Khi tôi đeo túi to túi nhỏ theo sau Thẩm Phương quay về căn biệt thự của chị, thật ra tôi rất vui. Tình cảm mãnh liệt của tôi và Thẩm Phương đêm qua cùng với lòng khoan dung thu nhận của chị khiến trong lòng tôi xác nhận chị đã yêu tôi. Tôi không nghĩ kỹ rằng liệu bản thân tôi cũng có tình cảm như thế với chị hay không, chỉ là tôi rất mãn nguyện với thái độ nhân nhượng và chiều chuộng của chị. Với một người vừa thất tình như tôi mà nói, sự yêu chiều của bất cứ ai cũng có thể ít nhiều lấp đầy khoảng trống trong tôi, ít ra, tôi cảm thấy bản thân không còn nhất thiết phải vụn vỡ về mặt tình cảm.
Nhưng, còn chưa được vui vẻ bao lâu, tôi đã bắt đầu hoài nghi rằng tất cả những điều đó liệu có phải chỉ là mơ tưởng của riêng mình tôi.
Thái độ của Thẩm Phương dành cho tôi, kỳ thực khiến tôi trăn trở không thông, lúc nóng lúc lạnh.
Ban đầu, tôi được sắp xếp ở tại phòng khách tầng 3. Căn phòng rất đẹp, rộng rãi, ấm áp, thoải mái và dĩ nhiên rất xa hoa. Tôi bắt đầu thấy tiếc, vì ngay từ đầu cứ tưởng Thẩm Phương sẽ cho tôi ở cùng với chị, nhưng đây chỉ là ý nghĩ phút chốc thoáng qua, rồi ngay lập tức tôi lại nghĩ, như vậy cũng được, có không gian, có khoảng cách. Xin hã