Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 79: Chương 79




Tôi phấn khích chạy về khách sạn của Thẩm Phương, lao đến ngoài phòng, gõ cửa nhưng không có ai ở đó. Tôi đợi một lúc lâu, rồi xuống quầy lễ tân ở tầng dưới gọi điện vào phòng, vẫn không ai trả lời. Tôi thực sự có chút sốt ruột, tôi nghĩ, chị chạy đi đâu mất rồi? Hay trong phòng đã xảy ra chuyện gì sao?

Tôi đã cầu xin tiếp tân rất lâu, nhờ bọn họ mở cửa phòng cho tôi. Nhưng họ cho rằng tôi đã làm quá mọi chuyện lên. Bọn họ lịch sự nói với tôi: “Có thể bạn của cô ra ngoài ăn cơm.” Lúc đó tôi thực sự sắp phát điên, thậm chí còn uy hiếp bọn họ: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì trong đó, các người phải chịu trách nhiệm.”

Nhưng tôi nghĩ tôi là ai cơ chứ? Tất nhiên, không ai để ý đến tôi.

Tôi đi đi lại lại quanh cửa vài lần. Thẩm Phương vẫn chưa trở lại. Tôi nôn nóng đến không chịu nổi, tôi cũng không biết tại sao, tôi vô cùng muốn báo tin cho chị. Tôi không dám tưởng tượng chị sẽ phản ứng như thế nào, liệu chị có vui không? Nếu chị vui thì tôi nên làm gì đây? Tôi lại do dự trong tức khắc. Lẽ nào, sẽ thực sự bước vào mối quan hệ với chị sao? Hai người con gái sao? Có lẽ do bối rối vì một cảm xúc nào đó, đây thực sự là những câu hỏi rất quan trọng, nhưng chúng chỉ chợt lóe lên trong đầu và tôi đã cưỡng ép bản thân mình phải quên đi.

Không đợi được Thẩm Phương, tôi chỉ đành đến đại sảnh gọi điện cho mẹ. Mẹ tôi hỏi cuộc trò chuyện ra sao, tôi ngập ngừng, giả vờ thất vọng và nói bằng giọng điệu chán nản: “Đợi lúc về con sẽ nói cho mẹ nhé.” Tôi nghe mẹ có vẻ hơi lo lắng, lại nói: “Mẹ đừng lo, thật ra rất tốt.” Mẹ hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói tôi đang ở chỗ Thẩm Phương. Mẹ tôi phàn nàn, tại sao không về nhà? Tôi nói dối rằng, tôi có chút chuyện khó khăn nên muốn tìm đến xin lời khuyên từ Thẩm Phương, không tiện nói với mẹ. Mẹ tôi hơi không vui: “Cô ấy cũng chỉ là cô gái nhỏ, còn chưa kết hôn, hiểu gì đâu?” Tôi miễn cưỡng phải nói dối rằng Thẩm Phương từng học tâm lý học, đã từng làm công việc tình nguyện trong nhà thờ với tư cách là một cố vấn, chị ấy biết rất nhiều chuyện blahblah, tôi cũng không biết mẹ có tin thật không, dù sao mẹ cũng thấy hết cách, chỉ đành kệ tôi.

Đặt điện thoại xuống, lại gọi vào phòng Thẩm Phương, nhưng không có ai trả lời.

Tôi ở trước quầy lễ tân, vò đầu bứt tóc gây chuyện khiến người ta không còn tâm trạng làm việc. Cuối cùng, một người bước tới với tấm thẻ tên ghi “quản lý đại sảnh” trên ngực, nháy mắt với người phụ trách phòng khách. Tôi vừa nhìn đã ngầm hiểu ngay tại chỗ, bèn bám đuôi theo sau cô gái đó lên thang máy, lặng lẽ đưa cho cô ấy 10 tệ, giả bộ vô cùng thành khẩn nói: “Em chỉ sợ chị họ em ở một mình sẽ xảy ra chuyện gì đó, chị ấy vừa từ nước ngoài về, chưa đến Bắc Kinh bao giờ.” cô quản lý nói nhỏ: “Thấy em là học sinh, chuyện này không được phép.” Tôi lập tức bảo đảm một cách chắc nịch: “Chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau đâu.“. Thử‎ đọc‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.