Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 52: Chương 52




6-12-2006 - 11:59:09

Không biết bị sao nữa, như Rain nói vậy, càng viết càng rối, tâm trạng càng tệ. Nghĩ lại những chuyện không vui như thể chúng lại xảy ra lần nữa, coi như là lời cảnh báo vậy.

6-12-2006 - 12:12:16

Đúng là tôi ích kỷ nhưng tôi thề sẽ không để những chuyện như vậy tái diễn nữa. Ít nhất đến giờ tâm trạng tôi vẫn vậy.

7-12-2006 - 09:21:42

Thấy vài lời phân tích của các bạn đọc, thật ra trong vài năm qua tôi luôn nghĩ về điều đó, có nhiều chuyện không thể nói rõ trong một sớm một chiều. Các bạn chửi tôi cũng được, cười tôi cũng được. Cuộc sống luôn trôi qua từng ngày, con người cũng trưởng thành theo năm tháng. Tôi và chị đã hai năm không gặp nhau. Sau khi đã gặp, đều phát hiện đối phương có thay đổi. Thời gian dần dần sẽ làm rõ mọi chuyện.

Đó cũng là lý do ban đầu tôi viết thứ này. Tôi hi vọng nhân lúc bản thân vẫn còn suy nghĩ này mà lưu trữ vào trong con chữ, có lẽ qua vài năm nữa khi quay đầu nhìn lại, tôi vẫn sẽ còn có thể nhớ lại cảm xúc của mình khi đó.

Các bạn đừng hi vọng bài viết của tôi sẽ hot, tôi không muốn như vậy, thật đấy. Đôi khi, những lời thầm lắng chỉ được tuôn ra khi được giấu mặt có phải không. Nếu như tôi thực sự mong có ngày nào đó Thẩm Phương sẽ đọc được những dòng này, không bằng nói thẳng cho chị còn hơn.

Viết một chút về cuộc nói chuyện hôm nay, nếu như các bạn muốn xem. Thật ra là tin nhắn.

Buổi chiều khi đang họp. Tôi đang cố gắng chống đỡ lại cơn buồn ngủ. Chợt điện thoại rung lên, tôi lặng lẽ lấy ra xem, trên đó viết: “Gió sợ quá, thổi bay cả chị đi rồi.”

Tôi rep: “Gió cũng thổi tỉnh cả em luôn này:)”

Chị rep: “Sợ quá. Em ngủ trong giờ làm việc hả?”

Tôi rep: “Đang giờ không làm việc, đang tham gia buổi huấn luyện An toàn và đạo đức quản lý phòng thí nghiệm với sếp em.”

Chị rep: “Nếu để sếp thấy em đang ngủ, ổng sẽ chém chết em.”

Tôi rep: “Ổng đang ăn vụng nho còn thừa lại từ bữa trưa kìa, một quả, lại một quả, một quả lại một quả...”

Chị rep: “Cool, cả hai người thật là.”

Tôi rep: “Chị biết tại sao ổng lại đề bạt em không.”

Chị rep: “Bởi vì cả hai đều ấm đầu.”

Tôi ngồi sau bàn làm việc, lén lút nhắn tin, thỉnh thoảng nhìn trộm cô tiến sĩ tập huấn xinh đẹp, may mà không cần trả lời câu hỏi. Có lẽ lần sau tôi sẽ đến công ty với mái tóc nhuộm vàng cho đỡ xúc phạm tổ quốc. Trong phòng họp này, tôi chính là kẻ lạc loài.

Trên chuyến tàu trở về nhà, lại nhận được tin nhắn: “Buổi huấn luyện có gì vui không?”

Tôi rep: “Cũng được, người thuyết trình là một cô gái rất cool, tầm 30 tuổi, thon gọn, tóc vàng, thẳng, mắt nâu, xinh đẹp, vô cùng sharp (dịch thế nào nhỉ? Hình như từ này bao gồm nhiều nghĩa lắm, xin lỗi nha), hài hước, là tiến sĩ, làm trong Hệ thống Đánh giá Rủi ro Thử nghiệm Quốc gia.”

Chị rep: “Thế tại sao em còn ngủ?”

Tôi rep: “Hỏi khó đấy. Chị biết đấy, em vẫn luôn là một người đơn giản. Sếp cũng không quan tâm, chỉ ngồi ăn nho, xong lại gặp em đang gặm một miếng pho mát vừa đi trộm về.”

Chị rep: “Công ty quá đỉnh!”

Tôi rep: “Không phải do em trộm.”

Chị rep: “Giả sử ăn nhiều quá phình ra tại chỗ, chắc là không thể đi trộm được nữa.”

Tôi rep: “Cô gái đáng yêu, chị biết không, ăn nhiều thứ đó sẽ khiến gió không dễ dàng thổi bay chị đi. Nghe đài nói ngày mai sẽ có cơn gió mạnh hơn đổ bộ từ bờ biển Tây Nam đến.”

Chị rep: “Cảm ơn, nghe có vẻ như tối nay phải ăn nhiều hơn.”

Tôi nhìn tin nhắn mà ngốc ngếch nhếch môi. Sếp lại tách một miếng pho mát nhét vào miệng: “Thuý Hoa, hợp đồng điện thoại của em một tháng có thể nhắn bao nhiêu tin?”

Tôi nói: “100.”

“Có đủ không?”

“Không sao ạ.”

Ông ấy “À” một cái, lại hỏi: “Em có muốn một miếng không, trời lạnh quá.”

Tôi xua tay: “Thôi ạ, buổi trưa ăn nhiều quá, bây giờ vẫn còn no.”

- --------

Bỗng nghe thấy tiếng chị truyền lại từ trong phòng tắm, tôi chạy vào xem, thấy chị đang nhìn vào gương với khuôn mặt đỏ phừng, cong môi lên. Tôi hỏi: “Chị sao thế.” Chị quay người lại, bĩu môi, vạch cổ áo choàng tắm ra một chút, tôi nhìn thấy trên làn da trắng nõn của chị có lưu lại “bằng chứng phạm tội“. Tôi lại đau lòng. Bước đến ôm lấy chị, tay xoa những vết tích còn đo đỏ kia, cẩn thận hỏi: “Có đau không?”

Chị phì cười, nhéo má tôi, nói: “Sao em lại đáng yêu như vậy? Em có biết cái này gọi là gì không?” Tôi cười, nói: “Ở Trung Quốc bọn em gọi đó là dâu tây“. Thẩm Phương cười, nói bằng tiếng Anh: “Là dấu vết của tình yêu.” Tôi cũng cười, cười đến nhói đau. Tôi thấy chị thật đáng thương. Tôi ôm chị, nhẹ nhàng nói bên tai chị: “Nếu như sau này em còn bắt nạt chị như vậy, chị hãy đánh em đến chết bằng đậu hũ nhé.”

Chị cũng cười: “Chị không muốn em chết, chị muốn em sống, nhưng mãi mãi sẽ không được gặp chị.” Lòng tôi lại chua xót, nghĩ, sao cô gái này lại ngốc thế, đụng trúng một bãi phân mà coi như đó là bảo vật. Tôi không kìm được mà ôm chị thật chặt. Tôi nghe chị lại nhẹ nhàng nói: “Hãy nhớ những gì em đã đồng ý với chị tối qua.”

Tôi hơi sựng lại, nghĩ, tôi đã đồng ý chị điều gì?

Thẩm Phương giúp tôi dọn đồ đạc về căn phòng khách dưới tầng của tôi. Xong xuôi, tôi chuẩn bị ra ngoài với tiền và chìa khoá xe trong tay. Thấy Thẩm Phương vẫn bày ra bộ dạng lưu luyến không nỡ rời xa mà thở dài. Tôi lấy toàn bộ số tiền trong ví ra, chỉ chừa lại cho mình một nghìn, còn lại khoảng chừng 2 nghìn đưa cho Thẩm Phương: “Chị cầm tiền mặt đi, nhỡ như ra ngoài gặp chuyện gì thì gọi xe về.”

Thẩm Phương nhìn khó kiểu: “Chị có thẻ mà, hơn nữa chị cũng không ra ngoài, mà ra ngoài cũng có xe.”

Tôi dúi tiền vào tay chị: “Chị tưởng đây là nước Anh sao? Ở đây không phải chỗ nào cũng cho chị quẹt thẻ.”

Chị vẫn từ chối: “Vậy chị có thể rút tiền.”

Tôi doạ chị: “Đừng, em nói với chị, đất nước đang loạn lắm, bọn cướp đang đợi ở cổng ngân hàng, nếu chúng gặp một cô gái không sõi tiếng như chị, chúng sẽ lập tức cướp hết không chừa lại cái gì, đến lúc đó chị không kịp khóc đâu.”

Thẩm Phương bĩu môi: “12 tuổi chị đã tự đến Anh lưu trú, giờ lớn rồi mà còn bị coi là trẻ con.” Chị nhìn số tiền trong tay, lấy vài tờ, phần còn lại đưa cho tôi: “Chị không mua gì cả, không dùng đến nhiều tiền thế này. Không phải em còn đưa mẹ đi chơi sao? Em cầm nhiều một ít.”

Tôi dài mặt ra: “Sao chị rách việc thế, thật phiền. Bảo chị cầm chị cứ cầm đi, chị nghĩ ở đây là bảng Anh sao, đồng nhân dân tệ cứ tiêu thoải mái, chúng đâu có giá trị lớn như đồng đô la Hong Kong. Chút ít như vậy thôi chớp mắt cái là tiêu hết ấy mà. Hay là chị chưa từng đến Hong Kong? Quê một cục thế này.”

Thẩm Phương không nhịn cười nổi, tiến đến dính sát vào tôi: “Sao lại tốt với chị như vậy?”

Tôi véo mũi chị: “Ảo tưởng hả.”

Chị vui vẻ chu môi, kéo kéo cánh tay tôi và nói: “Em có biết hiện giờ ánh mắt em nhìn chị đã khác lúc trước không?”

Tôi nói: “Nhìn đê mê chứ gì?”

Chị cười, gật đầu: “Có một chút.” Tôi ôm chị lại gần, hôn lên mặt chị, cảm nhận được sự kích thích chạy khắp cơ thể, tôi nghe Thẩm Phương nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Cảnh Minh, hiện giờ em đang nhìn chị với ánh mắt ngập tràn tình yêu.”

Nghe xong lời này, dục vọng mạnh mẽ trong tôi bỗng tắt ngóm trong tức khắc. Tôi thấy sợ hãi. Tôi bối rối đẩy chị ra. Tôi không dám tin mình lại có hứng thú mãnh liệt như vậy đối với cơ thể của một người con gái, lại còn có nỗi niềm quyến luyến sâu sắc đến thế với con người chị.

Tôi nhớ lại những giờ qua, bạn trai tôi, người đã dắt tay tôi đi qua 9 năm, người tôi đã một năm chưa gặp, sắp bay đến đây rồi.

Trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Phương mà đau xót, rồi lại đau đớn vì hổ thẹn khi nghĩ đến bạn trai. Tôi hoảng hốt nói: “Không nghịch nữa, em phải đến sân bay đây.”

Nói xong bèn đi ra ngoài. Bước đến cửa, ngoái lại thấy Thẩm Phương vẫn ở đó dõi theo, trong tay vẫn nắm một ít tiền, nhưng trong mắt lại bình đạm đến không nhìn ra cảm xúc vui buồn.

Tim tôi lại thắt lại. Tôi ngượng cười: “Em luôn mở điện thoại, nếu có chuyện chị chỉ cần gọi cho em thôi.” Tôi thấy hình như chị có khẽ cười, như đã gật đầu, rồi nói: “Bất kể mấy giờ, chị, chỉ cần gọi.”

Tôi bước ra khỏi phòng, khép cửa. Bước ra ngoài vài nước, đi vào thang máy. Gần như tôi đã tự giáng lên mặt mình một cái bạt tai khi cánh cửa đóng lại. Tôi thấy mình không còn là một con người nữa.

Đứng chờ ở cửa sân bay, trong lòng buồn rầu không rõ vì sao. Thậm chí tôi còn nghĩ sẽ tốt hơn biết bao nếu bọn họ không đến, sẽ tốt hơn biết bao nếu máy bay bị delay, tôi không còn mặt mũi nào gặp họ cả.

Tôi muốn cho mẹ tôi nở mày nở mặt, ai ngờ lại vỡ lở thành xôi hỏng bỏng không. Tôi và bạn trai đã khăng khít bên nhau suốt 9 năm nhưng tôi lại suýt bỏ chạy theo người khác. Bố tôi, Thẩm Phương, chỉ một buổi tối ngắn ngủi mà tôi đã làm ra biết bao nhiêu chuyện. Tôi lại căm hận bố tôi, nếu không phải vì ông ta đã đảo lộn cuộc sống yên bình của tôi, thì hiện giờ tôi đã chờ ở đây với tâm trạng quá đỗi mong đợi và hào hứng. Nhưng, tôi lại bắt đầu oán hận bản thân, tại sao mày lại vô dụng đến thế, chạy đi nấp sau váy Thẩm Phương kiếm chắc chút ít gì chứ? Người ta là một cô gái tốt đẹp, mà... Tôi chỉ muốn bóp bản thân, bóp chết cũng không thoả hận, chỉ có điều thấy nhiều người xung quanh quá, không làm thế được, thôi vậy, về nhà tìm chỗ không có người sau. Lại nghĩ, thôi vậy, dù sao tôi cũng không phải đàn ông, nhưng, vẫn là, tôi vẫn cảm thấy rằng tôi thực sự là một tên khốn nạn vì đã tìm cái cớ như vậy, tuy nhiên tôi đã nhanh chóng đè nén suy nghĩ đó lại.

Từ đằng xa giữa đám đông, tôi nhìn thấy mẹ nhảy cẩng lên và vẫy tay về phía tôi với một dáng vẻ không mấy khoẻ khoắn. Đằng sau bà là một thân hình cao lớn kèm theo một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, đang cười thật rạng rỡ với tôi, nhưng anh không vẫy tay. Tôi nhìn xuống dưới, bàn tay đó đang vừa cầm một chiếc thùng to, trên vai đeo một chiếc túi lớn. Hai bóng dáng ấy vừa xuất hiện đã khiến nước mắt tôi rơi xuống lã chã. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng đôi môi run rẩy không thể kiềm chế được. Tôi cố cắn môi mình, cũng không biết mình đã cắn mạnh đến thế nào, không có cảm giác gì cả. Sau đó bạn trai nhìn thấy dáng vẻ tôi như vậy, anh bỏ chiếc túi xuống, ôm chặt tôi và khóc: “Em yêu, miệng em rách rồi này.”

Mẹ tôi cũng chạy đến ôm tôi, nước mắt ngắn dài của ba người đã thu hút cái nhìn của người qua đường, chắc họ đang nghĩ, đây là sinh li hay tử biệt vậy? Ha ha, thực ra đều không phải, đây chỉ là cuộc hội ngộ sau một năm lẻ một tháng mà thôi.

Sau này, tôi nghĩ, đáng lẽ mẹ và bạn trai tôi đã không khóc, chỉ là họ nhìn thấy bộ dạng tôi như sắp chết nên mới thấy thương tôi. Còn tôi, tôi khóc cái gì? Thật ra tôi không thể hiểu nổi điều này, chỉ là lúc đó, những giọt nước mắt hối hận và hổ thẹn của tôi, lại bị những người lương thiện này hiểu lầm thành đó là cách thể hiện cho tình yêu sâu đậm. Bọn họ, gồm cả Thẩm Phương, đều quá đỗi lương thiện. Còn tôi, cứ lần này đến lần khác lợi dụng sự lương thiện của họ, hết lần này đến lần khác làm tổn thương họ.

Chúng tôi đều khóc một trận, cuối cùng biến thành một tràng cười.

Chúng tôi chuyển đồ đạc lên xe, bạn trai tôi lái xe, cố ý không đi đường vòng, mà rẽ một vòng tròn lớn từ trung tâm thành phố. Mẹ tôi ngồi phía sau nhìn thành phố phồn hoa và nói: “Thượng Hải tinh tế hơn Bắc Kinh, nơi đâu cũng đặc sắc, rất sạch đẹp. Bắc Kinh lúc nào cũng gió, bẩn lắm.”

Bạn trai cũng vui vẻ góp đôi câu vài lời. Nhưng phong cảnh phố xá đối với anh chẳng thể sánh bằng tôi, anh sẽ đưa tay ra nắm lấy tay tôi nhân lúc kẹt xe và đèn đỏ. Tôi không tránh né, tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh luôn nở nụ cười rất rạng rỡ mà lòng tôi cũng vui theo. Nhưng, thi thoảng, hành động của anh khiến tôi nhớ đến tên bác sĩ cắt đầu Mohegan, không biết nếu Thẩm Phương ngồi hàng ghế sau, liệu chị có luyện Độc Cô Kiếm như tôi không? Nhớ đến chị, trái tim tôi lại đau.

Chúng tôi trở lại khách sạn năm sao. Khiêng hành lý xuống. Mẹ tôi nhất quyết muốn thuê thêm một phòng, vì chúng tôi có ba người. Tôi nói: “Lãng phí nhiều tiền làm gì, căn phòng công ty cấp cho con cũng không xa lắm, để trống thì tiếc.” Tôi bảo bạn trai cầm thẻ phòng quay về căn phòng ban đầu đó, bạn trai đứng đó, ban đầu không biết đường đi, lại hỏi, em không đi à? Tôi hơi căng thẳng và nói: “Anh đã lớn như vậy, sao không biết tìm đường chứ, không phải có bản đồ sao? Em còn phải nói vài chuyện với mẹ em.” Lúc đó anh ấy mới không cam chịu rời đi. Mẹ tôi cũng đứng lên: “Như thế còn ra thể thống gì, đi, chúng ta đều đi.” Bạn trai đắc ý nói thầm với tôi nhân lúc mẹ tôi đi qua: “Bây giờ mẹ em thích anh lắm, nếu em cứ bắt nạt anh, anh sẽ mách mẹ em.” Tôi thấy dáng vẻ anh đắc ý như vậy, trên mặt như nở hoa, giơ tay lên véo lấy khuôn mặt trắng ấy, nói: “Anh dám hả, thử xem, em sẽ đá anh.” Bạn trai đau đớn xin tha: “Được được được, chị cả, nhất chị, nghe chị hết.” Tôi thè lưỡi với anh, sau đó chạy về phía trước đuổi theo mẹ tôi.

Tôi lo lắng không nói lên lời, tôi rất sợ lúc này Thẩm Phương sẽ xuống lầu và xuất hiện ở sảnh lớn. Tôi không biết liệu chị có rõ khi tôi nhắc đến “chúng tôi” là bao gồm những ai không. Tôi nghĩ, chị thông minh như vậy, chắc sẽ nghĩ tới. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tốt nhất vẫn không nên để chị thấy được, nếu không tôi sẽ rất khó sống.

Chờ cho đến khi đã xếp phòng xong, chúng tôi mới tìm được một nhà hàng cho một bữa đoàn tụ, thật ra chỉ là ăn hương ăn hoa, buổi tối mẹ tôi muốn ăn tại một nhà hàng thật tốt, để chúc mừng vì tôi đã về nước và tìm được một công việc khá khẩm.

Buổi chiều, đi dạo từ Đường Nam Kinh đến Bến Thượng Hải. Đi xong. Chúng tôi nghe nói đến một nhà hàng, cũng có thể coi đó là chuỗi nhà hàng, tôi rất thích cái tên đó. Khi bước vào, tôi chỉ vào tấm biển nhà hàng và nói với bạn trai: “Hồng Đậu Sanh Nam Quốc, Xuân Lai Phát Kỉ Chi, cái tên này, vừa thuận miệng, vừa tao nhã.” Có lẽ do nửa sau câu thơ đọc thuận miệng này, bạn trai nâng bàn tay đang nắm chặt tay tôi lên, hôn một cái: “Em yêu, anh nhớ em.” Tôi nhìn đôi mắt đơn thuần của anh hiện lên một tia buồn bã, khác biệt hẳn so với sự trẻ trung vui vẻ vừa rồi. Tôi nhìn anh và nói: “Em cũng nhớ anh.” Sau đó anh cười ngốc, dường như tôi lại nhìn thấy chàng trai trẻ to lớn trên sân bóng rổ đang cười rạng rỡ với quả bóng trên tay và chạy về phía tôi. Lúc đó, tôi vẫn còn luôn giả làm thục nữ giúp anh ấy lau mồ hôi. Ánh mắt của anh vẫn trong veo, thuần khiết và tràn đầy tình yêu như xưa. Tôi giơ tay lên véo mặt anh: “Anh nói dối em sao, bảo nhớ em mà vẫn béo lên.”

Mẹ và bạn trai đã gọi rất nhiều món ăn mà tôi thích, tôi say mê khi thấy bộ dạng mẫu từ tử hiếu của họ, tôi không nói đến chuyện hôm qua bố tôi đến, bạn trai cũng tỏ ra không biết chuyện gì. Tôi nghĩ thầm, chàng trai này đúng là không phí công mẹ tôi yêu thương. Bữa ăn qua đi một cách rất vui vẻ. Tôi lại trở thành bảo bối nhỏ trong nhà, ra oai chỉ bảo bạn trai làm hết việc này đến việc khác, cố ý sai bảo anh ấy; ăn no xong, tôi làm nũng nằm nhoài vào vòng tay của mẹ, còn tranh giành bạn trai nịnh bợ mẹ. Mẹ tôi dỗ dành xong, còn nói: “Được rồi, cả hai đều là khúc ruột của mẹ.” Tôi nghĩ đây chính là hạnh phúc gia đình mà tôi hằng mong ước, tất cả điều bất hạnh và đau thương đều từng chút từng chút một biến mất tại đây. Thật ra, không phải không còn đau khổ, mà là trong bầu không khí hoà thuận đẹp đẽ như vậy, tôi có thể tạm ngừng suy nghĩ, trăn trở về muôn vàn vấn đề mà tôi phải đối mặt. Đương nhiên, bao gồm cả Thẩm Phương.

Kết thúc bữa ăn, tôi và bạn trai thanh giành thanh toán. Mẹ tôi cười và nói với tôi: “Để Hiểu Quân thanh toán là được rồi.” Tôi quay về chỗ ngồi, nũng nịu với mẹ: “Có phải mẹ không cần đứa con gái này nữa không, khi thanh toán người ta đều để người thân thương nhất làm, còn mẹ rõ ràng đang đẩy con ra ngoài mà, anh ấy đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mẹ rồi, khiến mẹ thích anh ấy đến như vậy.” Mẹ gỡ tay tôi ra, cười đến không ngậm được mồm: “Mẹ cũng vì thích cậu ấy thôi, đối xử với mẹ tốt lắm. Mẹ nói với con này, sau này không được phép bắt nạt Hiểu Quân nữa, không được...” Mẹ tôi giơ tay lên làm động tác muốn đánh, tôi vui vẻ nói: “Thật hiếm lạ, hoá ra trên đời này cũng có người như mẹ, ai lại ra tay giúp người ngoài như vậy.”

Mẹ tôi được một trận cười đã đời, kéo tôi nói: “Hai đứa đã ở bên nhau lâu như vậy, mấy hôm trước chú Vương và cô Vương tới, nói con đã sắp tốt nghiệp, cũng nên tính dần chuyện hai đứa. Mẹ nghĩ cũng phải, dù con chưa lớn những tình cảm của hai đứa rất tốt, đây là chuyện sớm muộn thôi, đợi khi hai đứa về một nhà, mẹ cũng có thể yên tâm...”

Mẹ tôi vẫn tiếp tục cười nói, nhưng tôi không nghe lọt tai bất cứ chuyện gì. Tôi hơi chóng mặt, không nghe lọt tai cũng hợp lý, nhưng, hình như có gì đó không ổn. Tôi bắt đầu nghĩ đến Thẩm Phương, trái tim tôi lại đau nhói. Tôi thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Trên đường quay về khách sạn, tôi lấy cớ là say xe, nằm tại hàng ghế sau không muốn nói gì. Mẹ và bạn trai tôi thấy kỳ lạ, nói: “Trước giờ con có say xe đâu?”

Tôi thản nhiên nói: “Hồi ở Anh con mới bắt đầu bị say xe, lần trước bạn con đón sinh nhật, phải ra bờ biển...” Nói đến đây, ngực tôi như bị cái gì đó đâm vào. Tôi không thể nói tiếp được nữa, nhớ về Thẩm Phương lúng túng lái xe trong bộ dạ tiệc mỏng manh ngày hôm đó, khiến tôi thương như muốn tan nát trái tim. Tôi thầm mắng mình, mắng Thẩm Phương. Tôi chửi mình là tên súc vật, tôi chửi Thẩm Phương là đứa ngốc. Mẹ tôi vẫn tiếp tục hỏi: “Đến bờ biển thì sao? Con bị say xe khi đến bờ biển sao...” Tôi xua tay: “Mẹ đừng nói nữa, con muốn nôn.”

Bạn trai dìu tôi về phòng, bọn họ vội vàng lấy khăn và nước cho tôi. Hình như tôi say xe thật, cuối cùng không nhịn được nữa, chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa. Sau đó, trở lại giường, yếu ớt nói với họ: “Ôi, phí cả mấy con cua vừa ăn.” Sau đó mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Tôi ngủ đến nửa đêm mới tỉnh lại. Nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng của mẹ tôi ở giường bên cạnh. Điều hòa hình như hơi thấp, hơi lạnh, tôi kéo chăn lên, nghĩ thầm, chắc giờ này bạn trai đã ngủ rồi nhỉ, lại nghĩ, chắc Thẩm Phương cũng ngủ rồi nhỉ. Tôi mò điện thoại, thấy màn hình chờ vẫn im ắng như thường. Tôi bắt đầu nhớ đến khoảng thời gian quen bạn trai hồi cấp ba, những ký ức đó xen kẽ với những ký ức về Thẩm Phương. Tôi thật sự cảm thấy trong hai người họ, một người giống như ánh trăng sáng trước giường, người lại là nốt chu sa trước ngực. Tôi dường như rất bình tĩnh phân tích rất lâu. Cuối cùng, tôi cho Thẩm Phương là nốt chu sa, nhìn có vẻ bắt mắt, hơn nữa lại đặt trước ngực, nhưng đó chỉ là sự tò mò trong chốc lát, chưa nói đến việc chúng tôi có cùng giới tính. Nếu là khác giới, một “phàm phu tục tử” như tôi làm sao có thể xứng với Thẩm Phương đây. Thế giới của chị là một đất nước mơ ước đầy khao khát và hi vọng đối với tôi. (Như một bạn đọc hỏi). Tôi bắt đầu nghĩ, nếu như, Thẩm Phương không có ngoại hình xinh đẹp, liệu tôi có mê mẩn chị ấy không? Cho dù chị sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng lại vô danh không một xu dính túi, liệu tôi có dựa dẫm và tôn thờ chị như một vì tinh tú trên trời không? Có vẻ như dù thiếu một trong hai, tôi cũng sẽ nói “không“. Điều này không liên quan gì đến giới tính. Hơn nữa, vốn dĩ lại có thêm vấn đề về giới tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.