nghĩ quá nhiều về vấn đề đó nên trong lòng đã có chuẩn bị hay không, hoặc là có lẽ chị đã dần dần vô thức mà gần gũi với tôi, mà, tôi cũng dần dần vô thức tiếp nhận, và sau đó là công nhận.

Sự chuyển biến này của tôi khiến bản thân của sau này cũng thấy kinh ngạc, tôi luôn nghĩ có phải do tôi quá cô đơn không. Khi tôi cho rằng Thẩm Phương là cọng rơm duy nhất có thể khiến tôi thoát khỏi sự cô đơn ấy, tôi tự nhiên không có khả năng thẩm định kỹ càng, rằng cọng rơm này là lúa mạch, hay là lúa nước? Nếu như, lúc đó tôi có cọng rơm khác thì sao? Liệu tôi có quay người bỏ chạy như đêm ở club đó không?

Sau khi Thẩm Phương nói xong những câu đó. Chúng tôi đã im lặng rất lâu. Sau đó, không biết bắt đầu từ lúc nào, không biết do Thẩm Phương chủ động hay tôi chủ động, tôi chôn đầu mình vào ngực Thẩm Phương, chị nhẹ nhàng một tay vuốt ve tóc tôi như ban nãy, một tay dịu dàng vỗ sau lưng tôi. Tôi bắt đầu lưu luyến nhiệt độ từ cơ thể chị, sự mềm mại từ ngực chị, hương thơm dễ chịu từ người chị. Tôi thấy toàn thân mình mềm nhũn, cảm thấy thật an toàn, thật thoải mái, không muốn rời khỏi.

Có một khoảng thời gian tôi không nghĩ gì trong đầu cả. Sau này, tôi như lẩm bẩm mà hỏi: “Thẩm Phương, có phải chị thích em không?”

Tôi nghe thấy chị cười dịu dàng trên đầu tôi, có vẻ như lại thở dài một hơn, trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Đó là quyền riêng tư của chị.” Lúc chị nói câu ấy, là dùng tiếng Anh.

Ở xã hội Anh, khi bạn không muốn trả lời câu hỏi nào đó, đây là một câu trả lời qua loa rất giữ thể diện và hiệu nghiệm. Phong tục ở đây là khi bạn nói điều này, đối phương sẽ tuyệt đối không hỏi tiếp, nếu không sẽ bị coi là thô lỗ. Thô lỗ, từ này có thể mang tính chí mạng tại Anh. Thô lỗ, nghĩa là không được nhận sự giáo dục tử tế, từ này được sử dụng khi bạn mắng người đó còn thậm tệ hơn cả “son of a bitch”

Thế nên tôi cũng không tiện hỏi tiếp, nhưng tôi thật sự rất muốn biết. Tôi thừa nhận mình rất hư vinh. Lúc đó tôi còn chưa nghĩ tới việc mình và Thẩm Phương sẽ phát triển thành mối quan hệ tình cảm. Nhưng tôi thật sự rất muốn biết cảm xúc của cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu có này đối với tôi là như thế nào, có phải chị ấy đã nảy sinh tình cảm với tôi không. Đương nhiên chỉ hoàn toàn xuất phát từ tính hiếu kỳ của tôi, còn có cả hư vinh, chứ tôi không hề nghĩ đến cảm nhận của Thẩm Phương, hoặc có thể vì trước đây tôi chưa từng có kinh nghiệm làm người theo đuổi, nên không hiểu lắm, khi ta thổ lộ tình cảm của mình với người mà ta ái mộ, không chỉ cần rất nhiều can đảm mà còn cần cả một chút lòng tự tôn. Vào thời điểm đó, tôi không hiểu những điều này. Tôi thừa nhận bản thân mình ích kỷ.

Vậy nên, tôi nghĩ ra một cách hỏi mà tôi tự cho rằng rất khôn ngoan. Tôi rời khỏi nơi ngực chị, nghiêng đầu và nói bằng giọng điệu tinh nghịch: “Em thấy chị đối xử với em tốt như thế, chắc là chị thích em rồi.”

Thẩm Phương, không cười nữa, chỉ nhìn tôi. Ánh mắt chị vẫn ôn hoà như thế, nhưng lại không rực rỡ như có nước ngấn đong đầy. Dường như chị nghĩ rất lâu, rồi mới nói: “Vậy em hãy cứ nghĩ theo cách ấy đi.”

Tôi thấy chị trở nên nghiêm túc, có hơi đáng sợ. Tôi khá sợ chị ấy, nên chỉ đành làm ra vẻ đang đùa, nhướng mày. Tôi nghe chị lại nói: “Chị thích ai, là việc của chị.” Chị thấy tôi nghe xong những lời này có chút không biết nên xử sự ra sao, lại dịu dàng nói tiếp: “Nếu như em thấy không thoải mái khi ở với chị, hãy nói chị biết.”

Lúc đó tôi thấy hơi có vấn đề khi chị nói câu đó. Khi bạn thích một người, sao có thể chỉ là việc của riêng một người được. Sau này, khoảng chừng hai năm trước. Tôi hay xem một bộ phim trên mạng có tên “Bức thư của người đàn bà không quen”, tôi biết nó được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết của Áo, thật ra tác giả khá là điên rồ. Trước đó tôi chưa đọc qua cuốn tiểu thuyết này. Về sau, tôi thấy bộ này rất hot ở Trung Quốc, nhưng ở đây tôi lại không xem được. Nên tôi ra thư viện mượn một cuốn về đọc.

Đọc cuốn sách này, lâu lâu tôi sẽ lại nhớ đến vẻ mặt của Thẩm Phương ngày hôm ấy. Có lẽ đối với một số người, bọn họ yêu ai chính là việc của bọn họ. Nhưng đối với tôi, nếu như không phải vì chuyện tình của tôi và Thẩm Phương, có lẽ khi đọc cuốn tiểu thuyết này, tôi cũng sẽ nghĩ người phụ nữ này là một kẻ điên

Tận sau này nữa, có thể do vấn đề này, bầu không khí mập mờ giữa tôi và chị dần dần biến mất. Chị nhìn tôi ăn xong bữa cơm chị mang đến, nhìn tôi nằm lại trên giường. Tất cả đều giống như lúc trước, tôi vẫn là một đứa trẻ cố tình dè dặt, đôi khi dùng những thủ đoạn táo tợn khôn khéo và làm nũng để vòi vĩnh chút vuốt ve an ủi từ một chị gái lớn hiền lành, tốt bụng.

Chị nhìn thấy những viên thuốc kháng sinh trên bàn, có hơi bất ngờ hỏi: “Sao em lại uống thứ này?”

Tôi làm ra vẻ rất hiểu chuyện, đắc ý đáp: “Chị yên tâm, em học thứ này mà, em biết chừng mực.”

Chị lắc đầu: “Nếu như bác sĩ riêng của em biết, em sẽ gặp rắc rối đấy.” Nghĩ một lúc, chị vẫn trả lại thuốc cho tôi: “Lần sau không được tự ý uống thuốc, biết chưa.”

Tôi nhìn chị cẩn thận rót đầy nước vào cốc, ép tôi uống hết, sau đó lại đổ đầy nước vào. Tôi đùa giỡn nói: “Chị trông coi nghiêm khắc thế này, cứ như mẹ em ấy.”

Chị cười bất lực, lắc đầu, nói: “Em đó, làm gì có ai trông coi nổi.”

Tôi rất không khách sáo: “Em nghĩ em vẫn là một đứa trẻ ngoan, rất cố gắng học hành, cũng không chơi bời lêu lổng, chị thấy đấy, tay em làm thí nghiệm nhiều quá, mu bàn tay nứt cả ra nè.” Tôi đắc chí giơ tay ra, cứ như đang khoe chiến tích.

Chị đón lấy bàn tay đang giơ ra của tôi: “Đúng vậy, đã biến thành thế này rồi. Đây còn là tay một cô gái sao.” nói xong, chị lấy hũ dưỡng ẩm trên giá sách, cẩn thận trích ra một chút, bôi lên mu bàn tay tôi. Chị vừa tỉ mỉ thoa dưỡng ẩm, vừa như đang khen tôi: “Tay em đẹp quá, ngón tay thon dài, chắc là đã từng chơi đàn nhỉ“.

Tôi vui vẻ nói: “Hồi nhỏ em có chơi đàn nên được vậy đó.”

Chị hơi ngạc nhiên: “Ồ, thật sao, không nhìn ra đó, vậy sao giờ không đánh nữa?”

Tôi nghĩ, chỉ là không thích thôi, hồi nhỏ mỗi lần luyện đàn đều như bị đưa ra pháp trường, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Ôi dào, học hành căng thẳng, em chỉ dốc sức vào chuyện học thôi.”

Nói xong, thấy hơi chột dạ, bèn lén lút liếc nhìn chị. Chị cũng đang nhìn tôi, tôi vội vàng chuyển tầm mắt đi, hình như chị đã nhìn thấy hết, nói: “Em vẫn cứ như con nít vậy. Đúng là chị có biết một đứa con nít, hồi nhỏ chỉ muốn ra ngoài nghịch, nhưng vì lười tập đàn nên suýt bị mẹ đánh cho nát đít, nhưng như thế vẫn vô ích, chỉ đành mặc kệ.” Tất nhiên, tôi có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của chị, tôi giả vờ không hiểu, ậm ừ bừa vài tiếng.

Thẩm Phương đặt lại tay tôi vào trong chăn. Giúp tôi đắp chăn. Chị cười nhẹ và nói: “Trẻ ngoan ngủ sớm nhé. Nhớ phải uống nhiều nước. Chị đi đây, nếu như em thấy khó chịu thì gọi điện thoại cho chị, biết chưa.” chỉ biết cười.

Thẩm Phương rời đi. Trong căn phòng vẫn còn vương vấn mùi hương của chị ấy. Tôi nghĩ một lúc, sững sờ một lúc, cười ngô nghê một hồi. Chợt, nhớ tới những cử chỉ vô lễ mà mình vừa làm với Thẩm Phương. Không biết vì sao mà trong lòng bắt đầu hoảng hốt, tôi ngồi dậy, nhớ tới bản thân vừa ngu xuẩn hỏi có phải Thẩm Phương thích mình không, bỗng tự tát mình một cái bạt tay. Tôi thấy mình thật sự ngu ngốc.

Kể từ đêm đó trở đi, liên tục mấy ngày liền, Thẩm Phương không gọi điện thoại cho tôi nữa. Có lúc, đặc biệt là những khi đêm khuya vắng lặng, tôi nhìn chiếc điện thoại trên bàn, hi vọng nó có thể vang lên như tôi thầm mong. Nhưng, vẫn là một khoảng yên tĩnh như thế. Những ngày đó tôi và bạn trai liên tục chiến tranh lạnh, có lẽ lúc đó tôi đã đặt toàn bộ sự chú ý lên Thẩm Phương. Tôi luôn nghĩ, có phải tôi đã đi quá xa không, có làm chị ấy khó chịu vì hành động thái quá của tôi không. Tôi rất muốn chủ động gọi cho chị ấy, nhưng lần nào cầm điện thoại lên cũng đều bó tay.

Tôi vẫn làm thêm giờ trong phòng thí nghiệm như mọi khi, các đồng nghiệp của tôi cũng vậy. Chúng tôi hy vọng vào cuối tháng Năm sẽ xuất bản được một bài báo trên một tạp chí lớn trong lĩnh vực của chúng tôi, tất nhiên là không thể làm được nếu thiếu dữ liệu. Cứ như vậy, sau vài ngày nữa, dần dần tôi không còn nghĩ về Thẩm Phương. Khi mối quan hệ của tôi và bạn trai của tôi êm dịu, tôi trở lại cuộc sống như trước đây, mỗi sáng đến văn phòng nhận thư điện tử của anh ấy, nếu như không bận, tôi sẽ trò chuyện vài câu với anh ấy trên MSN. Mọi thứ đều bình thường như trước đây. Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu như Thẩm Phương cứ như vậy mà bước khỏi cuộc đời tôi, có lẽ đó cũng không phải chuyện quá tồi tệ đối với tôi.

Đến giữa tháng ba, tôi đã quên lý do vì sao mà tôi lại chợt nghĩ đến Thẩm Phương, hoặc có lẽ do tôi vẫn luôn nghĩ về chị ấy. Thế là. tôi gửi cho chị một tin nhắn vô nghĩa, chỉ viết, how r u doing. Đến tối, chị nhắn lại, nội dung cũng rất đơn giản, chỉ lịch sự nói: “Fine, & u?”

Mặc dù câu sâu của chị có ý hỏi lại tôi, nhưng thật ra trong tiếng Anh, câu hỏi phụ vế sau không nhất thiết phải trả lời, nhưng, tôi vẫn nghĩ một lúc, rồi gọi đi.

Được kết nối. Tôi hơi lo lắng. Tự thầm mắng mình, thật ra tôi không nghĩ ra được chuyện gì hay để nói với người ta, nhưng dù sao cũng gọi đi rồi. Còn Thẩm Phương, dường như có nói gì đi nữa cũng bình tĩnh như thường, đoan trang lễ nghĩa, thái độ dịu dàng. Nhưng không còn thoải mái như trước nữa. Tôi muốn tìm chủ đề nào đó để trêu chị, nhưng giọng chị lại nghiêm túc kín kẽ đến mức tôi hầu như không để tôi có bất cứ cơ hội nào. Sau khi nói vài câu, tôi cũng cảm thấy khá nhàm chán. Đang định cúp máy, thì nghe ở đầu dây bên kia chị nói, qua hai tuần nữa là sinh nhật chị, có một bữa tiệc sinh nhật, nếu như em rảnh có thể đến chơi. Tôi thật sự không biết sinh nhật chị là khi nào. Nghe chị nói thế, tôi vô thức mà gật đầu đồng ý. Sau đó, không còn gì để nói nữa.

Cúp điện thoại, tôi hào hứng trở lại. Bắt đầu nghĩ xem nên tặng gì cho Thẩm Phương. Vì chuyện này mà tôi đã hồi hộp mất mấy ngày. Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại để ý đến thế. Lúc đó, tôi nghĩ người này đối xử với tôi tốt như vậy, nhất định phải tặng chị một món quà thật độc đáo. Nhưng, quà đắt quá tôi tặng không nổi, mà rẻ quá lại thấy không xứng với chị. Quay đi quay lại, chớp mắt cái đã sắp đến sinh nhật chị. Tôi vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng, tôi đến Swarovski mua một chiếc vòng cổ pha lê. Đối với tôi, thứ có giá hàng chục bảng Anh này cũng được coi là trọng lễ. Nhưng, đối với Thẩm Phương, có lẽ đây là thứ trang sức rẻ tiền nhất mà chị có. Ra khỏi cửa hàng với chiếc túi nhỏ màu xanh lam trên tay, tôi không khỏi thở dài, thấy bản thân thật xu nịnh.

Ngày đó cuối cùng cũng đến. Ngay từ chiều hôm trước tôi đã luôn chờ đợi cuộc điện thoại của chị. Trước khi đi ngủ, tôi cố tình cắm sạc vào điện thoại. Sáng ra, lại dậy từ sớm, đặt điện thoại về chế độ rung rồi cất gọn vào túi quần jean.

Nhưng tôi đợi từ sáng sớm cho đến tận trưa, đợi từ trưa cho đến tận chiều, cho đến khi tất cả đồng nghiệp đã tan làm, cho đến khi các nhân viên bảo vệ đến kiểm tra tòa nhà, tôi cũng không nhận được cuộc gọi của Thẩm Phương, thậm chí tôi còn nghĩ hay là điện thoại mình có vấn đề, tôi dùng diện thoại trong văn phòng gọi vào, không thấy có vấn đề gì cả. Lúc này, tôi mới ngộ ra, hoá ra mình bị leo cây.

Tôi rất tức giận, thậm chí là vô cùng tức giận, lửa giận của tôi lây sang cả chiếc túi nhỏ xinh đẹp màu xanh lam kia, suýt chút nữa thì thẳng tay ném nó vào sọt rác. Tôi thấy mình thật rẻ mạt. Nhịn không được mà tự đánh mình thêm lần nữa.

Lúc tôi ra khỏi tầng phòng thí nghiệm đã là 8 giờ. Tôi bước đi thật chậm, thật chậm. Tôi không muốn về nhà, tôi cũng không muốn ăn cơm. Tôi chỉ đang nghĩ, tại sao chị ấy lại lừa tôi một vố như vậy, hay là chị đã quên lời mình nói? Hay là hành động đêm đó của tôi quá đáng quá? Tôi nghĩ đến sắp nổ cả đầu. Cuối cùng, tôi gửi cho chị một tin nhắn, trên đó viết: sinh nhật vui vẻ. Lúc đó tôi nghĩ, sau này sẽ không gặp lại chị nữa, tôi đã cố gắng tận tình tận nghĩa rồi, những thứ còn lại chị muốn làm gì thì làm.

Tin nhắn được gửi đi, tâm trạng vốn thấp thỏm không yên cũng dần dần tiêu biến. Tôi nghĩ, sợi dây chuyền đẹp như thế này, nên trả lại sao? Hay là mang về nhà tặng người khác? Nếu như nếu tặng cho người khác, thì tặng ai bây giờ?

Tôi đi lang thang trên đường, vừa đi vừa nghĩ ai sẽ chấp nhận sợi dây chuyển này. Bỗng điện thoại rung lên trong túi quần. Vẫn như cũ, số điện thoại bị ẩn. Tôi đoán được đó là ai, tôi cứ nhìn chiếc điện thoại rung liên hồi trong lòng bàn tay, do dự có nên nhận hay không. Cuối cùng, tôi an ủi bản thân theo nguyên tắc tận tình tận nghĩa đó. Theo như Thẩm Phương nói, vào lúc điện thoại sắp tự động cúp máy, cuối cùng chị cũng nghe thấy câu “xin chào” ở đầu dây bên kia.

Giọng của Thẩm Phương vẫn bình thản và lịch sự, chị cảm ơn vì tin nhắn chúc mừng của tôi, nhưng lại không đề cập đến bữa tiệc. Tôi nghe qua điện thoại truyền đến âm thanh của tiếng nhạc, chắc hẳn bữa tiệc bắt đầu rồi. Tôi cố gắng thể hiện ra vẻ bản thân cũng quên mất chuyện bữa tiệc kia, cố tình nói rất bình tĩnh, chúc chị năm mới vui vẻ, mọi việc thuận lợi, ngày ngày vui vẻ, vân vân.... Chị vẫn rất lịch sự nói: “Cảm ơn, em cũng thế nhé.” Sau đó, không còn chuyện gì để nói nữa cả, nếu như là người khác, tôi sẽ đùa rằng chúc người ta mau lấy chồng, lại già thêm một tuổi, nhưng nghĩ lại chị là “như thế”, thay vào đó muốn chúc chị phát đại tài, nhưng có vẻ chị cũng không cần lắm.

Tôi ừ ừ vài lần, thật sự không muốn nói gì cả, nên chỉ nói: “Được rồi, vậy đến đây thôi nhé. Ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.