Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tôi đã rời giường ra ngoài. Tôi chuẩn bị bỏ nhà ra đi. Hôm đó, là ngày cuối cùng trong năm.
Tuy nhiên, rõ ràng việc tôi chạy trốn như vậy là vì mục đích xả giận. Tôi căn bản không mang theo những thứ đồ mà tôi chuyển đến nhà Thẩm Phương, mà chỉ đơn giản mang theo đồ dùng cá nhân và ví tiền, tất nhiên không quên đem theo máy ảnh. Trên đường đến ga xe lửa, tôi lo lắng rằng Thẩm Phương sẽ nhìn thấu tâm cơ của tôi và nghĩ rằng tôi chạy ra ngoài chơi, nhưng, tôi đã cố ý để quên điện thoại, ít ra có thể hù chết chị nếu chị ấy không tìm được tôi, lại nghĩ, tốt nhất khiến chị tức chết đi, ai bảo chị đánh tôi.
Thật ra, ở Anh tôi còn quen ai khác ngoài Thẩm Phương sao? Tôi nghĩ, vài người Trung Quốc ở các khoa khác mà tôi biết trong trường dường như chưa thân với tôi đến mức có thể vội vàng xông vào nhà người ta, huống chi ở lại qua đêm. Không sai, tôi định lang thang vài ngày bên ngoài. Bỏ nhà ra đi rồi đêm lại về, thì có được coi là bỏ nhà ra đi không?
Tôi lang thang bên ngoài, may thay, trời đang dần sáng, người đi đường cũng nhiều lên. Tôi đi tàu điện ngầm đến ga xe lửa, không biết phải đi đâu. Ban đầu, tôi định đi tham quan Scotland, nhưng sau đó hỏi giá vé mới biết phải hơn 100 bảng Anh.
Tôi rụt tay lại, đó chỉ là một tấm vé, nếu sau đó phải tính thêm tiền ăn, tiền ở, tiền di chuyển... tốn nhiều tiền như vậy chỉ để xả giận, có vẻ chẳng đáng là bao. Hay là tìm một nhà nghỉ B&B giá rẻ ở tạm vài ngày cho xong? Nhưng lại có phần nhàm chán. Chẳng lẽ bổn tiểu thư đây thật sự thiển cận làm tất cả những chuyện này chỉ để né tránh chị ấy sao? Tôi lại loanh quanh một vòng, bỗng nghĩ đến một thành phố, đó là một thành phố cực bắc nước Anh hướng ra biển và luôn được xướng tên trên bản tin mỗi khi nhắc đến cuộc sống về đêm. Tuy nhiên, không có điều nào trong số này làm tôi hứng thú. Hình như tôi nhớ, thành phố đó được cho là điểm khởi đầu của “Vạn Lý Trường Thành nước Anh“.
Cũng giống Trung Quốc, cách đây gần 2.000 năm, Anh Quốc đã xây nên một bức tường dài chạy dọc bờ biển phía đông và phía tây, dựng lên một bức tường chắn giữa Anh và Scotland. Ban đầu, vua La Mã xây nên bức tường với mục đích giống với hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc, chỉ là, điểm khác biệt là chúng ta xây dựng Vạn Lý Trường Thành để chống lại sự xâm lược của ngoại tộc, trong khi họ ngừng chiến tranh để dễ bề sửa chữa.
Trong sách nói, bức tường đó cũng giống Vạn Lý Trường Thành của chúng tôi, giữa các bậc thành có đốt lửa hiệu, khiến tôi không khỏi khao khát về một điều gì đó. Cũng có thể vì Vạn Lý Trường Thành cách quê nhà không xa đã để lại quá nhiều ấn tượng đẹp đẽ và rực rỡ trong lòng tôi.
Di chỉ ấy được đặt theo tên của vị hoàng đế La Mã đã xây dựng lên nó, được gọi là Hadrian's wall trong tiếng Anh. Hadrian là một trong những vị vua vĩ đại với những thành tựu nổi bật trong lịch sử mở rộng Đế chế La Mã. Sử sách của chúng ta dịch là Hadrian Đại đế.
Tất nhiên, nổi tiếng không kém gì bức tường chính là bộ râu một mình một kiểu và thân phận gay “lưu danh sử sách” của ông ấy. (Nếu tôi nhớ không nhầm, là với người con trai nuôi không chia pháp lý của ông ấy, theo như tôi biết, có lẽ ông ấy là hoàng đế đồng tính sớm nhất và nổi tiếng nhất trong lịch sử phương Tây.)
Tuy nhiên, về vấn đề xu hướng tính dục của ông ấy, lúc đó tôi không kịp nghĩ nhiều. Một di tích gần 2000 năm, ở Trung Quốc của tôi, có thể nhìn thấy nó ở đâu? Đúng vậy, trong nền văn hóa của chúng tôi, người ta luôn nói rằng, loại bỏ cái cũ và chào đón cái mới. Nếu không đốt hết tàn tích của triều đại cũ, dường như ta sẽ không có đủ tự tin để tiếp tục tổ chức thế giới một cách tốt đẹp. 2000 năm trước đốt sách, 2000 năm sau, vẫn đốt tiếp. Người Trung Quốc thích màu đỏ - màu của lửa.
Tôi hỏi giá vé, 60 bảng Anh, có thể chấp nhận được. Vậy thì, đi thôi, không đi trường thành không phải hảo hán.
Sau hơn 3 tiếng ngồi đung đưa trên tàu hoả, tôi xuống tàu, đến với thành phố cổ kính và trang nghiêm. Ra khỏi ga xe lửa, nhét xu mua một bản đồ và đi men theo đường đến trung tâm thành phố.
Quả thật thành phố nhỏ hơn London rất nhiều, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, tôi đã đứng trước một tượng đài hùng vĩ chọc thủng bầu trời. Đài tưởng niệm đó thực sự rất cao, phía trên là một người đàn ông đang đứng chỉ tay về đằng xa. Tôi ngồi trên bậc thầm dưới tượng đài, rất nhanh, trời bắt đầu trở tối, nhìn đồng hồ, mới hơn 3 giờ chiều, xem ra hôm nay không thể đi được, vì vậy, tôi chỉ ngồi đó, nhìn dòng người qua lại.
Tôi phát hiện tôi rất thích phong cách kiến trúc của thành phố này. Phóng tầm mắt ra xa, dường như toàn bộ đều thuần một màu công trình kiến trúc theo phong cách Romanesque hùng vĩ, tôi thích Rome cổ kính, và từ đó tôi thích thành phố này.
Nơi này lạnh hơn nhiều so với London. Ngồi được một lúc, tôi phải đứng dậy tìm chỗ lấp bụng. Vì vậy, tôi đi về phía trước, nhìn thấy một cửa hàng McDonald's, đẩy cửa ra, bước vào, gọi một phần cheese burger phổ biến nhất, cùng với khoai tây chiên và coca..
Tôi đang ăn thì nghe thấy tiếng mẹ đẻ quen thuộc vọng qua từ bên cạnh, tôi quay đầu sang, có 3 học sinh trạc tuổi tôi đang bàn tán: “Buổi tối bên sông có bắn pháo hoa...”
Tôi ngồi trong McDonald's cho đến khi người ta đóng cửa mới đi. Thật ra cũng chỉ mới 6 giờ. Ra ngoài, mọi người trên đường đang rất náo nhiệt, khắp nơi đều treo đèn kết hoa. Bước đi theo dòng người, tôi xuống một con dốc rất lớn, dòng người tản dần ra, xung quanh là các câu lạc bộ và quán bar. Tôi đi bộ gần con sông và hỏi đường một ông lão nhìn như có vẻ rất nhàn rỗi.
Chúng tôi trò chuyện được vài câu, ban đầu tôi thực sự nghe không hiểu giọng ông ấy. Sau đó, ông ấy tự cười, nói: “Những người từ London đến như cô đều cười cách nói của chúng tôi như vậy.”
Sau này khi trở lại London, tôi biết được từ Thẩm Phương rằng, theo cách nghĩ của người Anh, cách phát âm tiếng Anh của người trong thành phố này cũng giống như khi nhắc đến tiếng Phúc Kiến với chúng tôi. Tôi nghĩ, thực ra không làm quá lên đến vậy, ban đầu Anh cũng chỉ to ngang ngửa một tỉnh của chúng tôi. Nhưng tôi vẫn phải tốn rất nhiều sức mới hiểu được ý của ông lão. Nếu muốn đợi pháo hoa, sẽ phải đợi đến nửa đêm mới có, nhưng cũng có thể qua bên kia sông để xem, ông ấy nói, những cây cầu ở đây rất nổi tiếng, có đến bảy cây cầu.
Tôi nhiệt tình cảm ơn ông ấy, vừa đi vừa giễu kiến thức hạn hẹp của ông, 7 cây cầu thì có gì đáng khoe chứ, người dân tỉnh lẻ ít hiểu biết. Nhưng khi tôi thực sự đến bên sông, tôi mới đần cả người, cuối cùng cũng hiểu tại sao ông ấy lại tự hào về cây cầu của ông như thế. 7 cây cầu thì không nói làm gì, 7 cây cầu to cũng không đáng nói, nhưng nếu họ xây 5 trong số chúng vừa khổng lồ vừa sát nhau như vậy, đó chính một sự sáng tạo mang tính biểu tượng.
Từ đó trở đi, bất cứ khi nào trên TV xuất hiện cây cầu nổi tiếng nhất ở thành phố đó, tôi sẽ kéo người bên cạnh đến xem và nói, nhìn này, nhìn này, ở đó có nhiều cây cầu cạnh nhau đấy.
Hai bên bờ sông cũng có nhiều club, còn có một con tàu lớn, nghe nói đó là một câu lạc bộ đêm rất nổi tiếng ở Anh. Tôi không đi, lúc đó tôi không biết đó là một câu lạc bộ đêm. Sau khi trở về London, Thẩm Phương biết tôi đã đến đó, chị cứ gặng hỏi xem rốt cuộc tôi đã đến “Công chúa mặc váy dạ hội” hay chưa, tôi bị hỏi đến sốt ruột, không nhịn nổi mà nói, nếu em đi thì em đã không về tìm chị nữa rồi. Thẩm Phương không hiểu ý tôi, tôi giải thích, nếu em gặp được ai đó vừa giàu hơn chị vừa yêu em, em sẽ đá chị ngay. Thế là, chị lại dỗi.
Ở đây cũng rất lạnh, lạnh như trái tim tôi vậy. Có lẽ nhiệt độ này đã đánh thức những dây thần kinh đã bị tê liệt lâu ngày của tôi. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài bên sông, đối diện với những ánh đèn sặc sỡ lấp lánh trên cây cầu có tuổi đời trẻ nhất, ngồi ngẫm nghĩ kỹ về tâm tư của mình.
Tôi vẫn nghĩ về kỳ nghỉ hè năm đó, sau đó nghĩ về bố tôi, sau đó là bạn trai, sau đó nghĩ đến việc quay về Trung Quốc. Đêm đó, từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy thực sự có lỗi với bạn trai
Không sai, tôi đã nghĩ đến việc sẽ ở bên anh ấy cả đời này, nhưng khi địa vị của tôi tiến lên từng chút một, tôi đã đối xử với anh ấy thế nào đây? Chê cười, thiếu kiên nhẫn, ăn nói cục súc. Tôi yêu anh ấy, nhưng tôi có từng thực sự tôn trọng anh ấy không? Và tại sao tôi có thể chế nhạo anh ấy mà không kiêng nể gì? Nguyên nhân chỉ có một, anh ấy đã yêu tôi thành tâm thật ý. Vậy nên, dù phải chịu bao nhiêu bất công và bao nhiêu áp lực “không xứng” trên đời, anh vẫn chiều chuộng tôi, vì anh yêu tôi. Ngay cả khi anh ấy chia tay với tôi, cũng chỉ vì tôi đã phụ lòng những mong đợi tốt đẹp mà anh ấy dành cho tôi.
Người giống như anh ấy, một cậu bé lớn lên trong một gia đình bình thường và hạnh phúc, làm sao có thể hiểu được một thế hệ trẻ đã phải trăm phương ngàn kế hãm hại chính bố mình chỉ vì “đồng tiền” cơ chứ.
Đúng vậy, thật khó để tôi có thể trải qua những xúc cảm mãnh liệt cùng anh ấy như tôi đã có với Thẩm Phương, có lẽ, giữa chúng tôi chưa bao giờ phải trải qua giai đoạn “nghiền ngẫm”, “dằn vặt” và có những cơn thèm khát bất tận như mối quan hệ của tôi và Thẩm Phương.
Nhưng suy cho cùng, thời trẻ chỉ là mùa xuân phút chốc thoáng qua, có phải khi không còn mục tiêu và tiếng nói chung, tôi liền có thể ngược đãi anh và cho rằng đó là chuyện đương nhiên, mà thậm chí còn đá anh sang một bên để đi tìm tình yêu mới? Nếu tôi làm vậy, thì có khác gì bố tôi? Nếu bây giờ chúng tôi có cách biệt trong tư tưởng, thì, với tư cách là một người bạn gái, tôi đã nhìn anh ấy ngày càng bị tôi xa rời trong những năm qua, nhưng chỉ mắng trách anh ấy mà không bao giờ thực sự tìm cách giúp anh ấy bắt kịp, có phải tôi cũng nên chịu phần lớn trách nhiệm không?
Tôi thực sự thấy có lỗi với anh ấy.
Sau đó, tôi lại nghĩ đến bố tôi. Lần đầu tiên, tôi cố gắng thừa nhận rằng tôi đã làm vậy với ông ấy bởi vì, thứ nhất, ông ấy đã từng làm tổn thương mẹ tôi (trước đây tôi đã hiểu rõ điều này); thứ hai, tôi thực sự quan tâm đến ông ấy. Tôi muốn ông ấy có thể đặt tôi vào vị trí quan trọng nhất trong trái tim như bao người cha khác, tôi muốn ông ấy có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì tôi, tôi sẽ không thực sự yêu cầu ông ấy phải từ bỏ thật, chỉ cần ông ấy có quyết tâm làm vậy là đủ.
Nhưng, hết lần này đến lần khác, giữa sự nghiệp của ông và con gái, dường như ông luôn gạt tôi qua một bên mà không cần quá đắn do hay nghĩ nhiều.
Tôi nhớ đến một bài báo giật gân mà tôi đã đọc, khi một chiếc cáp treo chuẩn bị rơi từ trên núi xuống, có một người cha ra sức nhấc con lên và cõng trên vai, toàn bộ những người trên xe đã chết, nhưng đứa con lại được sống sót. Tôi nhớ hình như Reader's Digest là bên đã đăng tải bài báo này.
Tôi nhớ, lúc đó tôi đã khóc. Lúc đó, nhớ đến bài báo này, tôi lại khóc thêm lần nữa. Nếu đổi lại thành tôi và ông ấy, liệu ông ấy có nâng tôi lên không?
Nghĩ đến đây, tôi thực sự cảm thấy bản thân vừa vô dụng vừa đáng thương. Trong nước mắt, tôi nghĩ, những chuyện đó cùng với chuyện Ji Shang, đều tuỳ theo ý Chúa đi.
Tôi không còn vương vấn về chuyện cổ phần hay được chia hoa hồng, tôi nên chuyên tâm học hành, tốt nghiệp và tìm một công việc mà tôi có thể gánh vác. Tôi sẽ kết thúc mọi chuyện tại đây. Nhưng, tôi chỉ mong rằng nếu có thượng đế ở một nơi huyền bí nào đó, hy vọng hãy khiến cho ông ấy hiểu rằng ông ấy thực sự đã sai, trên đời này luôn có những thứ mà tiền không thể mua được.
Tôi vùi đầu lên đùi và khóc rất lâu. Tôi thấy thật ra mình chẳng đạt được bất cứ điều gì mà tôi thực sự muốn cả.
Khi tôi lau khô nước mắt, tôi thề với màn đêm, sau này nếu như tôi kết hôn, tôi nhất định sẽ chỉ đem theo chiếc nhẫn này vào trong hòm mộ, I promise you to have and to hold, from this day forward, for better or for worse, for richer or for poorer, in sickness and in health, to love and to cherish, till death do us part.
Sau này có con, mẹ không cần con phải xinh đẹp, thông minh, có thể mang về bao nhiêu niềm kiêu hãnh, mẹ chỉ mong con khỏe mạnh, vui vẻ, sống tốt với mọi người. Còn mẹ, nhất định phải là người yêu con nhất trên cuộc đời này.
Cuối cùng, tôi nghĩ đến Thẩm Phương. Trái tim tôi đã lỡ nhịp lần đầu tiên vì chị, lần đầu tiên tim tôi nhạy cảm và ấm áp đến thế. Tôi nghĩ, tôi thật lòng thích chị, nhưng con người khi sống trong đời có thể thích rất nhiều người và rất nhiều thứ.
Khi bạn du lịch bằng ô tô, bạn có thể thích những dòng sông chạy vụt qua bờ vai, bạn cũng có thể bị choáng ngợp bởi những dãy núi xanh trập trùng nơi xa, nhưng cho dù những thứ này có thú vị đến đâu, bạn cũng không thể bỏ hết chúng vào trong túi.
Từng đi qua, từng thưởng thức, trong lòng để lại dấu ấn tốt đẹp, sau đó luôn có thể nhớ về nó một cách đẹp đẽ. Nếu như thực sự nhảy ra khỏi xe, đến cuối cùng rất có thể không những phải rời đi, mà còn gây tổn thương sâu sắc cho những hành khách ngồi cạnh.
Mà điều mà chị để ý, câu hỏi mà chị luôn hỏi tôi, nếu chị không xinh đẹp và giàu có, liệu tôi có còn thích chị không? Tôi nghĩ, thẳng thắn mà nói, tất nhiên sẽ không.
Nếu tất cả những gì chúng ta nhìn thấy bên ngoài cửa sổ xe là dòng nước yếu ớt khô cằn và những ngọn đồi héo hắt trọc trơ, thử hỏi có bao nhiêu người sẽ cương quyết chỉ tay vào bãi đất phai tàn ấy và nói, dưới đó là một mỏ vàng!
Tôi chỉ là một người phàm, hơn nữa còn là một người phàm cộc cằn thô lỗ. Nếu thiếu đi những luồng sáng bắt mắt, đương nhiên sẽ không thể thu hút nổi sự chú ý của tôi.
Nhưng em thực sự thích chị, và em có thể thề rằng niềm yêu thích đó là thật lòng. Xin đừng hỏi em nếu chị mất đi những điều đó thì em sẽ như thế nào. Rất xin lỗi, em không thể trả lời.
Không phải em không thích chị, mà là, nếu London không còn Quốc hội và Big Ben, Paris không còn Đại lộ Champs-Élysées và Tháp Eiffel, New York không còn Tượng Nữ thần Tự do và Toà Empire State, Bắc Kinh không còn Thiên An Môn và những bức tường đỏ ngói vàng, thì chúng có còn là “chúng” của ban đầu nữa không?
Chị có thể oán hận rằng em thích chị không đủ sâu, nhưng xin đừng than trách rằng niềm yêu thích của em là giả.
Tôi nghĩ, đợi tôi trở lại. Tôi nhất định sẽ không làm chị tức giận nữa. Nếu chị đánh tôi, tôi sẽ chịu đựng. Nếu chị mắng tôi, tôi sẽ nói ba chữ với chị: “Em xin lỗi“. (Đừng đánh tôi, đó là những gì tôi nghĩ lúc đó.)
Sau khi ngang ngược an ủi bản thân một tràng. Đột nhiên tôi phát hiện càng ngày càng xuất hiện nhiều người hơn. Bông tuyết bắt đầu rơi từ trên trời xuống, tôi nghe tiếng reo hò, tôi cũng đếm ngược cùng mọi người. Sau đó, bên kia sông xuất hiện vô số tia khói hoa rực rỡ, sáng chói, tung bay...
Tôi chợt nghĩ đến Thẩm Phương, tôi nghĩ chị ấy cũng giống những chùm pháo hoa này, xinh đẹp đến mức khiến tôi mãi mãi không bao giờ quên, nhưng lại luôn tan biến theo cơn gió giữa bầu trời.
Tôi ôm tâm tình phấn khích lách qua đám đông, tìm thấy một bốt điện thoại công cộng. Tôi đếm số xu trên tay. Gọi qua điện thoại ở nhà, lâu rồi chưa liên lạc với gia đình, mẹ nghe thấy tôi gọi, còn không đợi tôi kịp nói lời chúc mừng năm mới, bà đã lớn tiếng hỏi: “Con và Hiểu Quân xảy ra chuyện gì vậy!”
Tôi vô thức run rẩy, tôi muốn biện minh rằng chỉ là chúng tôi giận nhau mà thôi, tôi sẽ cố gắng bảo anh ấy hết giận, nhưng, còn chưa cho tôi cơ hội nói ra miệng, điện thoại đã hết tiền.
Tôi nghĩ một lúc, rồi lại gọi đến di động của bạn trai. Tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi nên giải thích với anh ấy. Điện thoại được nối máy, tôi nói chúc mừng năm mới. Anh ấy nói, em đừng gọi đến nữa.
Tôi nói, có thể nghe em nói hết không? Anh ấy nghĩ một lúc, rồi nói, em nói đi. Đợi tôi nói xong, tôi mừng rỡ chờ đợi hồi âm, nhưng đợi rất lâu sau mới thấy anh nói, anh thật sự không biết có nên tin em không, em, em quá đáng sợ...
Tôi đã không sử dụng số tiền còn lại để gọi cho Thẩm Phương. Tôi nghĩ, nhiều lúc, luôn có sự khác biệt giữa những gì mọi người nghĩ và thực tế. Hoặc có thể do những ý nghĩ của tôi quá vô lý.