Rất nhanh đã đến giữa tháng Tám. Trong bầu không khí nặng nề giữa tôi và Thẩm Phương, những việc liên quan đến về nước của tôi vẫn do Green xử lý. Tôi sẽ được gọi đi ký vài thoả thuận và lên kế hoạch như tiền lương, chỗ ăn ở, ăn uống, sắp xếp sau khi về nước, v.v... Thậm chí bọn họ còn giúp tôi xác nhận vé máy bay cho chuyến về nước vào đầu tháng 9, bay thẳng từ London đến Thượng Hải. Đương nhiên, mỗi khi cần có sự xuất hiện của Thẩm Phương hoặc là cần chị ký gì đó, chị vẫn duy trì phong thái trang nghiêm và hòa nhã, cũng sẽ mỉm cười với tôi, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nhưng trong những nụ cười nhẹ và dịu dàng này đã không còn ẩn chứa sự ấm áp như trước nữa, tất cả, chỉ là bản chất tự nhiên của chị, mà thôi.
Trong lòng tôi vẫn luôn đấu tranh, tôi không nguyện ý tiếp nhận sự “giúp đỡ” thế này từ chị, dù gì tôi và Thẩm Phương cũng đã không còn như trước nữa. Nhưng, tôi vẫn ngu dốt mà bị những điều đó xô đẩy bước tiếp từng bước, tôi như tiếc nuối không muốn bỏ qua “bữa trưa miễn phí” này, hoặc có lẽ, tôi có chút hoang tưởng, nếu như chị không còn quan tâm tôi, vậy hà cớ gì chị phải bận tâm...?
Vào cuối tháng 8, tôi gia hạn hợp đồng nhà ở thêm một năm. Tôi nghĩ, cũng tính là bỏ ra chút tiền mong cầu chút may mắn, cố gắng có thể ở tiếp một cách suôn sẻ. Cùng với sự giúp đỡ của anh chàng người Hà Nam, tôi đã tốn khá nhiều sức thuyết phục chủ nhà chỉ tính 150 bảng tiền thuê nhà mỗi tháng sau khi tôi trở về Trung Quốc cho đến cuối tháng 12. Đương nhiên, sau một tháng, cho dù tôi có quay lại hay không, đều là giá gốc. Chủ nhà thu tiền đặt cọc của tôi và toàn bộ tiền thuê nhà cho đến tháng một năm sau. Tôi nghĩ mình đã lãi được một giá hời.
Ngoài việc tâm trạng thường xuyên bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ với Thẩm Phương, hầu hết thời gian tôi đều rất vui vẻ. Thứ nhất là tôi đã viết xong bản thảo luận văn đầu tiên, lòng như đã gỡ được một tảng đá lớn. Còn nữa, tôi đã liên lạc với một nhóm bạn đại học ở Thượng Hải, hơn một năm chưa về, nhân cơ hội này phải xoã một chuyến mới được. Tất nhiên, không chỉ có mình tôi hứng khởi, mẹ và bạn trai tôi thậm chí còn nói muốn đến Thượng Hải đón tôi. Tôi nói với bọn họ rằng ngày tôi về vừa hay là vào thứ Năm, tôi chỉ ở lại Thượng Hải một ngày, tối thứ Sáu sẽ bay về nhà chơi dịp cuối tuần. Mặc dù giữa bạn trai và tôi vẫn còn có xích mích, nhưng, trước sự vui sướng khi biết tin tôi về nước, anh vẫn kích động nói rằng muốn ngay lập tức mua vé máy bay về cho tôi. Tôi không để anh làm thế. Tôi nghĩ, tôi đã bắt đầu chính thức kiếm tiền, hơn nữa tiền lương còn cao hơn anh ấy gấp ba lần hoặc hơn, những loại chi phí ấy tôi vẫn nên trả. Ngoài ra, nhỡ như bên Thượng Hải có kế hoạch gì đó thì sao, mọi thứ đều có biến số.
Hai tuần cuối cùng, lịch trình của tôi gần như kín mít. Dường như có quá nhiều việc phải làm, nhất là vấn đề quà tặng cho gia đình và bạn bè đã khiến tôi phải tốn không ít tâm tư tiền bạc. Tôi đã ra vào đủ các cửa hàng bách hoá lớn trong London, lúc đó là đợt giảm giá mùa hè, tôi đã tính toán chi li giá cả ở mọi cửa hàng. Ngày nào cũng thu dọn đồ đạc như chuột đồng vào phố, từ hàng mỹ phẩm, nước hoa cho đến rượu nước, chocolate, tôi đem tất cả những thứ mà tôi cho rằng có đem theo hơi thở nước Anh, những mặt hàng hiếm thấy ở Trung Quốc hoặc là những thứ đồ đắt đỏ về, cho đến khi thùng hàng 30kg của tôi chật cứng, lại nhét đồ vào chiếc vali đẩy và ba lô mới ngừng lại. Sau đó thực tế đã chứng minh, tôi đã bị quá tải đến 13kg. Tôi không thể không bỏ đi những thứ rẻ nhất cho đến khi thùng hàng đạt đủ 35kg mới được cân nhắc qua cửa vận chuyển. Còn 8 kí đồ đạc đó, đa số là quần áo, giày dép và một số đồ ăn rẻ mà tôi mang về, chúng được đóng gói và gửi về nhà tôi ở London. Hậu quả của việc này là, tôi không chỉ lãng phí cả một khoản tiền vận chuyển, mà tôi còn phải đi mua ngay quần áo, giày dép, thậm chí là đồ lót sau khi đến Thượng Hải.
Đương nhiên, trong thời gian này. Ngoài mặt thì tôi vẫn rất kiêu kỳ, nhưng trong thâm tâm, điều nguy to nhất có liên quan đến mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Phương.
Cả tháng nay, dường như ngày nào chị cũng tan làm rất sớm, có khi cả buổi chiều cũng không có mặt ở công ty. Có vẻ chị không ngừng ra vào kho hàng bên đó và thậm chí gặp một số người ở cảng, tất nhiên, tôi biết, trong đó có cả vị bác sĩ “một tay“.
Có lúc, tôi nghi ngờ liệu có phải Thẩm Phương cố ý chọc giận tôi không. Tôi bắt đầu không làm chủ được mà hèn mọn chủ động bày tỏ thiện chí với chị.
Có một lần, tôi thấy chị ra khỏi văn phòng như có vẻ muốn đi vệ sinh, thế là tôi nhanh chóng lấy ra hai quả táo để buổi chiều định ăn trong cặp sách ra và đi theo chị. Tôi giả vờ rửa táo ở bên ngoài, đợi đến khi chị ra. Sau đó ra vẻ bất ngờ: “Ồ, là chị à?”
Nhưng chị chỉ gật đầu mỉm cười, chú tâm rửa tay. Tôi thấy chị rửa xong, lại vội vàng đưa một quả táo tới, nói: “Này, vừa khéo em vừa rửa xong mấy quả táo, làm một quả không?”
Vẫn là nụ cười nhẹ ấy, chị đáp: “Cảm ơn, không cần đâu.” Sau đó, chị để lại tôi chết lặng ở đó, tay vẫn cầm quả táo, chị vẫn cười như thể không hề nhận thấy sự bối rối của tôi: “Chị đi trước, gặp lại sau.”
Cánh cửa đóng lại trước mắt tôi, tôi vẫn giơ quả táo lên, trong não toàn là “chị đi trước chị đi trước chị đi trước chị đi trước...” tôi ủ rũ chán nản, tôi nghĩ, ngươi cũng thật hèn mọn quá.
Những suy luận về sau của tôi lại càng được củng cố hơn khi đó, rằng chị nói thích tôi chỉ để che đậy. Có điều, lúc đó những suy luận ấy thực sự khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Càng sát những ngày cuối trước khi tôi đi, tôi bắt đầu càng muốn trốn tránh chị. Tôi không biết vì sao vừa nhìn thấy chị là tôi lại cảm thấy hụt hẫng và tự ti một cách vô cớ, thậm chí là tổn thương. Có lẽ là do tôi đã tổn thương và nhục nhã khi ở nhà chị, hơn nữa, tôi mới thực sự là bên trao đi tình cảm. Đương nhiên, tôi buộc phải định nghĩa tình cảm này là sự quyến luyến của một tâm hồn cô đơn với một người chị với lớp áo ngoài lộng lẫy.
Ngoài ra, lúc đó tôi còn khá là lo lắng về một điều, Green mong rằng tôi sẽ không hủy tài khoản ở Anh của tôi, đồng thời tốt nhất là nên lưu lại một khoản tiền gửi ngân hàng, như vậy, nếu như việc xin visa lao động của tôi thất bại, thì khi nộp đơn xin visa thăm thân, đến Anh để xử lý tài vụ cá nhân cũng được cho là một điều kiện có lợi. Lúc đó, đúng là tôi có một khoản tiền gửi ngân hàng không nhỏ trong tài khoản ở Anh (đối với tôi mà nói). Với lời đề nghị này, cho dù Green trông có vẻ tràn đầy tự tin về chuyện visa, nhưng tôi có lo lắng, nếu theo phương án tệ nhất, cũng có nghĩa là việc xin visa thất bại, tôi làm sao mới lấy lại được tiền về Trung Quốc? Suy cho cùng, số tiền đó là của tôi, đương nhiên tôi sẽ có nhiều lo lắng hơn.
Tôi nghĩ, tôi có nên tìm ai đó để giúp tôi trông coi số tiền này không? Nhưng ở quốc gia này, tôi dường như không có người thân hay bạn bè nào có mối quan hệ đủ gần gũi để có thể nhờ vả chuyện đó ngoài Thẩm Phương ra. Nếu như là trước đây, tôi nghĩ tôi sẽ không chút do dự mà tìm đến chị, đây không chỉ là vấn đề về lòng tin, bởi vì vài chục nghìn bảng ít ỏi của tôi có thể là rất nhiều đối với người bình thường, nhưng đối với Thẩm Phương, chỉ sợ còn không bằng mức lãi suất trong thẻ tín dụng trong ví chị.
Tuy nhiên, một phút bốc đồng đã đẩy tôi và chị vào thế khó xử. Tôi không muốn đến tìm chị, mặc dù tôi nghĩ nếu như mở lời, có lẽ chị sẽ nể tình xưa mà giúp tôi một lần. Nhưng như thế cũng có nghĩa là tôi đã hoàn toàn thua cuộc.
Bây giờ là tháng Chín, chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa tôi sẽ rời London. Vấn đề này vẫn chưa được giải quyết. Tôi đến ngân hàng, xác nhận xem nếu như gửi tiền sang Trung Quốc sẽ mất bao lâu, họ nói rằng sẽ mất từ 5 đến 7 ngày làm việc. Vậy xử lý hối phiếu thì sao? Phải yêu cầu có một mức phí rất cao, càng nhiều tiền thì phí càng nhiều. Thực ra tôi chỉ muốn tìm cho mình một cách khác, tôi nghĩ mình có lý do để thuyết phục bản thân rằng, là đó là do “bị ép bởi hình thức” nên mới “bất đắc dĩ” nhờ Thẩm Phương, chứ không phải do các yếu tố gì khác.
Thế là, tôi đi tìm chị.
Sau khi tôi kể xong tất cả những khó khăn mà tôi gặp phải, chị cau mày hỏi: “Sao bây giờ em mới bắt đầu xử lý việc ngân hàng?
Tôi chết lặng, không biết nên nói gì mới phải. Chỉ biết đứng như trời trồng.
Có lẽ chị đã động lòng trắc ẩn khi thấy dáng vẻ tiu nghỉu hèn mọn của tôi, thái độ chị mềm mỏng hẳn: “Vậy em định làm thế nào?”
Tôi nghĩ, tại sao chị lại không tinh ý như vậy, sao chị không nói câu vừa nãy thành kiểu như là: Vậy em định muốn chị giúp như thế nào, hoặc là, chị có thể làm gì không?
Thế là tôi vẫn tiếp tục đứng bất động.
Chị nhìn tôi một lúc, nói: “Em không nói, thì chị làm sao giúp em được?”
Tôi thả lỏng, chết tiệt, chị gái à, chị luôn nói ra hai chữ “giúp em“. Chuyện này là chị chủ động giúp em cơ mà, em đâu có ép chị.
Vì thế tôi luống cuống lấy một tờ giấy ra khỏi cặp sách: “Chị, đây là, không biết chị có thể giúp em quản lý tài khoản của em được không?”
“Quản lý tài khoản?” Chị có vẻ không hiểu lắm. Giơ tay nhận lấy tờ giấy, liếc qua, nói: “À, có phải em muốn chị trở thàng chủ tài khoản thứ hai của tài khoản đúng không?“.
||||| Truyện đề cử: Ly Hôn Thì Đã Sao? |||||
Mặt tôi đen lại, cũng không cần nói thẳng ra như thế chứ, nghe như là em đang dụ dỗ thắt chặt mối quan hệ với chị vậy, tôi nghĩ.
Chị lại nói: “Em không sợ chị tiêu hết tiền của em sao?”
Tôi lí nhí: “Chị, chị nào có thể hứng thú với số tiền ít ỏi đó của em.”
Chị lại nghĩ một lúc, cầm bút lên điền thật cẩn thận, ký tên, nói: “Đợt một lát chị sẽ nhờ luật sư đóng dấu rồi đưa em, như vậy...”
Tôi vội ngắt lời: “Không cần đâu ạ, em đã gây cho chị nhiều phiền phức, em rất tin tưởng chị.”
Chị như vẫn muốn nói thêm gì đó, tôi vội vàng muốn đi ra ngoài. Tôi nghĩ, nhờ chị như vậy đã khiến tôi xấu hổ chết mất rồi.
Tôi lui tới cửa, chị gọi lại: “Cảnh Minh.”
Tôi sững sờ, có vẻ đã rất lâu rồi chị chưa gọi tên tôi. Tôi quay đầu lại, chị vẫn ngồi đó nhìn tôi, trong ánh mắt như có lời muốn nói. Sắc mặt chị có chút nghiêm trọng, có chút lạnh lùng, thậm chí đến cả nụ cười thương hiệu ấy cũng không thấy xuất hiện.
Tôi lại nói sai điều gì sao?
Chị nhìn tôi một lúc, lùi về sau một bước, tay trái đẩy cái hộp bên cạnh tới, cầm lên đặt trên bàn, nói: “Ngày kia em phải về nước, đây là quà tặng em, hi vọng em sẽ thích.”
Tôi chần chừ bước tới, cầm chiếc hộp lên, bóc chiếc ruy băng màu vàng và mở nó ra. Trong đó là một chiếc đồng hồ, mặt đồng hồ là hình chai sâm phanh nổi tiếng, dây đồng hồ màu đen với hoạ tiết hoa văn chìm. Tôi vừa nhìn đã lập tức đóng chiếc hộp lại, đặt lại chỗ cũ: “Em đã nhận tấm lòng của chị, còn cái này quý giá quá, em không nhận được.”
Trên khuôn mặt chị vẫn là sự bình thản vô cảm đó. Nhàn nhạt nói: “Lần trước... chuyện lần trước, chị rất xin lỗi, hi vọng em không để bụng. Đương nhiên chiếc đồng hồ này không phải để tạ lỗi. Chỉ là, hiện tại em cũng đã đi làm chính thức, nên đây là một món quà dành cho em... Chúc em có một tương lai tươi sáng.”
Hoá ra món quà này không phải để tạ lỗi. Tôi có chút khó chịu, chóp mũi chợt thấy cay cay.
Tôi nhìn vào mắt chị, có vẻ như ánh mắt chị cũng rất điềm tĩnh. Tôi cúi đầu xuống, bắt đầu thấy chút nghẹn ngào, tôi nói: “Thẩm Phương, em rất vui vì được quen biết chị ở đây. Chị đã giúp em rất nhiều, thật ra trong thâm tâm em vô cùng cảm kích chị. Nhưng, người như em, có lúc rất hỗn láo... Nếu như em có đắc tội với chị, mong người rộng lượng như chị sẽ không có tầm nhìn hẹp hòi như em. Em đã hiểu lòng chị. Còn về món quà, thôi vậy. Nguời bình thường như em cũng không thể nào có phúc mang lên người món quà chủa chị, mang ra ngoài người ta sẽ nói đó là hàng giả. Thật lòng, em rất cảm ơn chị. Em đã gây nhiều phiền phức cho chị rồi. Vậy, em đi trước đây.” Tôi thấy cách nói chuyện của tôi có hơi đau xót, nhưng đã không còn tâm trạng đâu mà để ý nhiều như vậy.
Tôi vội vàng rời khỏi văn phòng của Thẩm Phước nhân lúc nước mắt còn chưa trào ra. Tôi không muốn đau lòng vì chị thêm một lần nào nữa, ánh mắt của chị làm tôi thấy xa cách, món quà quý giá của chị khiến tôi càng thấy hổ thẹn. Tôi thực sự muốn, dù nằm mơ cũng muốn có một chiếc đồng hồ của thương hiệu đó. Nhưng tôi không muốn chị tặng tôi một món quà vào lúc tôi cấp thiết cầu xin sự giúp đỡ từ chị, hay vào lúc tôi và chị chỉ là mối quan hệ cấp trên - cấp dưới thuần tuý, hơn nữa đó lại là một món quà mà tôi không xứng. Ngoài ra, đó không phải để xin lỗi. Mọi khoảng cách bất thường này khiến tôi rất khó chịu.
Tôi đưa lại cho ngân hàng bản kê khai. Tôi nghĩ, giữa tôi và Thẩm Phương cũng chỉ còn lại sự tin tưởng từ khoản tiền này.
Ngày hôm sau, tôi ở nhà cả ngày thu dọn hành lý. Dọn dẹp nhà cửa, bọc kín mọi thứ không cần dùng đến. Đến hơn 3 giờ, mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi lấy hộ chiếu và vé máy bay ra ngắm nghía, sau đó lại ngồi lên bệ cửa sổ, tâm trạng hơi chùng xuống. Chiều ngày mai, khi tôi đi, không biết bao giờ mới có thể quay lại.
Bất giác tôi lại nghĩ đến Thẩm Phương. Năm nay vì có chị nên mới trôi qua thật nhanh. Tôi nhớ lần đầu tiên, tôi thấy chị trong cơn mưa vào ngày sinh nhật của tôi, chị đưa tôi đến ga tàu điện ngầm, nhớ khi chị hát cho tôi giữa bãi cỏ và nhìn tôi rơi nước mắt, nhớ đến đêm sinh nhật chị khi đó, chị trông mềm yếu biết bao dưới bộ trang phục mỏng manh, chị đã bỏ mặc bạn bè để đến gặp tôi, nhớ lại... sự chăm sóc của chị dành cho tôi... nhớ lại... rất nhiều, rất nhiều. Tôi chợt phát hiện, dường như trong não tôi chỉ nhớ về muôn vàn sự tử tế của Thẩm Phương đối với tôi. Là do con người tôi quá lương thiện, hay là, thật ra chị đã đối xử với tôi quá tốt và quá nhiều?
Tôi đã quá bồng bột. Đến tận giây phút cuối cùng, chị vẫn muốn tặng tôi một món quà quý giá như vậy, còn tôi, ngoài việc làm càn làm bậy cố tình giận dỗi chị, tôi đã cho chị được cái gì? Có phải rất lâu sau này, nếu chúng tôi không còn có thể gặp lại nhau nữa, chị sẽ chỉ biết thở dài khi đôi lần nghĩ về tôi hay không? Sau đó đúng như những lời chị nói đêm đó, là tôi thực sự đã khiến chị chạnh lòng, thất vọng?